Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới thông minh hết, chẳng qua Tiền Tâm Nhất tiếp xúc với thi công nhiều, vô hình trung đã có khái nhiệm phá hoại.
Tiền Tâm Nhất vươn tay qua hông hắn, tắt bếp ga đi, nói lời thoại trong căn thẳng:
Bọn họ đã nghiên cứu rất nhiều bộ GV, đã từng thực hiện rất nhiều công tác tư tưởng.
Ban đầu Trần Tây An bày tỏ thái độ là hai bốn sáu, song Tiền Tâm Nhất lại không nỡ hiến dâng mông mình.
Vì thế kế hoạch thân mật kéo dài từ ngày này qua ngày khác.
Nhưng giác ngộ cao thượng của Trần Tây An dần dần thay đổi trong vô thức, hiệu quả rõ ràng dễ thấy chẳng khác nào bán hàng đa cấp.
Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Tiền Tâm Nhất từ “đừng đùa em” dần dần trở thành “để em nghĩ xem”.
Thiết kế đại diện cho xây dựng, còn thi công thì ngập tràn phá hoại.
Tường xiêu vẹo phải đập, đường ống không thông thì khoan lỗ, không đọc hiểu bản vẽ đào thiếu mấy lỗ, những chuyện đó đều rất bình thường.
Thi công là một quá trình thú vị, đơn giản thô bạo và mang tới hiệu quả rõ ràng, cho bạn nhìn thấy trí tuệ của con người là vô hạn.
Nếu bàn về vũ lực thì anh không phải đối thủ của kỹ sư kết cấu, tuy nhiên bạn hợp tác nể tình anh bị giẫm phải mìn dẫn tới tam quan vỡ nát, lấy lùi làm tiến yêu cầu hai người dùng miệng hỗ trợ lẫn nhau.
Song cuối cùng vẫn quay về vấn đề đã nói.
Trưởng phòng tiền có “tích thủy chi ân” chỉ đành dốc hết sức phối hợp.
Xúc cảm khiến người ta say mê khó tỉnh.
Trần Tây An là một người rất giỏi mưu tính.
Chờ khi Tiền Tâm Nhất tỉnh táo lại, anh vưa thở hổn hển vừa nhận ra rằng không ngờ bản thân mình thua ở sức thở!
Cách tháo bản lề cửa là cách của thổ phỉ, tóm lại Trần Tây An cũng không thể nào nghĩ ra ngay cách này.
K1ch thích bất ngờ ập đến khiến Tiền Tâm Nhất ngâm mình trong nước nghĩ thêm lần nữa.
Trần Tây An có thể thỏa hiệp vậy thì anh cũng có thể.
Trần Tây An đang đánh trứng được một nửa, tiếng đánh trứng chẳng khác nào khúc nhạc đệm:
– Cái lúc cần chăm thì không chăm.
Lúc hắn chạy đi tìm tua vít, không thể không thừa nhận Tiền Tâm Nhất có một điều kiện được ưu ái, anh là kiến trúc sư xuất phát điểm từ đội thi công, cho nên anh là người biết cách kết hợp lý thuyết và thực tiễn nhất trong GAD này.
Chẳng qua hiện tại anh chưa được tiếp xúc nhiều và mở mang tầm hiểu biết, chờ khi anh nhìn thấy đủ rồi, tác phẩm của anh sẽ sát thực tế hơn bất cứ ai.
Trần Tây An xoa xoa nửa bên đầu bị lửa sém qua của anh, ngay lập tức lòng bàn tay dính đầy bụi đen sì.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt đầy tro bụi của Tiền Tâm Nhất, sau cơn hốt hoảng lo lắng, cuối cùng chỉ còn dung túng và bất đắc dĩ.
Hắn hít sâu một hơi:
Tuy rằng cách này không chính quy, nhưng trong lòng Trần Tây An vẫn thoáng qua cảm giác tự hào, hắn cho rằng người hắn thích cũng sẽ không phụ sự kỳ vọng của mình, cảm giác này còn khiến hắn rung động hơn bày trò lãng mạn.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới thông minh hết, chẳng qua Tiền Tâm Nhất tiếp xúc với thi công nhiều, vô hình trung đã có khái nhiệm phá hoại.
Không cần phải hoa hồng và thiệp tình yêu, cũng không cần bò bít tết và bữa ăn dưới ánh nến, bọn họ cũng có thể gặp được niềm vui bất ngờ trên cầu thang thoát hiểm xi măng thô kệch này.
Trần Tây An xuống bếp nấu mì, anh gọi với ra phòng khách hỏi Tiền Tâm Nhất có cần “chất tạo bọt” không.
“Chất tạo bọt” là “tên gọi thân mật” Tiền Tâm Nhất dùng để gọi một loại cá viên đông lạnh.
