Anatole đã từng nói, nếu như các bạn hiểu hết tất cả, vậy các bạn sẽ chẳng thể chịu nổi giây lát sinh tồn.
– Được lắm, gửi lại à, xóa đi vì tính tình tôi không tốt, cậu của cậu chịu bồi thường mà không nói lời nào cũng tại tôi, tại tôi đắc tội với tên ngu ngốc xem email bên phía tổng thầu, chủ đầu tư… cũng vẫn là lỗi của tôi đã đối chọi với ông chủ của bọn họ, ông ta nói gì tôi đều phản bác mà chẳng quan tâm gì hết.
Nhân viên phục vụ dẫn cậu ta tới trước phòng 101.
Triệu Đông Văn rất căng thẳng, quên mất hỏi khách khác đã đến hay chưa.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, mở cửa ra song chẳng thấy ai cả, bỗng nhận ra chân mình cũng mềm nhũn.
Rất nhanh chuông điện thoại vang lên lần nữa, vẫn là Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất ấn nghe, đầu bên kia dặn dò anh mặc ấm một chút, đêm nay gió về, nhiệt độ sẽ giảm.Tiền Tâm Nhất biết hắn không tin, anh hơi cúi đầu về phía trước, anh đâu có ngốc: “Nếu như không vội thì tại sao lại nhử mồi trước với em? Anh không nói gì hết rồi tới tám giờ gọi em đến thẳng đấy không được hay sao?”– Cậu sợ cái cứt gì mà sợ! Tôi đã làm gì cậu chưa, tự mình dọa mình còn dọa đến nghiện nữa! Bao lâu rồi mà cậu không chịu học cách nắm bắt trọng điểm nhỉ? Cậu đi báo cáo với chủ đầu tư có nói trước tại sao PPT mình chưa làm xong không?Cảm xúc của cậu ta vô cùng bất ổn, sợ hãi khóc không thành tiếng, xem ra đến nói cũng chẳng nói thành lời, chỉ cong lưng khóc tới mức toàn thân run rẩy.
Người đàn ông to con một mét tám mấy gập người còn một nửa, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.(Anatole France: Nhà văn nổi tiếng người Pháp)
Oan uổng anh cũng đã chịu qua, khi không biết gì anh còn cảm thấy bình thường, biết được chút sự thật lại bắt đầu canh cánh trong lòng.
Đích thị ứng với câu ngạn ngữ “không biết là phúc”.
Hiện tại có lẽ Tiền Tâm Nhất cũng đang mang cảm xúc này.
Mặc dù anh không hiểu gì hết nhưng tình cảm dịu dàng vừa mới đây thôi còn dâng đầy trong tim giờ đã biến mất chẳng còn mảy may.
Tầm mắt anh dính chặt lên hai chữ “phía sau”, hồi ức bị áp chế sâu trong lòng trào dâng cuồn cuộn.
Anh cảm thấy đã qua rất lâu, thực tế còn chưa tới hai mươi phút, cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, Tiền Tâm Nhất vươn tay mới phát hiện các khớp ngón tay đã tê rần.
Anh ấn nhận cuộc gọi, sau đó mở loa ngoài, cúi người xuống theo tư thế cũ, nghe giọng Trần Tây An lan ra trong phòng khách: “Tâm Nhất, em có ở nhà không? Anh về đón em nhé.”
Đầu óc anh vô cùng hỗn loạn, email xử án, sự thỏa hiệp của Cao Viễn, sự im lặng của Triệu Đông Văn, áp lực từ Hách Kiếm Vân cùng với sự thất vọng của Trần Thụy Hà… đến cả người nhà bệnh nhân đều biết đây là lỗi sơ ý của “anh”.
Đã qua nửa năm, người anh tin tưởng nhất lại nói với anh vẫn còn sự thật ẩn giấu đằng sau nó.
Hoa quả được mang lên, dưới sự chỉ huy của Trần Tây An, những món ăn được đem lên và mang xuống, trước mắt cũng chỉ còn thừa lại mấy món.
Dẫu Triệu Đông Văn chỉ mong sao thời gian có thể dừng ngay thời khắc này, nhưng trong lòng cậu ta cũng biết rõ biểu hiện hòa bình giả dối đã dừng lại tại đây.
Cơn sóng cả cuồn cuộn trong lòng anh.
Phía sau ư? Phía sau còn có chuyện gì nữa?
Thực ra anh vẫn có thể hỏi Triệu Đông Văn, song dẫu sao thì Trần Tây An đã nói sẽ gọi lại, Tiền Tâm Nhất ngồi ở phòng khách, áp chế nội tâm xúc động như đang chơi trò đập chuột.
Anh là một người thẳng thắn, kiểu đấu tranh tâm lý này với anh mà nói chẳng khác gì cực hình, chẳng qua anh vẫn có thể nhịn được.
Ôn Hiểu Như đã làm lành với cậu ta, nghe nói cậu ta hẹn Tiền Tâm Nhất, chẳng những không tức giận vì cậu ta bơ mình mà ngược lại còn muốn đi cùng.
Nhưng bởi vì cuộc gặp mặt này không phải để ôn chuyện cũ cho nên Triệu Đông Văn từ chối cho cô gia nhập, còn hẹn bạn thân giúp cô, bảo hai người họ đi dạo phố.
Hai từ ấy bóp nghẹt trái tim Tiền Tâm Nhất, huyệt thái dương đập thình thịch, đầu óc mơ hồ toàn những chi tiết đã qua đi.
Anh chẳng thể nắm bắt dẫu chỉ là một chút về chuyện “phía sau”, rốt cuộc anh đã lờ đi điều gì…
Dứt lời, anh cởi áo lông vũ ra, Trần Tây An dọa rằng nhiệt độ giảm, kết quả trên đường lái xe tới đây anh chỉ muốn mở điều hòa cho xong.
Trong phòng có sáu ghế, chiếc ghế ở chính giữa để dành riêng cho anh, nhưng có lẽ theo thói quen, anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Tây An, động tác tự nhiên tới mức Triệu Đông Văn cũng không kịp ngăn cản.
Nghe có vẻ hắn rất sợ anh không nhịn được chạy đi luôn rồi.
Tiền Tâm Nhất không khỏi trợn mắt xem thường: “Em không ở nhà!”
Anh vắt nát óc, suy nghĩ mãi mà chẳng có chút manh mối nào.
