Trần Tây An còn chưa kịp đi hỏi Tiền Tâm Nhất, Tiền Tâm Nhất đã hỏi hắn trước.
Anh vẽ ra một mặt cắt:
– Xin lỗi, vừa nãy xấu hổ với anh quá.
Chú Cao nói đúng, tính khí tôi không được tốt, tôi… ầy, anh thông cảm nhé,
Tiền Tâm Nhất cười giả lả trào phúng:
Quản lý của GAD không tệ, nhân viên đều đến tương đối sớm.
Trần Tây An đi ngang qua chỗ ngồi của Triệu Đông Văn, cậu ta nháy mắt ra hiệu với hắn, sau đó liếc về phía văn phòng.
Trần Tây An nhìn theo qua đó, chỉ thấy cánh cửa văn phòng phòng 1 đang mở, biết ngay Tiền Tâm Nhất đã đến rồi.
Tiền Tâm Nhất trừng mắt nhìn email:
Cậu ta lo lắng đàn anh họ Trần tính cách tốt sẽ bị lửa giận của thầy mình thiêu cháy vì tội ba phải, không nhịn được chạy tới xem tình hình thế nào, chẳng ngờ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một màn khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung…
Tiền Tâm Nhất đang cúi người đứng trước máy lọc nước rót nước nóng, xoay người nhìn thấy Trần Tây An thì chào hỏi hắn một tiếng, thái độ vô cùng lạnh lùng.
Trần Tây An nghi ngờ nhưng vẫn chào một tiếng “chào” như thể không nhận ra điều gì, sau đó xách cặp táp vào văn phòng.
Tiền Tâm Nhất cầm cốc nước đi tới đóng cửa văn phòng lại, lúc anh đi ngang người Trần Tây An, hắn ngửi được hương thơm của yến mạch.
Trần Tây An mở máy tính, chuẩn bị đi rót nước, còn chưa kịp đứng lên đã bị người ta chặn đường.
Tiền Tâm Nhất cầm cốc nước đi tới đóng cửa văn phòng lại, lúc anh đi ngang người Trần Tây An, hắn ngửi được hương thơm của yến mạch.
Trần Tây An mở máy tính, chuẩn bị đi rót nước, còn chưa kịp đứng lên đã bị người ta chặn đường.
Trần Tây An trượt ghế tới bên cạnh bàn anh.
Tiền Tâm Nhất đẩy một tờ giấy qua, vừa vẽ vừa nói:
Tiền Tâm Nhất chặn bên cạnh ghế của hắn, đặt cốc bột yến mạch đã pha sẵn trên bàn, đế cốc sứ chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch phát ra tiếng “cạch” tựa như tín hiệu khai chiến.
Tiền Tâm Nhất nhìn hắn từ trên cao xuống, mặt lạnh tanh không cảm xúc:
Tiền Tâm Nhất có vẻ cáu với cậu ta:
– Có gì thì nói đi.
– Trần Tây An, là một kiến trúc sư, tiêu chuẩn nhận dự án của anh là gì, ai tới cũng không từ chối à?
Tự dưng Tiền Tâm Nhất lại thấy tức, anh đứng dậy, nhận ra rằng thoạt nhìn Trần Tây An có vẻ thản nhiên, nhưng thực ra còn mặt dày hơn mình nhiều.
Anh khoát tay ra hiệu lát nữa tiếp tục, mở cửa quát Triệu Đông Văn đang đứng bên ngoài vào đây.
Trần Tây An híp mắt, nhanh chóng suy nghĩ và hiểu ra, chắc hẳn đồng nghiệp nào đó đã nói với anh chuyện Cao Viễn đẩy dự án mới cho bọn họ làm khi ngồi trên bàn rượu tối qua.
Nếu như do Cao Viễn nói thì chắc chắn bây giờ Tiền Tâm Nhất phải đang ở trong văn phòng sếp, không từ bất cứ thủ đoạn nào để chối bỏ.
– Trong tình huống phù hợp quy định thì nghe theo sự sắp xếp của cấp trên.
Trần Tây An:
Trần Tây An không giải thích, hắn dựa vào ghế, thái độ rất bình tĩnh:
Trần Tây An không giải thích, hắn dựa vào ghế, thái độ rất bình tĩnh:
– Trong tình huống phù hợp quy định thì nghe theo sự sắp xếp của cấp trên.