Những lỗ nhỏ rậm rạp giống như chất tạo bọt lấp kín khe cửa sổ, vị giác cảm nhận được khi cắn rất hư ảo, Trần Tây An coi nó là một sự lãng mạn chẳng ai thấu hiểu.
Trần Tây An rất thích tự lắp ghép giá sách, kỹ năng vặn ốc đạt điểm tối đa.
Mười ngón tay hắn như bay, xoay mở ba mươi sáu ốc vít trên sáu chiếc bản lề.
Ưu thế về chiều cao bây giờ được thể hiện vô cùng rõ rệt.
Trần Tây An cũng cảm thấy bi ai, chẳng qua so với biểu cảm ôn hòa bên ngoài, trái tim hắn còn cứng rắn lạnh lùng hơn Tiền Tâm Nhất.
Hắn chỉ cần không thẹn với lòng.
Dẫu vậy, khi tháo ốc vít hắn cố ý để lại hai chiếc trong lỗ.
Đám người sau cửa đang hoảng loạn, lúc này đây, bọn họ muốn chạy thoát thân thì chẳng thèm quan tâm gì tới nghĩa khí gì hết.
Hắn mà tháo hết ốc vít thì cửa sẽ đổ ập xuống, tới lúc ấy rất có khả năng Tiền Tâm Nhất đang dán lên cửa và bản thân đang đứng sau cửa sẽ bị đè bép, để lại trợ lực là sự lựa chọn tương đối tốt.
Cuối cùng thì Tiền Tâm Nhất cũng không có khí phách tr4n tru0ng đi quanh phòng khách, chỉ đành đứng bên cửa phòng tắm hét lên.
Quả nhiên, hắn vừa mới định buông tay xuống, phía đối diện lập tức có người tông cửa.
Cửa bắt đầu lỏng lẻo, bụi mảnh b4n ra từ lỗ ốc vít, nhưng cửa không đổ sập xuống như trong dự đoán.
Quả nhiên, hắn vừa mới định buông tay xuống, phía đối diện lập tức có người tông cửa.
Cửa bắt đầu lỏng lẻo, bụi mảnh b4n ra từ lỗ ốc vít, nhưng cửa không đổ sập xuống như trong dự đoán.
Tiền Tâm Nhất nhìn người đàn ông đứng bên phải, gương mặt có đôi ba phần quen thuộc, ngay lúc này đây anh không biết nên trả lời phải hay là không phải.
Trần Tây An cụp mi, vẻ châm chọc thoáng qua đáy mắt.
Hắn nhanh chóng lùi về sau, bước lên ba bốn bậc cầu thang, áp sát vào tường ngước mắt lên nhìn về phía Tiền Tâm Nhất.
Hắn phải theo sát anh để kịp thời kéo anh dậy trước khi bị đẩy ngã, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi cầu thang thoát hiểm này.
Tiền Tâm Nhất sững người mới nhận ra rằng hắn sai trước mà lại vạch tội anh, ngầm ám chỉ anh đang ghen.
Chẳng qua thấy hắn sợ sắp tè ra quần đến nơi, anh đành miễn cưỡng nhận tội này.
Nhưng thực sự không phải anh đang ghen, anh chỉ không vui mà thôi.
Mặt Tiền Tâm Nhất bị ép sắp thành nhân thịt tới nơi, cũng nổi nóng vì những người này xô xô đẩy đẩy.
Với xu thế đẩy cửa thế này, Trần Tây An không bị đè bẹp dưới ván cửa mới lạ!
Chuyện hỏa hoạn ở Gia Lạc Phúc đã lên báo, chẳng mấy ai quan tâm đến vấn đề tranh chấp trách nhiệm.
Trên mạng cũng nổi lên một trận gió yêu bát quái.
So với thương vong vô cùng nghiêm trọng và tổn thất về tài sản thì cư dân mạng lại chú ý tới chuyện lặt vặt hơn.
Giọng nam thần bí qua loa phát thanh đã trở thành điểm nóng trên weibo, bị lan truyền bịa đặt thành tận mấy phiên bản, chỉ một vấn đề giọng nói hay nhất định đẹp trai với giọng nói hay nhất định xấu trai mà cãi nhau mấy ngày rồi cuối cùng cũng lắng xuống.
Tuy vậy, lúc này anh có bị đốt thành tro cũng chẳng ai quan tâm.
Ở GAD anh sầm mặt có thể dọa một đống người, ở nhà có thể hoành hành, nhưng ở nơi đây, chẳng ai coi anh ra gì hết.
– Làm gì có chuyện ấy, anh là người “dũng tuyền tương báo”.
Bị đâm liên tiếp hai ba cú, cuối cùng hai chiếc ốc vít để lại cũng hoàn thành số mệnh của mình, bị tông bay ra xa.
