Hồ ước nguyện đã đóng băng, không ném xu cũng chẳng ước nguyện được, nhưng Tiền Tâm Nhất không cần ước nguyện.
Tiền Tâm Nhất thở dài, Trần Tây An sấn tới chặn môi anh.
Hắn có hai lý do vạn năng, một là “thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng”, hai là “không thể bỏ lỡ một giây nào”.
Năm sau, thậm chí cả năm sau nữa, tất cả các ngành nghề nhất định đều vô cùng khó khăn.
Bà đi siêu thị mua thịt dê, thịt bò cuộn để tối về nấu lẩu, tình cờ gặp thầy Vương.
Vương Hâm vừa nhìn thấy bà đã khen:
Một bóng người đang ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, trong tầm mắt của Tiền Tâm Nhất, cái gáy kia vô cùng đẹp trai phóng khoáng.
Bởi vì theo như miêu tả của Lưu Dịch Dương, Vương Hâm vô cùng cẩn thận.
Lão ta sẽ sờ so4ng khắp người đứa trẻ trước xem có mang theo thứ gì không, hơn nữa trong quá trình làm việc lão thích lẩm bẩm một mình.
Ví dụ, nếu Lưu Dịch Dương khóc vì đau, lão ta sẽ nói “thầy đâu có nổi nóng với con” như thể đang diễn kịch rằng lão ta chỉ gạch chữ của cậu nhóc đi mà thôi.
Lưu Dịch Dương nghịch nước rất high, ngâm trong bể nước tới mức trắng cả da cũng không chịu ra ngoài.
Tiền Tâm Nhất sợ cậu nhóc rút gân hoặc bơi ra chỗ sâu bèn mua một sợi ruy băng dùng để khiêu vũ buộc lên người em trai, nhìn cậu nhóc nhảy xuống nước, bơi quên trời đất, sắp bơi tới khu người lớn tới nơi liền kéo cậu nhóc về.
Càng tới gần, trái tim anh càng cảm thấy ấm áp.
Có đôi khi đến anh cũng nghi ngờ, mối duyên phận với Trần Tây An thích hợp đến vậy, tại sao lại rơi xuống đầu anh.
Nhưng người này thực sự đã thuộc về anh rồi.
Trần Tây An ra ngoài mua đồ ăn nhanh, nhiều người rảnh rỗi nên hàng xếp dài dằng dặc, hắn đã xếp hàng gần 20 phút rồi.
Hắn xen lẫn trong đám người, Bành Thập Hương đi qua cách đó không xa, chẳng ai nhìn thấy ai.
Chờ khi hắn mang đồ ăn nhanh đã nguội bớt về, nhìn thấy một màn hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Bởi vì Tiền Tâm Nhất nói luyên thuyên khiến Vương Hâm hiểu nhầm, lão ta tưởng rằng đây là anh nhỏ, nhất thời cảm thấy ba anh em mỗi người một vẻ, không ai giống ai.
Tiền Tâm Nhất phủi đi những vụn tuyết vừa tan, gương mặt vẫn còn hơi ẩm, anh mỉm cười:
Tiền Tâm Nhất tới gần hắn với tư thế giống hệt một tên trộm.
Anh nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị tặng cho Trần Tây An một niềm vui bất ngờ, kết quả còn chưa kịp bịt mắt Trần Tây An, đối phương đã đột ngột quay đầu lại, úp cả nắm tuyết lên mặt anh.
– Mẹ anh… – Tiền Tâm Nhất dừng một lát – Có còn khóc không?
Anh lạnh tới rùng mình, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Trần Tây An truyền tới sau cảm giác tê tái:
– Cung hỉ phát tài.
Trần Tây An kéo anh tới cạnh mình, dang rộng vòng tay ôm lấy anh:
Gương mặt tươi cười của Tiền Tâm Nhất khiến mí mặt Bành Thập Hương giật giật, bà xem lại mấy lần, trong lòng chợt trở nên nóng nảy.
