Trần Tây An được chuyển tới phòng bệnh bình thường, Tiền Tâm Nhất muốn vào thăm anh, kết quả bị y tá đo nhiệt độ và truyền dịch chê anh vướng chân vướng tay, thấy ngứa mắt bèn đẩy anh tới bên cạnh cửa ban công, anh đứng yên ở đó không cử động.
Vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Sự tiến bộ của Tiền Tâm Nhất đã được anh ta công nhận, nếu như bình thường, anh ta sẽ không từ thủ đoạn để bốc Tiền Tâm Nhất qua đây cho vẹn cả đôi đường.
Nắng ấm của ngày đông chiếu xuống gấu quần anh, rất nhanh sau đó dâng lên cảm giác như đang ngồi trong lò sưởi.
Tiền Tâm Nhất bất giác cảm nhận nó, suýt chút nữa đã khóc vì chút ấm áp ấy.
Đứng trên góc độ đâm trúng Trần Tây An, anh ta phải xin lỗi Tiền Tâm Nhất.
Là một người nước ngoài, anh ta căn bản không mấy ngạc nhiên với chuyện đồng tính luyến ái, nhưng với tư cách một cán bộ cấp cao của JMP, hai người này đã ngang nhiên vi phạm quy định của công ty.
Trần Tây An đoán rằng anh ta sắp bị đánh mất:
Tiền Tâm Nhất tung chăn bật dậy, lực đẩy khiến cho chiếc giường sắt trượt trên nền gạch men phát ra tiếng kèn kẹt ghê tai, những bệnh nhân khác không bị giật mình tỉnh giấc nhưng người đang uống nước lập tức ngẩng đầu lên cười với anh:
Cũng chính cảm giác ấm áp đối lập này khiến anh định thần lại, phát hiện mình chỉ mặc mỗi chiếc áo len thôi đã chạy ra ngoài, chẳng qua cơ thể cứng đờ, giờ phút này vẫn chưa cảm thấy lạnh.
Thông tin này quá đáng sợ, anh thừa nhận mình sợ tới mức suýt tè ra quần.
Mười năm qua anh chẳng tiến bộ chút nào, phòng cấp cứu trở thành cơn ác mộng trong anh, chẳng qua người trong mộng đã đổi thành người khác.
Cô y tá vóc người nhỏ nhắn bận rộn xong, đang định dặn anh phải nhìn chai truyền dịch, kết quả vừa mới quay đầu, giọng điệu không khỏi nhẹ nhàng như thiên sứ.
Thoạt nhìn trạng thái tinh thần của người đàn ông này thực sự có phần nguy hiểm.
Đáng tiếc bây giờ đang mắc kẹt ở nơi đầu sóng ngọn gió, bọn họ đều là đại diện của hai nhóm, đều dùng tác phẩm ưu tú của mình để thuyết phục chủ đầu tư khu Tài chính, đang trong lúc bị nhiều ánh mắt quan tâm.
Vậy mà hiện tại lại để lộ mối quan hệ yêu đương, ảnh hưởng thế nào chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.
Hơn nữa buổi đấu thầu đang gần ngay trước mắt, có giết Myles thì chị ta cũng không chịu buông tay Tiền Tâm Nhất trong thời khắc quan trọng này.
– Này… ờ, anh là người nhà của bệnh nhân đúng không, anh để ý chai truyền dịch nhé, khi nào gần hết thì lập tức tới căn phòng số hai đếm ngược phía cuối hành lang gọi tôi.
Nhớ đấy nhé, từ giờ cho tới ngày mai đều không được gián đoạn truyền dịch.
Còn nữa, nếu như anh ấy tỉnh thì lập tức gọi bác sĩ đến đây.
– Vậy hả? Vậy em phải dọa anh thêm lần nữa.
Vì áy náy nên Vic chưa vào phòng bệnh ngay, Trần Tây An vẫn còn đang hôn mê, gia quyến ở trong phòng trông nom khiến anh ta không biết giờ phút này mình phải đối mặt với tâm trạng thế nào.
Anh ta không ngờ rằng đối tượng nhận thay lời xin lỗi lại chính là người mới đến được đối thủ một mất một còn của mình ở dưới tầng vô cùng tin tưởng.
Tiền Tâm Nhất gật đầu, cô y tá bê khay ra ngoài, cuối cùng thì anh cũng có không gian để tự do đến gần Trần Tây An.
Vic đau đầu ôm mặt, anh ta đã dự đoán được những lời bàn tán ồn ào sắp tới của công ty.
Tuy nhiên, vàng thật thì không sợ lửa, anh ta chủ quan tin tưởng hai người trẻ tuổi này, tin tưởng thiết kế của bọn họ hoàn toàn dựa vào bản thân mình.
