Trần Nghị Vi và Lý An không phải cùng một loại người.
Mặc dù anh ta có giật mình, nhưng tốc độ bình tĩnh rất nhanh.
Đêm hôm ấy có một chuyện nho nhỏ đã xảy ra mà chỉ mình Triệu Đông Văn biết.
Chẳng qua do cậu ta cảm thấy vấn đề không lớn, bản thân mình có thể quyết định được nên không nói với ai.
Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên nói:
Lương Cầm thích anh ta cho nên có rất nhiều chuyện cô không nói với người khác đều bất giác tiết lộ với anh ta.
Trần Nghị Vi sững sờ, không nắm rõ tình huống hiện tại là sao.
Nghe Cao Viễn nói bọn họ là bạn, còn tưởng rằng hai người học chung một lớp, tuy nhiên có một phần nào đó anh ta vẫn tin rằng Trần Tây An đang cố khiến anh ta hiểu lầm.
Hai người đàn ông mất đi anh em ôm nhau, nghe thì cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Tối đến, trên đường về nhà, Trần Tây An hỏi anh:
Muốn nói dối thì một người nói thôi, như vậy mới không bị lộ nhanh.
Tiền Tâm Nhất tiếp tục giả câm, Trần Tây An tiếp tục bốc phét.
Dù sao người trong công ty đều biết Trần Nghị Vi tốt nghiệp ở London xong mới về nước.
Ví dụ như từ trực giác nhạy bén của một người phụ nữ, cô cảm thấy trưởng phòng và Trần Tây An dính nhau như hình với bóng, đi làm, ăn cơm, tan làm đều cùng nhau.
Vợ chồng sớm chiều ở chung cũng không tới mức như hai người họ.
Anh ta được trời ưu ái cho lợi thế quan sát hai kẻ địch mạnh này, có lẽ đàn ông không nhạy bén bằng phụ nữ, hoặc do trước đây sống trong môi trường làm việc của JMP, những đồng nghiệp đồng tính ở nước ngoài quá mở, thỉnh thoảng ôm ôm, hôn hôn, anh ta nhìn được ra mối quan hệ giữa hai người họ không phải tốt bình thường nhưng chẳng nhìn ra bọn họ là một cặp gay.
Mặt khác, anh có máy giặt, tưởng rằng Trần Tây An đến ở cùng mình sẽ có máy bỏ quần áo bằng tay, đến việc bỏ quần áo vào máy giặt cũng không phải làm.
Kết quả Trần Tây An không giặt cho anh, chỉ giặt quần áo của mình trắng tinh tươm, sự ích kỷ của hắn làm Tiền Tâm Nhất choáng váng.
Sau đó chỉ đành chia nhau làm lần lượt hai, bốn, sáu và ba, năm, bảy.
Tiền Tâm Nhất phát hiện ra bản thân mình trở nên chăm chỉ hơn rất nhiều.
– Không giỏi bằng anh, đã trốn tới đường thi công rồi mà vẫn tìm ra.
Anh đang tìm chúng tôi đúng không?
Khi bọn họ giao lưu tương tác với nhau luôn có cảm giác thân thiết kỳ diệu.
Trần Tây An là một người vô cùng bao dung, đối xử với ai cũng bình đẳng như nhau, tuy nhiên ánh mắt hắn dừng lại nhiều nhất trên người trưởng phòng.
Có lẽ đến bản thân hắn còn không phát hiện ra, song bóng hồng duy nhất trong nhóm đã nhìn thấy.
Hết chương 46
Dù Trần Nghị Vi lịch sự thường xuyên nhận lời mời cơm của Lương Cầm, nhưng cô cảm thấy không phải vì anh ta thích mình, chẳng qua không muốn khiến đồng nghiệp nữ khó xử hay thất vọng mà thôi.
Anh ta rất phong độ, tuy vậy cũng rất phong lưu.
Thầy luôn nói desktop của cậu ta rất bừa bộn, song cậu ta vẫn chưa sửa cái thói ấy, cậu ta sửa bản vẽ kết cấu xong thì gửi qua cho Lương Cầm nén lại.
Vì bản lưu dự bị trên desktop quá nhiều, cộng thêm nhìn chằm chằm máy tính thời gian dài khiến mắt mỏi mệt, lúc cậu ta đã ấn nhầm file, gửi cho Lương Cầm bản của một tháng trước.
– Vậy à.