Bà không có nhiều kiến thức, nhưng vẫn biết đến ba từ “đồng tính luyến”.
Tiền Tâm Nhất phủi đi những vụn tuyết vừa tan, gương mặt vẫn còn hơi ẩm, anh mỉm cười:
Trần Tây An nhìn về phía xa, chỉ thấy một màu tuyết trắng:
Lưu Dịch Dương tự hào như thể Tiền Tâm Nhất muốn gặp cậu nhóc lắm không bằng, vừa nghe điện thoại reo đã chạy vụt đi, chân không chạm đất.
Vương Hâm xoa xoa ngón tay đưa lên mũi ngửi, tưởng tượng ra hương sữa thơm.
Ánh mắt lão ta càng thêm thâm trầm, đóng sầm cửa lại.
– Cung cái con khỉ.
Tiền Tâm Nhất vẫn chưa biết đại họa sắp tới, còn Lưu Dịch Dương ở khu nhi đồng, toàn thân toát lên hơi thở “không đáng tin”, cậu nhóc là vịt cạn, đã định trước vô duyên với đường bơi.
Trần Tây An kéo anh tới cạnh mình, dang rộng vòng tay ôm lấy anh:
Hết chương 55
– Dạ thôi ạ.
– Lưu Dịch Dương cười lộ lúm đồng tiền – Anh con đang đi đổi tiền xu cho con rồi, lát nữa sẽ dẫn con đi chùa chơi.
– Trời ơi! Anh lạnh chết mất, nào, cục cưng ấm áp!
Đây không phải lần đầu tiên Bành Thập Hương gặp Trần Tây An, trước đây bà cảm thấy hắn là một người bạn nhã nhặn lịch sự của con trai mình, nhưng ngày đoàn viên mà vẫn dính lấy nhau thế này, dẫu cho Bành Thập Hương cười rất nhiệt tình, nhưng trong lòng lại cảm thấy cổ quái khó nói nên lời.
(暖,宝宝: ấm áp, cục cưng viết liền暖宝宝 thì nó là miếng dán giữ nhiệt.)
Càng tới gần, trái tim anh càng cảm thấy ấm áp.
Có đôi khi đến anh cũng nghi ngờ, mối duyên phận với Trần Tây An thích hợp đến vậy, tại sao lại rơi xuống đầu anh.
Nhưng người này thực sự đã thuộc về anh rồi.
Câu đùa này rất nhạt, Tiền Tâm Nhất bĩu môi, sờ tới tay hắn thì quả nhiên cũng ngấm cái lạnh ráo của ngoài trời giá rét, anh bèn bao lấy tay hắn nhét vào túi áo.
Mặc dù quảng trường không có nhiều người, nhưng tư thế ngồi lôi kéo trên ghế cũng rất rõ ràng.
Thực ra cũng đã khóc mấy trận rồi, còn hỏi hắn có muốn mang thai hộ không, thụ tinh trong ống nghiệm cũng được, nhưng Trần Tây An nói:
– Cung cái con khỉ.
***
– Sao bố mẹ anh đã đi rồi? Hiếm khi mới có buổi đoàn viên mà.
– Anh thực sự rất vui nhưng cũng hiểu khó lắm ba người nhà họ mới có một buổi đoàn viên.
– Chị Bành, này, chị Bành làm sao thế? – Vương Hâm thấy bà hoảng hốt chạy đi, còn quên cả việc đẩy xe mua sắm.
Bữa cơm đoàn viên tạm coi như trôi qua trong hòa bình.
Ăn cơm xong hai người lập tức chào tạm biệt, trời bên ngoài kia đã mờ tối, vốn dĩ Trần Tây An còn định hỏi thê, nhưng lại cảm thấy thực ra những gì mình nhìn thấy đã quá rõ ràng, bèn nắm tay anh cùng về khách sạn.
– Không phải anh đuổi đi đâu.