Vẻ mặt Tiền Tâm Nhất giận dữ:
Vẻ mặt Tiền Tâm Nhất giận dữ:
Tiền Tâm Nhất chặn bên cạnh ghế của hắn, đặt cốc bột yến mạch đã pha sẵn trên bàn, đế cốc sứ chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch phát ra tiếng “cạch” tựa như tín hiệu khai chiến.
Tiền Tâm Nhất nhìn hắn từ trên cao xuống, mặt lạnh tanh không cảm xúc:
– Được lắm! Vậy thì bây giờ tôi nói cho anh biết, anh nhận dự án không phù hợp với quy định rồi đấy, giờ phải làm sao?
– Đừng, đừng, tôi đâu có nói anh, tính cách của anh là vậy mà.
Chuyện biệt thự ấy à, anh qua đây.
– Trần Tây An, là một kiến trúc sư, tiêu chuẩn nhận dự án của anh là gì, ai tới cũng không từ chối à?
Trần Tây An đoán rằng chắc anh sắp nổi điên, thầm nghĩ mình nên biết điểm dừng, nhưng lại muốn nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Tiền Tâm Nhất bèn đổ thêm dầu vào lửa:
– Tiểu Trần tới tìm cậu kìa.
– Vậy sau này tôi sẽ chú ý hơn.
– Tôi sẽ không nhận dự án không phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia.
Vậy mà Trần Tây An vẫn cứ bình tĩnh tỉnh bơ, khiến hành động của anh càng thêm cay nghiệt.
Tiền Tâm Nhất rầu rĩ thầm nghĩ: Xem ra mối quan hệ hợp tác này chưa kịp hợp tác đã sụp đổ rồi.
Nhìn thái độ bình chân như vại của hắn, Tiền Tâm Nhất tức giận như có con sâu ngọ nguậy trong tim.
Dù sao Trần Tây An vừa mới giúp anh xong, anh không thể vong ân phụ nghĩa nhanh đến thế.
Tiền Tâm Nhất hít sâu một hơi, chống cánh tay lên lưng ghế dựa của hắn, cúi người xuống nhìn chằm chằm hắn nói:
Thực ra anh không giỏi xin lỗi người khác, Triệu Đông Văn vừa ra ngoài, văn phòng lập tức chìm vào im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách.
Tiền Tâm Nhất rối rắm mãi hồi lâu, khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mời Trần Tây An đi ăn thêm bữa nữa thì người bên kia đã bắt chuyện với anh trước.
Trần Tây An ngồi đối diện nói:
– Vậy ý của anh là tôi đồng ý vụ biệt thự đấy à…
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
Tiền Tâm Nhất giải quyết được tai họa lớn trong lòng, cảm xúc thoải mái hơn rất nhiều, lại xin lỗi Trần Tây An thêm lần nữa.
Hai người quay về vị trí của mình.
Qua mười giờ cũng chẳng thấy ông chủ lớn đâu.
Trần Tây An nghi ngờ rằng ông ta đang cố ý né tránh Tiền Tâm Nhất.
– Thầy…
Trần Tây An còn chưa kịp đi hỏi Tiền Tâm Nhất, Tiền Tâm Nhất đã hỏi hắn trước.
– Không có gì, nếu như dự án đạt tiêu chuẩn thì sẽ không có chuyện này, cậu tức giận bởi vì cậu có trách nhiệm.
“Rầm.”
– Nói gì còn cần phải bẩm báo với chú hả?
Sáng nay Triệu Đông Văn thấy sau khi thầy của mình nói chuyện với trưởng phòng thiết kế số 2 xong thì mặt mày sa sầm xuống, tiếp đó lại gọi điện thoại, toàn thân tỏa ra luồng khí áp thấp “đừng có chọc tới tôi”.
Cậu ta lo lắng đàn anh họ Trần tính cách tốt sẽ bị lửa giận của thầy mình thiêu cháy vì tội ba phải, không nhịn được chạy tới xem tình hình thế nào, chẳng ngờ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một màn khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung…
Anh cười cười không mấy vui vẻ, lại rụt về sau màn hình máy tính của mình, nói với Triệu Đông Văn bằng vẻ mặt khó chịu:
Thầy của cậu ta đè đàn anh trên ghế, nhìn từ phía sau chỉ thấy một cái đầu, tư thế chẳng khác nào sếp tổng ngang ngược trong phim thần tượng, còn mang đặc cảm giác đùa cợt trêu ghẹo trai nhà lành.