Liên quan gì tới bọn họ ư? Bọn họ không biết cách sống của những người khác sao? Đều không phải, Vương Nguy cười khẩy, một mình bước vào trong phòng bệnh.
Người đang ngủ chìm trong ga giường màu trắng, bởi vì mỗi ngày đều ở bên nhau, Tiền Tâm Nhất không biết hắn gầy đi bao nhiêu.
Giờ phút này thoạt nhìn hắn vô cùng an nhiên, dường như lâu lắm rồi mới có được phút giây yên tĩnh.
Tiền Tâm Nhất nhìn hắn không chớp mắt, cảm nhận từng chút ân hận bỗng dâng lên trong lòng.
Bữa tối Vương Nguy đặt đã nguội lạnh rồi, Dương Giang mới xồng xộc lao vào trong phòng bệnh, chẳng biết ai làm văng nước ra sàn nhà, giày da của anh ta không bám đất, chân trái vấp vào chân phải ngã đập cả mông.
Anh ta bò dậy mắng lớn:
Tiền Tâm Nhất vươn tay vào qua mép chăn, chạm vào tay Trần Tây An, nắm chặt như thể đang trừng phạt hắn.
Lực tác động này có thể khiến người tỉnh táo cảm thấy đau, nhưng người hôn mê lại chẳng hề hấn gì.
Anh rùng mình, tựa hồ đông cứng giữa trời đông tuyết giá, mỗi nhịp thở đều kéo theo cơn đau âm ỉ trong l0ng nguc.
Hết chương 98
Cái người nói ngon nói ngọt không cảm ơn vận mệnh chỉ cảm ơn anh vậy mà lại dọa anh sợ như một đứa ngốc.
Còn hắn thì nhắm mắt tựa ông chủ chỉ biết phất tay, bỏ mặc mình anh với đống sổ sách rối tung, khiến anh sợ hết hồn.
Vic kéo kéo chiếc áo chơi bóng ướt đẫm mình còn chưa kịp thay, áy náy nói với Tiền Tâm Nhất:
Tiền Tâm Nhất vươn tay vào qua mép chăn, chạm vào tay Trần Tây An, nắm chặt như thể đang trừng phạt hắn.
Lực tác động này có thể khiến người tỉnh táo cảm thấy đau, nhưng người hôn mê lại chẳng hề hấn gì.
Anh rùng mình, tựa hồ đông cứng giữa trời đông tuyết giá, mỗi nhịp thở đều kéo theo cơn đau âm ỉ trong l0ng nguc.
Người trong xí nghiệp nhà nước quả nhiên liệu sự như thần.
Dương Giang bị Tiền Tâm Nhất vùng dậy trùm chăn lên đấm cho một trận, hơn nữa cũng thành công bỏ lỡ dịp may với dự án mới của Tiền Tâm Nhất.
Thông tin này quá đáng sợ, anh thừa nhận mình sợ tới mức suýt tè ra quần.
Mười năm qua anh chẳng tiến bộ chút nào, phòng cấp cứu trở thành cơn ác mộng trong anh, chẳng qua người trong mộng đã đổi thành người khác.
Trần Tây An đã hứa hôm nay cho anh ta một đáp án thuyết phục, kết quả còn bị anh ta đâm hôn mê.
Kỳ thực khi ước lượng cán cân danh dự và lợi ích, trong lòng Vic đã đưa ra quyết định rồi, anh ta muốn sửa phương án.
Theo như hiểu biết của anh ta về Trần Tây An, anh ta cảm thấy đến 90% Trần Tây An sẽ đồng ý.
Bởi vì người có nhân duyên tốt như hắn thông thường sẽ không ích kỷ chỉ nghĩ riêng mình.
Tiền Tâm Nhất vùi đầu vào chiếc giường bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, trái tim suy sụp thầm nhủ, nếu như còn có lần sau, vậy để lần này hắn khỏe dậy rồi cũng cút luôn đi!
– Đậu má! Ai mà thiếu đạo đức thế này!
***
Nắng ấm của ngày đông chiếu xuống gấu quần anh, rất nhanh sau đó dâng lên cảm giác như đang ngồi trong lò sưởi.
Tiền Tâm Nhất bất giác cảm nhận nó, suýt chút nữa đã khóc vì chút ấm áp ấy.
Đồng nghiệp nhóm K theo tới đây đứng đợi bên ngoài hành lang, bọn họ đưa mắt nhìn nhau phát hiện biểu cảm của ai cũng viết chữ囧 to tướng.
Tiền Tâm Nhất ngoan được hai giây, bỗng dưng nhớ ra chuyện ngày mai còn phải nghỉ thêm một ngày nữa, anh thở dài, rút điện thoại ra soạn tin nhắn, do dự một lát lại đặt về.