– Tiền Tâm Nhất ngồi xuống hắn bèn rút tay ra khoác vai Tiền Tâm Nhất, dồn nửa trọng lượng cơ thể lên vai anh – Vốn dĩ bọn họ cũng không định đón năm mới cùng với anh, chẳng qua vì chuyện của chúng ta nên mới ở thêm mấy ngày.
Câu đùa này rất nhạt, Tiền Tâm Nhất bĩu môi, sờ tới tay hắn thì quả nhiên cũng ngấm cái lạnh ráo của ngoài trời giá rét, anh bèn bao lấy tay hắn nhét vào túi áo.
Mặc dù quảng trường không có nhiều người, nhưng tư thế ngồi lôi kéo trên ghế cũng rất rõ ràng.
– Mẹ anh… – Tiền Tâm Nhất dừng một lát – Có còn khóc không?
Tiền Tâm Nhất với gương mặt mang hai dấu tay đối xứng đứng trong đám người, mẹ anh đứng trên bờ khóc, em trai anh bám vào bờ cũng khóc.
Không nghe rõ anh nói câu gì, mẹ anh đột ngột vung tay lên, đẩy anh vào trong hồ nước.
Thực ra cũng đã khóc mấy trận rồi, còn hỏi hắn có muốn mang thai hộ không, thụ tinh trong ống nghiệm cũng được, nhưng Trần Tây An nói:
Đã bị chặn lại rồi, Tiền Tâm Nhất không thể tránh được việc tới nhà mới của mẹ mình.
Mang theo Trần Tây An thì thật kỳ cục, nhưng để hắn ở khách sạn một mình thì lại cảm thấy có lỗi, dù sao hai người cũng đi cùng nhau.
Nhưng có lẽ bọn họ sẽ chỉ cùng nhau đến nhà mới của Bành Thập Hương một lần, Trần Tây An đã cất công đi xa thế này tìm anh, Tiền Tâm Nhất không muốn để hắn phải chịu uất ức, kỳ cục thì kỳ cục vậy.
Anh lạnh tới rùng mình, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Trần Tây An truyền tới sau cảm giác tê tái:
Cát:
– Sáng sớm nay lúc ra sân bay bà cũng khóc, nói muốn gặp em, kỳ nghỉ sau anh dẫn em đến trụ sở gặp mặt bọn họ được không?
– Không phải anh đuổi đi đâu.
– Tiền Tâm Nhất ngồi xuống hắn bèn rút tay ra khoác vai Tiền Tâm Nhất, dồn nửa trọng lượng cơ thể lên vai anh – Vốn dĩ bọn họ cũng không định đón năm mới cùng với anh, chẳng qua vì chuyện của chúng ta nên mới ở thêm mấy ngày.
Tiền Tâm Nhất không tin lắm, nghe tới câu cuối thì vội vàng đả kích hắn:
Lưu Chấn, bố Lưu Dịch Dương là Giám đốc Tiêu thụ của một công ty thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe, nhìn chức vụ thôi cũng biết ông là một người giỏi ăn nói.
Tiền Tâm Nhất từng gặp ông mấy lần, cảm thấy cuộc sống của ông này hơi nghiêm túc quá đà.
– Còn nghỉ cái gì?? Anh tưởng rằng anh vẫn đang ở trong Cục công trình số 8 đấy hả.
Lần thứ hai bọn họ gặp nhau, Lưu Chấn đã nói thẳng hi vọng Tiền Tâm Nhất đừng tới quấy rầy gia đình bọn họ, ông cũng không phải người đàn ông rộng lượng tới mức có thể chấp nhận con trai của vợ và chồng cũ.
Tiền Tâm Nhất không bình luận về lòng dạ ông, nhưng tôn trọng sự thành thật này.
Trần Tây An nhìn về phía xa, chỉ thấy một màu tuyết trắng:
– Sẽ có thôi.
Là một chuyên viên đàm phán, Trần Tây An nói chuyện với mẹ của hoa khôi lớp, nói xong mới phát hiện ra một hiện tượng thú vị.