Nhưng khi định thần mới phát hiện, tờ giấy mà Trần Tây An để lại đã bị anh vò nát trong vô thức.
– Cậu sợ cái cứt gì mà sợ! Tôi đã làm gì cậu chưa, tự mình dọa mình còn dọa đến nghiện nữa! Bao lâu rồi mà cậu không chịu học cách nắm bắt trọng điểm nhỉ? Cậu đi báo cáo với chủ đầu tư có nói trước tại sao PPT mình chưa làm xong không?
Cậu cầm một quả cà chua nhỏ, lăn tới lăn lui trong lòng bàn tay, chẳng mấy chốc tay cậu ta cũng ướt rượt, không biết là nước trên vỏ hay do lòng bàn tay cậu ta đổ mồ hôi.
Anh giật mình trải tờ giấy mỏng lên đùi vuốt mấy cái, bỗng dưng thấy vô cùng tủi thân, mang đúng sai rút vào vỏ bọc một cách chủ quan, không thể nói lý.
Anh thầm nghĩ rõ ràng Trần Tây An biết anh quan tâm đến chuyện này, vậy mà còn giấu anh.
Hai từ ấy bóp nghẹt trái tim Tiền Tâm Nhất, huyệt thái dương đập thình thịch, đầu óc mơ hồ toàn những chi tiết đã qua đi.
Anh chẳng thể nắm bắt dẫu chỉ là một chút về chuyện “phía sau”, rốt cuộc anh đã lờ đi điều gì…
“Chuyện phía sau là gì?”
Điện thoại Trần Tây An để trong túi rung lên, hắn ngước mắt nhìn màn chiếu, Vic đang quay lưng về phía hắn, dùng bút laser khoanh tròn trên bản vẽ mặt bằng, vì thế hắn lập tức co người cúi xuống bàn.
Vừa bắt máy đã nghe giọng Tiền Tâm Nhất cứng rắn chất vấn:
Dẫu vậy, cho dù có phải tan nát cõi lòng thì Tiền Tâm Nhất cũng muốn biết, chỉ cần tất cả trách nhiệm không liên quan gì tới anh thì sự tự tin của anh mới quay trở về.
“Chuyện phía sau là gì?”
Triệu Đông Văn chỉnh trang lại quần áo trước gương, dáng vẻ như sắp sửa hi sinh.
Quả nhiên anh chẳng thể đợi nổi một tiếng đồng hồ, Trần Tây An lo lắng sẽ chẳng thể khống chế được những chuyện sắp xảy ra, hắn chỉ đành nhỏ giọng an ủi: “Anh đang họp, em bình tĩnh chút, tan họp anh sẽ lập tức gọi lại cho em, được không?”
Trần Tây An nhấc chân anh lên, sa sầm mặt quát Triệu Đông Văn:
Cậu ta nhìn mái đầu đinh của mình trong gương, mặt không cảm xúc, đôi mắt đen sâu.
Trong khung ảnh treo trên bức tường phía sau chiếc gương, cậu trai mặc chiếc áo cử nhân làm mặt xấu cười với cậu ta trông thật ngốc.
Bỗng dưng, trái tim cậu ta hoảng hốt, cậu ta chẳng thể nhận ra đâu mới thật sự là bản thân mình.
“Phía sau” là một chiếc móc, quấy nhiễu Tiền Tâm Nhất không thể ngồi im.
Tuy nhiên, nghe thấy hắn đang bận công việc nên anh dịu giọng, cụp mi xuống “ừ” một tiếng, câu “anh làm việc trước đi” còn chưa nói xong, một tiếng quát giận giữ vọng ra khỏi tai nghe: “Không muốn nghe thì cút ra ngoài! Cốp…”
Dẫu cho ngâm băng mười năm cũng chẳng thể dập tắt nhiệt huyết như lửa, trên thế giới này thực sự có người như vậy sao? Nếu có cũng sẽ là thằng ngốc nhỉ?
Tiểu Ôn nói cậu ta thay đổi, chị Cầm bảo cậu ta kiệm lời hơn, đến cả đàn anh cũng nói cậu ta khác trước.
Thực ra Triệu Đông Văn không thích sự thay đổi của bản thân mình, chẳng qua trong công việc thì sự thay đổi này đã giúp cậu ta ngày càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Cuộc gọi kết thúc ở đây, trong tiếng vọng chưa dứt còn có tiếng Vic ném thứ gì đó về phía Trần Tây An.
Trái tim tràn đầy nghi ngờ của Tiền Tâm Nhất cũng tan đi chút ít theo tiếng rống này.
Anh buông điện thoại xuống, đôi mắt sáng ngời, chợt cảm thấy tình tình mình cũng không tệ đến thế.
Trần Tây An ngồi sau Tiền Tâm Nhất không nhịn được híp mắt nhìn, cảm thấy trình độ lạc đề của hai người này thực sự rất cao.
Thực ra anh vẫn có thể hỏi Triệu Đông Văn, song dẫu sao thì Trần Tây An đã nói sẽ gọi lại, Tiền Tâm Nhất ngồi ở phòng khách, áp chế nội tâm xúc động như đang chơi trò đập chuột.
Anh là một người thẳng thắn, kiểu đấu tranh tâm lý này với anh mà nói chẳng khác gì cực hình, chẳng qua anh vẫn có thể nhịn được.
Trục đường chính luôn gặp cảnh tắc đường.
Triệu Đông Văn khá may mắn khi người tới trước là người tốt Trần Tây An.
Hắn vừa mở cửa ra đã thấy Triệu Đông Văn khẽ run lên, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Xem ra uy quyền của người yêu anh đã thâm nhập sâu vào trong lòng người ta mất rồi.
***
Sau khi vào JMP, dường như tính tình của anh đã đỡ hơn nhiều.
Một vì anh không phải kiến trúc sư trưởng, trách nhiệm không đổ xuống đầu anh.
Nguyên nhân khác thì Trần Tây An cũng nhìn ra được.
Việc Triệu Đông Văn không nghe điện thoại đã mang tới cho anh một cú sốc không hề nhỏ.
Có lẽ anh đã thường thường suy nghĩ, rốt cuộc Triệu Đông Văn phải sợ anh đến mức nào mới không dám nhận cuộc gọi từ anh.
Oan uổng anh cũng đã chịu qua, khi không biết gì anh còn cảm thấy bình thường, biết được chút sự thật lại bắt đầu canh cánh trong lòng.
