Lưu Dịch Dương ghé vào cửa sổ chỗ nghỉ cầu thang, nhìn bông tuyết chao đảo trong gió rét.
Tuyết lớn đổ xuống chẳng báo trước, sắc trời cũng u ám, còn người cậu nhóc đợi mãi chẳng thấy tới.
Nhưng cậu nhóc không bị kéo như trong tưởng tượng, ngược lại thì Vương Hâm kêu lên một tiếng đau đớn, cái bụng xô tới đập vào mũi cậu nhóc, khiến mũi cậu nhóc cay tới mức chực trào nước mắt.
Gần đây bệnh viện đông người, hộ lý cung không đủ cầu, cậu nhóc phải tới đây học bút lông một phần cũng vì mẹ tính tranh thủ kiếm một khoản tiền trước khi Tết đến.
Bà tan làm sẽ thuận đường tới đón cậu nhóc về luôn, mỗi lần đều vô cùng cảm kích người giáo viên này.
Lưu Dịch Dương không giỏi nói dối, ánh mắt cậu bé liếc tới cửa thang máy, nhìn chằm chằm vào khe dưới cùng, nhỏ giọng nói:
Trên xe có hệ thống sưởi, anh bảo cậu nhóc c0i qu4n, phía trước không có gì, chẳng qua trên mông có mấy vết cấu còn chưa mờ đi.
Chỉ là một vết móng tay mờ mờ, đến khi đi tắm sau bữa tối sẽ nhạt dần chẳng còn nhìn rõ nữa.
Người đàn ông tên Vương Hâm mỉm cười nhận lấy lời cảm ơn, sau đó khi chỉ có hai người ở riêng, lão luôn nhìn Lưu Dịch Dương bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Lưu Dịch Dương ghét lão, nhưng cũng rất sợ lão.
Ba mươi Tết, Lưu Dịch Dương vẫn phải đi luyện viết, Tiền Tâm Nhất đưa cậu nhóc đi.
Sau giờ học, Tiền Tâm Nhất hỏi cậu nhóc mới phát hiện cả ngày nay Vương Hâm vô cùng nghiêm túc, ngoài việc dạy học ra thì không làm gì hết.
Tiền Tâm Nhất không biết trong lòng lão ta nghĩ gì, nhưng chắc chắn Vương Hâm đã tạm thời dừng hành động vì e ngại khi anh cố ý nói có người nhà làm luật sư.
– Dương Dương, tại sao con lại chạy ra đây? Chỗ này lạnh lắm, vào phòng đợi đi, nửa tiếng nữa mẹ sẽ tới đón con.
Rõ ràng giọng nói rất ấm áp, vậy mà Lưu Dịch Dương nghe thấy, cơ thể khẽ run lên.
Cậu nhóc níu khung cửa sổ quay đầu nhìn.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước ra từ lối rẽ, chiều cao tầm trung, vóc dáng hơi gầy, mang một chiếc kính mắt gọng vàng, thoạt nhìn rất có hơi thở học giả.
– Trong phòng nóng, con cảm thấy rất ngột ngạt.
– Tôi rất xin lỗi vì đã làm răng của thầy thành ra thế này… nhưng giờ này nha khoa đã đóng cửa rồi, để ngày mai tôi tới đón thầy đi trồng lại, chắc chắn tôi sẽ chi tiền thuốc men.
Con người là loài động vật dựa vào thị giác, ngay từ thời kỳ trẻ con đã có thể nhìn ra dấu vết của bản năng này.
Trước khi lão làm những việc kỳ quái với mình, Lưu Dịch Dương còn tưởng rằng lão là một người rất có học vấn, cậu bé rất nghe lời và vô cùng tôn kính lão.
Mặc dù cậu nhóc nhỏ nhắn xinh xắn, song thực sự không thích khóc chút nào, ấy vậy mà chẳng biết tại sao, khi đứng trước mặt Tiền Tâm Nhất cậu nhóc thường khóc chẳng kiêng dè gì.
Có thể do bữa malatang dưới vùng quê, hay dáng vẻ dịu dàng khi nói chuyện với người khác của anh.