Tạm xa một thời gian còn có cảm xúc hơn cả đêm tân hôn, Tiền Tâm Nhất lười chạy qua chạy lại, cộng thêm sau khi Trần Tây An biết chuyện của Lưu Dịch Dương bị dâm ô thì cảm thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, hai người không trở về nhà mình ở thành phố C nữa.
Đêm ba mươi, trên phố đã chẳng có mấy cửa hàng còn mở cửa.
Hai người ở lại một khách sạn còn sót lại nguyên buổi chiều, đến lúc đói mờ mắt mới ra ngoài kiếm ăn, cuối cùng bị Bành Thập Hương chặn lại ở siêu thị gần khách sạn sau khi nghe được lời lỡ miệng của Lưu Dịch Dương.
Dựa vào tâm trạng của Cao Viễn trước năm mới có thể nhìn ra chút manh mối, dường như tỉ lệ trúng thầu của công ty không đạt yêu cầu của ông ta.
Hơn nữa hắn và bố mình đã nói chuyện với nhau, hai người luôn cảm thấy hết năm nay, ảnh hưởng tiêu cực ẩn núp một năm qua do nguy cơ tài chính mang lại sẽ nổi lên mặt nước.
Bong bóng bất động sản sẽ khiến cho những doanh nghiệp đầu tư vừa và nhỏ chìm trong nguy cơ, và một khi chính phủ bắt đầu hạn chế giao dịch, vậy thì ngành kiến trúc sẽ bị “tru di cửu tộc”.
(Bong bóng bất động sản xảy ra khi thị giá của một loại tài sản.
Được đẩy quá xa trên giá trị thực sự và bình thường của các tài sản này.
– Còn nghỉ cái gì?? Anh tưởng rằng anh vẫn đang ở trong Cục công trình số 8 đấy hả.
Năm sau, thậm chí cả năm sau nữa, tất cả các ngành nghề nhất định đều vô cùng khó khăn.
Tiền Tâm Nhất bị đau lưng, không thể chịu lạnh, Bành Thập Hương gửi đai bảo vệ thắt lưng tới khách sạn, kiểm tra số phòng thì phát hiện hai người ở chung một phòng, cảm giác kỳ quái kia lại dâng lên.
– … Tôi lấy đâu ra đứa con thứ ba?
Tạm xa một thời gian còn có cảm xúc hơn cả đêm tân hôn, Tiền Tâm Nhất lười chạy qua chạy lại, cộng thêm sau khi Trần Tây An biết chuyện của Lưu Dịch Dương bị dâm ô thì cảm thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, hai người không trở về nhà mình ở thành phố C nữa.
Đêm ba mươi, trên phố đã chẳng có mấy cửa hàng còn mở cửa.
Hai người ở lại một khách sạn còn sót lại nguyên buổi chiều, đến lúc đói mờ mắt mới ra ngoài kiếm ăn, cuối cùng bị Bành Thập Hương chặn lại ở siêu thị gần khách sạn sau khi nghe được lời lỡ miệng của Lưu Dịch Dương.
Đây không phải lần đầu tiên Bành Thập Hương gặp Trần Tây An, trước đây bà cảm thấy hắn là một người bạn nhã nhặn lịch sự của con trai mình, nhưng ngày đoàn viên mà vẫn dính lấy nhau thế này, dẫu cho Bành Thập Hương cười rất nhiệt tình, nhưng trong lòng lại cảm thấy cổ quái khó nói nên lời.
– Sáng sớm nay lúc ra sân bay bà cũng khóc, nói muốn gặp em, kỳ nghỉ sau anh dẫn em đến trụ sở gặp mặt bọn họ được không?
Đã bị chặn lại rồi, Tiền Tâm Nhất không thể tránh được việc tới nhà mới của mẹ mình.
Mang theo Trần Tây An thì thật kỳ cục, nhưng để hắn ở khách sạn một mình thì lại cảm thấy có lỗi, dù sao hai người cũng đi cùng nhau.