– Trần Nghị Vi ngại ngùng nói – Xin lỗi.
Song, trái tim khó mà khống chế, cô vừa nói với bản thân mình phải nhìn rõ hiện thực, vừa bất chấp liều mình tiếp cận anh ta.
Mặc dù cô đã sớm bước vào hàng ngũ gái ế, nhưng vẫn mang trong mình trái tim thiếu nữ tựa thiêu thân lao vào lửa với tình yêu.
Điều duy nhất an ủi cô chính là giữa hai người họ chưa bao giờ thiếu đề tài nói chuyện, vấn đề công trình, chuyện riêng tư của đồng nghiệp.
Song, trái tim khó mà khống chế, cô vừa nói với bản thân mình phải nhìn rõ hiện thực, vừa bất chấp liều mình tiếp cận anh ta.
Mặc dù cô đã sớm bước vào hàng ngũ gái ế, nhưng vẫn mang trong mình trái tim thiếu nữ tựa thiêu thân lao vào lửa với tình yêu.
Điều duy nhất an ủi cô chính là giữa hai người họ chưa bao giờ thiếu đề tài nói chuyện, vấn đề công trình, chuyện riêng tư của đồng nghiệp.
Tiền Tâm Nhất không muốn nấu ăn, vậy hắn làm.
Chẳng qua mỗi món ăn hắn đều cho rất nhiều hành, cần tây, còn thái thành miếng nhỏ, khiến Tiền Tâm Nhất hận không thể gọi hắn một tiếng bố.
Ấy vậy mà gọi bố thì càng gay go hơn, hắn bắt đầu sử dụng nước cần tây với mì.
Tiền Tâm Nhất sợ rồi, chỉ đành đích thân xuống bếp xào rau, anh đã cho rất nhiều rất nhiều muối, trả thù đối tượng bằng cách vừa hại mình hại người, đúng là rất trẻ con.
– Vậy thì vinh hạnh quá, nào, “dũng tuyền tương báo”.
Lương Cầm không cố ý, song Trần Nghị Vi lại là một kẻ rất thâm.
Hôm sau đi làm, Lương Cầm gửi file nén hoàn chỉnh cho toàn bộ thành viên trong nhóm, nhìn vào nhật ký thời gian cậu ta mới nhận ra ngày tháng không đúng.
Sợ Tiền Tâm Nhất mắng nên cậu ta đã giải nén rồi thay file khác, gửi lại cho tổng thầu và Trần Thụy Hà được CC cùng.
Anh ta được trời ưu ái cho lợi thế quan sát hai kẻ địch mạnh này, có lẽ đàn ông không nhạy bén bằng phụ nữ, hoặc do trước đây sống trong môi trường làm việc của JMP, những đồng nghiệp đồng tính ở nước ngoài quá mở, thỉnh thoảng ôm ôm, hôn hôn, anh ta nhìn được ra mối quan hệ giữa hai người họ không phải tốt bình thường nhưng chẳng nhìn ra bọn họ là một cặp gay.
Cát:
Bản vẽ kiến trúc và bản vẽ tường đã được nén thành một file, còn bản vẽ kết cấu do chỉ có một mình anh mập tính toán cho nên tiến độ sẽ chậm hơn một chút.
Triệu Đông Văn đang giúp anh ta một tay, chiều nay anh ta còn chạy vào phòng xin thề, tối nay nhất định sẽ chỉnh sửa xong trước khi tan làm.
Dẫu vậy, khoảnh khắc mầm mống hoài nghi từng cắm rễ trong lòng bất thình lình đơm hoa kết trái, anh ta vẫn miễn cưỡng giữ phong độ của mình.
Hết chương 46
Trần Nghị Vi nhanh chóng thu lại những cảm xúc dư thừa, nhún vai mỉm cười với vẻ mặt bái phục:
Tiền Tâm Nhất cũng không vùng anh ra, làm vậy sẽ chỉ thể hiện mình chột dạ và nhỏ nhen.
Nghe vậy thì mỉm cười, trong lòng chợt nảy ra một hàng chữ chói mắt: Khi doanh nghiệp nhà nước đụng độ quốc tế hóa.
– Hai người được đấy, giấu kín ghê.
Không có đơn vị thi công, không có nhà cung cấp, không có ông chủ, không có những dự án khác, có thể ngồi đây vẽ trong sự yên tĩnh là một cảm giác hưởng thụ như thể đạt cảnh giới cao nhất trở về lúc sơ khai.