Cũng có thể do lòng bàn tay ấm áp dắt tay cậu bé.
Một người đàn ông tuy cau có nhưng thỏa mãn yêu cầu nhỏ nhặt khiến cậu bé cảm thấy an toàn.
– Đó là mùi sầu riêng, sầu riêng là một loại quả rất giàu dinh dưỡng, trẻ con không được kén ăn đâu.
Nhưng hiện tại đã chẳng còn cung kính nữa, chỉ còn sự sợ hãi mà cậu bé không dám để lộ ra.
Chỉ cần Lưu Dịch Dương còn học viết bút lông, chuyện này nhất định không phải lần cuối cùng.
Nếu cho Bành Thập Hương biết chuyện này, Lưu Dịch Dương có thể giải thoát.
Nhưng Tiền Tâm Nhất rất hiểu mẹ mình, bà là một người phụ nữ tính tình nóng nảy, chắc chắn chưa có chứng cứ đã loa lên cho cả làng cùng biết, cuối cùng rất có khả năng còn bị phản đòn.
Lưu Dịch Dương không giỏi nói dối, ánh mắt cậu bé liếc tới cửa thang máy, nhìn chằm chằm vào khe dưới cùng, nhỏ giọng nói:
Lưu Dịch Dương nhích nhích về phía cầu thang, vừa sợ lão đi tới vừa không dám nhìn thẳng mặt lão.
Cái khó ló cái khôn, cậu nhóc nói:
– Trong phòng nóng, con cảm thấy rất ngột ngạt.
Vương Hâm khẽ cau mày nghĩ một hồi, bật cười nói:
Tập tục của thành phố B là sẽ ăn cơm đoàn viên vào chiều ngày ba mươi, Lưu Dịch Dương kéo anh về nhà.
Tiền Tâm Nhất lấy Trần Tây An ra làm lý do, nói hắn đang ở thành phố B, phải đi gặp hắn trước.
Đến khi Lưu Dịch Dương buông tha anh rồi, một mình anh đi dạo trên đường phố rộng rãi trống trải, bỗng có cảm giác không biết phải đi về đâu.
Thầy dạy bút lông Vương Hâm cười cười, bước tới định dắt tay cậu nhóc:
Anh kéo nhóc em trai âm thầm khóc thút thít qua nhìn thử, thấy quần áo cậu nhóc ngay ngắn chỉnh tề, không nhịn được vỗ gáy cậu nhóc một cái, chưa làm sao mà đã khóc thảm vậy rồi.
“Ừ, mãn hạn rồi.” Có tiếng pháo hòa trong giọng nói của Trần Tây An, “Anh tới nhà em thì nhìn thấy tờ giấy em để lại, trong lúc tức giận đã trộm luôn cái điện thoại cũ của em, đến gặp anh ở hồ ước nguyện quảng trường Kim Tuyền thành phố B nhé.”
– Chắc là mở lò sưởi lớn quá, mở nhỏ chút sẽ bớt nóng.
Con đứng đây sẽ bị cảm đấy, nào, theo thầy vào trong.
– Mày điên à, mày là thằng nào? Làm cái trò gì vậy? Tao… tao phải kiện mày!
Lưu Dịch Dương nhích nhích về phía cầu thang, vừa sợ lão đi tới vừa không dám nhìn thẳng mặt lão.
Cái khó ló cái khôn, cậu nhóc nói:
– Dương Dương không ngoan, thầy sẽ giận đấy.
Anh cần tiếp thu ý kiến quần chúng, đáng tiếc điện thoại của người thông minh kia còn đang sửa.
– Con, con không muốn vào, trong phòng có mùi hôi lắm, con cảm thấy không thở nổi.
Câu nói “Ông là ai?” khiến cơn tức của Vương Hâm bốc l3n đỉnh đầu, tức tới mức thất khiếu xì khói.
Dù sao chăng nữa lão cũng là người có tri thức nổi tiếng khu vực, chẳng biết thằng ranh con này là ai mà lại dám khinh thường lão như vậy, thật buồn cười.
Vương Hâm khẽ cau mày nghĩ một hồi, bật cười nói:
***
– Đó là mùi sầu riêng, sầu riêng là một loại quả rất giàu dinh dưỡng, trẻ con không được kén ăn đâu.