Nhưng có lẽ bọn họ sẽ chỉ cùng nhau đến nhà mới của Bành Thập Hương một lần, Trần Tây An đã cất công đi xa thế này tìm anh, Tiền Tâm Nhất không muốn để hắn phải chịu uất ức, kỳ cục thì kỳ cục vậy.
Thực ra rất nhiều trẻ em đã từng gặp hành vi xâm hại, nhưng đa số phụ huynh đều lựa chọn im lặng, chôn vùi sự thực trong dòng lũ thời gian.
Lưu Chấn, bố Lưu Dịch Dương là Giám đốc Tiêu thụ của một công ty thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe, nhìn chức vụ thôi cũng biết ông là một người giỏi ăn nói.
Tiền Tâm Nhất từng gặp ông mấy lần, cảm thấy cuộc sống của ông này hơi nghiêm túc quá đà.
Mùng một Lưu Dịch Dương không phải đi học viết, nhưng cậu nhóc phải tới nhà Vương Hâm chúc Tết.
Thầy Vương mở cửa ra, chỉ nhìn thấy một bóng dáng thấp bé đội chiếc mũ tai thỏ xù xù, chắp tay hát bài “Cung hỉ phát tài”.
Cậu bé đáng yêu muốn xỉu khiến lão ta lại rục rịch ý đồ xấu.
Anh trai đứng dưới lầu ôm con lợn nhỏ buồn cười, đổi hết tiền trong lợn thành xu, đáp ứng yêu cầu cho cậu nhóc hai trăm tệ tiền lì xì toàn xu, Trần Tây An lại thêm hai trăm tiền giấy nữa.
Cứ thế, Lưu Dịch Dương ôm con heo nặng hơn một cân cười ngu ngơ cả ngày, cuối cùng mệt tới mức không đi nổi nữa.
Lần thứ hai bọn họ gặp nhau, Lưu Chấn đã nói thẳng hi vọng Tiền Tâm Nhất đừng tới quấy rầy gia đình bọn họ, ông cũng không phải người đàn ông rộng lượng tới mức có thể chấp nhận con trai của vợ và chồng cũ.
Tiền Tâm Nhất không bình luận về lòng dạ ông, nhưng tôn trọng sự thành thật này.
Hồ ước nguyện đã đóng băng, không ném xu cũng chẳng ước nguyện được, nhưng Tiền Tâm Nhất không cần ước nguyện.
Tiền Tâm Nhất kinh ngạc với biểu cảm “không hay biết gì” của chị, đồng thời cũng nhớ tới việc đến bây giờ bố mẹ Lưu Dịch Dương cũng không biết gì.
Không biết diễn xuất của trẻ con quá tốt hay vì bọn họ quá sơ ý nữa.
Bữa cơm đoàn viên tạm coi như trôi qua trong hòa bình.
Ăn cơm xong hai người lập tức chào tạm biệt, trời bên ngoài kia đã mờ tối, vốn dĩ Trần Tây An còn định hỏi thê, nhưng lại cảm thấy thực ra những gì mình nhìn thấy đã quá rõ ràng, bèn nắm tay anh cùng về khách sạn.
Đèn đường vàng mờ ảo, chiếc bóng kéo thật dài.
Tối đến hai người rúc trong chăn bàn bạc với nhau phải xử lý sao cho dứt điểm vụ ấu d4m này, nói nửa ngày trời cũng không tìm ra cách nào hay ho.
Việc lắp đặt camera trong nhà người khác chỉ có trong tiểu thuyết, ghi âm cũng không được.
Cậu nhóc còn chưa bước qua ngưỡng cửa tiểu học, trong vòng bạn bè tất nhiên đều là trẻ con, chỉ có một người ngoại lệ, chính là thầy giáo bút lông.
Bởi vì theo như miêu tả của Lưu Dịch Dương, Vương Hâm vô cùng cẩn thận.
Lão ta sẽ sờ so4ng khắp người đứa trẻ trước xem có mang theo thứ gì không, hơn nữa trong quá trình làm việc lão thích lẩm bẩm một mình.
