Trong nháy mắt Trần Thụy Hà nảy sinh ý định muốn đánh chết cái thằng ngu này.
Trần Tây An liếc mắt một vòng, phát hiện đa số người ngồi ở đây tán đồng với mình, hắn cười nói:
Sắc mặt Trần Thụy Hà ngưng trọng, cảm thấy thế cục bây giờ đã đi tới góc chết.
Trần Tây An cam đoan với kết luận mình đã đưa ra, ông chủ của GAD đích thân trấn thủ nơi này, anh ta có muốn nói đỡ cho đội thi công cũng không thể làm quá rõ ràng, vì thế chỉ đành nói:
Anh ta là mối ruột của ông chủ, mọi người đều biết chuyện này, nhưng năng lực của anh ta không đủ, việc của bản thân mình làm không xong, mấy nhà thầu phụ bên dưới cũng chẳng quản nổi, một vài đơn vị vốn dĩ đã có lời oán thán với anh ta.
Không biết khiêm tốn thì thôi lại còn nhảy ra khoe khoang, đã thế còn chọn đúng thời khắc căng thẳng thế này.
Hách Kiếm Vân tới sớm hơn kỹ sư kết cấu bên cố vấn.
Khi ông ta đến chỉ nhìn thấy một đám người cúi đầu lét lút nghịch điện thoại.
Sau khi vấn đề giữa viện thiết kế và tổng thầu bại lộ, mấy đơn vị khác cũng chỉ như người qua đường, bị ép ngồi lại bên trong xem vở kịch tiêu biểu trong năm “viện thiết kế và đơn vị thi công lật mặt nhau”.
Thời gian chờ đợi chán tới mức không biết phải làm gì, chỉ đành nghịch điện thoại.
– Đúng là chúng tôi đã đưa ra số liệu dầm cao 600, tôi không có gì biện giải cho chuyện này.
Trưởng phòng Tiền của chúng tôi cũng chưa từng tìm cớ gì, mọi người đều nhìn thấy điều này.
Chỉ với một câu nói hung hăng ấy, bao nhiêu sự chú ý đổ dồn lên viện thiết kế đều bị hút sạch.
Trần Thụy Hà không cho phép anh ta nói bừa, dẫu vậy, anh ta không nói bừa thì có thể làm gì được nữa đây? Đương nhiên anh ta sẽ không chịu thừa nhận, cũng không thể đưa ra báo cáo tính toán.
Đầu tiên đội thi công nhà anh ta không có năng lực ấy, thứ hai là anh ta cũng không dám đưa ra.
Anh ta đã xây rất nhiều căn nhà, anh ta có kinh nghiệm, anh ta dựa vào trực giác, những người thợ bọn họ đều được truyền từ đời này qua đời khác, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc phải tính toán.
Trần Thụy Hà nghiêm giọng gắt lên:
Cao Viễn nói xong mấy lời khách sáo với Hách Kiếm Vân, đuổi theo thì bắt gặp Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đang cầm máu mũi.
Ông ta chưa kịp xin lỗi đã lo lắng:
– Tâm Nhất, tôi hi vọng cậu có thể hiểu tôi, xin lỗi, tôi…
Trừ những lúc bình thường vui đùa hắn mới mèo khen mèo dài đuôi, chứ còn trong công việc hắn vẫn luôn biểu hiện rất khiêm tốn.
Tiền Tâm Nhất bật cười, cảm thấy bây giờ mặt hắn hơi dày rồi đấy.
– Anh im miệng đi!
Biểu cảm của người phụ trách kia vô cùng hung tợn, còn định mở miệng ra cãi nhưng nhịn được xuống, anh ta cắn răng tới mức cơ bắp hiện cả lên, tức giận lườm Trần Tây An rồi mới ngồi xuống.
– Vấn đề thứ hai, tại sao bọn họ tính dầm cao 600 không đủ mà tôi dùng dầm cao 600 lại được, thực ra chuyện này không mâu thuẫn.
Tổng thầu, cố vấn và kỹ sư Bao của chúng tôi tính toán mô hình theo ngoại lực mà sau khi mái lấy ánh sáng được hoàn thiện, còn mô hình của tôi chỉ căn cứ vào mức độ hoàn thành cùng ngoại lực tác dụng ở hiện trường vào thời điểm ấy.
Dưới tác dụng của tải trọng gió, chúng ta thường lờ đi trọng lực – nhân tố ảnh hưởng lớn nhất tới kết quả.
Của bọn họ là hệ thống khép kín, còn tôi thì không.
– Ngay từ đầu viện thiết kế đã tính ra kích thước dầm nhỏ, Tiền Tâm Nhất cậu nói xem có đúng không, chính mấy người đưa ra kích thước 600 trước.
Ban nãy kỹ sư Bao của các cậu, còn cả kỹ sư kết cấu phía quản lý và cố vấn đều nói kích thước dầm nhỏ.
Bây giờ người khác tới nói lại thành vấn đề của chúng tôi, vậy không phải mâu thuẫn thì là cái gì? Các cậu còn là người học vấn cao nữa đấy, tại sao có thể làm ra chuyện như này được kia chứ?
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều trưng ra biểu cảm “sống lâu thì cái gì cũng được nhìn thấy”.
Trần Tây An mỉm cười với anh, dùng bút viết mấy chữ lên giấy, muốn chọc anh vui: Đừng sợ, ôm chặt anh này.
Hết chương 65
Tiền Tâm Nhất đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, cảm xúc dồn nén cuối cùng mới được thả lỏng ra.
Anh làm khẩu hình “sợ cái mông” với Trần Tây An, cũng cầm bút lên viết cho hắn: Có đẩy được trách nhiệm đi không?
Cao Viễn dời mắt đi, chẳng trả lời vào câu hỏi:
– Trước lúc gửi phê duyệt thì anh ấy là người phụ trách kết cấu, sau đó anh ấy bận rộn cho nên kỹ sư Bao tiếp nhận, ừm, Trương…kỹ sư Trương, tôi không hiểu tại sao anh lại muốn hỏi chuyện này?