– Con, con không muốn vào, trong phòng có mùi hôi lắm, con cảm thấy không thở nổi.
Cơ thể Lưu Dịch Dương căng cứng, cậu nhìn chằm chằm chân lão, khẽ rê từng bước nhỏ lùi về phía cầu thang, nếu không phải vì thiên tính của trẻ con là sợ hãi giáo viên, cậu nhóc đã co giò chạy rồi.
Lão đang định chất vấn Tiền Tâm Nhất là cái thá gì, đúng lúc này Lưu Dịch Dương khóc rống lên:
Ánh mắt Vương Hâm thoắt trở nên âm trầm.
Nếu lão còn không nhìn ra sự chống đối của thằng nhóc, vậy lão cũng uổng công làm người lớn.
Có lẽ do tương phản mạnh, người nhã nhặn khi nổi giận còn đáng sợ hơn người thô bạo.
Lão từ tốn ép sát Lưu Dịch Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu nhóc như nhìn một con mồi không thể chạy thoát.
Hết chương 54
– Dương Dương không ngoan, thầy sẽ giận đấy.
Lưu Dịch Dương nhiệt tình mới Tiền Tâm Nhất về nhà nhưng anh không đi.
Anh đặt một căn phòng khách sạn trong thành phố, cách nhà mẹ không gần cũng không xa, đồng thời nói với em trai đừng kể chuyện này cho mẹ, bảo rằng đây là một niềm vui bất ngờ.
Lưu Dịch Dương không dám cử động, cậu nhóc còn quá nhỏ, đối với cậu nhóc mà nói chỉ một thầy giáo dạy thêm môn năng khiếu cũng vô cùng uy quyền.
Cậu bé áp sát vào tường, dùng sức tới mức chỉ mong sao có thể xuyên qua được nó.
Giây phút Vương Hâm vươn tay ấn tay lên đầu cậu nhóc, cậu nhóc gần như suy sụp, đột ngột kêu lên một tiếng.
– Anh ơi anh tới rồi! Đây là giáo viên bút lông mẹ mời cho em.
Không sao, mình đi thôi, em muốn về nhà!
Nhưng cậu nhóc không bị kéo như trong tưởng tượng, ngược lại thì Vương Hâm kêu lên một tiếng đau đớn, cái bụng xô tới đập vào mũi cậu nhóc, khiến mũi cậu nhóc cay tới mức chực trào nước mắt.
Trên mặt đất có những vụn giấy đỏ tàn dư do đốt pháo, mùi thuốc pháo nồng nặc, cũng chính là mùi hương của năm mới.
Những ngôi nhà anh đi ngang đều vang vọng tiếng cười vui vẻ.
Tiền Tâm Nhất bước loẹt quẹt trên nền tuyết đọng, anh rất nhớ Trần Tây An, chẳng biết bố mẹ hắn đã đi hay chưa.
Khi bước tới một cây ngô đồng rụng lá, điện thoại chợt vang lên.
Lão dám ra tay với Lưu Dịch Dương vì chắc chắn nhà cậu nhóc không có anh chị em gì, không kể được cho ai, sao bây giờ tự dưng lại nhảy ra một người anh trai, hơn nữa tuổi tác của người đàn ông này cũng đủ làm bố cậu nhóc rồi?
Lưu Dịch Dương vội vàng vươn tay đẩy lão ra, vừa mới chạm vào chiếc áo len lông cừu, hai tay chợt trống không.
Vương Hâm bỗng lùi về phía sau.
Lưu Dịch Dương nhìn thấy nửa người tuyết qua khe hở cánh tay đang giơ lên của ông ta, đó là ông anh trai cả người phủ tuyết của cậu nhóc.
– Dương Dương, tại sao con lại chạy ra đây? Chỗ này lạnh lắm, vào phòng đợi đi, nửa tiếng nữa mẹ sẽ tới đón con.
Mặc dù cậu nhóc nhỏ nhắn xinh xắn, song thực sự không thích khóc chút nào, ấy vậy mà chẳng biết tại sao, khi đứng trước mặt Tiền Tâm Nhất cậu nhóc thường khóc chẳng kiêng dè gì.