Trái tim Triệu Đông Văn tức thì nổ tung như một quả bom nguyên tử, sợ tới mức trượt tay, “rầm” một tiếng nhốt mình bên ngoài cửa.
Màn đối mắt của hai người bị cắt ngang, Trần Tây An bình tĩnh chỉ ra bên ngoài, nói chuyện chẳng liên quan:
Trái tim Triệu Đông Văn tức thì nổ tung như một quả bom nguyên tử, sợ tới mức trượt tay, “rầm” một tiếng nhốt mình bên ngoài cửa.
– Tiểu Triệu tới tìm cậu kìa.
– Thầy à, hôm qua lúc ăn liên hoan sếp Cao có nhắc tới dự án biệt thự, muốn giao cho nhóm chúng ta làm, nhưng kỹ sư Trần nói không quen chế độ, phải anh quyết mới được.
Tự dưng Tiền Tâm Nhất lại thấy tức, anh đứng dậy, nhận ra rằng thoạt nhìn Trần Tây An có vẻ thản nhiên, nhưng thực ra còn mặt dày hơn mình nhiều.
Anh khoát tay ra hiệu lát nữa tiếp tục, mở cửa quát Triệu Đông Văn đang đứng bên ngoài vào đây.
Thầy của cậu ta đè đàn anh trên ghế, nhìn từ phía sau chỉ thấy một cái đầu, tư thế chẳng khác nào sếp tổng ngang ngược trong phim thần tượng, còn mang đặc cảm giác đùa cợt trêu ghẹo trai nhà lành.
Triệu Đông Văn cảm thấy bản thân mình có thể là hủ chưa biết chừng, còn bị cô bạn gái bắt ép phổ cập kiến thức làm hư rồi.
Bây giờ đầu óc toàn YY cái gì linh tinh không.
Cậu ta lén lút nhìn hai người, thuộc tính dịu dàng công, độc miệng thụ tự dưng phun trào như suối nguồn.
Cậu ta hoảng hốt lắc lắc đầu, vội vàng đóng cửa lại.
“Rầm.”
Tiền Tâm Nhất ngồi trước bàn làm việc của mình, bấy giờ mới nhớ ra quên mất không mang cốc về.
Triệu Đông Văn tinh mắt cầm cốc đưa cho anh, ngoan ngoãn gọi một tiếng thầy.
Tiền Tâm Nhất nói cảm ơn, hỏi cậu ta vào đây làm gì.
***
Triệu Đông Văn nhìn lén sắc mặt của Trần Tây An, thấy hắn vẫn bình thường, không biết bên trong đã cãi nhau hay chưa, bèn dè dặt nói:
– Tôi phát hiện mấy người làm việc ở doanh nghiệp nhà nước nói chuyện rất êm tai.
Tôi nổi nóng vô cớ với anh giờ lại trở thành tôi có ý, anh khoan dung độ lượng tới mức tôi sợ đấy.
– Thầy, hai người đang nói chuyện gì đấy ạ?
Màn đối mắt của hai người bị cắt ngang, Trần Tây An bình tĩnh chỉ ra bên ngoài, nói chuyện chẳng liên quan:
Tiền Tâm Nhất có vẻ cáu với cậu ta:
– Nói gì còn cần phải bẩm báo với chú hả?
– Anh hùng, ăn cơm thôi.
Bắt đầu mắng người rồi… chuông cảnh báo vang lên réo rắt trong lòng Triệu Đông Văn, cậu ta vội vàng nói:
Trần Tây An phát hiện anh rất thích xoay bút tới lui, hơn nữa hắn cũng rất thích bầu không khí trò chuyện thoải mái thế này, hắn ngước mắt lên:
– Không, không, không, là em có chuyện cần nói với thầy, sợ làm phiền hai người… nói chuyện.
Trần Tây An cụp mi thầm nghĩ “bây giờ có lẽ cũng chẳng ai dám nhận cậu đi bê gạch”, nhưng miệng lại nói:
Tiền Tâm Nhất trừng mắt nhìn email:
CXAN cũng là viết tắt pinyin tên Trần Tây An – Chén Xī’ān
– Vị trí của dự án nằm ở một công viên phía Đông thành phố.