Trần Tây An xoay bút mấy vòng, cầm vững bút rồi mới viết: Trách nhiệm chính thì chắc là được.
Nếu không phải vì kiến trúc sư nho nhỏ suốt ngày đối nghịch này thì Trần Tây An làm gì có cơ hội thoát thân, từ miệng Trương Hàng, Hách Kiếm Vân biết được mối quan hệ của hai người không phải tốt bình thường.
Ông ta thầm nghĩ, nếu hai người đã tốt như vậy thì thôi gánh tội của Trần Tây An luôn đi.
Tiền Tâm Nhất rất muốn nói với Trần Tây An chuyện không gọi được điện thoại cho Triệu Đông Văn, nhưng Cao Viễn ngồi ngay gần đây, hơn nữa thời cơ cũng không thích hợp.
Anh thở dài một tiếng, thoăn thoắt viết lại một từ FU.CK.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều trưng ra biểu cảm “sống lâu thì cái gì cũng được nhìn thấy”.
Trần Tây An mỉm cười với anh, dùng bút viết mấy chữ lên giấy, muốn chọc anh vui: Đừng sợ, ôm chặt anh này.
Biểu cảm của người phụ trách kia vô cùng hung tợn, còn định mở miệng ra cãi nhưng nhịn được xuống, anh ta cắn răng tới mức cơ bắp hiện cả lên, tức giận lườm Trần Tây An rồi mới ngồi xuống.
Trần Thụy Hà nhìn về phía Trần Tây An, nói:
Chẳng biết tại sao, khi mở miệng ra nói chuyện, cổ họng Cao Viễn đắng chát.
Ông ta không dám nhìn Tiền Tâm Nhất, chỉ cười cười với Hách Kiếm Vân:
Trong lòng Cao Viễn cảm thấy bất an:
– Kỹ sư Trần, tôi tin tưởng vào năng lực chuyên môn của cậu, tôi cũng có thể hiểu được tình cảnh của viện thiết kế bọn cậu.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy cậu vẫn nên thận trọng và suy nghĩ kỹ có nên nói ra những lời vừa rồi không thì hơn.
Dù sao bây giờ mọi người đều chứng kiến tận mắt sự thực là thông số kỹ thuật ở những vị trí này chưa đủ.
– Thụy Hà, hiệu quả làm việc của cậu tệ quá, mấu chốt đã quá rõ ràng rồi, năng lực của đội thi công không ổn, tính toán của viện thiết kế có vấn đề, xử lý không được hay sao mà còn bắt tôi phải chạy đến đây một chuyến.
– Chuyện này…
– Hỏi anh ấy, anh ấy tên Trần Tây An.
Trần Thụy Hà không muốn nhằm vào ai hết, nhưng anh ta nhất định phải đứng trên lập trường của ông chủ, làm chỗ dựa lưng cho đội ngũ thi công có sức chiến đấu âm mà ông chủ Hách Kiếm Vân của mình hài lòng.
Bằng không nếu như bị hai người Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An k1ch thích thêm mấy câu, không biết được người kia sẽ phun ra chiếc hố đen to cỡ nào.
Kỳ vọng của Trương Hàng hụt hẫng, gã cảm thấy kẻ thù này thực sự vướng chân, trong lòng căm tức vô cùng, ấy vậy mà ngoài mặt chỉ có thể giả vờ như mình đã nhớ nhầm:
Ánh mắt Tiền Tâm Nhất khẽ chấn động, cảm thấy không thể tin được, cùng lúc ấy, cơn lạnh lẽo cũng len lỏi từ đáy lòng anh.
– Cảm ơn sếp Trần.
– Bởi vì thế cục cần thiết, Trần Tây An tự dát vàng lên mặt mình – Tôi cũng rất tự tin vào năng lực chuyên môn của mình.
Kết luận này là hệ quả tôi đưa ra sau khi nghiêm túc tính toán, nếu như có đơn vị nào ở đây nghi ngờ, có thể thử tính lại.
– Tôi hiểu ý của anh, nhưng hiện tại Tâm Nhất vẫn còn mấy dự án đang theo tiến độ, đợi cậu ấy làm hết dự án… tôi sẽ để cậu ấy đi.
Trần Tây An càng không được, dự án tháp cao tầng lưng ong đã bước vào thời khắc quyết định, hắn là người mà ông ta phải giữ lại bằng bất cứ giá nào.
Và thật may làm sao, hắn cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này.
Trừ những lúc bình thường vui đùa hắn mới mèo khen mèo dài đuôi, chứ còn trong công việc hắn vẫn luôn biểu hiện rất khiêm tốn.
Tiền Tâm Nhất bật cười, cảm thấy bây giờ mặt hắn hơi dày rồi đấy.
– Tại sao hôm nay chú lại tới công trường? Vì Tiểu Triệu sao?
Trương Hàng cho rằng đây chính là cơ hội:
– Kỹ sư Trần, kết cấu của biệt thự… vẫn luôn do anh phụ trách đúng không?
Cho dù sự thật có là vậy đi chăng nữa thì Trần Tây An cũng không thể nói đúng.
Bây giờ tất cả mọi người đều nhận định rằng do viện thiết kế tính thiếu kích thước, dầm đã gãy rồi mà còn nói tự tin với bản thân mình, như vậy chẳng có chút thuyết phục nào.
Song, hắn còn chưa kịp trả lời, Tiền Tâm Nhất đã giành nói trước.
Vậy thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi… mặc dù trong lòng Cao Viễn vô cùng áy náy.
Dẫu sao ông ta cũng coi Tiền Tâm Nhất như người nhà mình, thầm nghĩ để anh chịu uất ức một chút thì mình sẽ bồi thường anh nhiều hơn, chắc chắn Tiền Tâm Nhất có thể hiểu cho ông ta.