Không bị ai thúc giục, có thể suy nghĩ rõ ràng từng chi tiết nhỏ.
Nếu như có ai đó tới đây khoa tay múa chân chỉ trỏ, việc của một kiến trúc sư nên làm đưa ra lý do hợp lý để từ chối.
Anh ta chẳng hề hỏi câu nào, giống như đã hiểu rõ tất cả.
Bỗng dưng Tiền Tâm Nhất cảm thấy ghét gương mặt trước giờ vẫn luôn tươi cười của anh ta.
Vốn dĩ đây là chuyện chỉ giấu được nhất thời, hai người cũng không định yêu đương lén lút, chẳng qua mới vừa ở bên nhau được mấy ngày, còn chưa bắt đầu tính chuyện lâu dài, tạm thời chỉ mới hẹn trước với nhau trong căn hộ nhỏ của Tiền Tâm Nhất, không show ân ái ở công ty, không để người khác bàn tán.
Tuy nhiên, Triệu Đông Văn chẳng hề hay biết, hành động lén lút của cậu ta sắp mang tới cơn chấn động thế nào với kiếp nghề nghiệp của thầy cậu ta.
Bại lộ chỉ là vấn đề thời gian, Trần Tây An lợn chết chẳng sợ nước sôi, Cao Viễn dám mời hắn tới làm việc khi hắn đang đứng trên đầu sóng ngọn gió tin đồn, vậy thì nhất định cũng nghe phong thanh tin “xu hướng tính dục” của hắn, hơn nữa trước nay hắn sống chẳng bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác.
Thời còn đi học tiếng Anh của Tiền Tâm Nhất đã kém rồi, bây giờ quên sạch học lại từ đầu thì khó càng thêm khó.
Vốn dĩ đã sống không được chết không xong, bây giờ phát hiện có được Trần Tây An rồi thì hắn lại thành “vết máu muỗi”, thêm cả đống chuyện.
Còn về Tiền Tâm Nhất, thực ra anh cũng không sợ lắm.
Một tháng suy nghĩ kia không phải chỉ đến anh ngồi ngây người.
Anh đã nghĩ tới những vấn đề phải trải qua, có thể không toàn diện, nhưng về căn bản thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Ai sẽ kỳ thị anh, ai sẽ tránh xa anh, trong lòng anh đã có suy tính Nhất định những người này sẽ khiến anh khó xử một khoảng thời gian dài, song dẫu sao bọn họ cũng chỉ là người ngoài, chẳng liên quan nhiều đến nhau.
Nếu anh không thích, vậy thì chỉ đành không tiếp xúc nữa thôi.
Nhưng Trần Tây An thì khác, hai người ở chung rất hài hòa, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước mắt anh vẫn định ở bên nhau qua cả đời.
Ví dụ như từ trực giác nhạy bén của một người phụ nữ, cô cảm thấy trưởng phòng và Trần Tây An dính nhau như hình với bóng, đi làm, ăn cơm, tan làm đều cùng nhau.
Vợ chồng sớm chiều ở chung cũng không tới mức như hai người họ.
Ai sẽ kỳ thị anh, ai sẽ tránh xa anh, trong lòng anh đã có suy tính Nhất định những người này sẽ khiến anh khó xử một khoảng thời gian dài, song dẫu sao bọn họ cũng chỉ là người ngoài, chẳng liên quan nhiều đến nhau.
Nếu anh không thích, vậy thì chỉ đành không tiếp xúc nữa thôi.
Nhưng Trần Tây An thì khác, hai người ở chung rất hài hòa, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước mắt anh vẫn định ở bên nhau qua cả đời.
Lương Cầm không cố ý, song Trần Nghị Vi lại là một kẻ rất thâm.
Huống hồ chuyện nào ra chuyện ấy, Tiền Tâm Nhất chỉ sợ công trình mình phụ trách xảy ra vấn đề chứ người thì anh không sợ.
Tiền Tâm Nhất quan sát mấy ngày, phát hiện sóng yên gió lặng, dường như Trần Nghị Vi đã chấp nhận lý do Trần Tây An bịa ra, cho rằng giữa hai người bọn họ chỉ đơn thuần là tình bạn mà thôi.
Anh không phải người có tinh thần và sức lực để tốn thời gian vào chuyện này, vì thế nhanh chóng quên nó đi.