Sáu tòa nhà sắp xếp bố cục hình chữ L, nhà hai tầng nhỏ theo phong cách phục cổ, ngói kim loại, vật liệu chủ yếu cũng chỉ có cửa sổ, đá, và đồng.
Bên trong phân thành rất nhiều khu chức năng, chuyện này cũng không nói làm gì, vấn đề là đây này.
– Có gì thì nói đi.
– … Cũng được.
Triệu Đông Văn nhìn lén sắc mặt của Trần Tây An, thấy hắn vẫn bình thường, không biết bên trong đã cãi nhau hay chưa, bèn dè dặt nói:
Triệu Đông Văn giả vờ như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và trưởng phòng thiết kế số 2 ngày hôm nay:
Triệu Đông Văn cảm thấy bản thân mình có thể là hủ chưa biết chừng, còn bị cô bạn gái bắt ép phổ cập kiến thức làm hư rồi.
Bây giờ đầu óc toàn YY cái gì linh tinh không.
Cậu ta lén lút nhìn hai người, thuộc tính dịu dàng công, độc miệng thụ tự dưng phun trào như suối nguồn.
Cậu ta hoảng hốt lắc lắc đầu, vội vàng đóng cửa lại.
Triệu Đông Văn giả vờ như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và trưởng phòng thiết kế số 2 ngày hôm nay:
Tiền Tâm Nhất cười ha ha:
– Thầy à, hôm qua lúc ăn liên hoan sếp Cao có nhắc tới dự án biệt thự, muốn giao cho nhóm chúng ta làm, nhưng kỹ sư Trần nói không quen chế độ, phải anh quyết mới được.
Trần Tây An hỏi tài khoản QQ của anh, sau khi tìm kiếm mới phát hiện anh để tên QXY bèn ghi chú là “Tâm Nhất”, sau đó gửi folder tài liệu hoàn chỉnh cho anh.
Tiền Tâm Nhất sững người, tức thì hiểu ra mình bị Cao Viễn chơi xỏ.
Anh len lén rướn cổ qua màn hình nhìn biểu cảm của Trần Tây An, đúng lúc chạm vào nụ cười như có như không, bỗng dưng anh thấy mình như một thằng ngốc.
– Được lắm! Vậy thì bây giờ tôi nói cho anh biết, anh nhận dự án không phù hợp với quy định rồi đấy, giờ phải làm sao?
Người xuất thân từ doanh nghiệp nhà nước quả nhiên xấu xa! Anh thẹn quá hóa giận thầm nghĩ, nói thẳng là không nhận có phải xong luôn không.
Hết chương 7
Tiền Tâm Nhất nói với vẻ xin lỗi:
Anh cười cười không mấy vui vẻ, lại rụt về sau màn hình máy tính của mình, nói với Triệu Đông Văn bằng vẻ mặt khó chịu:
– Tối qua nói thế nào?
Triệu Đông Văn vội vàng thuật lại cho anh nghe đoạn đối thoại hôm qua không sót một từ.
Tiền Tâm Nhất nghe xong sắc mặt hết đỏ rồi tím.
Những lời tối qua Trần Tây An nói rất chặt chẽ, hơn nữa cũng thể hiện vô cùng tôn trọng và phục tùng với anh.
Kết quả anh chưa làm rõ ràng đã xông lên ép hỏi người ta.
Triệu Đông Văn vào tìm Tiền Tâm Nhất ký phiếu chi, nhìn thấy thầy của mình ngồi ngoan như bé cưng phía sau kỹ sư Trần, toàn thân toát ra vẻ chịu phục, thiếu điều quỳ rạp xuống đất.
Cậu ta lẳng lặng liếc nhìn hai người tương tác với nhau, thầm mặc nhận Trần Tây An thành cái đùi lớn.
Vậy mà Trần Tây An vẫn cứ bình tĩnh tỉnh bơ, khiến hành động của anh càng thêm cay nghiệt.
Tiền Tâm Nhất rầu rĩ thầm nghĩ: Xem ra mối quan hệ hợp tác này chưa kịp hợp tác đã sụp đổ rồi.
– Không, không, không, là em có chuyện cần nói với thầy, sợ làm phiền hai người… nói chuyện.
Thực ra anh không giỏi xin lỗi người khác, Triệu Đông Văn vừa ra ngoài, văn phòng lập tức chìm vào im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách.