Từ trước tới nay Tiền Tâm Nhất vẫn luôn ghét Trương Hàng, anh thầm nghĩ “liên quan quái gì đến mày”, hơn nữa chẳng hiểu tại sao anh lại rất khó chịu với cái từ “vẫn luôn” ngập ngừng kia.
Tiền Tâm Nhất cau mày nói:
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau kỹ sư kết cấu của bên cố vấn mới tới, tính toán thêm gần bốn mươi phút nữa, chứng minh kết quả của Trần Tây An là hợp lý.
– Trước lúc gửi phê duyệt thì anh ấy là người phụ trách kết cấu, sau đó anh ấy bận rộn cho nên kỹ sư Bao tiếp nhận, ừm, Trương…kỹ sư Trương, tôi không hiểu tại sao anh lại muốn hỏi chuyện này?
Trần Thụy Hà nghiêm giọng gắt lên:
Kỳ vọng của Trương Hàng hụt hẫng, gã cảm thấy kẻ thù này thực sự vướng chân, trong lòng căm tức vô cùng, ấy vậy mà ngoài mặt chỉ có thể giả vờ như mình đã nhớ nhầm:
– Không thừa nhận, tôi không thể thừa nhận!
Bình thường Lão Diêu rất hay ủ rũ, đi đến đâu cũng giả vờ thật thà là người bị hại, nhưng thực ra là một kẻ lão làng làm bao công trình mà chưa phá sản, tích lũy vô số kinh nghiệm mới được như bây giờ.
– Ồ vậy hả, tôi cứ nhớ chuyện là vậy cơ.
Trong cuộc họp bắt đầu anh đã nói kỹ sư Trần sẽ toàn quyền phụ trách mảng kết cấu, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn xác nhận chút thôi.
Điều phối nhân sự là chuyện vô cùng bình thường, chẳng qua do Hách Kiếm Vân chỉ mặt điểm tên cho Trần Tây An phụ trách, nhưng giữa đường viện thiết kế lại đổi người, chẳng khác nào treo đầu dê bán thịt chó.
– Mấy lời tôi vừa nói chỉ là hình thức bề ngoài, nể mặt Hách Kiếm Vân nên mới đưa cho ông ta một lời giải thích hợp lý, cậu đừng để trong lòng, công ty không thể…
Dù sao bán cũng đã bán rồi, chỉ là câu hứa hẹn ngoài miệng thôi mà, nếu chống cự sẽ khiến Hách Kiếm Vân giận dỗi, làm tốt việc thì nói thế nào cũng được, song nếu làm hỏng chuyện thì…
Tiền Tâm Nhất nhìn về ghế chủ tọa gọi một tiếng sếp Trần, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
Hách Kiếm Vân khoanh tay nhìn Cao Viễn:
Tiền Tâm Nhất có ảo giác như bản thân rất may mắn vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào nửa năm qua, dự án tháp cao tầng lưng ong bất ngờ xuất hiện, bài diễn thuyết xuất sắc của tiến sĩ Phùng, thép góc ở Greenland rơi xuống, anh tát Trần Tây An một cái giúp hắn bước vào trong tổ dự án tháp lưng ong.
Bản thân anh là một kẻ xui xẻo nhưng xem ra Trần Tây An cũng khá may mắn đấy chứ, ít nhất lúc này không rơi xuống hố chung luôn.
Đội thi công sửng sốt trước ví dụ về chiếc túi nilon, sắc mặt Lão Diêu càng khó coi hơn, anh ta chỉ có thể túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lặp đi lặp lại:
Trước đây khi bàn luận vấn đề, anh ta đã thể hiện công lực đánh trống lảng vô cùng thâm hậu.
Anh ta lấy vấn đề A ra hỏi Tiền Tâm Nhất, nói đi nói lại một hồi câu chuyện sẽ biến thành BCD, tới cuối cùng cả ABCD đều không làm được rõ.
Anh ta không cần giải thích kỹ càng đã nói “hiểu, hiểu, hiểu”, thế nhưng sau lưng lại tới kiện với Trần Thụy Hà rằng viện thiết kế chẳng thèm để ý đến mấy người nhà quê như ông ta.
Tiền Tâm Nhất nhìn gã nói:
Cho dù sự thật có là vậy đi chăng nữa thì Trần Tây An cũng không thể nói đúng.
Bây giờ tất cả mọi người đều nhận định rằng do viện thiết kế tính thiếu kích thước, dầm đã gãy rồi mà còn nói tự tin với bản thân mình, như vậy chẳng có chút thuyết phục nào.
Song, hắn còn chưa kịp trả lời, Tiền Tâm Nhất đã giành nói trước.
– Anh còn gì chưa chắc chắn thì hỏi thằng tôi là được, giai đoạn sau kỹ sư Trần không tham gia vào dự án này.
– Anh Diêu, viện thiết kế đã tỏ thái độ rồi, do anh không thi công theo bản vẽ mới dẫn tới sự cố này, anh cũng nên thể hiện thái độ của mình, thừa nhận hay không thừa nhận cũng phải nói một câu, đừng có nói linh tinh nữa!
Trương Hàng đào hố hãm hại nhưng không đào đúng chỗ, cố gắng hết sức để ngữ điệu của mình không quá cứng nhắc:
– Được, hết rồi.
– Tất nhiên, so sánh thế này chỉ để mọi người dễ hiểu hơn, đừng quá nghiêm túc làm gì.
Tóm lại phần tính toán của tôi không có vấn đề gì, có cách tính, có tiêu chuẩn, có công thức.
Hoan nghênh tới kiểm chứng, nếu như có vấn đề, chúng ta có thể mời chuyên gia cùng thảo luận.