Đích thị ứng với câu ngạn ngữ “không biết là phúc”.
(Anatole France: Nhà văn nổi tiếng người Pháp)
Triệu Đông Văn bị anh đuổi thì mất hết hồn vía, chẳng kịp suy nghĩ đã chạy thẳng theo phản xạ, chờ khi không thấy người đuổi theo nữa mới nhớ ra vốn dĩ mình đến đây để ăn đòn.
Dẫu vậy, cho dù có phải tan nát cõi lòng thì Tiền Tâm Nhất cũng muốn biết, chỉ cần tất cả trách nhiệm không liên quan gì tới anh thì sự tự tin của anh mới quay trở về.
Sau khi vào JMP, dường như tính tình của anh đã đỡ hơn nhiều.
Một vì anh không phải kiến trúc sư trưởng, trách nhiệm không đổ xuống đầu anh.
Nguyên nhân khác thì Trần Tây An cũng nhìn ra được.
Việc Triệu Đông Văn không nghe điện thoại đã mang tới cho anh một cú sốc không hề nhỏ.
Có lẽ anh đã thường thường suy nghĩ, rốt cuộc Triệu Đông Văn phải sợ anh đến mức nào mới không dám nhận cuộc gọi từ anh.
Tiền Tâm Nhất cúi người chống khuỷu tay lên đùi, trong lòng tăng thêm áp lực nặng nề, ủ rũ tới mức anh còn không muốn thở, cả cơ thể căng cứng, những đoạn ký ức ngắn không ngừng lướt ngang qua đầu.
Một khi mang theo sắc thái nghi ngờ, mỗi người từng bất hòa cùng anh đều giống như gian thần, nhưng anh lại không biết bọn họ đã làm gì.
Anh cảm thấy đã qua rất lâu, thực tế còn chưa tới hai mươi phút, cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, Tiền Tâm Nhất vươn tay mới phát hiện các khớp ngón tay đã tê rần.
Anh ấn nhận cuộc gọi, sau đó mở loa ngoài, cúi người xuống theo tư thế cũ, nghe giọng Trần Tây An lan ra trong phòng khách: “Tâm Nhất, em có ở nhà không? Anh về đón em nhé.”
Tiền Tâm Nhất thở dài một tiếng nặng nề: “Thực ra bây giờ em cũng đang muốn đánh anh lắm đây này.”
Anh vươn tay đặt lên vai Triệu Đông Văn, mày nhăn lại thành hình dáng mà Triệu Đông Văn từng quen thuộc:
Nghe có vẻ hắn rất sợ anh không nhịn được chạy đi luôn rồi.
Tiền Tâm Nhất không khỏi trợn mắt xem thường: “Em không ở nhà!”
Lần trước anh đã thất vọng tới đỉnh điểm, không ngờ lần này còn có thể vượt mức lên một tầm cao mới.
Tiền Tâm Nhất che mắt nhưng phát hiện ra điều này không cần thiết, anh vốn dĩ không muốn khóc, song thứ cảm giác uất ức giống như một quả bóng không ngừng được bơm hơi, nó chèn ép làm anh chỉ muốn nhảy lên đập nát tất cả mọi thứ.
Trần Tây An hạ giọng cười vô cùng dịu dàng: “Em không cần phải tới công ty đón anh đâu, nhà mình gần nhà hàng hơn đấy.”
– Thầy… là thế này, thực ra có hai bản vẽ thi công biệt thự, em gửi cả bản dầm cao 600 và 1000.
600 gửi tối hôm ấy, còn bản 1000 em gửi lại vào sáng hôm sau vì phát hiện nhầm lẫn, gửi xong…
Tiền Tâm Nhất chấn động tới mức hóa đá.
“Đừng đùa”, Tiền Tâm Nhất rầu rĩ không vui: “Hôm nay em đang không vui đâu, anh đã giấu em chuyện gì, nói đi, em bình tĩnh rồi.”
– Chuyện trôi qua đã lâu nhưng em vẫn vô cùng áy náy.
Cậu em cũng vậy.
Em không dám nói với anh không phải vì sợ anh đánh em, mà là sợ, sợ…
Cơn sóng cả cuồn cuộn trong lòng anh.
Phía sau ư? Phía sau còn có chuyện gì nữa?
“Anh tin em.” Trần Tây An dỗ dành bằng lời nói trái với lòng mình: “Cũng không vội mấy phút, em nhịn một lát, Tiểu Triệu muốn đích thân nói với em.”
Vì thế hắn đưa mắt ra hiệu cho Triệu Đông Văn:
Rất nhanh chuông điện thoại vang lên lần nữa, vẫn là Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất ấn nghe, đầu bên kia dặn dò anh mặc ấm một chút, đêm nay gió về, nhiệt độ sẽ giảm.
Tiền Tâm Nhất biết hắn không tin, anh hơi cúi đầu về phía trước, anh đâu có ngốc: “Nếu như không vội thì tại sao lại nhử mồi trước với em? Anh không nói gì hết rồi tới tám giờ gọi em đến thẳng đấy không được hay sao?”
***
Trần Tây An giả vờ giả vịt thở dài: “Nói trước với em chẳng khác nào tự thú, không nói thì lại thành tòng phạm, anh sợ tới lúc đó em đánh luôn cả anh.”
Tiền Tâm Nhất thở dài một tiếng nặng nề: “Thực ra bây giờ em cũng đang muốn đánh anh lắm đây này.”
Trần Tây An bật cười, ngay sau đó trở nên nghiêm túc: “Anh đã đồng ý với Tiểu Triệu để cậu ấy tự nói với em, anh chỉ muốn em chuẩn bị tâm lý trước thôi.”
Tiền Tâm Nhất nhụt chí ngồi xổm trên vỉa hè, thở phì phò, trước mắt tối sầm, đầu óc ong ong, một lúc lâu sau mới phát hiện trước mắt xuất hiện một đôi giày da.
Cả cuộc đời này, thời khắc khiến anh phải cúi đầu nhất chính là trong cuộc họp quy trách nhiệm sự cố tại biệt thự, kể từ giây phút nhìn thấy dầm cao 600 trong file CAD tải xuống từ email.
Khi ấy Triệu Đông Văn vẫn còn là học trò của anh, bởi vì cậu ta gửi nhầm cho nên anh không có tư cách phản bác, anh ngừng chỉ trích, nhận lấy tủi nhục, sau đó ủ rũ rời khỏi.
Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên với sự chuẩn bị trước của hắn: “Em sẽ tức chết hay sao?”
Cuối cùng Triệu Đông Văn cũng nghe lọt câu “tôi còn chưa làm gì cậu”, cậu ta khống chế cảm xúc, sắp xếp chọn từ khái quát theo yêu cầu Tiền Tâm Nhất trong đầu, nhưng giọng thoát ra khỏi miệng vẫn lạc điệu:
Trần Tây An nghĩ một lát: “Chắc là sẽ tức phát khóc.”
– Ngay từ đầu em đã sợ, sơ mình không gánh nổi trách nhiệm, mỗi ngày em đều nằm mơ mình bị nhốt trong tù.
Sau này qua mấy tháng làm việc với đội thi công, em biết mình đã nghĩ vấn đề quá nghiêm trọng… em muốn nói với anh, em đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng chưa kịp kết nối em lại cúp, sợ…
Tiền Tâm Nhất chưa từng nghĩ đến đáp án này, ngây người mất mấy giây liền cúp máy, trong lòng thầm nghĩ Trần Tây An càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.
Triệu Đông Văn không chịu ngẩng lên nên đã bỏ lỡ biểu cảm này.
Cậu ta nín thở, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt:
Rất nhanh chuông điện thoại vang lên lần nữa, vẫn là Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất ấn nghe, đầu bên kia dặn dò anh mặc ấm một chút, đêm nay gió về, nhiệt độ sẽ giảm.
– Thầy ơi, em xin lỗi, có một chuyện em vẫn giấu không nói, cậu em cũng biết chuyện này.
***
Nếu cậu ta có đuôi thì có thể vẫy lên tận trời.
Trước đây thầy quan tâm chút là cậu ta mừng ra mặt, song bây giờ đã chẳng còn giống trước đây, cậu ta chỉ lén lút mừng thầm.
Vui quá cũng hóa buồn, cậu ta uống cạn chén rượu trước lúc hành hình này.
– Đừng gọi bừa.
Triệu Đông Văn chỉnh trang lại quần áo trước gương, dáng vẻ như sắp sửa hi sinh.
Trần Tây An giả vờ giả vịt thở dài: “Nói trước với em chẳng khác nào tự thú, không nói thì lại thành tòng phạm, anh sợ tới lúc đó em đánh luôn cả anh.”
Trống ngực cậu ta đánh thình thịch vì căng thẳng, cũng có cảm giác sợ hãi vì không vững tâm, trong mắt không còn vẻ trẻ con như trước đây.
Cậu ta biết hôm nay mình sẽ chết rất thảm, nhưng không khỏi có phần mong chờ, đã lâu lắm rồi cậu ta chưa được gặp Tiền Tâm Nhất.
Cậu ta vô cùng nhớ anh, người thầy mà cậu ta tôn kính nhất.
Triệu Đông Văn càng giao tiếp với nhiều người trong ngành thì càng cảm nhận được khó khăn của thầy mình.
Tiền Tâm Nhất luôn luôn cáu bẳn nhưng dường như cũng luôn luôn có thừa kiên nhẫn.
Bấy giờ Triệu Đông Văn mới hiểu ra anh không những không cố ý mà có đôi khi phải cố gắng nhịn lắm rồi.
Vừa cười vừa nói chuyện thì rất nhiều người sẽ giả vờ lắng nghe.
Bắt buộc phải nói những lời ác ý thì mới có thể vạch nút tai lợi ích của bọn họ lên để bọn họ nghe vào mấy lời.
Cảm xúc của cậu ta vô cùng bất ổn, sợ hãi khóc không thành tiếng, xem ra đến nói cũng chẳng nói thành lời, chỉ cong lưng khóc tới mức toàn thân run rẩy.
Người đàn ông to con một mét tám mấy gập người còn một nửa, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Ôn Hiểu Như đã làm lành với cậu ta, nghe nói cậu ta hẹn Tiền Tâm Nhất, chẳng những không tức giận vì cậu ta bơ mình mà ngược lại còn muốn đi cùng.
Nhưng bởi vì cuộc gặp mặt này không phải để ôn chuyện cũ cho nên Triệu Đông Văn từ chối cho cô gia nhập, còn hẹn bạn thân giúp cô, bảo hai người họ đi dạo phố.
Cơn thịnh nộ không tới như trong tưởng tượng, im lặng khiến người ta cảm thấy bất an.
Triệu Đông Văn ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy thầy mình ôm lấy mắt, nở nụ cười nhạo còn khó coi hơn khóc.
– Trần Tây An, tim em khó chịu quá.
Cậu ta nhìn mái đầu đinh của mình trong gương, mặt không cảm xúc, đôi mắt đen sâu.
Trong khung ảnh treo trên bức tường phía sau chiếc gương, cậu trai mặc chiếc áo cử nhân làm mặt xấu cười với cậu ta trông thật ngốc.
Bỗng dưng, trái tim cậu ta hoảng hốt, cậu ta chẳng thể nhận ra đâu mới thật sự là bản thân mình.
Đầu óc anh vô cùng hỗn loạn, email xử án, sự thỏa hiệp của Cao Viễn, sự im lặng của Triệu Đông Văn, áp lực từ Hách Kiếm Vân cùng với sự thất vọng của Trần Thụy Hà… đến cả người nhà bệnh nhân đều biết đây là lỗi sơ ý của “anh”.
Đã qua nửa năm, người anh tin tưởng nhất lại nói với anh vẫn còn sự thật ẩn giấu đằng sau nó.
Tiểu Ôn nói cậu ta thay đổi, chị Cầm bảo cậu ta kiệm lời hơn, đến cả đàn anh cũng nói cậu ta khác trước.
Thực ra Triệu Đông Văn không thích sự thay đổi của bản thân mình, chẳng qua trong công việc thì sự thay đổi này đã giúp cậu ta ngày càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Trần Tây An bật cười, ngay sau đó trở nên nghiêm túc: “Anh đã đồng ý với Tiểu Triệu để cậu ấy tự nói với em, anh chỉ muốn em chuẩn bị tâm lý trước thôi.”
Nhân viên phục vụ dẫn cậu ta tới trước phòng 101.