Tiền Tâm Nhất rối rắm mãi hồi lâu, khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mời Trần Tây An đi ăn thêm bữa nữa thì người bên kia đã bắt chuyện với anh trước.
Sáng nay Triệu Đông Văn thấy sau khi thầy của mình nói chuyện với trưởng phòng thiết kế số 2 xong thì mặt mày sa sầm xuống, tiếp đó lại gọi điện thoại, toàn thân tỏa ra luồng khí áp thấp “đừng có chọc tới tôi”.
– Từ chối thôi chứ làm thế nào.
– Tiền Tâm Nhất nói như lẽ dĩ nhiên phải thế – Dù sao anh cũng đã nói sẽ nghe tôi mà.
Tôi không đồng ý, lắt nữa chú Cao tới thì anh với tôi qua văn phòng chú ấy nhé.
Trần Tây An làm ra vẻ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra:
– Vậy ý của anh là tôi đồng ý vụ biệt thự đấy à…
– Tâm Nhất, xem ra sếp Cao đã quyết tâm phải cho phòng 1 làm dự án biệt thự này rồi.
Nghe cậu nói thì đường như nó không hợp với quy định, có thể tiết lộ với tôi không?
Cát: QXY là viết tắt pinyin Qián Xīnyī của Tiền Tâm Nhất.
Tiền Tâm Nhất thuộc kiểu người nợ một trả ba, nghe vậy, cuối cùng thì gương mặt mới lộ vẻ ngại ngùng do rối rắm hồi lâu, nên cũng chẳng để ý tới xưng hô của Trần Tây An:
– Xin lỗi, vừa nãy xấu hổ với anh quá.
Chú Cao nói đúng, tính khí tôi không được tốt, tôi… ầy, anh thông cảm nhé,
Trần Tây An dựa vào ghế trượt tới chỗ có thể nhìn thấy mặt anh, khẽ cười:
– Không có gì, nếu như dự án đạt tiêu chuẩn thì sẽ không có chuyện này, cậu tức giận bởi vì cậu có trách nhiệm.
– Được thôi, anh hùng.
Nhìn thái độ bình chân như vại của hắn, Tiền Tâm Nhất tức giận như có con sâu ngọ nguậy trong tim.
Dù sao Trần Tây An vừa mới giúp anh xong, anh không thể vong ân phụ nghĩa nhanh đến thế.
Tiền Tâm Nhất hít sâu một hơi, chống cánh tay lên lưng ghế dựa của hắn, cúi người xuống nhìn chằm chằm hắn nói:
Tiền Tâm Nhất cầm bút gõ lên bàn, cười trả lời:
– Chủ đầu tư muốn lén lút trộm thêm chiều cao và diện tích, cho nên định thiết kế thêm một tầng lót giả chừng nửa mét trong nhà.
Sau khi nghiệm thu sẽ tháo ra.
Còn bên ngoài thì ông ta muốn làm hành lang giả cổ có mái hiên, phải để nghiệm thu mới làm.
Hai chuyện vừa rồi đều thuộc vấn đề bản vẽ, cho thêm thời gian thì cũng vẽ được.
– Tôi phát hiện mấy người làm việc ở doanh nghiệp nhà nước nói chuyện rất êm tai.
Tôi nổi nóng vô cớ với anh giờ lại trở thành tôi có ý, anh khoan dung độ lượng tới mức tôi sợ đấy.
Trần Tây An phát hiện anh rất thích xoay bút tới lui, hơn nữa hắn cũng rất thích bầu không khí trò chuyện thoải mái thế này, hắn ngước mắt lên:
– Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?
– Cậu có ý kiến gì với doanh nghiệp nhà nước à?
Tiền Tâm Nhất cười ha ha:
Tất nhiên Trần Tây An cũng nhìn thấy, vừa tính vừa giảng cho anh nghe xây dựng thế nào, nguyên nhân, mô hình cơ học ra sao, vân vân.
Tiền Tâm Nhất phát hiện rằng mình có thể nghe hiểu được, liền nghiêm túc lắng nghe.
– Ai nói vậy, tôi không có ý kiến gì với anh hết, chỉ không thích cái cách nói chuyện vòng vo tam quốc cả buổi mà chẳng vào vấn đề chính thôi.