Độc thân tới tuổi của bọn họ thế này thì sẽ không làm việc theo cảm tính.
Đương nhiên, cũng sẽ không vừa gặp chuyện đã sợ hãi như người trẻ tuổi.
Trần Tây An giả vờ không hiểu ánh mắt ẩn ý của anh ta, vẫn khoác vai Tiền Tâm Nhất, cười ung dung:
Lương Cầm thích anh ta cho nên có rất nhiều chuyện cô không nói với người khác đều bất giác tiết lộ với anh ta.
– Không giỏi bằng anh, đã trốn tới đường thi công rồi mà vẫn tìm ra.
Anh đang tìm chúng tôi đúng không?
Tiền Tâm Nhất cũng không vùng anh ra, làm vậy sẽ chỉ thể hiện mình chột dạ và nhỏ nhen.
Nghe vậy thì mỉm cười, trong lòng chợt nảy ra một hàng chữ chói mắt: Khi doanh nghiệp nhà nước đụng độ quốc tế hóa.
Quả thực chỉ trong giây phút ấy, Trần Nghị Vi đã bị sự thản nhiên của hắn làm hoài nghi phán đoán của bản thân, chẳng qua anh ta vẫn cảm thấy hai người là một đôi.
Anh ta mỉm cười chui ra ngoài:
Trần Tây An mỉm cười:
– Nếu tìm hai người thì tôi cũng lười đi, chắc chắn sẽ gọi điện thoại.
Tôi đang tìm chỗ nào ăn cơm, Viện trưởng nói rằng con đường nhỏ này gần nhất.
Quả nhiên… đúng là gần thật, hai người đang làm gì vậy, làm tôi giật mình.
Muốn nói dối thì một người nói thôi, như vậy mới không bị lộ nhanh.
Tiền Tâm Nhất tiếp tục giả câm, Trần Tây An tiếp tục bốc phét.
Dù sao người trong công ty đều biết Trần Nghị Vi tốt nghiệp ở London xong mới về nước.
Trần Nghị Vi và Lý An không phải cùng một loại người.
Mặc dù anh ta có giật mình, nhưng tốc độ bình tĩnh rất nhanh.
– Nhớ tới một người bạn đại học đã qua đời, trong lòng rất khó chịu.
Độc thân tới tuổi của bọn họ thế này thì sẽ không làm việc theo cảm tính.
Đương nhiên, cũng sẽ không vừa gặp chuyện đã sợ hãi như người trẻ tuổi.
Trần Nghị Vi sững sờ, không nắm rõ tình huống hiện tại là sao.
Nghe Cao Viễn nói bọn họ là bạn, còn tưởng rằng hai người học chung một lớp, tuy nhiên có một phần nào đó anh ta vẫn tin rằng Trần Tây An đang cố khiến anh ta hiểu lầm.
Hai người đàn ông mất đi anh em ôm nhau, nghe thì cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
– Nói người khác mà anh không biết ngượng à?
– Vậy à.
– Trần Nghị Vi ngại ngùng nói – Xin lỗi.
Khi bọn họ giao lưu tương tác với nhau luôn có cảm giác thân thiết kỳ diệu.
Trần Tây An là một người vô cùng bao dung, đối xử với ai cũng bình đẳng như nhau, tuy nhiên ánh mắt hắn dừng lại nhiều nhất trên người trưởng phòng.
Có lẽ đến bản thân hắn còn không phát hiện ra, song bóng hồng duy nhất trong nhóm đã nhìn thấy.
Chẳng qua ở một công ty việc nhỏ và nhiều, tốc độ ra bản vẽ nhanh như GAD, anh có thể dành ra nửa ngày rảnh rỗi để nằm mơ cũng đủ rồi.
Trần Tây An mỉm cười:
– Không sao.
Ờ còn nữa, thực ra đọc đoạn đầu chương này mình đã chẳng nghĩ ra được Lý An là ai luôn.
Đọc mấy chương lâu lâu về sau mới nhớ ra ông này là học trò hờ của Trần Tây An, người yêu cái cô theo đuổi Trần Tây An mà không được.
Trần Tây An quay sang nhìn hắn.
– Hai người được đấy, giấu kín ghê.
Nếu đã có hai sinh viên cũ ở đây, Trần Nghị Vi cũng vui vẻ nhờ bọn họ giúp mình tìm chỗ nào đó để ăn.
Ba người bước ra khỏi con phố, hướng thẳng về khu mua sắm phồn hoa.