Triệu Đông Văn rất căng thẳng, quên mất hỏi khách khác đã đến hay chưa.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, mở cửa ra song chẳng thấy ai cả, bỗng nhận ra chân mình cũng mềm nhũn.
Cuộc gọi kết thúc ở đây, trong tiếng vọng chưa dứt còn có tiếng Vic ném thứ gì đó về phía Trần Tây An.
Trái tim tràn đầy nghi ngờ của Tiền Tâm Nhất cũng tan đi chút ít theo tiếng rống này.
Anh buông điện thoại xuống, đôi mắt sáng ngời, chợt cảm thấy tình tình mình cũng không tệ đến thế.
Điện thoại Trần Tây An để trong túi rung lên, hắn ngước mắt nhìn màn chiếu, Vic đang quay lưng về phía hắn, dùng bút laser khoanh tròn trên bản vẽ mặt bằng, vì thế hắn lập tức co người cúi xuống bàn.
Vừa bắt máy đã nghe giọng Tiền Tâm Nhất cứng rắn chất vấn:
Có lẽ tất cả mọi hình phạt trên thế giới này sinh ra đều tập trung vào tổn thương linh hồn.
Triệu Đông Văn và Tiền Tâm Nhất bốn mắt nhìn nhau, thấy anh mặc chiếc áo lông vũ quen thuộc, cậu ta thốt ra câu “thầy”, đồng thời cũng đứng dậy.
***
Triệu Đông Văn mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói được gì.
Trước giờ thầy cậu ta vẫn vậy, chỉ cần anh vui là được.
Cậu ta “vâng” một tiếng, bắt đầu rối rắm không gọi thầy thì gọi là gì? Anh Tiền? Kỹ sư Tiền? Hay sếp Tiền?
Chờ anh gánh chịu tất cả qua nửa năm, Triệu Đông Văn mới nói với anh, cậu ta không gửi nhầm, chẳng qua không nói với anh rằng cảm giác tội lỗi anh vẫn luôn gánh trên lưng bao lâu qua, hóa ra chỉ do anh nghĩ nhiều.
Trục đường chính luôn gặp cảnh tắc đường.
Triệu Đông Văn khá may mắn khi người tới trước là người tốt Trần Tây An.
Hắn vừa mở cửa ra đã thấy Triệu Đông Văn khẽ run lên, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Xem ra uy quyền của người yêu anh đã thâm nhập sâu vào trong lòng người ta mất rồi.
Triệu Đông Văn ngượng ngùng bật cười, gọi hắn một tiếng đàn anh, sau đó đứng lên rót cho hắn cốc nước ấm.
Cậu ta khe khẽ nói ra những lời này như thể đi tự sát:
Trần Tây An cảm ơn, treo áo khoác lên rồi gọi điện thoại ngay cho Tiền Tâm Nhất.
Bên kia còn chưa ấn nghe, chuông điện thoại đã vang lên bên ngoài cửa.
Trần Tây An tắt điện thoại, tiếp đó cửa mở ra.
– Có chuyện gì thì nói cẩn thận, cậu làm cái trò gì vậy!
Triệu Đông Văn và Tiền Tâm Nhất bốn mắt nhìn nhau, thấy anh mặc chiếc áo lông vũ quen thuộc, cậu ta thốt ra câu “thầy”, đồng thời cũng đứng dậy.
Triệu Đông Văn lập tức há hốc miệng ngạc nhiên, không thể tức thì nắm bắt trọng điểm, chỉ nghĩ tới chuyện thầy mình là hội viên danh dự ba mươi năm nay của hội “Hành chết đi, chết đi”, trước giờ đến cả mấy món xào khô có thêm hành tây anh còn chẳng thèm đụng đũa.
Cậu ta thấp thỏm không biết phải làm sao, thầm nghĩ chắc chắn phía sau biểu hiện hài hòa của anh đang ẩn giấu một quả bom, cho nên nụ vị giác mới tạm thời mất đi cảm nhận.
Lời vừa buột khỏi miệng cả hai người đều ngơ ngác, Tiền Tâm Nhất phản ứng lại trước, xoay tay đóng cửa vào, anh mỉm cười, sắc mặt vẫn như thường, nhưng giọng điệu vô cùng khách sáo:
– Đừng gọi bừa.
Tiền Tâm Nhất tức giận cúi đầu giẫm chân cậu ta, Triệu Đông Văn cũng trưng ra vẻ mặt quật cường “thầy cứ đánh chết em đi”:
Dứt lời, anh cởi áo lông vũ ra, Trần Tây An dọa rằng nhiệt độ giảm, kết quả trên đường lái xe tới đây anh chỉ muốn mở điều hòa cho xong.
Trong phòng có sáu ghế, chiếc ghế ở chính giữa để dành riêng cho anh, nhưng có lẽ theo thói quen, anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Tây An, động tác tự nhiên tới mức Triệu Đông Văn cũng không kịp ngăn cản.
Hiện tại có lẽ Tiền Tâm Nhất cũng đang mang cảm xúc này.
Mặc dù anh không hiểu gì hết nhưng tình cảm dịu dàng vừa mới đây thôi còn dâng đầy trong tim giờ đã biến mất chẳng còn mảy may.
Tầm mắt anh dính chặt lên hai chữ “phía sau”, hồi ức bị áp chế sâu trong lòng trào dâng cuồn cuộn.
Triệu Đông Văn mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói được gì.
Trước giờ thầy cậu ta vẫn vậy, chỉ cần anh vui là được.
Cậu ta “vâng” một tiếng, bắt đầu rối rắm không gọi thầy thì gọi là gì? Anh Tiền? Kỹ sư Tiền? Hay sếp Tiền?
Thôi mình không nên gọi anh ấy thì hơn, Triệu Đông Văn ủ rũ nghĩ.
Vừa cười vừa nói chuyện thì rất nhiều người sẽ giả vờ lắng nghe.
Bắt buộc phải nói những lời ác ý thì mới có thể vạch nút tai lợi ích của bọn họ lên để bọn họ nghe vào mấy lời.
Có lẽ sợ vừa vào mà đã nói chuyện “phía sau” sẽ nuốt không trôi, cho nên trước lúc ăn không ai nhắc tới dự án biệt thự hết.
Quả nhiên anh chẳng thể đợi nổi một tiếng đồng hồ, Trần Tây An lo lắng sẽ chẳng thể khống chế được những chuyện sắp xảy ra, hắn chỉ đành nhỏ giọng an ủi: “Anh đang họp, em bình tĩnh chút, tan họp anh sẽ lập tức gọi lại cho em, được không?”