– Vấn đề chính ở hợp đồng, thực ra bên A đã quyết định sẵn đội ngũ thi công rồi, là bên có quan hệ với bọn họ, nhưng lại không có tư cách thiết kế thi công, cho nên ý của chủ đầu tư là kiến trúc sư phải ký tên tất cả các bản vẽ, bao gồm cả bản vẽ thi công tường ngoài và bản vẽ phân tích sâu hơn.
Trần Tây An gật đầu:
Người xuất thân từ doanh nghiệp nhà nước quả nhiên xấu xa! Anh thẹn quá hóa giận thầm nghĩ, nói thẳng là không nhận có phải xong luôn không.
– Thầy, hai người đang nói chuyện gì đấy ạ?
– Vậy sau này tôi sẽ chú ý hơn.
– Thôi đi, không phải vấn đề tiền.
Nếu như xảy ra vấn đề gì thì người ký tên chính là tôi, tôi còn sống làm sao? Đi bê gạch cũng chẳng ai dám nhận.
Tiền Tâm Nhất nói với vẻ xin lỗi:
– Đừng, đừng, tôi đâu có nói anh, tính cách của anh là vậy mà.
Chuyện biệt thự ấy à, anh qua đây.
Trần Tây An trượt ghế tới bên cạnh bàn anh.
Tiền Tâm Nhất đẩy một tờ giấy qua, vừa vẽ vừa nói:
– Vị trí của dự án nằm ở một công viên phía Đông thành phố.
Sáu tòa nhà sắp xếp bố cục hình chữ L, nhà hai tầng nhỏ theo phong cách phục cổ, ngói kim loại, vật liệu chủ yếu cũng chỉ có cửa sổ, đá, và đồng.
Bên trong phân thành rất nhiều khu chức năng, chuyện này cũng không nói làm gì, vấn đề là đây này.
Trần Tây An híp mắt, nhanh chóng suy nghĩ và hiểu ra, chắc hẳn đồng nghiệp nào đó đã nói với anh chuyện Cao Viễn đẩy dự án mới cho bọn họ làm khi ngồi trên bàn rượu tối qua.
Nếu như do Cao Viễn nói thì chắc chắn bây giờ Tiền Tâm Nhất phải đang ở trong văn phòng sếp, không từ bất cứ thủ đoạn nào để chối bỏ.
Anh vẽ ra một mặt cắt:
– Chủ đầu tư muốn lén lút trộm thêm chiều cao và diện tích, cho nên định thiết kế thêm một tầng lót giả chừng nửa mét trong nhà.
Sau khi nghiệm thu sẽ tháo ra.
Còn bên ngoài thì ông ta muốn làm hành lang giả cổ có mái hiên, phải để nghiệm thu mới làm.
Hai chuyện vừa rồi đều thuộc vấn đề bản vẽ, cho thêm thời gian thì cũng vẽ được.
– Vấn đề chính ở hợp đồng, thực ra bên A đã quyết định sẵn đội ngũ thi công rồi, là bên có quan hệ với bọn họ, nhưng lại không có tư cách thiết kế thi công, cho nên ý của chủ đầu tư là kiến trúc sư phải ký tên tất cả các bản vẽ, bao gồm cả bản vẽ thi công tường ngoài và bản vẽ phân tích sâu hơn.
Tiền Tâm Nhất cười giả lả trào phúng:
– Thầy…
– Ôi, bé cưng xợ quá đi mất, kiếm được mười đồng tiền mà phải gánh nguy hiểm cả mười nghìn.
Người không biết tôi vẽ thiết kế lại tưởng rằng tôi bán bảo hiểm đấy.
Tiền Tâm Nhất đang cúi người đứng trước máy lọc nước rót nước nóng, xoay người nhìn thấy Trần Tây An thì chào hỏi hắn một tiếng, thái độ vô cùng lạnh lùng.
Trần Tây An nghi ngờ nhưng vẫn chào một tiếng “chào” như thể không nhận ra điều gì, sau đó xách cặp táp vào văn phòng.
Bé cưng này cũng hơi già rồi đấy nhỉ? Trần Tây An buồn cười nói:
– Hiểu rồi.
Đâu bắt cậu phải bồi thường tiền, cậu ý kiến cái gì?
– Tối qua nói thế nào?
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
– Thôi đi, không phải vấn đề tiền.
Nếu như xảy ra vấn đề gì thì người ký tên chính là tôi, tôi còn sống làm sao? Đi bê gạch cũng chẳng ai dám nhận.