Ví dụ, nếu Lưu Dịch Dương khóc vì đau, lão ta sẽ nói “thầy đâu có nổi nóng với con” như thể đang diễn kịch rằng lão ta chỉ gạch chữ của cậu nhóc đi mà thôi.
Tiền Tâm Nhất thở dài, Trần Tây An sấn tới chặn môi anh.
Hắn có hai lý do vạn năng, một là “thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng”, hai là “không thể bỏ lỡ một giây nào”.
Mùng một Lưu Dịch Dương không phải đi học viết, nhưng cậu nhóc phải tới nhà Vương Hâm chúc Tết.
Thầy Vương mở cửa ra, chỉ nhìn thấy một bóng dáng thấp bé đội chiếc mũ tai thỏ xù xù, chắp tay hát bài “Cung hỉ phát tài”.
Cậu bé đáng yêu muốn xỉu khiến lão ta lại rục rịch ý đồ xấu.
– Dương Dương ngoan thật đấy, sao con lại tới đây một mình thế này? Vào đi, thầy lì xì cho con.
– Vương Hâm thực sự vui khi thấy cậu nhóc.
– Dạ thôi ạ.
– Lưu Dịch Dương cười lộ lúm đồng tiền – Anh con đang đi đổi tiền xu cho con rồi, lát nữa sẽ dẫn con đi chùa chơi.
Vương Hâm cảm thấy nụ cười của cậu nhóc vô cùng chói mắt, lão ta cúi người xuống nhéo gương mặt nhỏ kia:
– Anh con đối xử với con tốt thật đấy.
Đèn đường vàng mờ ảo, chiếc bóng kéo thật dài.
Lưu Dịch Dương tự hào như thể Tiền Tâm Nhất muốn gặp cậu nhóc lắm không bằng, vừa nghe điện thoại reo đã chạy vụt đi, chân không chạm đất.
Vương Hâm xoa xoa ngón tay đưa lên mũi ngửi, tưởng tượng ra hương sữa thơm.
Ánh mắt lão ta càng thêm thâm trầm, đóng sầm cửa lại.
– Anh con đối xử với con tốt thật đấy.
– Đây không phải con trai chị à?
– Trời ơi! Anh lạnh chết mất, nào, cục cưng ấm áp!
Anh trai đứng dưới lầu ôm con lợn nhỏ buồn cười, đổi hết tiền trong lợn thành xu, đáp ứng yêu cầu cho cậu nhóc hai trăm tệ tiền lì xì toàn xu, Trần Tây An lại thêm hai trăm tiền giấy nữa.
Cứ thế, Lưu Dịch Dương ôm con heo nặng hơn một cân cười ngu ngơ cả ngày, cuối cùng mệt tới mức không đi nổi nữa.
Bọn họ gặp được người bạn hoa khôi của Lưu Dịch Dương ở hội chùa.
Hoa khôi của lớp thực ra là một cậu bé, dáng vẻ vô cùng xinh xắn đang yêu, thấy Lưu Dịch Dương thì thở phì phò từ mũi như thể gặp oan gia.
Là một chuyên viên đàm phán, Trần Tây An nói chuyện với mẹ của hoa khôi lớp, nói xong mới phát hiện ra một hiện tượng thú vị.
– Sẽ có thôi.
Từ ánh mắt lảng tránh của chị, Trần Tây An đoán rằng chị biết chuyện này, bởi vì chị nói rằng con trai đã không học viết bút lông nữa rồi, nguyên nhân là do con trai đã qua thời kỳ hứng thú nhất thời.
Hơn nữa khi Trần Tây An nhắc tới có thể Vương Hâm là tên ấu d4m, chị ấy lại lộ ra biểu cảm như thể đang nghe “nghìn lẻ một đêm”.
– Dương Dương ngoan thật đấy, sao con lại tới đây một mình thế này? Vào đi, thầy lì xì cho con.
– Vương Hâm thực sự vui khi thấy cậu nhóc.