Cậu ta nghẹn ngào, khóc như máy quay kẹt đĩa, Tiền Tâm Nhất chợt thấy rằng bản thân mình tới JMP tu thân dưỡng tính hai tháng qua hoàn toàn uổng phí, anh nổi cơn tam bành, đập tay xuống mặt bàn “rầm” một tiếng, lòng bàn tay cũng tê rần.
Tức quá đỗi khiến Tiền Tâm Nhất chẳng quan tâm gì hết:
Triệu Đông Văn mập hơn, tính cách cũng chững chạc hơn rất nhiều, là một đàn anh đã chăm nom cậu ta từ lớp mầm, Tiền Tâm Nhất không nhẫn tâm khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Anh hỏi mấy câu cứng nhắc về sinh hoạt gần đây của cậu ta, Tiểu Ôn dạo này thế nào, bao giờ thì kết hôn, nhưng không nhắc tới chuyện công việc.
Chỉ thế thôi cũng khiến Triệu Đông Văn vui tới mức sắp bay lên rồi.
(Anatole France: Nhà văn nổi tiếng người Pháp)
Nếu cậu ta có đuôi thì có thể vẫy lên tận trời.
Trước đây thầy quan tâm chút là cậu ta mừng ra mặt, song bây giờ đã chẳng còn giống trước đây, cậu ta chỉ lén lút mừng thầm.
Vui quá cũng hóa buồn, cậu ta uống cạn chén rượu trước lúc hành hình này.
Trình độ dàn xếp của Trần Tây An đã đạt tới mức nhuần nhuyễn, thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu, không nhắc tới chuyện khoảng thời gian trước mình cũng gặp Tiểu Ôn thì lại nhắc tới chuyện cháu của một người bạn sắp kết hôn rồi.
Hắn là người có khí chất, EQ cũng không thấp, điều chỉnh bầu không khí vô cùng ổn định.
Tiền Tâm Nhất cúi người chống khuỷu tay lên đùi, trong lòng tăng thêm áp lực nặng nề, ủ rũ tới mức anh còn không muốn thở, cả cơ thể căng cứng, những đoạn ký ức ngắn không ngừng lướt ngang qua đầu.
Một khi mang theo sắc thái nghi ngờ, mỗi người từng bất hòa cùng anh đều giống như gian thần, nhưng anh lại không biết bọn họ đã làm gì.
– Cậu đi trước đi.
Có lẽ Tiền Tâm Nhất là một người thiên vị, cảm thấy hắn có nịnh bợ thì cũng ưa mắt hơn người khác.
Thức ăn lục tục được mang lên, hàn huyên cũng đủ rồi, ba người cúi đầu ăn cơm.
Triệu Đông Văn ngồi phía đối diện, không thể cắm mặt vào bát cơm được, bởi vậy khi vừa ngẩng đầu, cậu ta nhìn thấy đàn anh gắp… hành tây vào bát của thầy mình một cách vô cùng tự nhiên, còn thầy cậu ta thì nhẫn nhịn ăn nó cùng với cơm.
Triệu Đông Văn lập tức há hốc miệng ngạc nhiên, không thể tức thì nắm bắt trọng điểm, chỉ nghĩ tới chuyện thầy mình là hội viên danh dự ba mươi năm nay của hội “Hành chết đi, chết đi”, trước giờ đến cả mấy món xào khô có thêm hành tây anh còn chẳng thèm đụng đũa.
Cậu ta thấp thỏm không biết phải làm sao, thầm nghĩ chắc chắn phía sau biểu hiện hài hòa của anh đang ẩn giấu một quả bom, cho nên nụ vị giác mới tạm thời mất đi cảm nhận.
Tiền Tâm Nhất chưa từng nghĩ đến đáp án này, ngây người mất mấy giây liền cúp máy, trong lòng thầm nghĩ Trần Tây An càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.
Hoa quả được mang lên, dưới sự chỉ huy của Trần Tây An, những món ăn được đem lên và mang xuống, trước mắt cũng chỉ còn thừa lại mấy món.
Dẫu Triệu Đông Văn chỉ mong sao thời gian có thể dừng ngay thời khắc này, nhưng trong lòng cậu ta cũng biết rõ biểu hiện hòa bình giả dối đã dừng lại tại đây.
Thôi mình không nên gọi anh ấy thì hơn, Triệu Đông Văn ủ rũ nghĩ.
Cậu cầm một quả cà chua nhỏ, lăn tới lăn lui trong lòng bàn tay, chẳng mấy chốc tay cậu ta cũng ướt rượt, không biết là nước trên vỏ hay do lòng bàn tay cậu ta đổ mồ hôi.
Triệu Đông Văn buông đũa xuống, đi tới trước mặt Tiền Tâm Nhất, kéo chiếc ghế vướng víu kia ra, cung kính cúi người một góc chín mươi độ với anh.
Cậu ta không đứng thẳng dậy, bởi vì không nhìn thấy biểu cảm của Tiền Tâm Nhất sẽ khiến cậu ta cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Cậu ta kích động đứng dậy, giọng nói thoát ra suýt nữa đã thành tiếng nức nở:
– Thầy ơi, em xin lỗi, có một chuyện em vẫn giấu không nói, cậu em cũng biết chuyện này.
Cậu ta nghẹn ngào, giọt nước mắt đàn ông không dễ có lập tức rơi xuống thảm, dường như đã đựng sẵn trong hốc mắt:
– Chuyện trôi qua đã lâu nhưng em vẫn vô cùng áy náy.
Cậu em cũng vậy.
Em không dám nói với anh không phải vì sợ anh đánh em, mà là sợ, sợ…
– Cút!
Cảm xúc của cậu ta vô cùng bất ổn, sợ hãi khóc không thành tiếng, xem ra đến nói cũng chẳng nói thành lời, chỉ cong lưng khóc tới mức toàn thân run rẩy.
Người đàn ông to con một mét tám mấy gập người còn một nửa, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Thứ cảm xúc chợt đến của cậu ta khiến Tiền Tâm Nhất giật mình, vừa mới ăn cơm xong, thoắt cái đã gào khóc được rồi, chẳng để cho anh chuẩn bị tâm lý chút nào hết.