Lão Diêu nghẹn họng, ý thức được mình hơi quá đà, nhưng bây giờ không phải là lúc “hòa khí sinh tài”, anh ta bèn chuyển họng pháo sang vị trí chính xác, cũng không dám gọi tên nữa:
Tiền Tâm Nhất nhìn về ghế chủ tọa gọi một tiếng sếp Trần, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
Tiền Tâm Nhất nhìn gã nói:
Sắc mặt Trần Thụy Hà ngưng trọng, cảm thấy thế cục bây giờ đã đi tới góc chết.
Trần Tây An cam đoan với kết luận mình đã đưa ra, ông chủ của GAD đích thân trấn thủ nơi này, anh ta có muốn nói đỡ cho đội thi công cũng không thể làm quá rõ ràng, vì thế chỉ đành nói:
Cả cằm Tiền Tâm Nhất đều dính đầy máu tươi, Trần Tây An dùng tay áo bưng lấy mũi anh.
Tiền Tâm Nhất phải trợn trắng mắt mới có thể nhìn thấy Cao Viễn, anh hỏi câu mơ hồ không rõ:
– Anh Diêu, viện thiết kế đã tỏ thái độ rồi, do anh không thi công theo bản vẽ mới dẫn tới sự cố này, anh cũng nên thể hiện thái độ của mình, thừa nhận hay không thừa nhận cũng phải nói một câu, đừng có nói linh tinh nữa!
Tiền Tâm Nhất đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, cảm xúc dồn nén cuối cùng mới được thả lỏng ra.
Anh làm khẩu hình “sợ cái mông” với Trần Tây An, cũng cầm bút lên viết cho hắn: Có đẩy được trách nhiệm đi không?
– Thế này đi, đội thi công là do tôi tìm tới, nhưng tôi chẳng ngờ bọn họ lại khiến nóc nhà của tôi đổ nát thế kia, tôi cũng không dám giao cho bọn họ thi công những phần còn lại nữa.
Tôi quyết định hủy hợp đồng, tìm một đơn vị thi công khác.
Chẳng qua do tôi không cẩn thận khi nhìn người, cho nên tôi sẽ bồi thường thương vong bọn họ gây ra.
Bình thường Lão Diêu rất hay ủ rũ, đi đến đâu cũng giả vờ thật thà là người bị hại, nhưng thực ra là một kẻ lão làng làm bao công trình mà chưa phá sản, tích lũy vô số kinh nghiệm mới được như bây giờ.
Trước đây khi bàn luận vấn đề, anh ta đã thể hiện công lực đánh trống lảng vô cùng thâm hậu.
Anh ta lấy vấn đề A ra hỏi Tiền Tâm Nhất, nói đi nói lại một hồi câu chuyện sẽ biến thành BCD, tới cuối cùng cả ABCD đều không làm được rõ.
Anh ta không cần giải thích kỹ càng đã nói “hiểu, hiểu, hiểu”, thế nhưng sau lưng lại tới kiện với Trần Thụy Hà rằng viện thiết kế chẳng thèm để ý đến mấy người nhà quê như ông ta.
Trần Thụy Hà không cho phép anh ta nói bừa, dẫu vậy, anh ta không nói bừa thì có thể làm gì được nữa đây? Đương nhiên anh ta sẽ không chịu thừa nhận, cũng không thể đưa ra báo cáo tính toán.
Đầu tiên đội thi công nhà anh ta không có năng lực ấy, thứ hai là anh ta cũng không dám đưa ra.
Anh ta đã xây rất nhiều căn nhà, anh ta có kinh nghiệm, anh ta dựa vào trực giác, những người thợ bọn họ đều được truyền từ đời này qua đời khác, trước giờ chưa từng nghĩ đến việc phải tính toán.
– Không thừa nhận, tôi không thể thừa nhận!
Trần Thụy Hà có miệng mà khó nói, thầm nghĩ tôi gọi anh đến đây khi nào, hơn nữa tôi dám xử lý tùy tiện được sao?
Triệu Đông Văn? Nhìn từ địa vị và mối quan hệ của cậu ta với bản thân Cao Viễn thì đều không phù hợp, cậu ta chỉ là một con tôm con tép còn không chạm vào được ngưỡng cửa kiến trúc sư thì còn trả công bằng lại được cho ai? Nếu như ông ta thực sự vì việc công, gạt bỏ tình riêng cuối cùng đẩy đứa cháu của mình ra ngoài, Hách Kiếm Vân sẽ chỉ cho rằng ông ta đang đưa ra một cái giá thấp nhất để lòe bịp cho qua chuyện mà thôi, rất dễ khéo quá thành vụng.
Giọng điệu của Lão Diêu rất cường liệt:
Trong nháy mắt Trần Thụy Hà nảy sinh ý định muốn đánh chết cái thằng ngu này.
Trước cuộc họp Trần Thụy Hà đã nói không có kết quả sẽ không tan họp, nhất thời anh ta không nghĩ ra người nào phù hợp, chỉ đành làm phiền cố vấn mời kỹ sư kết cấu của công ty đến đây, kéo dài thời gian trước tính sau.
– Cảm ơn sếp Trần.
– Bởi vì thế cục cần thiết, Trần Tây An tự dát vàng lên mặt mình – Tôi cũng rất tự tin vào năng lực chuyên môn của mình.
Kết luận này là hệ quả tôi đưa ra sau khi nghiêm túc tính toán, nếu như có đơn vị nào ở đây nghi ngờ, có thể thử tính lại.
– Ngay từ đầu viện thiết kế đã tính ra kích thước dầm nhỏ, Tiền Tâm Nhất cậu nói xem có đúng không, chính mấy người đưa ra kích thước 600 trước.
Ban nãy kỹ sư Bao của các cậu, còn cả kỹ sư kết cấu phía quản lý và cố vấn đều nói kích thước dầm nhỏ.
Bây giờ người khác tới nói lại thành vấn đề của chúng tôi, vậy không phải mâu thuẫn thì là cái gì? Các cậu còn là người học vấn cao nữa đấy, tại sao có thể làm ra chuyện như này được kia chứ?