Có thể do bữa malatang dưới vùng quê, hay dáng vẻ dịu dàng khi nói chuyện với người khác của anh.
Cũng có thể do lòng bàn tay ấm áp dắt tay cậu bé.
Một người đàn ông tuy cau có nhưng thỏa mãn yêu cầu nhỏ nhặt khiến cậu bé cảm thấy an toàn.
Tiếp theo đó anh chỉnh lại biểu cảm gương mặt mình, trưng ra cái dáng vẻ như bình thường hay mắng Triệu Đông Văn:
Lưu Dịch Dương dùng hai bàn tay che mặt, xoay người lại khóc với bức tường.
– Chắc là mở lò sưởi lớn quá, mở nhỏ chút sẽ bớt nóng.
Con đứng đây sẽ bị cảm đấy, nào, theo thầy vào trong.
Ánh mắt Vương Hâm thoắt trở nên âm trầm.
Nếu lão còn không nhìn ra sự chống đối của thằng nhóc, vậy lão cũng uổng công làm người lớn.
Có lẽ do tương phản mạnh, người nhã nhặn khi nổi giận còn đáng sợ hơn người thô bạo.
Lão từ tốn ép sát Lưu Dịch Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu nhóc như nhìn một con mồi không thể chạy thoát.
Phía bên kia, Vương Hâm ngã trên cầu thang, vừa khéo hàm răng va vào bậc thềm, sau cảm giác đau đớn lạnh lẽo tận tim, miệng lão cũng tê rần.
Lão hớp khí để giảm bớt đau đớn, vươn tay tay xoa miệng thì phát hiện bàn tay đầy máu, trong máu còn lẫn một mảnh răng trắng.
Lão vươn đầu lưỡi liếm liếm răng cửa, phát hiện răng cửa bên trái bị mẻ rồi.
Phía bên kia, Vương Hâm ngã trên cầu thang, vừa khéo hàm răng va vào bậc thềm, sau cảm giác đau đớn lạnh lẽo tận tim, miệng lão cũng tê rần.
Lão hớp khí để giảm bớt đau đớn, vươn tay tay xoa miệng thì phát hiện bàn tay đầy máu, trong máu còn lẫn một mảnh răng trắng.
Lão vươn đầu lưỡi liếm liếm răng cửa, phát hiện răng cửa bên trái bị mẻ rồi.
Lão tức giận, huyệt thái dương đập thình thịch, bò dậy nhìn chằm chằm Tiền Tâm Nhất, rống lên chẳng rõ câu:
– Ồ… xin lỗi, tôi là anh trai của nó, anh trai ruột.
Nó còn có một người anh nhỏ nữa làm luật sư.
– Mày điên à, mày là thằng nào? Làm cái trò gì vậy? Tao… tao phải kiện mày!
Anh thầm nghĩ, cái lão Vương Hâm này còn rất biết cách khống chế lực, cấu không mạnh không nhẹ làm người ta không tra ra bằng chứng, đúng là một kẻ lươn lẹo.
Tuyết bỗng rơi trên đường đến đây, hàng xe dài nối đuôi nhau trên đường cao tốc, tắc tới mức trên máy chỉ đường hiện lên cả dải đỏ.
Tiền Tâm Nhất gọi điện thoại cho Lưu Dịch Dương nhưng không ai bắt máy, gọi cho mẹ thì người khác nghe, bảo rằng bà đưa bệnh nhân ra ngoài hút thuốc rồi.
Thực ra anh rất sốt sắng, mưa gió xa xôi chạy tới đây, tuyết rơi trắng người, chỉ sợ cậu nhóc bị làm sao.
Tuyết bỗng rơi trên đường đến đây, hàng xe dài nối đuôi nhau trên đường cao tốc, tắc tới mức trên máy chỉ đường hiện lên cả dải đỏ.
Tiền Tâm Nhất gọi điện thoại cho Lưu Dịch Dương nhưng không ai bắt máy, gọi cho mẹ thì người khác nghe, bảo rằng bà đưa bệnh nhân ra ngoài hút thuốc rồi.