Anh kinh ngạc, suýt nữa đã đứng bật dậy, kết quả do Trần Tây An ngồi sau, anh không thể đẩy ghế để có thêm không gian, chỉ lùi được 20 cm rồi đành phải ngồi xuống.
Cậu ta vô cùng nhớ anh, người thầy mà cậu ta tôn kính nhất.
Anh vươn tay đặt lên vai Triệu Đông Văn, mày nhăn lại thành hình dáng mà Triệu Đông Văn từng quen thuộc:
– Có chuyện gì thì nói cẩn thận, cậu làm cái trò gì vậy!
Triệu Đông Văn không chịu ngẩng lên nên đã bỏ lỡ biểu cảm này.
Cậu ta nín thở, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt:
– Ngay từ đầu em đã sợ, sơ mình không gánh nổi trách nhiệm, mỗi ngày em đều nằm mơ mình bị nhốt trong tù.
Sau này qua mấy tháng làm việc với đội thi công, em biết mình đã nghĩ vấn đề quá nghiêm trọng… em muốn nói với anh, em đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng chưa kịp kết nối em lại cúp, sợ…
Cậu ta nghẹn ngào, giọt nước mắt đàn ông không dễ có lập tức rơi xuống thảm, dường như đã đựng sẵn trong hốc mắt:
Cậu ta nghẹn ngào, khóc như máy quay kẹt đĩa, Tiền Tâm Nhất chợt thấy rằng bản thân mình tới JMP tu thân dưỡng tính hai tháng qua hoàn toàn uổng phí, anh nổi cơn tam bành, đập tay xuống mặt bàn “rầm” một tiếng, lòng bàn tay cũng tê rần.
Tức quá đỗi khiến Tiền Tâm Nhất chẳng quan tâm gì hết:
– Cậu sợ cái cứt gì mà sợ! Tôi đã làm gì cậu chưa, tự mình dọa mình còn dọa đến nghiện nữa! Bao lâu rồi mà cậu không chịu học cách nắm bắt trọng điểm nhỉ? Cậu đi báo cáo với chủ đầu tư có nói trước tại sao PPT mình chưa làm xong không?
– Tôi không hỏi cậu cái này, ai là thầy của cậu!
Triệu Đông Văn bị quát ngây người, khóc vô cùng thảm:
– Thầy, em còn chưa đi báo cáo bao giờ.
Thức ăn lục tục được mang lên, hàn huyên cũng đủ rồi, ba người cúi đầu ăn cơm.
Triệu Đông Văn ngồi phía đối diện, không thể cắm mặt vào bát cơm được, bởi vậy khi vừa ngẩng đầu, cậu ta nhìn thấy đàn anh gắp… hành tây vào bát của thầy mình một cách vô cùng tự nhiên, còn thầy cậu ta thì nhẫn nhịn ăn nó cùng với cơm.
Tiền Tâm Nhất ngừng một giây:
– Tôi không hỏi cậu cái này, ai là thầy của cậu!
Trần Tây An ngồi sau Tiền Tâm Nhất không nhịn được híp mắt nhìn, cảm thấy trình độ lạc đề của hai người này thực sự rất cao.
Cuối cùng Triệu Đông Văn cũng nghe lọt câu “tôi còn chưa làm gì cậu”, cậu ta khống chế cảm xúc, sắp xếp chọn từ khái quát theo yêu cầu Tiền Tâm Nhất trong đầu, nhưng giọng thoát ra khỏi miệng vẫn lạc điệu:
Hết chương 85
Trình độ dàn xếp của Trần Tây An đã đạt tới mức nhuần nhuyễn, thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu, không nhắc tới chuyện khoảng thời gian trước mình cũng gặp Tiểu Ôn thì lại nhắc tới chuyện cháu của một người bạn sắp kết hôn rồi.
Hắn là người có khí chất, EQ cũng không thấp, điều chỉnh bầu không khí vô cùng ổn định.
Triệu Đông Văn mập hơn, tính cách cũng chững chạc hơn rất nhiều, là một đàn anh đã chăm nom cậu ta từ lớp mầm, Tiền Tâm Nhất không nhẫn tâm khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Anh hỏi mấy câu cứng nhắc về sinh hoạt gần đây của cậu ta, Tiểu Ôn dạo này thế nào, bao giờ thì kết hôn, nhưng không nhắc tới chuyện công việc.
Chỉ thế thôi cũng khiến Triệu Đông Văn vui tới mức sắp bay lên rồi.
– Thầy… là thế này, thực ra có hai bản vẽ thi công biệt thự, em gửi cả bản dầm cao 600 và 1000.
600 gửi tối hôm ấy, còn bản 1000 em gửi lại vào sáng hôm sau vì phát hiện nhầm lẫn, gửi xong…
Cậu ta khe khẽ nói ra những lời này như thể đi tự sát:
– … Bị em xóa mất.
Bởi vì tôn kính hắn nên khi bị quát, vẻ mặt Triệu Đông Văn vô cùng đau lòng, cậu ta bò dậy đi khập khiễng ra bên ngoài.
Trần Tây An vừa buông lỏng tay, Tiền Tâm Nhất đã nhảy vọt lên, mắng “mày đứng lại cho ông”, sau đó đuổi theo Triệu Đông Văn nửa dãy phố.
Anh ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở đó, vươn tay ôm lấy chân hắn, nói:
Nói xong, một phần cậu ta cảm thấy mình xong đời rồi, một phận cảm thấy sự tự trách suýt nữa ép chết cậu ta dần dần biến mất, đầu óc trống rỗng, không ngờ rằng thời khắc chờ đợi bản thân mình lại có thể bình tĩnh đến thế.
Cậu ta cúi người mỏi cả hông, nhưng vẫn không chịu đứng dậy, không phải không dám mà thực lòng cảm thấy có lỗi.
Tiền Tâm Nhất chấn động tới mức hóa đá.
Cả cuộc đời này, thời khắc khiến anh phải cúi đầu nhất chính là trong cuộc họp quy trách nhiệm sự cố tại biệt thự, kể từ giây phút nhìn thấy dầm cao 600 trong file CAD tải xuống từ email.
Khi ấy Triệu Đông Văn vẫn còn là học trò của anh, bởi vì cậu ta gửi nhầm cho nên anh không có tư cách phản bác, anh ngừng chỉ trích, nhận lấy tủi nhục, sau đó ủ rũ rời khỏi.