Cảm giác xô đẩy giống như khi đứng bên hộp cứu hỏa trong lối vào siêu thị một lần nữa được tái hiện.
Anh và cả cánh cửa dán vào nhau, cùng đổ xuống.
Trong tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, cổ tay anh bị ai đó nắm lấy, kéo mạnh anh dậy.
Hết chương 50
Anh tự vu0t ve bản thân trong nước, nghe loáng thoáng tiếng bếp ga kêu ngoài bếp, cảm giác muốn làm gì đó lập tức trở nên cấp bách trong anh.
Hai người họ đã làm tất cả, nhưng chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Suy cho cùng, nguyên nhân chính của chuyện này là khi anh đã chuẩn bị sẵn sàng làm thịt hắn thì sợ hãi phát hiện ra hắn vô cùng ước ao hoa cúc của mình.
Chờ khi bọn họ chạy ra ngoài, khói đen đã len lỏi khắp sảnh tầng một, xe cứu hỏa trông mòn con mắt cuối cùng cũng tới.
Tiền Tâm Nhất muốn xem tình huống cứu hộ, vì vậy hai người ngồi trên đai xanh hóa, lén lút trao nhau nụ hôn dè dặt đè nén sợ hãi.
Thời gian rất ngắn, chỉ đủ để môi lưỡi quấn lấy nhau.
Xung quanh đều hốt hoảng, không có ai nhìn về phía này.
Anh lười nghĩ nhiều, nghĩ nhiều dễ nghĩ sai, sai rồi không tránh khỏi cãi vã.
Anh không thích cãi vã với người của mình, đặc biệt là người nhà.
Đối với anh mà nói thì đi dạo quanh khu thương mại là cách tốt nhất để phân tán chú ý.
Anh không thường xuyên ru rú ở nhà, cũng rất thích nơi có hơi người ồn ào huyên náo.
Chẳng qua không ngờ bản thân mình lại xui xẻo đến thế, chỉ đi ra ngoài dạo thôi cũng bất ngờ gặp hỏa hoạn.
– Trần Tây An! Anh qua đây một lát!
Trần Tây An xoa xoa nửa bên đầu bị lửa sém qua của anh, ngay lập tức lòng bàn tay dính đầy bụi đen sì.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt đầy tro bụi của Tiền Tâm Nhất, sau cơn hốt hoảng lo lắng, cuối cùng chỉ còn dung túng và bất đắc dĩ.
Hắn hít sâu một hơi:
Trần Tây An rất thích tự lắp ghép giá sách, kỹ năng vặn ốc đạt điểm tối đa.
Mười ngón tay hắn như bay, xoay mở ba mươi sáu ốc vít trên sáu chiếc bản lề.
Ưu thế về chiều cao bây giờ được thể hiện vô cùng rõ rệt.
***
– Cái lúc cần chăm thì không chăm.
Bởi vì không cần đi làm, với nhà Trần Tây An to hơn nên hai người thu dọn hành lý chuyển qua đó.
Hai mươi bảy tháng Chạp, Trần Tây An đến nhà Dương Giang, Tiền Tâm Nhất sợ lạnh, không muốn đi bèn chui trong nhà xem phim.
Tiền Tâm Nhất sững người mới nhận ra rằng hắn sai trước mà lại vạch tội anh, ngầm ám chỉ anh đang ghen.
Chẳng qua thấy hắn sợ sắp tè ra quần đến nơi, anh đành miễn cưỡng nhận tội này.
Nhưng thực sự không phải anh đang ghen, anh chỉ không vui mà thôi.
Lúc chuông cửa vang lên anh còn tưởng rằng Trần Tây An lười vươn tay mở cửa nên chạy ra ngoài xoay tay nắm.
Cửa vừa mở đã nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên xa lạ đang phấn khởi hát BGM tự chuẩn bị.
Giả Thụy tự dưng đến công ty, dẫu cho bản thân Tiền Tâm Nhất có thể soi được 360 độ không góc chết thì vẫn có thể giả vờ như chưa từng nhìn thấy cô.
Song, nếu nói như anh chẳng mảy may bận tâm, vậy thì Trần Tây An chẳng là gì trong lòng anh hết.
– … Không cần.
Trần Tây An đã là người của anh rồi, Giả Thụy có thích hắn đến mấy thì cũng phải lăn sang một bên.
Tự dưng tan ca tới công ty tìm Trần Tây An làm cái gì, thật nực cười!
Anh lười nghĩ nhiều, nghĩ nhiều dễ nghĩ sai, sai rồi không tránh khỏi cãi vã.
Anh không thích cãi vã với người của mình, đặc biệt là người nhà.
Đối với anh mà nói thì đi dạo quanh khu thương mại là cách tốt nhất để phân tán chú ý.