– Vậy cháu thì sao – Tiền Tâm Nhất khẽ nói – Vậy chú định giải thích với cháu thế nào đây? Chú chưa từng nghĩ đến chứ gì?
Trương Hàng cho rằng đây chính là cơ hội:
Bình thường anh ta rất cung kính với viện thiết kế, bây giờ còn gọi thẳng tên Tiền Tâm Nhất, có thể thấy rằng bây giờ anh ta đã nóng vội đến độ nói năng lộn xộn.
Nhìn theo góc độ của Trần Tây An thì anh ta không vững tin, phải dựa vào tăng âm lượng để phô trương thanh thế.
– Tôi đã thẳng tay hủy bỏ hợp đồng với đội thi công mà tôi ưng ý đấy.
Nói thật thì Lão Diêu cũng là một người họ hàng của tôi, tôi đã rất thành khẩn giải quyết vấn đề rồi.
Tôi không thiếu tiền, cho nên khi nào hoàn tất tôi sẽ thanh toán toàn bộ số tiền thiết kế bên anh nên nhận.
Tôi xem trọng công bằng, sếp Cao chỉ giáng chức kiến trúc sư mắc sai lầm nghiêm trọng, qua một thời gian nữa vẫn có thể cất nhắc lên, về tình về lý thì xử phạt như này vẫn không tương xứng lắm đúng không?
Lời do Trần Tây An nói ra, Tiền Tâm Nhất vô tội nằm cũng trúng đạn, đối phương càng nóng vội thì anh lại càng bình tĩnh, anh chỉ chỉ vào người kia:
– Hỏi anh ấy, anh ấy tên Trần Tây An.
Lão Diêu nghẹn họng, ý thức được mình hơi quá đà, nhưng bây giờ không phải là lúc “hòa khí sinh tài”, anh ta bèn chuyển họng pháo sang vị trí chính xác, cũng không dám gọi tên nữa:
Trần Tây An khoác vai anh kéo về phía đỗ xe.
Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm chiếc bóng dưới đất, cảm giác áp lực đè nặng khiến anh không thể thở nổi.
Anh thở mấy hơi thử chống đối và phá vỡ cảm giác đè nặng như cái chết này, ai biết trước mắt đột ngột tối sầm, toàn thân lạnh lẽo, chỉ có xoang mũi nóng hầm hập, tựa hồ có thứ gì đó chảy ra khỏi mũi.
– Kỹ sư Trần, cậu nói xem có đúng như vậy không?
Cho dù bọn họ có tính cả nghìn lần hay cả vạn lần đi chăng nữa, có chắc chắn dầm phải cao 1000 đến mức nào thì suy cho cùng bọn họ cũng chỉ đưa ra mức 600 trong bản vẽ, vậy tất cả những chuyện phía sau khỏi phải giải thích gì nhiều, càng giải thích chỉ càng thêm xấu mà thôi.
– Anh im miệng đi!
Trần Tây An rất thẳng thắn thừa nhận lỗi sai của bên mình:
Cao Viễn li3m môi như bị làm khó, nhất thời không thể đưa ra quyết định, ông ta biết xử phạt ai được đây?
– Đúng là chúng tôi đã đưa ra số liệu dầm cao 600, tôi không có gì biện giải cho chuyện này.
Trưởng phòng Tiền của chúng tôi cũng chưa từng tìm cớ gì, mọi người đều nhìn thấy điều này.
– Vấn đề thứ hai, tại sao bọn họ tính dầm cao 600 không đủ mà tôi dùng dầm cao 600 lại được, thực ra chuyện này không mâu thuẫn.
Tổng thầu, cố vấn và kỹ sư Bao của chúng tôi tính toán mô hình theo ngoại lực mà sau khi mái lấy ánh sáng được hoàn thiện, còn mô hình của tôi chỉ căn cứ vào mức độ hoàn thành cùng ngoại lực tác dụng ở hiện trường vào thời điểm ấy.
Dưới tác dụng của tải trọng gió, chúng ta thường lờ đi trọng lực – nhân tố ảnh hưởng lớn nhất tới kết quả.
Của bọn họ là hệ thống khép kín, còn tôi thì không.
Điều phối nhân sự là chuyện vô cùng bình thường, chẳng qua do Hách Kiếm Vân chỉ mặt điểm tên cho Trần Tây An phụ trách, nhưng giữa đường viện thiết kế lại đổi người, chẳng khác nào treo đầu dê bán thịt chó.
– Kỹ sư Trần, tôi tin tưởng vào năng lực chuyên môn của cậu, tôi cũng có thể hiểu được tình cảnh của viện thiết kế bọn cậu.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy cậu vẫn nên thận trọng và suy nghĩ kỹ có nên nói ra những lời vừa rồi không thì hơn.
Dù sao bây giờ mọi người đều chứng kiến tận mắt sự thực là thông số kỹ thuật ở những vị trí này chưa đủ.
– Lấy một ví dụ đơn giản, coi mái lấy ánh sáng như một chiếc túi nilon, bọn họ dùng một chiếc túi hoàn toàn mới còn tôi dùng chiếc túi có mấy lỗ hổng bên trên.
Khi gió nổi, ngón tay sẽ cảm nhận được lực kéo, tương đương với dầm chịu lực của chúng ta.
Túi của bọn họ sẽ phình lên, còn túi của tôi thì không.
Gió sẽ xuyên qua những lỗ hổng, chắc hẳn mọi người ở đây sẽ không ai cảm thấy lực kéo mà chiếc túi có lỗ mang tới sẽ mạnh hơn đấy chứ?
Lão Diêu nói bọn họ liên hợp với nhau bắt nạt người ngoài ngành như anh ta.
Hách Kiếm Vân cảm thấy dáng vẻ này thực sự chẳng ra đâu.