Trần Tây An, kẻ tâm cơ như ông đúng là tạo nghiệp, Dương Giang thở dài một hơi sầu não.
Ép buộc lôi Tiền Tâm Nhất tới chiếc giường bệnh trống bên cạnh, vuốt phẳng rồi nói:
Trần Tây An là một người vô cùng đứng đắn, rất khó để người ta liên tưởng hắn với mấy từ bi3n th4i, hay gay.
Cho dù quan hệ của hắn và Tiền Tâm Nhất tốt vượt mức bình thường, mọi người cũng chỉ cho rằng hai người thân với nhau, bây giờ được chỉ điểm, càng ngẫm kỹ thì lại càng thấy sợ.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm, tan làm, cùng nhau… qua ngày, thậm chí những tác phẩm nổi bật, đều… xuất phát từ cùng một mái nhà.
Vương Nguy tới nhà ăn đặt bữa trưa cho Tiền Tâm Nhất, đoán rằng chắc hẳn anh không nghĩ tới việc ăn cơm.
Còn gần một ngày nữa Trần Tây An mới qua giai đoạn nguy hiểm, anh nhất định phải tập trung tỉnh táo cao độ để trông nom người bệnh, một mình trông sẽ vất vả lắm, không ăn thì không được.
Khi Vương Nguy quay về, cảm thấy bầu không khí trên hành lang có gì đó không đúng lắm.
Bạn của anh ta gầy đi nhiều, sắc mặt cũng khó coi, được cái tóc và cằm được xử lý sạch sẽ, thoạt nhìn không tới mức nhếch nhác.
Nhịp thở ổn định cũng ngầm chứng minh rằng dù đang hôn mê nhưng trạng thái không tệ.
Ngược lại thì Tiền Tâm Nhất ngồi bên chăm sóc hắn, trạng thái không được ổn.
Vương Nguy tới nhà ăn đặt bữa trưa cho Tiền Tâm Nhất, đoán rằng chắc hẳn anh không nghĩ tới việc ăn cơm.
Còn gần một ngày nữa Trần Tây An mới qua giai đoạn nguy hiểm, anh nhất định phải tập trung tỉnh táo cao độ để trông nom người bệnh, một mình trông sẽ vất vả lắm, không ăn thì không được.
Khi Vương Nguy quay về, cảm thấy bầu không khí trên hành lang có gì đó không đúng lắm.
Vương Nguy là một người tinh tế, nhìn những ánh mắt giao lưu che che giấu giấu này khiến lòng anh ta bừng lên lửa giận.
Thứ cho anh ta là kẻ ngu dốt không hiểu sự đời, anh ta không thể hiểu được những người sớm chiều ở chung với nhau, sau khi nhận hết sự tôn trọng và lịch sự của người khác lại có thể nháy mắt lộ ra vẻ mặt ngờ vực và khinh thường thế kia.
Bấy giờ Dương Giang mới nhận ra rằng, suy nghĩ của mình trước đây đều sai rồi.
Bởi vì suy nghĩ cá nhân mà anh ta luôn cho rằng Trần Tây An theo sau làm tùy tùng, nhưng lại quên mất rằng một người có tính cách như Tiền Tâm Nhất, một là không điểm hai là điểm tối đa, một khi đã chấp nhận, vậy thì anh sẽ đáp lại bằng cả linh hồn.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm, tan làm, cùng nhau… qua ngày, thậm chí những tác phẩm nổi bật, đều… xuất phát từ cùng một mái nhà.
Liên quan gì tới bọn họ ư? Bọn họ không biết cách sống của những người khác sao? Đều không phải, Vương Nguy cười khẩy, một mình bước vào trong phòng bệnh.
Sau đó anh trùm chăn kín người mình.
Trái tim Trần Tây An cũng đau nhói, nhưng có Dương Giang đang ở đây nên không dám bước xuống khuyên anh.
Đố kỵ là bản năng không thể tự kiểm tra được, nó có thể khiến những chuyện nhỏ nhặt như không khí, biến thành bằng chứng thép như thiên thư.
Trần Tây An là một người vô cùng đứng đắn, rất khó để người ta liên tưởng hắn với mấy từ bi3n th4i, hay gay.
Cho dù quan hệ của hắn và Tiền Tâm Nhất tốt vượt mức bình thường, mọi người cũng chỉ cho rằng hai người thân với nhau, bây giờ được chỉ điểm, càng ngẫm kỹ thì lại càng thấy sợ.
Vì áy náy nên Vic chưa vào phòng bệnh ngay, Trần Tây An vẫn còn đang hôn mê, gia quyến ở trong phòng trông nom khiến anh ta không biết giờ phút này mình phải đối mặt với tâm trạng thế nào.
Anh ta không ngờ rằng đối tượng nhận thay lời xin lỗi lại chính là người mới đến được đối thủ một mất một còn của mình ở dưới tầng vô cùng tin tưởng.