Anh không thường xuyên ru rú ở nhà, cũng rất thích nơi có hơi người ồn ào huyên náo.
Chẳng qua không ngờ bản thân mình lại xui xẻo đến thế, chỉ đi ra ngoài dạo thôi cũng bất ngờ gặp hỏa hoạn.
Nếu như phần trăm chấp hành theo quy định thấp tới mức này, vậy thiết kế chặt chẽ thì còn có nghĩa lý gì nữa đâu?
Chẳng thấy chiếc xe đỗ bên đường đâu nữa, có lẽ đã bị cảnh sát giao thông kéo về chi đội rồi.
Anh có thể nói lý lẽ với Trần Tây An, liệt kê ra những điều một, hai, ba không nên tiếp xúc với Giả Thụy.
Nhưng bây giờ chuyện này đã trở nên nhỏ bé chẳng đáng kể.
Anh thờ ơ phủ định bằng một câu “nói linh tinh”, sau đó nắm tay Trần Tây An ngồi ngây người.
Trần Tây An cũng suốt ngày nâng cằm anh lên nói đùa, xấu quá, phải trả lại hàng, bị Tiền Tâm Nhất vung bên tay rảnh rỗi bảo hắn cút xa một chút.
Đợi khi tóc anh dài hơn, kỳ nghỉ Tết của GAD cũng tới.
Bọn họ nghỉ nửa tháng, bắt đầu được giải phóng một tuần trước kỳ nghỉ chính thức theo quy định.
Tóc Tiền Tâm Nhất đã hết cách cứu chữa, chỉ có thể cạo đầu đinh, mặt anh đã gầy sẵn, không hold được kiểu tóc này.
Bây giờ anh còn chẳng dám nổi nóng vì nghe nói rất giống như tội phạm cải tạo.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, anh chẳng thể tin được những yêu cầu khắt khe trong tiêu chuẩn thiết kế hệ thống phòng cháy chữa cháy lại chẳng thể ngăn chặn một vụ hỏa hoạn.
Chuyện thép góc rơi xuống chỉ có thể nói là sự cố, còn vụ hỏa hoạn đích thân anh trải qua đã có thể coi là tai nạn rồi.
Anh có thể nói lý lẽ với Trần Tây An, liệt kê ra những điều một, hai, ba không nên tiếp xúc với Giả Thụy.
Nhưng bây giờ chuyện này đã trở nên nhỏ bé chẳng đáng kể.
Anh thờ ơ phủ định bằng một câu “nói linh tinh”, sau đó nắm tay Trần Tây An ngồi ngây người.
Nếu như phần trăm chấp hành theo quy định thấp tới mức này, vậy thiết kế chặt chẽ thì còn có nghĩa lý gì nữa đâu?
Tiền Tâm Nhất im lặng hồi lâu không nói, anh nhìn đăm đăm vào khói đen cuồn cuộn ở cửa khu thương mại.
Những người lính cứu hỏa vũ trang toàn bộ mang theo thiết bị vào trong, những con người nhếch nhác chạy từ trong ra ngoài.
Tiếng đạn nước dữ dội nổ tung dưới đất, tiếng gào thét sợ hãi và tiếng kêu cứu yếu ớt liên miên không ngớt.
Khói bụi chẳng thể che lấp nổi tiếng kêu than.
Tiền Tâm Nhất im lặng hồi lâu không nói, anh nhìn đăm đăm vào khói đen cuồn cuộn ở cửa khu thương mại.
Những người lính cứu hỏa vũ trang toàn bộ mang theo thiết bị vào trong, những con người nhếch nhác chạy từ trong ra ngoài.
Tiếng đạn nước dữ dội nổ tung dưới đất, tiếng gào thét sợ hãi và tiếng kêu cứu yếu ớt liên miên không ngớt.
Khói bụi chẳng thể che lấp nổi tiếng kêu than.
Trong ngành nghề của anh có cả nghìn bản tiêu chuẩn nhưng bản thân công trình thì lại chẳng có tiêu chuẩn gì, lợi ích đã thống trị từng mắt xích một công trình.
– Ting ~ ting ~ ting … ơ, ngại quá, cho hỏi đây là… nhà của Trần Tây An phải không?
– Lời thoại này không đúng thưa bạn hợp tác thân mến, đáng lẽ phải là, – Tiền Tâm Nhất nhịn cười kéo kéo cổ áo hắn – Em đã c0i quần rồi, anh định cho em xem cái này đấy à?
Trần Tây An cũng cảm thấy bi ai, chẳng qua so với biểu cảm ôn hòa bên ngoài, trái tim hắn còn cứng rắn lạnh lùng hơn Tiền Tâm Nhất.
Hắn chỉ cần không thẹn với lòng.
Chờ khi bọn họ chạy ra ngoài, khói đen đã len lỏi khắp sảnh tầng một, xe cứu hỏa trông mòn con mắt cuối cùng cũng tới.