Ông ta nói với vẻ mặt lạnh lùng:
Trần Tây An liếc mắt một vòng, phát hiện đa số người ngồi ở đây tán đồng với mình, hắn cười nói:
– Tất nhiên, so sánh thế này chỉ để mọi người dễ hiểu hơn, đừng quá nghiêm túc làm gì.
Tóm lại phần tính toán của tôi không có vấn đề gì, có cách tính, có tiêu chuẩn, có công thức.
Hoan nghênh tới kiểm chứng, nếu như có vấn đề, chúng ta có thể mời chuyên gia cùng thảo luận.
Giọng điệu của Lão Diêu rất cường liệt:
Đội thi công sửng sốt trước ví dụ về chiếc túi nilon, sắc mặt Lão Diêu càng khó coi hơn, anh ta chỉ có thể túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lặp đi lặp lại:
– Chuyện này chúng tôi không hiểu, chỉ có thể mặc cho các cậu lừa dối.
Nhưng dầm mà các cậu cung cấp đích thị là nhỏ, các cậu đừng đùn đẩy trách nhiệm.
Trần Tây An nhìn về phía anh với ánh mắt lo lắng, phát hiện thấy lông tơ dựng đứng trên gương mặt anh.
Cảm giác Déjà vu “tôi không hiểu, tôi không nghe, tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao người sai vẫn là cậu” khiến Tiền Tâm Nhất vừa cay đắng vừa muốn cười.
– Được, hết rồi.
Đội thi công không có ý định nói chuyện nữa, Trần Thụy Hà chỉ đành bước ra làm hòa, anh ta nói:
– Kỹ sư Trần, cậu nói cũng rất có lý, đưa ra ví dụ rất dễ hiểu.
Nhưng dẫu sao chỉ có mình cậu tính toán ra đáp án này, cậu nói thì tôi tin, song người khác sẽ chẳng tin tưởng cậu được như tôi, dù thế nào cũng phải để người thứ hai kiểm chứng mới được.
– Chẳng qua người của viện thiết kế thì tôi không dám tùy tiện xử phạt, sếp Cao, anh thấy nên làm thế nào nhé? Có thể cho người bị thương và dự án của tôi một lời công bằng là được.
Trần Tây An gật đầu nói:
– Lấy một ví dụ đơn giản, coi mái lấy ánh sáng như một chiếc túi nilon, bọn họ dùng một chiếc túi hoàn toàn mới còn tôi dùng chiếc túi có mấy lỗ hổng bên trên.
Khi gió nổi, ngón tay sẽ cảm nhận được lực kéo, tương đương với dầm chịu lực của chúng ta.
Túi của bọn họ sẽ phình lên, còn túi của tôi thì không.
Gió sẽ xuyên qua những lỗ hổng, chắc hẳn mọi người ở đây sẽ không ai cảm thấy lực kéo mà chiếc túi có lỗ mang tới sẽ mạnh hơn đấy chứ?
– Được.
Sếp Trần có thể mời một người bạn cùng ngành mà anh tin tưởng tới kiểm chứng.
Trước cuộc họp Trần Thụy Hà đã nói không có kết quả sẽ không tan họp, nhất thời anh ta không nghĩ ra người nào phù hợp, chỉ đành làm phiền cố vấn mời kỹ sư kết cấu của công ty đến đây, kéo dài thời gian trước tính sau.
Hách Kiếm Vân tới sớm hơn kỹ sư kết cấu bên cố vấn.
Khi ông ta đến chỉ nhìn thấy một đám người cúi đầu lét lút nghịch điện thoại.
Sau khi vấn đề giữa viện thiết kế và tổng thầu bại lộ, mấy đơn vị khác cũng chỉ như người qua đường, bị ép ngồi lại bên trong xem vở kịch tiêu biểu trong năm “viện thiết kế và đơn vị thi công lật mặt nhau”.
Thời gian chờ đợi chán tới mức không biết phải làm gì, chỉ đành nghịch điện thoại.
Anh ta là mối ruột của ông chủ, mọi người đều biết chuyện này, nhưng năng lực của anh ta không đủ, việc của bản thân mình làm không xong, mấy nhà thầu phụ bên dưới cũng chẳng quản nổi, một vài đơn vị vốn dĩ đã có lời oán thán với anh ta.
Không biết khiêm tốn thì thôi lại còn nhảy ra khoe khoang, đã thế còn chọn đúng thời khắc căng thẳng thế này.
Hách Kiếm Vân vừa đến cái là nổi trận lôi đình quét sạch đám người rảnh rỗi, ông ta nhất định phải ra tay nhanh và dứt khoát, hơn nữa càng ít người biết càng tốt.
Lời do Trần Tây An nói ra, Tiền Tâm Nhất vô tội nằm cũng trúng đạn, đối phương càng nóng vội thì anh lại càng bình tĩnh, anh chỉ chỉ vào người kia:
Ông ta kéo Trần Thụy Hà ra ngoài một lát, nghe sơ qua về những việc đã xảy ra trong cuộc họp chiều nay.
Từ những chi tiết vụn vặt ông ta biết được Trần Tây An không hề liên quan đến sự cố lần này, chỉ đến đây ứng cứu chi viện cho bên mình.
Ông ta vô cùng thất vọng, cảm thấy bản thân đã bê đá đập vào chân mình, cho nên cũng chẳng quan tâm tới những vấn đề tiếp theo nữa.
– Chuyện gì thế này? Sao chảy nhiều máu mũi như vậy? Nhanh đến bệnh viện đi?
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau kỹ sư kết cấu của bên cố vấn mới tới, tính toán thêm gần bốn mươi phút nữa, chứng minh kết quả của Trần Tây An là hợp lý.
Chỉ với một câu nói hung hăng ấy, bao nhiêu sự chú ý đổ dồn lên viện thiết kế đều bị hút sạch.
Lão Diêu nói bọn họ liên hợp với nhau bắt nạt người ngoài ngành như anh ta.