Dù Trần Nghị Vi lịch sự thường xuyên nhận lời mời cơm của Lương Cầm, nhưng cô cảm thấy không phải vì anh ta thích mình, chẳng qua không muốn khiến đồng nghiệp nữ khó xử hay thất vọng mà thôi.
Anh ta rất phong độ, tuy vậy cũng rất phong lưu.
Tối đến, trên đường về nhà, Trần Tây An hỏi anh:
– Nếu như bị người khác biết, em có sợ không?
– Nếu như bị người khác biết, em có sợ không?
Tiền Tâm Nhất hoàn toàn không biết nguy cơ không tên đã bao phủ ngay trên đỉnh đầu mình.
Bởi vì dự án biệt thự tạm hết giai đoạn, nếu không có gì bất ngờ thì viện thiết kế có thể tạm thời đứng sau màn, chờ cố vấn bên A đưa ra bản vẽ cơ sở mời thầu.
Huống hồ chuyện nào ra chuyện ấy, Tiền Tâm Nhất chỉ sợ công trình mình phụ trách xảy ra vấn đề chứ người thì anh không sợ.
Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên nói:
Sau khi sắp xếp xong Tiền Tâm Nhất xem qua chỉnh thể một lượt mất bốn tiếng đồng hồ, nơi nào có vấn đề thì khoanh hình đám mây gửi lại cho bọn họ sửa, sửa xong cũng gần mười hai giờ mới nén file rồi gửi đi.
Hôm ấy sau khi đồng ý với Trần Tây An, anh điều chỉnh tốt tâm thái, bắt đầu dùng sự cẩn thận và chuyên tâm thuở ban đầu để xem xét bản vẽ mặt bằng tháp lưng ong.
Đây là một cảm giác xa lạ mà quen thuộc.
Giao diện CAD màu đen, các đường đủ màu sắc đan xen lẫn nhau, ngang có dọc có tạo nên bố cục, hình thành phòng ngủ, phòng khách, nhà vệ sinh.
– Em có phạm pháp không? Sợ thì không sợ, nhưng cảm giác người khác chú ý đến mình rất phiền.
Anh ta chẳng hề hỏi câu nào, giống như đã hiểu rõ tất cả.
Bỗng dưng Tiền Tâm Nhất cảm thấy ghét gương mặt trước giờ vẫn luôn tươi cười của anh ta.
Trần Tây An mỉm cười:
Trần Tây An quay sang nhìn hắn.
– Không sao.
Tuy vậy vẫn phải có lòng đề phòng người khác.
Con người Trần Nghị Vi rất phức tạp, em phải chú ý một chút.
Tiền Tâm Nhất uống mấy ngụm rồi đưa nước cho anh:
Bữa tối ăn nhiều rau cải khô, Tiền Tâm Nhất mò chai nước ra vặn nắp, phì cười:
– Không sao.
Tuy vậy vẫn phải có lòng đề phòng người khác.
Con người Trần Nghị Vi rất phức tạp, em phải chú ý một chút.
– Nói người khác mà anh không biết ngượng à?
Trần Tây An chột dạ:
– Ngượng chứ, cho nên mới chỉ nói với em thôi.
Vốn dĩ đây là chuyện chỉ giấu được nhất thời, hai người cũng không định yêu đương lén lút, chẳng qua mới vừa ở bên nhau được mấy ngày, còn chưa bắt đầu tính chuyện lâu dài, tạm thời chỉ mới hẹn trước với nhau trong căn hộ nhỏ của Tiền Tâm Nhất, không show ân ái ở công ty, không để người khác bàn tán.
Tiền Tâm Nhất uống mấy ngụm rồi đưa nước cho anh:
***
– Vậy thì vinh hạnh quá, nào, “dũng tuyền tương báo”.
Tiền Tâm Nhất quan sát mấy ngày, phát hiện sóng yên gió lặng, dường như Trần Nghị Vi đã chấp nhận lý do Trần Tây An bịa ra, cho rằng giữa hai người bọn họ chỉ đơn thuần là tình bạn mà thôi.
Anh không phải người có tinh thần và sức lực để tốn thời gian vào chuyện này, vì thế nhanh chóng quên nó đi.
Hôm ấy sau khi đồng ý với Trần Tây An, anh điều chỉnh tốt tâm thái, bắt đầu dùng sự cẩn thận và chuyên tâm thuở ban đầu để xem xét bản vẽ mặt bằng tháp lưng ong.