Tiền Tâm Nhất kinh ngạc với biểu cảm “không hay biết gì” của chị, đồng thời cũng nhớ tới việc đến bây giờ bố mẹ Lưu Dịch Dương cũng không biết gì.
Không biết diễn xuất của trẻ con quá tốt hay vì bọn họ quá sơ ý nữa.
– Chị Bành có phúc thật đấy, ba đứa con trai đứa nào cũng xuất sắc.
Với nhận thức thức của Trần Tây An, hắn không thể chấp nhận được hành vi mang danh yêu thương để làm tổn thương người khác như vậy.
Thực ra rất nhiều trẻ em đã từng gặp hành vi xâm hại, nhưng đa số phụ huynh đều lựa chọn im lặng, chôn vùi sự thực trong dòng lũ thời gian.
Hết chương 55
– Cung hỉ phát tài.
Mùng hai Lưu Dịch Dương vẫn có thể chơi một ngày, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An dự tính sẽ tới vùng ngoại ô ngâm suối nước nóng, cậu nhóc cũng nằng nặc đòi đi, còn đăng lên khoảnh khắc khoe khoang.
Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất đang nói chuyện với nhau vô tình bị coi thành bối cảnh.
Tiền Tâm Nhất kéo cổ Trần Tây An đ3 xu0ng nước, bị Trần Tây An ôm cổ báo thù, hai người dán sát vào nhau, tư thế trần chuồng thực sự quá thân mật.
Bạch Thập Hương khó hiểu:
Cậu nhóc còn chưa bước qua ngưỡng cửa tiểu học, trong vòng bạn bè tất nhiên đều là trẻ con, chỉ có một người ngoại lệ, chính là thầy giáo bút lông.
(Bong bóng bất động sản xảy ra khi thị giá của một loại tài sản.
Được đẩy quá xa trên giá trị thực sự và bình thường của các tài sản này.
Bởi vì Tiền Tâm Nhất nói luyên thuyên khiến Vương Hâm hiểu nhầm, lão ta tưởng rằng đây là anh nhỏ, nhất thời cảm thấy ba anh em mỗi người một vẻ, không ai giống ai.
Tiền Tâm Nhất bị đau lưng, không thể chịu lạnh, Bành Thập Hương gửi đai bảo vệ thắt lưng tới khách sạn, kiểm tra số phòng thì phát hiện hai người ở chung một phòng, cảm giác kỳ quái kia lại dâng lên.
Bà đi siêu thị mua thịt dê, thịt bò cuộn để tối về nấu lẩu, tình cờ gặp thầy Vương.
Vương Hâm vừa nhìn thấy bà đã khen:
– Chị Bành có phúc thật đấy, ba đứa con trai đứa nào cũng xuất sắc.
Bạch Thập Hương khó hiểu:
– … Tôi lấy đâu ra đứa con thứ ba?
Vương Hâm lập tức mở khoảnh khắc lên, chỉ vào dòng trạng thái của Lưu Dịch Dương:
– Đây không phải con trai chị à?
Gương mặt tươi cười của Tiền Tâm Nhất khiến mí mặt Bành Thập Hương giật giật, bà xem lại mấy lần, trong lòng chợt trở nên nóng nảy.
Bà không có nhiều kiến thức, nhưng vẫn biết đến ba từ “đồng tính luyến”.
Trong nháy mắt bà có cảm giác hy vọng xa vời.
Chẳng trách thằng bé không muốn đi xem mắt! Chẳng trách lớn tuổi thế này rồi còn không chịu lập gia đình! Chẳng trách hai đứa nó… lại ở chung một phòng.
Vương Hâm lập tức mở khoảnh khắc lên, chỉ vào dòng trạng thái của Lưu Dịch Dương:
Tiền Tâm Nhất tới gần hắn với tư thế giống hệt một tên trộm.
Anh nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị tặng cho Trần Tây An một niềm vui bất ngờ, kết quả còn chưa kịp bịt mắt Trần Tây An, đối phương đã đột ngột quay đầu lại, úp cả nắm tuyết lên mặt anh.