Thực ra anh rất sốt sắng, mưa gió xa xôi chạy tới đây, tuyết rơi trắng người, chỉ sợ cậu nhóc bị làm sao.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng kêu, anh vội bước lên đạp một cái, thấy lão già đập vào Lưu Dịch Dương bèn kéo lão ra.
Chẳng ngờ hành động của anh lại biến thành “thay trời trừng trị kẻ ác”, lão già kia ngã mẻ cả răng.
Nếu không phải còn chưa có chứng cứ, nhìn lão già ngã dúi dụi đâm đầu vào góc cầu thang, anh không thừa cơ đánh cho gãy hết cả răng thì xin lỗi cái tư thế may mắn trời cho này quá.
Lưu Dịch Dương ghé vào cửa sổ chỗ nghỉ cầu thang, nhìn bông tuyết chao đảo trong gió rét.
Tuyết lớn đổ xuống chẳng báo trước, sắc trời cũng u ám, còn người cậu nhóc đợi mãi chẳng thấy tới.
Tiền Tâm Nhất thường xuyên cãi cọ với đám lưu manh ở dự án, cho nên cũng biết sơ sơ chiêu lật mặt như trở bàn tay, ít ỏi vậy thôi nhưng cũng đủ dùng trong cuộc sống hằng ngày rồi.
Con người là loài động vật dựa vào thị giác, ngay từ thời kỳ trẻ con đã có thể nhìn ra dấu vết của bản năng này.
Trước khi lão làm những việc kỳ quái với mình, Lưu Dịch Dương còn tưởng rằng lão là một người rất có học vấn, cậu bé rất nghe lời và vô cùng tôn kính lão.
Anh kéo nhóc em trai âm thầm khóc thút thít qua nhìn thử, thấy quần áo cậu nhóc ngay ngắn chỉnh tề, không nhịn được vỗ gáy cậu nhóc một cái, chưa làm sao mà đã khóc thảm vậy rồi.
Anh nhỏ “luật sư” Trần Tây An ở cách xa một thành phố, đang làm món bánh hẹ cho bố mẹ mình, chẳng hề hay biết Tiền Tâm Nhất đang lợi dụng mình.
Tiếp theo đó anh chỉnh lại biểu cảm gương mặt mình, trưng ra cái dáng vẻ như bình thường hay mắng Triệu Đông Văn:
– Sao nào? Ông là ai?
“Trưởng phòng của anh ơi, năm mới tìm em khó thật đấy.” Đầu dây bên kia, Trần Tây An cười rồi giả vờ thở dài.
Câu nói “Ông là ai?” khiến cơn tức của Vương Hâm bốc l3n đỉnh đầu, tức tới mức thất khiếu xì khói.
Dù sao chăng nữa lão cũng là người có tri thức nổi tiếng khu vực, chẳng biết thằng ranh con này là ai mà lại dám khinh thường lão như vậy, thật buồn cười.
– Sao nào? Ông là ai?
Lão đang định chất vấn Tiền Tâm Nhất là cái thá gì, đúng lúc này Lưu Dịch Dương khóc rống lên:
– Anh ơi anh tới rồi! Đây là giáo viên bút lông mẹ mời cho em.
Không sao, mình đi thôi, em muốn về nhà!
Tiền Tâm Nhất mở to mắt cứ như thể ngạc nhiên lắm.
Anh cúi người kéo Vương Hâm đứng dậy, miệng liên tục xin lỗi:
Tiền Tâm Nhất mở to mắt cứ như thể ngạc nhiên lắm.
Anh cúi người kéo Vương Hâm đứng dậy, miệng liên tục xin lỗi:
– Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, xin lỗi, tại thằng nhóc này sợ bóng sợ gió.
Tôi còn tưởng rằng có gì nguy hiểm, may sao con người tôi khá bình tĩnh đấy, bằng không bây giờ hàm răng của thầy đã đón gió tứ phương rồi.
Sự bình tĩnh của anh có lẽ chỉ đáng mười đồng nửa cân.
Vương Hâm ôm răng cửa, vừa nghe thấy từ kia đã cảm thấy ê buốt.