Trần Tây An cụp mi thầm nghĩ “bây giờ có lẽ cũng chẳng ai dám nhận cậu đi bê gạch”, nhưng miệng lại nói:
– Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?
Tiền Tâm Nhất mở khung đối thoại ra, phát hiện người thêm bạn anh có tên CXAN, lập tức cười ngặt nghẽo:
– Từ chối thôi chứ làm thế nào.
– Tiền Tâm Nhất nói như lẽ dĩ nhiên phải thế – Dù sao anh cũng đã nói sẽ nghe tôi mà.
Tôi không đồng ý, lắt nữa chú Cao tới thì anh với tôi qua văn phòng chú ấy nhé.
Trần Tây An:
Trần Tây An dựa vào ghế trượt tới chỗ có thể nhìn thấy mặt anh, khẽ cười:
– … Cũng được.
Tiền Tâm Nhất giải quyết được tai họa lớn trong lòng, cảm xúc thoải mái hơn rất nhiều, lại xin lỗi Trần Tây An thêm lần nữa.
Hai người quay về vị trí của mình.
Qua mười giờ cũng chẳng thấy ông chủ lớn đâu.
Trần Tây An nghi ngờ rằng ông ta đang cố ý né tránh Tiền Tâm Nhất.
Tầm mười giờ bốn mươi phút, bên VA gửi bản vẽ mái che mới qua.
Tiền Tâm Nhất không có việc gì làm, ngồi sau lưng Trần Tây An xem anh tính toán dựng mô hình, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Tất nhiên Trần Tây An cũng nhìn thấy, vừa tính vừa giảng cho anh nghe xây dựng thế nào, nguyên nhân, mô hình cơ học ra sao, vân vân.
Tiền Tâm Nhất phát hiện rằng mình có thể nghe hiểu được, liền nghiêm túc lắng nghe.
– Cậu có ý kiến gì với doanh nghiệp nhà nước à?
Triệu Đông Văn vào tìm Tiền Tâm Nhất ký phiếu chi, nhìn thấy thầy của mình ngồi ngoan như bé cưng phía sau kỹ sư Trần, toàn thân toát ra vẻ chịu phục, thiếu điều quỳ rạp xuống đất.
Cậu ta lẳng lặng liếc nhìn hai người tương tác với nhau, thầm mặc nhận Trần Tây An thành cái đùi lớn.
Bởi vì tư duy rõ ràng, mô hình lại vô cùng đơn giản, cho nên Trần Tây An tính toán rất nhanh, trước giờ cơm đã tính toán xong.
Lần sửa chữa này coi như qua cửa, Tiền Tâm Nhất cũng duyệt.
Trần Tây An hỏi tài khoản QQ của anh, sau khi tìm kiếm mới phát hiện anh để tên QXY bèn ghi chú là “Tâm Nhất”, sau đó gửi folder tài liệu hoàn chỉnh cho anh.
Tiền Tâm Nhất mở khung đối thoại ra, phát hiện người thêm bạn anh có tên CXAN, lập tức cười ngặt nghẽo:
– Anh hùng, ăn cơm thôi.
Bé cưng này cũng hơi già rồi đấy nhỉ? Trần Tây An buồn cười nói:
Trần Tây An ngồi đối diện nói:
Quản lý của GAD không tệ, nhân viên đều đến tương đối sớm.
Trần Tây An đi ngang qua chỗ ngồi của Triệu Đông Văn, cậu ta nháy mắt ra hiệu với hắn, sau đó liếc về phía văn phòng.
Trần Tây An nhìn theo qua đó, chỉ thấy cánh cửa văn phòng phòng 1 đang mở, biết ngay Tiền Tâm Nhất đã đến rồi.
Trần Tây An đoán rằng chắc anh sắp nổi điên, thầm nghĩ mình nên biết điểm dừng, nhưng lại muốn nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Tiền Tâm Nhất bèn đổ thêm dầu vào lửa:
– Được thôi, anh hùng.
Tiền Tâm Nhất thuộc kiểu người nợ một trả ba, nghe vậy, cuối cùng thì gương mặt mới lộ vẻ ngại ngùng do rối rắm hồi lâu, nên cũng chẳng để ý tới xưng hô của Trần Tây An:
Cát: QXY là viết tắt pinyin Qián Xīnyī của Tiền Tâm Nhất.Hết chương 7.