Hách Kiếm Vân cảm thấy dáng vẻ này thực sự chẳng ra đâu.
Ông ta nói với vẻ mặt lạnh lùng:
– Thụy Hà, hiệu quả làm việc của cậu tệ quá, mấu chốt đã quá rõ ràng rồi, năng lực của đội thi công không ổn, tính toán của viện thiết kế có vấn đề, xử lý không được hay sao mà còn bắt tôi phải chạy đến đây một chuyến.
Hết chương 65
Trần Thụy Hà có miệng mà khó nói, thầm nghĩ tôi gọi anh đến đây khi nào, hơn nữa tôi dám xử lý tùy tiện được sao?
Hách Kiếm Vân khoanh tay nhìn Cao Viễn:
– Thế này đi, đội thi công là do tôi tìm tới, nhưng tôi chẳng ngờ bọn họ lại khiến nóc nhà của tôi đổ nát thế kia, tôi cũng không dám giao cho bọn họ thi công những phần còn lại nữa.
Tôi quyết định hủy hợp đồng, tìm một đơn vị thi công khác.
Chẳng qua do tôi không cẩn thận khi nhìn người, cho nên tôi sẽ bồi thường thương vong bọn họ gây ra.
Tiền Tâm Nhất rất muốn nói với Trần Tây An chuyện không gọi được điện thoại cho Triệu Đông Văn, nhưng Cao Viễn ngồi ngay gần đây, hơn nữa thời cơ cũng không thích hợp.
Anh thở dài một tiếng, thoăn thoắt viết lại một từ FU.CK.
Lão Diêu kêu thất thanh một tiếng “sếp Hách”, nhưng ông ta cũng chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng.
Lão Diêu kêu thất thanh một tiếng “sếp Hách”, nhưng ông ta cũng chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng.
– Chẳng qua người của viện thiết kế thì tôi không dám tùy tiện xử phạt, sếp Cao, anh thấy nên làm thế nào nhé? Có thể cho người bị thương và dự án của tôi một lời công bằng là được.
Cao Viễn li3m môi như bị làm khó, nhất thời không thể đưa ra quyết định, ông ta biết xử phạt ai được đây?
Triệu Đông Văn? Nhìn từ địa vị và mối quan hệ của cậu ta với bản thân Cao Viễn thì đều không phù hợp, cậu ta chỉ là một con tôm con tép còn không chạm vào được ngưỡng cửa kiến trúc sư thì còn trả công bằng lại được cho ai? Nếu như ông ta thực sự vì việc công, gạt bỏ tình riêng cuối cùng đẩy đứa cháu của mình ra ngoài, Hách Kiếm Vân sẽ chỉ cho rằng ông ta đang đưa ra một cái giá thấp nhất để lòe bịp cho qua chuyện mà thôi, rất dễ khéo quá thành vụng.
– Anh còn gì chưa chắc chắn thì hỏi thằng tôi là được, giai đoạn sau kỹ sư Trần không tham gia vào dự án này.
Bao Vũ Bằng cũng không được, anh ta không đủ sức nặng, hơn nữa vốn dĩ anh ta cũng chẳng làm sai gì.
Trần Tây An càng không được, dự án tháp cao tầng lưng ong đã bước vào thời khắc quyết định, hắn là người mà ông ta phải giữ lại bằng bất cứ giá nào.
Và thật may làm sao, hắn cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này.
Vậy thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi… mặc dù trong lòng Cao Viễn vô cùng áy náy.
Dẫu sao ông ta cũng coi Tiền Tâm Nhất như người nhà mình, thầm nghĩ để anh chịu uất ức một chút thì mình sẽ bồi thường anh nhiều hơn, chắc chắn Tiền Tâm Nhất có thể hiểu cho ông ta.
Chẳng biết tại sao, khi mở miệng ra nói chuyện, cổ họng Cao Viễn đắng chát.
Ông ta không dám nhìn Tiền Tâm Nhất, chỉ cười cười với Hách Kiếm Vân:
Hách Kiếm Vân vừa đến cái là nổi trận lôi đình quét sạch đám người rảnh rỗi, ông ta nhất định phải ra tay nhanh và dứt khoát, hơn nữa càng ít người biết càng tốt.
– Sếp Hách, anh nói nặng lời quá, cũng do viện thiết kế chúng tôi sơ ý, quả thực cũng nên cho người bị hại và anh một lời giải thích hợp lý.
Thế này đi, Tâm Nhất là người phụ trách, cậu ấy quản lý và giám sát không nghiêm, tôi sẽ cách chức trưởng phòng của cậu ấy, thay người phụ trách khác cho anh.
Tôi cũng sẽ giảm một nửa chi phí thanh toán khâu thiết kế cùng với bồi thường số tiền tương ứng, anh thấy thế nào?
Cảm giác uất ức tận cùng là gì, chắc cũng chỉ tóm gọn lại câu “liên quan quái gì đến tôi”.
Lúc ra khỏi phòng họp, Tiền Tâm Nhất bình tĩnh lạ thường.
Ánh mắt Tiền Tâm Nhất khẽ chấn động, cảm thấy không thể tin được, cùng lúc ấy, cơn lạnh lẽo cũng len lỏi từ đáy lòng anh.
Trần Tây An nhìn về phía anh với ánh mắt lo lắng, phát hiện thấy lông tơ dựng đứng trên gương mặt anh.
Nếu không phải vì kiến trúc sư nho nhỏ suốt ngày đối nghịch này thì Trần Tây An làm gì có cơ hội thoát thân, từ miệng Trương Hàng, Hách Kiếm Vân biết được mối quan hệ của hai người không phải tốt bình thường.
Ông ta thầm nghĩ, nếu hai người đã tốt như vậy thì thôi gánh tội của Trần Tây An luôn đi.
– Tôi đã thẳng tay hủy bỏ hợp đồng với đội thi công mà tôi ưng ý đấy.