Tiền Tâm Nhất chỉ sợ thiên hạ không loạn, tiếp tục nói:
– Tôi rất xin lỗi vì đã làm răng của thầy thành ra thế này… nhưng giờ này nha khoa đã đóng cửa rồi, để ngày mai tôi tới đón thầy đi trồng lại, chắc chắn tôi sẽ chi tiền thuốc men.
Rõ ràng giọng nói rất ấm áp, vậy mà Lưu Dịch Dương nghe thấy, cơ thể khẽ run lên.
Cậu nhóc níu khung cửa sổ quay đầu nhìn.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước ra từ lối rẽ, chiều cao tầm trung, vóc dáng hơi gầy, mang một chiếc kính mắt gọng vàng, thoạt nhìn rất có hơi thở học giả.
Khóe môi Vương Hâm giật giật, chẳng qua phải giữ hình tượng mặt người dạ thú thường ngày, lão chỉ đành nuốt cơn tức xuống bụng:
Nhưng phải làm thế nào để túm được đuôi hồ ly của Vương Hâm đây? Tiền Tâm Nhất tạm thời chưa nghĩ ra được cách thông minh nào, anh thể thuận tay lắp đặt ngay camera mini trong nhà của Vương Hâm mà ông ta không hay biết gì, hay thuê phòng ở đối diện nhà lão, ngày ngày dùng ống nhòm quan sát nhà lão giống như đặc công trong những bộ phim truyền hình hay chiếu.
– Vết thương nhỏ thôi, không cần phiền đến cậu đâu, tôi tự đi là được.
Tôi chưa từng nghe nói Dương Dương có anh em, cho hỏi cậu là?
– Vậy à, nghe ra nhà cậu đông vui thật đấy, không giống tôi, chỉ cô độc một mình.
Lưu Dịch Dương vội vàng vươn tay đẩy lão ra, vừa mới chạm vào chiếc áo len lông cừu, hai tay chợt trống không.
Vương Hâm bỗng lùi về phía sau.
Lưu Dịch Dương nhìn thấy nửa người tuyết qua khe hở cánh tay đang giơ lên của ông ta, đó là ông anh trai cả người phủ tuyết của cậu nhóc.
Lão dám ra tay với Lưu Dịch Dương vì chắc chắn nhà cậu nhóc không có anh chị em gì, không kể được cho ai, sao bây giờ tự dưng lại nhảy ra một người anh trai, hơn nữa tuổi tác của người đàn ông này cũng đủ làm bố cậu nhóc rồi?
Tiền Tâm Nhất đưa tay cho Lưu Dịch Dương nắm, cười nói:
– Ồ… xin lỗi, tôi là anh trai của nó, anh trai ruột.
Nó còn có một người anh nhỏ nữa làm luật sư.
– Vết thương nhỏ thôi, không cần phiền đến cậu đâu, tôi tự đi là được.
Tôi chưa từng nghe nói Dương Dương có anh em, cho hỏi cậu là?
Anh nhỏ “luật sư” Trần Tây An ở cách xa một thành phố, đang làm món bánh hẹ cho bố mẹ mình, chẳng hề hay biết Tiền Tâm Nhất đang lợi dụng mình.
Nghe thấy hai từ “luật sư”, ánh mắt Vương Hâm khẽ lay động, trong lòng tức thì hối hận, nhưng rất nhanh sau đó lão phủ định, người càng sang thì càng quý trọng thể diện:
– Vậy à, nghe ra nhà cậu đông vui thật đấy, không giống tôi, chỉ cô độc một mình.
Tiền Tâm Nhất đưa tay cho Lưu Dịch Dương nắm, cười nói:
Tiền Tâm Nhất mỉm cười không trả lời ông ta, anh không thích những người tùy tiện nói chữ “cô độc” ở mồm, cho dù thế nào, sự cô độc của một người đều do bản thân lựa chọn.
Vương Hâm đi súc miệng, Tiền Tâm Nhất nhìn điện thoại nhi đồng của Lưu Dịch Dương, quả nhiên điện thoại đã bị chuyển sang chế độ máy bay, anh lẳng lặng điều chỉnh lại, sau đó đi loanh quanh nhà Vương Hâm.