Cầu thang cuốn trượt về sau là nguyên nhân trực tiếp khiến cho thương vong trong vụ hỏa hoạn này nghiêm trọng hơn.
Hơn trăm người bị bỏng ở mức độ khác nhau, số người ngạt thở hôn mê cũng không ít.
Những người được cáng khiêng ra thảm không nỡ nhìn.
Sau khi xác nhận lửa đã được dập tắt, hai người trở về nhà với tinh thần mỏi mệt.
Cách tháo bản lề cửa là cách của thổ phỉ, tóm lại Trần Tây An cũng không thể nào nghĩ ra ngay cách này.
Chẳng thấy chiếc xe đỗ bên đường đâu nữa, có lẽ đã bị cảnh sát giao thông kéo về chi đội rồi.
Trần Tây An xuống bếp nấu mì, anh gọi với ra phòng khách hỏi Tiền Tâm Nhất có cần “chất tạo bọt” không.
“Chất tạo bọt” là “tên gọi thân mật” Tiền Tâm Nhất dùng để gọi một loại cá viên đông lạnh.
Những lỗ nhỏ rậm rạp giống như chất tạo bọt lấp kín khe cửa sổ, vị giác cảm nhận được khi cắn rất hư ảo, Trần Tây An coi nó là một sự lãng mạn chẳng ai thấu hiểu.
Bây giờ Tiền Tâm Nhất đang ngâm mình trong nước nóng.
Nghĩ lại mới thấy sợ, anh thật may mắn khi chỉ bị lửa cháy sém một ít tóc.
Nếu như anh đứng ở vị trí trên năm mét nữa thôi, chỉ dẫn sơ tán của Trần Tây An sẽ chẳng có tác dụng, thậm chí hắn cũng sẽ không kịp tháo bản lề phía bên kia cánh cửa, và rất có khả năng anh chính là một người được khiêng ra.
– … Không cần.
Bây giờ Tiền Tâm Nhất đang ngâm mình trong nước nóng.
Nghĩ lại mới thấy sợ, anh thật may mắn khi chỉ bị lửa cháy sém một ít tóc.
Nếu như anh đứng ở vị trí trên năm mét nữa thôi, chỉ dẫn sơ tán của Trần Tây An sẽ chẳng có tác dụng, thậm chí hắn cũng sẽ không kịp tháo bản lề phía bên kia cánh cửa, và rất có khả năng anh chính là một người được khiêng ra.
Bị đâm liên tiếp hai ba cú, cuối cùng hai chiếc ốc vít để lại cũng hoàn thành số mệnh của mình, bị tông bay ra xa.
Cảm giác xô đẩy giống như khi đứng bên hộp cứu hỏa trong lối vào siêu thị một lần nữa được tái hiện.
Anh và cả cánh cửa dán vào nhau, cùng đổ xuống.
Trong tiếng kêu gào đinh tai nhức óc, cổ tay anh bị ai đó nắm lấy, kéo mạnh anh dậy.
Dáng vẻ nóng vội của Trần Tây An cũng rất đẹp trai, anh hồi tưởng lại câu nói “cậu mặc áo sơ mi xám” trầm thấp qua loa phát thanh, cùng với bóng người chạy vội xuống cầu thang của hắn.
Tình cảm như nham thạch nhỏ xuống từ trái tim nóng chảy, hội tụ thành duc v0ng dữ dội và xa lạ.
Lúc hắn chạy đi tìm tua vít, không thể không thừa nhận Tiền Tâm Nhất có một điều kiện được ưu ái, anh là kiến trúc sư xuất phát điểm từ đội thi công, cho nên anh là người biết cách kết hợp lý thuyết và thực tiễn nhất trong GAD này.
Chẳng qua hiện tại anh chưa được tiếp xúc nhiều và mở mang tầm hiểu biết, chờ khi anh nhìn thấy đủ rồi, tác phẩm của anh sẽ sát thực tế hơn bất cứ ai.
Anh tự vu0t ve bản thân trong nước, nghe loáng thoáng tiếng bếp ga kêu ngoài bếp, cảm giác muốn làm gì đó lập tức trở nên cấp bách trong anh.
Hai người họ đã làm tất cả, nhưng chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Suy cho cùng, nguyên nhân chính của chuyện này là khi anh đã chuẩn bị sẵn sàng làm thịt hắn thì sợ hãi phát hiện ra hắn vô cùng ước ao hoa cúc của mình.
Thiết kế đại diện cho xây dựng, còn thi công thì ngập tràn phá hoại.
Tường xiêu vẹo phải đập, đường ống không thông thì khoan lỗ, không đọc hiểu bản vẽ đào thiếu mấy lỗ, những chuyện đó đều rất bình thường.