Chờ anh gánh chịu tất cả qua nửa năm, Triệu Đông Văn mới nói với anh, cậu ta không gửi nhầm, chẳng qua không nói với anh rằng cảm giác tội lỗi anh vẫn luôn gánh trên lưng bao lâu qua, hóa ra chỉ do anh nghĩ nhiều.
Dẫu cho ngâm băng mười năm cũng chẳng thể dập tắt nhiệt huyết như lửa, trên thế giới này thực sự có người như vậy sao? Nếu có cũng sẽ là thằng ngốc nhỉ?
Cơn thịnh nộ không tới như trong tưởng tượng, im lặng khiến người ta cảm thấy bất an.
Triệu Đông Văn ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy thầy mình ôm lấy mắt, nở nụ cười nhạo còn khó coi hơn khóc.
– Được lắm, gửi lại à, xóa đi vì tính tình tôi không tốt, cậu của cậu chịu bồi thường mà không nói lời nào cũng tại tôi, tại tôi đắc tội với tên ngu ngốc xem email bên phía tổng thầu, chủ đầu tư… cũng vẫn là lỗi của tôi đã đối chọi với ông chủ của bọn họ, ông ta nói gì tôi đều phản bác mà chẳng quan tâm gì hết.
– Các người sai ư, đm buồn cười lắm đấy! Vậy tôi là gì? Thằng hề múa cột à?
Lần trước anh đã thất vọng tới đỉnh điểm, không ngờ lần này còn có thể vượt mức lên một tầm cao mới.
Tiền Tâm Nhất che mắt nhưng phát hiện ra điều này không cần thiết, anh vốn dĩ không muốn khóc, song thứ cảm giác uất ức giống như một quả bóng không ngừng được bơm hơi, nó chèn ép làm anh chỉ muốn nhảy lên đập nát tất cả mọi thứ.
– Không phải! Thầy, là lỗi của em – Triệu Đông Văn kiên định phản bác lại – Là em sai, Trương Hàng sai, anh đừng như vậy.
Trống ngực cậu ta đánh thình thịch vì căng thẳng, cũng có cảm giác sợ hãi vì không vững tâm, trong mắt không còn vẻ trẻ con như trước đây.
Cậu ta biết hôm nay mình sẽ chết rất thảm, nhưng không khỏi có phần mong chờ, đã lâu lắm rồi cậu ta chưa được gặp Tiền Tâm Nhất.
– Các người sai ư, đm buồn cười lắm đấy! Vậy tôi là gì? Thằng hề múa cột à?
Tiền Tâm Nhất đột ngột phát tác, anh đá mạnh một cái vào đầu gối Triệu Đông Văn khiến cậu ta ngã ngồi xuống đất.
Anh định đứng lên thì bị Trần Tây An bất ngờ ôm lấy khóa chặt trên ghế.
Anh quay đầu nhìn hắn, thất khiếu bốc khói, vành mắt đỏ lên, dáng vẻ vẫn chưa trút hết giận.
– Em không đi.
Trần Tây An không buông tay ra, một số người lúc nóng lên sẽ làm ra một số hành động bồng bột, nhưng sau khi chuyện qua rồi lại cảm thấy không cần thiết phải như thế.
Đánh Triệu Đông Văn là một chuyện không cần thiết, hắn không cho rằng Tiền Tâm Nhất muốn đánh cậu ta thật, hơn nữa không đánh cũng có chỗ tốt của không đánh, cậu ta sẽ chẳng bao giờ thôi áy náy.
Vì thế hắn đưa mắt ra hiệu cho Triệu Đông Văn:
– Cậu đi trước đi.
Tiền Tâm Nhất tức giận cúi đầu giẫm chân cậu ta, Triệu Đông Văn cũng trưng ra vẻ mặt quật cường “thầy cứ đánh chết em đi”:
– Em không đi.
“Phía sau” là một chiếc móc, quấy nhiễu Tiền Tâm Nhất không thể ngồi im.
Tuy nhiên, nghe thấy hắn đang bận công việc nên anh dịu giọng, cụp mi xuống “ừ” một tiếng, câu “anh làm việc trước đi” còn chưa nói xong, một tiếng quát giận giữ vọng ra khỏi tai nghe: “Không muốn nghe thì cút ra ngoài! Cốp…”
Trần Tây An nhấc chân anh lên, sa sầm mặt quát Triệu Đông Văn:
– Cút!
Tiền Tâm Nhất biết hắn không tin, anh hơi cúi đầu về phía trước, anh đâu có ngốc: “Nếu như không vội thì tại sao lại nhử mồi trước với em? Anh không nói gì hết rồi tới tám giờ gọi em đến thẳng đấy không được hay sao?”
Anh vắt nát óc, suy nghĩ mãi mà chẳng có chút manh mối nào.
Nhưng khi định thần mới phát hiện, tờ giấy mà Trần Tây An để lại đã bị anh vò nát trong vô thức.
Bởi vì tôn kính hắn nên khi bị quát, vẻ mặt Triệu Đông Văn vô cùng đau lòng, cậu ta bò dậy đi khập khiễng ra bên ngoài.
Trần Tây An vừa buông lỏng tay, Tiền Tâm Nhất đã nhảy vọt lên, mắng “mày đứng lại cho ông”, sau đó đuổi theo Triệu Đông Văn nửa dãy phố.
Triệu Đông Văn bị anh đuổi thì mất hết hồn vía, chẳng kịp suy nghĩ đã chạy thẳng theo phản xạ, chờ khi không thấy người đuổi theo nữa mới nhớ ra vốn dĩ mình đến đây để ăn đòn.
Tiền Tâm Nhất nhụt chí ngồi xổm trên vỉa hè, thở phì phò, trước mắt tối sầm, đầu óc ong ong, một lúc lâu sau mới phát hiện trước mắt xuất hiện một đôi giày da.
“Đừng đùa”, Tiền Tâm Nhất rầu rĩ không vui: “Hôm nay em đang không vui đâu, anh đã giấu em chuyện gì, nói đi, em bình tĩnh rồi.”
Anh ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở đó, vươn tay ôm lấy chân hắn, nói:
– Trần Tây An, tim em khó chịu quá.
(Anatole France: Nhà văn nổi tiếng người Pháp)Anh ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở đó, vươn tay ôm lấy chân hắn, nói:Hết chương 85.