Không phát hiện mấy thứ như camera, quay đầu thấy Lưu Dịch Dương đang chổng mông thu dọn giấy bút trên chiếc bàn nhỏ, thầm nghĩ về rồi phải nhắc nhở cậu nhóc, bé trai cũng không được tùy ý chổng mông lên như thế.
Lưu Dịch Dương nhìn thấy anh thì vui lắm, cứ thế quên béng luôn chuyện chim nhỏ bị sờ, còn ngâm nga ca khúc thiếu nhi.
Tiền Tâm Nhất cảm thấy thằng nhóc này thật hồn nhiên chẳng biết lo nghĩ gì.
Trên xe có hệ thống sưởi, anh bảo cậu nhóc c0i qu4n, phía trước không có gì, chẳng qua trên mông có mấy vết cấu còn chưa mờ đi.
Chỉ là một vết móng tay mờ mờ, đến khi đi tắm sau bữa tối sẽ nhạt dần chẳng còn nhìn rõ nữa.
Anh thầm nghĩ, cái lão Vương Hâm này còn rất biết cách khống chế lực, cấu không mạnh không nhẹ làm người ta không tra ra bằng chứng, đúng là một kẻ lươn lẹo.
Tiền Tâm Nhất mỉm cười không trả lời ông ta, anh không thích những người tùy tiện nói chữ “cô độc” ở mồm, cho dù thế nào, sự cô độc của một người đều do bản thân lựa chọn.
Chỉ cần Lưu Dịch Dương còn học viết bút lông, chuyện này nhất định không phải lần cuối cùng.
Nếu cho Bành Thập Hương biết chuyện này, Lưu Dịch Dương có thể giải thoát.
Nhưng Tiền Tâm Nhất rất hiểu mẹ mình, bà là một người phụ nữ tính tình nóng nảy, chắc chắn chưa có chứng cứ đã loa lên cho cả làng cùng biết, cuối cùng rất có khả năng còn bị phản đòn.
Vương Hâm cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì mấy, cùng lắm chỉ mất đi một Lưu Dịch Dương, tiếp theo đó chẳng biết còn bao nhiêu đứa trẻ phải giống như cậu nhóc.
Mặc dù Tiền Tâm Nhất không vĩ đại đến mức chính nghĩa vì dân diệt hại, song anh đã từng chịu ơn người khác, anh muốn trừng trị dạng người như Vương Hâm trong phạm vi năng lực của mình.
Xem thường và tâm lý vặn vẹo chỉ là cái cớ của yếu đuối.
Ph4t tiết áp lực lên những con người nhỏ bé không thể phản khác sẽ chỉ gia tăng tốc độ vặn vẹo tâm lý mà thôi.
Nhưng phải làm thế nào để túm được đuôi hồ ly của Vương Hâm đây? Tiền Tâm Nhất tạm thời chưa nghĩ ra được cách thông minh nào, anh thể thuận tay lắp đặt ngay camera mini trong nhà của Vương Hâm mà ông ta không hay biết gì, hay thuê phòng ở đối diện nhà lão, ngày ngày dùng ống nhòm quan sát nhà lão giống như đặc công trong những bộ phim truyền hình hay chiếu.
Anh cần tiếp thu ý kiến quần chúng, đáng tiếc điện thoại của người thông minh kia còn đang sửa.
Lưu Dịch Dương nhiệt tình mới Tiền Tâm Nhất về nhà nhưng anh không đi.
Anh đặt một căn phòng khách sạn trong thành phố, cách nhà mẹ không gần cũng không xa, đồng thời nói với em trai đừng kể chuyện này cho mẹ, bảo rằng đây là một niềm vui bất ngờ.
Lưu Dịch Dương không dám cử động, cậu nhóc còn quá nhỏ, đối với cậu nhóc mà nói chỉ một thầy giáo dạy thêm môn năng khiếu cũng vô cùng uy quyền.
Cậu bé áp sát vào tường, dùng sức tới mức chỉ mong sao có thể xuyên qua được nó.