Thi công là một quá trình thú vị, đơn giản thô bạo và mang tới hiệu quả rõ ràng, cho bạn nhìn thấy trí tuệ của con người là vô hạn.
Trần Tây An đổ trứng vào nước sôi, đang định dùng đũa khuấy, cánh tay chợt bị người ôm lấy từ phía sau.
Hắn giật mình, xúc cảm truyền tới từ mông khiến hắn cúi đầu nở nụ cười.
Trứng trong nồi đã thành hình và sôi sùng sục, màu sắc giống như đóa hướng dương mềm mại.
Trần Tây An cảm thấy hạt giống mình dày công chăm sóc đã đến ngày nở hoa rồi.
Nếu bàn về vũ lực thì anh không phải đối thủ của kỹ sư kết cấu, tuy nhiên bạn hợp tác nể tình anh bị giẫm phải mìn dẫn tới tam quan vỡ nát, lấy lùi làm tiến yêu cầu hai người dùng miệng hỗ trợ lẫn nhau.
Song cuối cùng vẫn quay về vấn đề đã nói.
Bọn họ đã nghiên cứu rất nhiều bộ GV, đã từng thực hiện rất nhiều công tác tư tưởng.
Ban đầu Trần Tây An bày tỏ thái độ là hai bốn sáu, song Tiền Tâm Nhất lại không nỡ hiến dâng mông mình.
Vì thế kế hoạch thân mật kéo dài từ ngày này qua ngày khác.
Nhưng giác ngộ cao thượng của Trần Tây An dần dần thay đổi trong vô thức, hiệu quả rõ ràng dễ thấy chẳng khác nào bán hàng đa cấp.
Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Tiền Tâm Nhất từ “đừng đùa em” dần dần trở thành “để em nghĩ xem”.
K1ch thích bất ngờ ập đến khiến Tiền Tâm Nhất ngâm mình trong nước nghĩ thêm lần nữa.
Trần Tây An có thể thỏa hiệp vậy thì anh cũng có thể.
Tiền Tâm Nhất bị chính mình k1ch thích tới mức gấp gáp chẳng thể chờ đợi.
Anh bước ra khỏi bồn tắm, đi ngang qua gương nhìn thấy nửa bên đầu trọc của mình, chợt nổi giận, đm quả cầu lửa làm cháy sém tóc anh, bây giờ bảo anh phải công thế nào đây.
– Trần Tây An! Anh qua đây một lát!
Cuối cùng thì Tiền Tâm Nhất cũng không có khí phách tr4n tru0ng đi quanh phòng khách, chỉ đành đứng bên cửa phòng tắm hét lên.
Bành Thập Hương gọi điện tới giục anh về nhà, Trần Tây An vừa giả hào phóng, vừa giả đáng thương, Tiền Tâm Nhất cũng chẳng thèm chọc phá kỹ năng diễn xuất của hắn, anh báo với mẹ rằng mình sẽ ăn Tết trong thành phố.
Bành Thập Hương không nói gì, chỉ có nhóc em trai sốt sắng phát khóc.
Lưu Dịch Dương ở đầu dây bên kia nức nở nói nhớ anh, Tiền Tâm Nhất nói dối rằng cũng nhớ cậu nhóc, nhưng đến khi cúp máy cũng không đồng ý sẽ về.
Trần Tây An đang đánh trứng được một nửa, tiếng đánh trứng chẳng khác nào khúc nhạc đệm:
– Lại quên gì à, quấn khăn tắm tự đi mà lấy.
Trần Tây An đã là người của anh rồi, Giả Thụy có thích hắn đến mấy thì cũng phải lăn sang một bên.
Tự dưng tan ca tới công ty tìm Trần Tây An làm cái gì, thật nực cười!
Tiền Tâm Nhất do dự hai ba giây, cuối cùng quay đầu kéo khăn tắm treo trên móc xuống.
Trần Tây An nửa ôm nửa bế anh ra khỏi phòng bếp đi về phía phòng ngủ, cúi đầu h0n l3n môi anh:
Trần Tây An đổ trứng vào nước sôi, đang định dùng đũa khuấy, cánh tay chợt bị người ôm lấy từ phía sau.
Hắn giật mình, xúc cảm truyền tới từ mông khiến hắn cúi đầu nở nụ cười.
Trứng trong nồi đã thành hình và sôi sùng sục, màu sắc giống như đóa hướng dương mềm mại.
Trần Tây An cảm thấy hạt giống mình dày công chăm sóc đã đến ngày nở hoa rồi.
Dẫu vậy, khi tháo ốc vít hắn cố ý để lại hai chiếc trong lỗ.
Đám người sau cửa đang hoảng loạn, lúc này đây, bọn họ muốn chạy thoát thân thì chẳng thèm quan tâm gì tới nghĩa khí gì hết.