Đây là một cảm giác xa lạ mà quen thuộc.
Giao diện CAD màu đen, các đường đủ màu sắc đan xen lẫn nhau, ngang có dọc có tạo nên bố cục, hình thành phòng ngủ, phòng khách, nhà vệ sinh.
Còn về Tiền Tâm Nhất, thực ra anh cũng không sợ lắm.
Một tháng suy nghĩ kia không phải chỉ đến anh ngồi ngây người.
Anh đã nghĩ tới những vấn đề phải trải qua, có thể không toàn diện, nhưng về căn bản thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Không có đơn vị thi công, không có nhà cung cấp, không có ông chủ, không có những dự án khác, có thể ngồi đây vẽ trong sự yên tĩnh là một cảm giác hưởng thụ như thể đạt cảnh giới cao nhất trở về lúc sơ khai.
Không bị ai thúc giục, có thể suy nghĩ rõ ràng từng chi tiết nhỏ.
Nếu như có ai đó tới đây khoa tay múa chân chỉ trỏ, việc của một kiến trúc sư nên làm đưa ra lý do hợp lý để từ chối.
Trần Nghị Vi nhanh chóng thu lại những cảm xúc dư thừa, nhún vai mỉm cười với vẻ mặt bái phục:
Chẳng qua ở một công ty việc nhỏ và nhiều, tốc độ ra bản vẽ nhanh như GAD, anh có thể dành ra nửa ngày rảnh rỗi để nằm mơ cũng đủ rồi.
Công tác sửa bản vẽ của khu biệt thự đã được hoàn thành tương đối ổn, Trần Thụy Hà thúc giục rất sát sao.
Bản vẽ kiến trúc và bản vẽ tường đã được nén thành một file, còn bản vẽ kết cấu do chỉ có một mình anh mập tính toán cho nên tiến độ sẽ chậm hơn một chút.
Triệu Đông Văn đang giúp anh ta một tay, chiều nay anh ta còn chạy vào phòng xin thề, tối nay nhất định sẽ chỉnh sửa xong trước khi tan làm.
Làm công trình quan trọng nhất phải giữ chứng cứ, đã ngồi lên vị trí như hiện tại, thói quen của Tiền Tâm Nhất là giữ lại tất cả các email kể cả của những đơn vị gửi tới, một khi truy cứu trách nhiệm, anh không chỉ không thiếu lý mà còn chẳng thiếu gì hết.
Sau khi sắp xếp xong Tiền Tâm Nhất xem qua chỉnh thể một lượt mất bốn tiếng đồng hồ, nơi nào có vấn đề thì khoanh hình đám mây gửi lại cho bọn họ sửa, sửa xong cũng gần mười hai giờ mới nén file rồi gửi đi.
Đêm hôm ấy có một chuyện nho nhỏ đã xảy ra mà chỉ mình Triệu Đông Văn biết.
Chẳng qua do cậu ta cảm thấy vấn đề không lớn, bản thân mình có thể quyết định được nên không nói với ai.
Thầy luôn nói desktop của cậu ta rất bừa bộn, song cậu ta vẫn chưa sửa cái thói ấy, cậu ta sửa bản vẽ kết cấu xong thì gửi qua cho Lương Cầm nén lại.
Vì bản lưu dự bị trên desktop quá nhiều, cộng thêm nhìn chằm chằm máy tính thời gian dài khiến mắt mỏi mệt, lúc cậu ta đã ấn nhầm file, gửi cho Lương Cầm bản của một tháng trước.
Hôm sau đi làm, Lương Cầm gửi file nén hoàn chỉnh cho toàn bộ thành viên trong nhóm, nhìn vào nhật ký thời gian cậu ta mới nhận ra ngày tháng không đúng.
Sợ Tiền Tâm Nhất mắng nên cậu ta đã giải nén rồi thay file khác, gửi lại cho tổng thầu và Trần Thụy Hà được CC cùng.
Tiếp theo cậu ta đã mắc phải một sai lầm không nên mắc, để tránh việc Tiền Tâm Nhất nhìn thấy email bị phát trùng và tới tìm mình, cậu ta đã lén lút xóa nhật ký email mà mình gửi bản chính xác đi.
Anh dốc toàn bộ tâm sức vào thiết kế tháp lưng ong, đồng thời cũng bắt đầu quá trình học tiếng Anh gian nan dưới sự đốc thúc của Trần Tây An.