Giây phút Vương Hâm vươn tay ấn tay lên đầu cậu nhóc, cậu nhóc gần như suy sụp, đột ngột kêu lên một tiếng.
Ngày mai chính là ngày đoàn viên, Lưu Dịch Dương cười hớn hở, đôi mắt cong cong lấp lánh, cậu bé tin lời anh nói, hân hoan cho rằng mình đang giữ một bí mật khiến người ta vui vẻ.
Ba mươi Tết, Lưu Dịch Dương vẫn phải đi luyện viết, Tiền Tâm Nhất đưa cậu nhóc đi.
Sau giờ học, Tiền Tâm Nhất hỏi cậu nhóc mới phát hiện cả ngày nay Vương Hâm vô cùng nghiêm túc, ngoài việc dạy học ra thì không làm gì hết.
Tiền Tâm Nhất không biết trong lòng lão ta nghĩ gì, nhưng chắc chắn Vương Hâm đã tạm thời dừng hành động vì e ngại khi anh cố ý nói có người nhà làm luật sư.
Tập tục của thành phố B là sẽ ăn cơm đoàn viên vào chiều ngày ba mươi, Lưu Dịch Dương kéo anh về nhà.
Tiền Tâm Nhất lấy Trần Tây An ra làm lý do, nói hắn đang ở thành phố B, phải đi gặp hắn trước.
Đến khi Lưu Dịch Dương buông tha anh rồi, một mình anh đi dạo trên đường phố rộng rãi trống trải, bỗng có cảm giác không biết phải đi về đâu.
Trên mặt đất có những vụn giấy đỏ tàn dư do đốt pháo, mùi thuốc pháo nồng nặc, cũng chính là mùi hương của năm mới.
Những ngôi nhà anh đi ngang đều vang vọng tiếng cười vui vẻ.
Tiền Tâm Nhất bước loẹt quẹt trên nền tuyết đọng, anh rất nhớ Trần Tây An, chẳng biết bố mẹ hắn đã đi hay chưa.
Khi bước tới một cây ngô đồng rụng lá, điện thoại chợt vang lên.
“Trưởng phòng của anh ơi, năm mới tìm em khó thật đấy.” Đầu dây bên kia, Trần Tây An cười rồi giả vờ thở dài.
Vương Hâm cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì mấy, cùng lắm chỉ mất đi một Lưu Dịch Dương, tiếp theo đó chẳng biết còn bao nhiêu đứa trẻ phải giống như cậu nhóc.
Mặc dù Tiền Tâm Nhất không vĩ đại đến mức chính nghĩa vì dân diệt hại, song anh đã từng chịu ơn người khác, anh muốn trừng trị dạng người như Vương Hâm trong phạm vi năng lực của mình.
Tiền Tâm Nhất lập tức cảm thấy vui vẻ: “Ồ, ra tù rồi hả?”
Nhưng hiện tại đã chẳng còn cung kính nữa, chỉ còn sự sợ hãi mà cậu bé không dám để lộ ra.
“Ừ, mãn hạn rồi.” Có tiếng pháo hòa trong giọng nói của Trần Tây An, “Anh tới nhà em thì nhìn thấy tờ giấy rách em để lại, trong lúc tức giận đã trộm luôn cái điện thoại cũ của em, đến gặp anh ở hồ ước nguyện quảng trường Kim Tuyền thành phố B nhé.”
Vương Hâm đi súc miệng, Tiền Tâm Nhất nhìn điện thoại nhi đồng của Lưu Dịch Dương, quả nhiên điện thoại đã bị chuyển sang chế độ máy bay, anh lẳng lặng điều chỉnh lại, sau đó đi loanh quanh nhà Vương Hâm.
Không phát hiện mấy thứ như camera, quay đầu thấy Lưu Dịch Dương đang chổng mông thu dọn giấy bút trên chiếc bàn nhỏ, thầm nghĩ về rồi phải nhắc nhở cậu nhóc, bé trai cũng không được tùy ý chổng mông lên như thế.
Anh cần tiếp thu ý kiến quần chúng, đáng tiếc điện thoại của người thông minh kia còn đang sửa.Hết chương 54.