Hắn mà tháo hết ốc vít thì cửa sẽ đổ ập xuống, tới lúc ấy rất có khả năng Tiền Tâm Nhất đang dán lên cửa và bản thân đang đứng sau cửa sẽ bị đè bép, để lại trợ lực là sự lựa chọn tương đối tốt.
Tiền Tâm Nhất vươn tay qua hông hắn, tắt bếp ga đi, nói lời thoại trong căn thẳng:
– Không lấy được anh.
Trần Tây An buông bát đũa xuống, quay người lại nhéo gò má còn hơi ướt nước của Tiền Tâm Nhất, sau đó cúi đầu xuống h0n l3n chóp mũi anh, ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, dây thanh cũng chợt trở nên khàn khàn:
– Cầm lấy đi, em c0i quần rồi, muốn cho anh nhìn thấy gì đây?
– Lời thoại này không đúng thưa bạn hợp tác thân mến, đáng lẽ phải là, – Tiền Tâm Nhất nhịn cười kéo kéo cổ áo hắn – Em đã c0i quần rồi, anh định cho em xem cái này đấy à?
– Cầm lấy đi, em c0i quần rồi, muốn cho anh nhìn thấy gì đây?
Trần Tây An nửa ôm nửa bế anh ra khỏi phòng bếp đi về phía phòng ngủ, cúi đầu h0n l3n môi anh:
– Làm gì có chuyện ấy, anh là người “dũng tuyền tương báo”.
Trưởng phòng tiền có “tích thủy chi ân” chỉ đành dốc hết sức phối hợp.
Xúc cảm khiến người ta say mê khó tỉnh.
Trần Tây An là một người rất giỏi mưu tính.
Chờ khi Tiền Tâm Nhất tỉnh táo lại, anh vưa thở hổn hển vừa nhận ra rằng không ngờ bản thân mình thua ở sức thở!
Đầu tiên Trần Tây An hôn tới mức Tiền Tâm Nhất không thở nổi, tiếp đó hầu hạ khiến anh quên luôn cả tên họ mình, đợi khi sướng xong rồi mới phát hiện cúc hoa đã bị kẻ địch xâm chiếm… Tiền Tâm Nhất không giận lắm, nhưng anh cảm thấy rất đau, mấy đoạn thở d0c trong GV đều là hàng giả.
Hơn nữa bởi vì quá đau, anh quên béng luôn hiệp ước hai bốn sáu, quên luôn gỡ hòa một ván.
Chuyện hỏa hoạn ở Carrefour đã lên báo, chẳng mấy ai quan tâm đến vấn đề tranh chấp trách nhiệm.
Trên mạng cũng nổi lên một trận gió yêu bát quái.
So với thương vong vô cùng nghiêm trọng và tổn thất về tài sản thì cư dân mạng lại chú ý tới chuyện lặt vặt hơn.
Giọng nam thần bí qua loa phát thanh đã trở thành điểm nóng trên weibo, bị lan truyền bịa đặt thành tận mấy phiên bản, chỉ một vấn đề giọng nói hay nhất định đẹp trai với giọng nói hay nhất định xấu trai mà cãi nhau mấy ngày rồi cuối cùng cũng lắng xuống.
Tóc Tiền Tâm Nhất đã hết cách cứu chữa, chỉ có thể cạo đầu đinh, mặt anh đã gầy sẵn, không hold được kiểu tóc này.
Bây giờ anh còn chẳng dám nổi nóng vì nghe nói rất giống như tội phạm cải tạo.
Trần Tây An cũng suốt ngày nâng cằm anh lên nói đùa, xấu quá, phải trả lại hàng, bị Tiền Tâm Nhất vung bên tay rảnh rỗi bảo hắn cút xa một chút.
Đợi khi tóc anh dài hơn, kỳ nghỉ Tết của GAD cũng tới.
Bọn họ nghỉ nửa tháng, bắt đầu được giải phóng một tuần trước kỳ nghỉ chính thức theo quy định.
Bành Thập Hương gọi điện tới giục anh về nhà, Trần Tây An vừa giả hào phóng, vừa giả đáng thương, Tiền Tâm Nhất cũng chẳng thèm chọc phá kỹ năng diễn xuất của hắn, anh báo với mẹ rằng mình sẽ ăn Tết trong thành phố.
Bành Thập Hương không nói gì, chỉ có nhóc em trai sốt sắng phát khóc.
Lưu Dịch Dương ở đầu dây bên kia nức nở nói nhớ anh, Tiền Tâm Nhất nói dối rằng cũng nhớ cậu nhóc, nhưng đến khi cúp máy cũng không đồng ý sẽ về.
Trước năm mới, tuyết trở nên dày hơn, hai người ngày ngày rúc ở nhà, sống mơ mơ màng màng qua ngày.