Giả thiết nếu như tất cả đều đúng như dự định thì ít nhất trình độ tiếng Anh của anh cũng phải ở mức giao tiếp cơ bản.
Làm công trình quan trọng nhất phải giữ chứng cứ, đã ngồi lên vị trí như hiện tại, thói quen của Tiền Tâm Nhất là giữ lại tất cả các email kể cả của những đơn vị gửi tới, một khi truy cứu trách nhiệm, anh không chỉ không thiếu lý mà còn chẳng thiếu gì hết.
Tuy nhiên, Triệu Đông Văn chẳng hề hay biết, hành động lén lút của cậu ta sắp mang tới cơn chấn động thế nào với kiếp nghề nghiệp của thầy cậu ta.
Tiền Tâm Nhất hoàn toàn không biết nguy cơ không tên đã bao phủ ngay trên đỉnh đầu mình.
Bởi vì dự án biệt thự tạm hết giai đoạn, nếu không có gì bất ngờ thì viện thiết kế có thể tạm thời đứng sau màn, chờ cố vấn bên A đưa ra bản vẽ cơ sở mời thầu.
Anh dốc toàn bộ tâm sức vào thiết kế tháp lưng ong, đồng thời cũng bắt đầu quá trình học tiếng Anh gian nan dưới sự đốc thúc của Trần Tây An.
Giả thiết nếu như tất cả đều đúng như dự định thì ít nhất trình độ tiếng Anh của anh cũng phải ở mức giao tiếp cơ bản.
Cát:
Ở chung đã hủy hoại tất cả.
Thời còn đi học tiếng Anh của Tiền Tâm Nhất đã kém rồi, bây giờ quên sạch học lại từ đầu thì khó càng thêm khó.
Vốn dĩ đã sống không được chết không xong, bây giờ phát hiện có được Trần Tây An rồi thì hắn lại thành “vết máu muỗi”, thêm cả đống chuyện.
Thật ra Trần Tây An cũng không nghiêm khắc là bao, chẳng qua Tiền Tâm Nhất sống quá mức cẩu thả.
Thực đơn của anh chỉ có mì, quần áo thì vo viên ném vào trong máy giặt, rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ nằm im trong nhà không động cựa, Trần Tây An không sống nổi như vậy, chỉ đành quản chế anh một cách rất kỹ thuật.
Tiền Tâm Nhất không muốn nấu ăn, vậy hắn làm.
Chẳng qua mỗi món ăn hắn đều cho rất nhiều hành, cần tây, còn thái thành miếng nhỏ, khiến Tiền Tâm Nhất hận không thể gọi hắn một tiếng bố.
Ấy vậy mà gọi bố thì càng gay go hơn, hắn bắt đầu sử dụng nước cần tây với mì.
Tiền Tâm Nhất sợ rồi, chỉ đành đích thân xuống bếp xào rau, anh đã cho rất nhiều rất nhiều muối, trả thù đối tượng bằng cách vừa hại mình hại người, trẻ con thực sự.
Mặt khác, anh có máy giặt, tưởng rằng Trần Tây An đến ở cùng mình sẽ có máy bỏ quần áo bằng tay, đến việc bỏ quần áo vào máy giặt cũng không phải làm.
Kết quả Trần Tây An không giặt cho anh, chỉ giặt quần áo của mình trắng tinh tươm, sự ích kỷ của hắn làm Tiền Tâm Nhất choáng váng.
Sau đó chỉ đành chia nhau làm lần lượt hai, bốn, sáu và ba, năm, bảy.
Tiền Tâm Nhất phát hiện ra bản thân mình trở nên chăm chỉ hơn rất nhiều.
Nếu cuối tuần nghỉ ngơi, nhất định sẽ có một ngày bị lôi ra ngoài đi dạo, xem phim, xem kịch, dạo hiệu sách hoặc tới công viên phơi nắng.
Mùa đông đến rất nhanh, dường như mới hôm qua thôi lá vàng còn rơi rụng, hôm nay tuyết đã bất chợt rơi.
Tiếp theo cậu ta đã mắc phải một sai lầm không nên mắc, để tránh việc Tiền Tâm Nhất nhìn thấy email bị phát trùng và tới tìm mình, cậu ta đã lén lút xóa nhật ký email mà mình gửi bản chính xác đi.– Nếu như bị người khác biết, em có sợ không?Hết chương 46.