Nói thật thì Lão Diêu cũng là một người họ hàng của tôi, tôi đã rất thành khẩn giải quyết vấn đề rồi.
Tôi không thiếu tiền, cho nên khi nào hoàn tất tôi sẽ thanh toán toàn bộ số tiền thiết kế bên anh nên nhận.
Tôi xem trọng công bằng, sếp Cao chỉ giáng chức kiến trúc sư mắc sai lầm nghiêm trọng, qua một thời gian nữa vẫn có thể cất nhắc lên, về tình về lý thì xử phạt như này vẫn không tương xứng lắm đúng không?
– Chuyện này…
Cao Viễn nhìn Tiền Tâm Nhất, phát hiện anh đang nhìn vào máy tính của mình, biểu cảm bình tĩnh tới mức như thể chuyện này chẳng hề liên quan đến anh.
Hách Kiếm Vân đang theo sát ông ta chờ đợi đáp án.
Cao Viễn cắn răng nói:
– Tôi hiểu ý của anh, nhưng hiện tại Tâm Nhất vẫn còn mấy dự án đang theo tiến độ, đợi cậu ấy làm hết dự án… tôi sẽ để cậu ấy đi.
Cảm giác uất ức tận cùng là gì, chắc cũng chỉ tóm gọn lại câu “liên quan quái gì đến tôi”.
Lúc ra khỏi phòng họp, Tiền Tâm Nhất bình tĩnh lạ thường.
Trần Tây An khoác vai anh kéo về phía đỗ xe.
Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm chiếc bóng dưới đất, cảm giác áp lực đè nặng khiến anh không thể thở nổi.
Anh thở mấy hơi thử chống đối và phá vỡ cảm giác đè nặng như cái chết này, ai biết trước mắt đột ngột tối sầm, toàn thân lạnh lẽo, chỉ có xoang mũi nóng hầm hập, tựa hồ có thứ gì đó chảy ra khỏi mũi.
– Ngày mai… cháu sẽ gửi giấy xin thôi việc cho chú.
Cứ vậy đi, tạm biệt!
Anh hít một hơi, thấy Trần Tây An mắng một câu “mẹ nó” với vẻ mặt kinh ngạc, dùng tay áo che lấy mũi anh, đẩy cằm anh lên trên.
Dù sao bán cũng đã bán rồi, chỉ là câu hứa hẹn ngoài miệng thôi mà, nếu chống cự sẽ khiến Hách Kiếm Vân giận dỗi, làm tốt việc thì nói thế nào cũng được, song nếu làm hỏng chuyện thì…
Cao Viễn nói xong mấy lời khách sáo với Hách Kiếm Vân, đuổi theo thì bắt gặp Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đang cầm máu mũi.
Ông ta chưa kịp xin lỗi đã lo lắng:
– Chuyện gì thế này? Sao chảy nhiều máu mũi như vậy? Nhanh đến bệnh viện đi?
Cả cằm Tiền Tâm Nhất đều dính đầy máu tươi, Trần Tây An dùng tay áo bưng lấy mũi anh.
Tiền Tâm Nhất phải trợn trắng mắt mới có thể nhìn thấy Cao Viễn, anh hỏi câu mơ hồ không rõ:
Tiền Tâm Nhất có ảo giác như bản thân rất may mắn vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào nửa năm qua, dự án tháp cao tầng lưng ong bất ngờ xuất hiện, bài diễn thuyết xuất sắc của tiến sĩ Phùng, thép góc ở Greenland rơi xuống, anh tát Trần Tây An một cái giúp hắn bước vào trong tổ dự án tháp lưng ong.
Bản thân anh là một kẻ xui xẻo nhưng xem ra Trần Tây An cũng khá may mắn đấy chứ, ít nhất lúc này không rơi xuống hố chung luôn.
– Tại sao hôm nay chú lại tới công trường? Vì Tiểu Triệu sao?
Cao Viễn dời mắt đi, chẳng trả lời vào câu hỏi:
– Mấy lời tôi vừa nói chỉ là hình thức bề ngoài, nể mặt Hách Kiếm Vân nên mới đưa cho ông ta một lời giải thích hợp lý, cậu đừng để trong lòng, công ty không thể…
Bình thường anh ta rất cung kính với viện thiết kế, bây giờ còn gọi thẳng tên Tiền Tâm Nhất, có thể thấy rằng bây giờ anh ta đã nóng vội đến độ nói năng lộn xộn.
Nhìn theo góc độ của Trần Tây An thì anh ta không vững tin, phải dựa vào tăng âm lượng để phô trương thanh thế.
– Vậy cháu thì sao – Tiền Tâm Nhất khẽ nói – Vậy chú định giải thích với cháu thế nào đây? Chú chưa từng nghĩ đến chứ gì?
Đội thi công không có ý định nói chuyện nữa, Trần Thụy Hà chỉ đành bước ra làm hòa, anh ta nói:
Trong lòng Cao Viễn cảm thấy bất an:
– Tâm Nhất, tôi hi vọng cậu có thể hiểu tôi, xin lỗi, tôi…
– Ngày mai… cháu sẽ gửi giấy xin thôi việc cho chú.
Cứ vậy đi, tạm biệt!
Bao Vũ Bằng cũng không được, anh ta không đủ sức nặng, hơn nữa vốn dĩ anh ta cũng chẳng làm sai gì.
– Mấy lời tôi vừa nói chỉ là hình thức bề ngoài, nể mặt Hách Kiếm Vân nên mới đưa cho ông ta một lời giải thích hợp lý, cậu đừng để trong lòng, công ty không thể…Hết chương 65
Từ trước tới nay Tiền Tâm Nhất vẫn luôn ghét Trương Hàng, anh thầm nghĩ “liên quan quái gì đến mày”, hơn nữa chẳng hiểu tại sao anh lại rất khó chịu với cái từ “vẫn luôn” ngập ngừng kia.
Tiền Tâm Nhất cau mày nói:.