Chuyện lăn giường thành thói quen nên Tiền Tâm Nhất đã dần thích ứng với cảm giác bị xâm nhập, cũng cảm nhận được sung sướng.
Anh không phải là người biết xấu hổ gì, anh rất vui vẻ chia sẻ chuyện này, còn cười xấu xa mong rằng Trần Tây An cũng có thể trải nghiệm cảm giác ấy.
Trần Tây An không từ chối, nhưng khi Tiền Tâm Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, có hai nhân vật đến nhà dọa anh sợ hết hồn.
Trước năm mới, tuyết trở nên dày hơn, hai người ngày ngày rúc ở nhà, sống mơ mơ màng màng qua ngày.
Chuyện lăn giường thành thói quen nên Tiền Tâm Nhất đã dần thích ứng với cảm giác bị xâm nhập, cũng cảm nhận được sung sướng.
Anh không phải là người biết xấu hổ gì, anh rất vui vẻ chia sẻ chuyện này, còn cười xấu xa mong rằng Trần Tây An cũng có thể trải nghiệm cảm giác ấy.
Trần Tây An không từ chối, nhưng khi Tiền Tâm Nhất đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, có hai nhân vật đến nhà dọa anh sợ hết hồn.
Tuy rằng cách này không chính quy, nhưng trong lòng Trần Tây An vẫn thoáng qua cảm giác tự hào, hắn cho rằng người hắn thích cũng sẽ không phụ sự kỳ vọng của mình, cảm giác này còn khiến hắn rung động hơn bày trò lãng mạn.
Bởi vì không cần đi làm, với nhà Trần Tây An to hơn nên hai người thu dọn hành lý chuyển qua đó.
Hai mươi bảy tháng Chạp, Trần Tây An đến nhà Dương Giang, Tiền Tâm Nhất sợ lạnh, không muốn đi bèn chui trong nhà xem phim.
Lúc chuông cửa vang lên anh còn tưởng rằng Trần Tây An lười vươn tay mở cửa nên chạy ra ngoài xoay tay nắm.
Cửa vừa mở đã nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên xa lạ đang phấn khởi hát BGM tự chuẩn bị.
– Ting ~ ting ~ ting … ơ, ngại quá, cho hỏi đây là… nhà của Trần Tây An phải không?
Dáng vẻ nóng vội của Trần Tây An cũng rất đẹp trai, anh hồi tưởng lại câu nói “cậu mặc áo sơ mi xám” trầm thấp qua loa phát thanh, cùng với bóng người chạy vội xuống cầu thang của hắn.
Tình cảm như nham thạch nhỏ xuống từ trái tim nóng chảy, hội tụ thành duc v0ng dữ dội và xa lạ.
Trần Tây An buông bát đũa xuống, quay người lại nhéo gò má còn hơi ướt nước của Tiền Tâm Nhất, sau đó cúi đầu xuống h0n l3n chóp mũi anh, ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, dây thanh cũng chợt trở nên khàn khàn:
Người phụ nữ trung niên ăn vận giản dị đứng bên trái nhìn thấy anh thì sững người, sau đó do dự hỏi.
Tiền Tâm Nhất nhìn người đàn ông đứng bên phải, gương mặt có đôi ba phần quen thuộc, ngay lúc này đây anh không biết nên trả lời phải hay là không phải.
Mặt Tiền Tâm Nhất bị ép sắp thành nhân thịt tới nơi, cũng nổi nóng vì những người này xô xô đẩy đẩy.
Với xu thế đẩy cửa thế này, Trần Tây An không bị đè bẹp dưới ván cửa mới lạ!
Chuyện hỏa hoạn ở Gia Lạc Phúc đã lên báo, chẳng mấy ai quan tâm đến vấn đề tranh chấp trách nhiệm.
Trên mạng cũng nổi lên một trận gió yêu bát quái.
So với thương vong vô cùng nghiêm trọng và tổn thất về tài sản thì cư dân mạng lại chú ý tới chuyện lặt vặt hơn.
Giọng nam thần bí qua loa phát thanh đã trở thành điểm nóng trên weibo, bị lan truyền bịa đặt thành tận mấy phiên bản, chỉ một vấn đề giọng nói hay nhất định đẹp trai với giọng nói hay nhất định xấu trai mà cãi nhau mấy ngày rồi cuối cùng cũng lắng xuống.Nếu như phần trăm chấp hành theo quy định thấp tới mức này, vậy thiết kế chặt chẽ thì còn có nghĩa lý gì nữa đâu?Trần Tây An cũng cảm thấy bi ai, chẳng qua so với biểu cảm ôn hòa bên ngoài, trái tim hắn còn cứng rắn lạnh lùng hơn Tiền Tâm Nhất.
Hắn chỉ cần không thẹn với lòng.Hết chương 50.