– Chị Bành, này, chị Bành làm sao thế? – Vương Hâm thấy bà hoảng hốt chạy đi, còn quên cả việc đẩy xe mua sắm.
“Bố nó đã mất rồi, nó làm thế này là tuyệt đường hương khói của nhà họ Tiền”, “thằng bé đang trả thù mình lấy người khác đây mà”, “đồng tính luyến ái là bệnh”, “tại sao nó lại như vậy” những suy nghĩ ấy không ngừng cuồn cuộn trong đầu bà.
Bành Thập Hương chạy một mạch lên chuyến xe bus trong thành phố, tức tới mức mắt trào lệ.
Tiền Tâm Nhất vẫn chưa biết đại họa sắp tới, còn Lưu Dịch Dương ở khu nhi đồng, toàn thân toát lên hơi thở “không đáng tin”, cậu nhóc là vịt cạn, đã định trước vô duyên với đường bơi.
“Bố nó đã mất rồi, nó làm thế này là tuyệt đường hương khói của nhà họ Tiền”, “thằng bé đang trả thù mình lấy người khác đây mà”, “đồng tính luyến ái là bệnh”, “tại sao nó lại như vậy” những suy nghĩ ấy không ngừng cuồn cuộn trong đầu bà.
Bành Thập Hương chạy một mạch lên chuyến xe bus trong thành phố, tức tới mức mắt trào lệ.
Lưu Dịch Dương nghịch nước rất high, ngâm trong bể nước tới mức trắng cả da cũng không chịu ra ngoài.
Tiền Tâm Nhất sợ cậu nhóc rút gân hoặc bơi ra chỗ sâu bèn mua một sợi ruy băng dùng để khiêu vũ buộc lên người em trai, nhìn cậu nhóc nhảy xuống nước, bơi quên trời đất, sắp bơi tới khu người lớn tới nơi liền kéo cậu nhóc về.
– Sao bố mẹ anh đã đi rồi? Hiếm khi mới có buổi đoàn viên mà.
– Anh thực sự rất vui nhưng cũng hiểu khó lắm ba người nhà họ mới có một buổi đoàn viên.
Trần Tây An ra ngoài mua đồ ăn nhanh, nhiều người rảnh rỗi nên hàng xếp dài dằng dặc, hắn đã xếp hàng gần 20 phút rồi.
Hắn xen lẫn trong đám người, Bành Thập Hương đi qua cách đó không xa, chẳng ai nhìn thấy ai.
Chờ khi hắn mang đồ ăn nhanh đã nguội bớt về, nhìn thấy một màn hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Tiền Tâm Nhất với gương mặt mang hai dấu tay đối xứng đứng trong đám người, mẹ anh đứng trên bờ khóc, em trai anh bám vào bờ cũng khóc.
Không nghe rõ anh nói câu gì, mẹ anh đột ngột vung tay lên, đẩy anh vào trong hồ nước.
Cát: Hôm nay hàng xóm đại chiến karaoke nên có lẽ chất lượng chương này sẽ không tốt vì tui đã quá đau đầu.
Với nhận thức thức của Trần Tây An, hắn không thể chấp nhận được hành vi mang danh yêu thương để làm tổn thương người khác như vậy.
Tiền Tâm Nhất với gương mặt mang hai dấu tay đối xứng đứng trong đám người, mẹ anh đứng trên bờ khóc, em trai anh bám vào bờ cũng khóc.
Không nghe rõ anh nói câu gì, mẹ anh đột ngột vung tay lên, đẩy anh vào trong hồ nước.Trong nháy mắt bà có cảm giác hy vọng xa vời.
Chẳng trách thằng bé không muốn đi xem mắt! Chẳng trách lớn tuổi thế này rồi còn không chịu lập gia đình! Chẳng trách hai đứa nó… lại ở chung một phòng.Hết chương 55Hết chương 55.