Đứng trên góc độ đâm trúng Trần Tây An, anh ta phải xin lỗi Tiền Tâm Nhất.
Là một người nước ngoài, anh ta căn bản không mấy ngạc nhiên với chuyện đồng tính luyến ái, nhưng với tư cách một cán bộ cấp cao của JMP, hai người này đã ngang nhiên vi phạm quy định của công ty.
Bởi vì tổn thương thận, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ Trần Tây An sẽ chẳng công được →_→
Vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Sự tiến bộ của Tiền Tâm Nhất đã được anh ta công nhận, nếu như bình thường, anh ta sẽ không từ thủ đoạn để bốc Tiền Tâm Nhất qua đây cho vẹn cả đôi đường.
Vương Nguy là một người tinh tế, nhìn những ánh mắt giao lưu che che giấu giấu này khiến lòng anh ta bừng lên lửa giận.
Thứ cho anh ta là kẻ ngu dốt không hiểu sự đời, anh ta không thể hiểu được những người sớm chiều ở chung với nhau, sau khi nhận hết sự tôn trọng và lịch sự của người khác lại có thể nháy mắt lộ ra vẻ mặt ngờ vực và khinh thường thế kia.
***
Đáng tiếc bây giờ đang mắc kẹt ở nơi đầu sóng ngọn gió, bọn họ đều là đại diện của hai nhóm, đều dùng tác phẩm ưu tú của mình để thuyết phục chủ đầu tư khu Tài chính, đang trong lúc bị nhiều ánh mắt quan tâm.
Vậy mà hiện tại lại để lộ mối quan hệ yêu đương, ảnh hưởng thế nào chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.
Tiền Tâm Nhất gật đầu, cô y tá bê khay ra ngoài, cuối cùng thì anh cũng có không gian để tự do đến gần Trần Tây An.
Hơn nữa buổi đấu thầu đang gần ngay trước mắt, có giết Myles thì chị ta cũng không chịu buông tay Tiền Tâm Nhất trong thời khắc quan trọng này.
Dương Giang là một người không đáng tin cậy, nhưng khi nhìn thấy anh ta, Tiền Tâm Nhất vô thức thở phào một hơi, anh không muốn một mình thức khuya trông Trần Tây An.
Đêm khuya mọi người đều ngủ rồi, nếu như Trần Tây An còn chưa tỉnh, cả phòng bệnh chỉ có một mình anh thức, cảm giác đó khiến da đầu anh tê dại.
Vic đau đầu ôm mặt, anh ta đã dự đoán được những lời bàn tán ồn ào sắp tới của công ty.
Tuy nhiên, vàng thật thì không sợ lửa, anh ta chủ quan tin tưởng hai người trẻ tuổi này, tin tưởng thiết kế của bọn họ hoàn toàn dựa vào bản thân mình.
Tiếng Trung của Vic không tốt, không hiểu những lời bác sĩ nói, anh ta được cảm ơn thì thấy khó hiểu lắm, nhưng xem ra không phải là lỗi của anh ta, lập tức cảm thấy bản thân mình được giải thoát.
Chẳng qua câu tiếp theo Tiền Tâm Nhất nói, lại khiến gương mặt đang hớn hở của anh ta trầm xuống.
Khi anh ta bước vào, Tiền Tâm Nhất đang cảm ơn Vương Nguy.
Bởi vì thân phận của anh chuyển từ cấp dưới kẻ địch thành người nhà cấp dưới của mình, Vic không nhịn được đánh giá… vẻ ngoài của anh.
Trần Tây An đẹp trai thứ hai trong nhóm K, chỉ sau mỗi anh ta, còn tính cách thì được công nhận là hạng nhất.
Người mà hắn nhìn trúng thì chắc hẳn cũng không tệ đến đâu.
Vic nhìn tới nhìn lui, mặc dù không nhìn ra hợp ở đâu, nhưng thật kỳ quái khi cũng không nhìn ra có chỗ nào không hợp.
Tiền Tâm Nhất vùi đầu vào chiếc giường bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, trái tim suy sụp thầm nhủ, nếu như còn có lần sau, vậy để lần này hắn khỏe dậy rồi cũng cút luôn đi!
Diện mạo của Tiền Tâm Nhất không tệ, chẳng qua Vic thần tượng Schwarzenegger nên mới cho rằng anh hơi yếu ớt, vì vậy thua Trần Tây An về hình thể.
Chẳng qua có một điểm hiếm có ở anh, chính là tính cách chân thành, con người cũng vô cùng trách nhiệm.
Tuy rằng Vic thiên vị Trần Tây An, song kinh ngạc trước tài năng nở muộn của anh.
Anh ta thầm nghĩ, người trẻ tuổi bây giờ thực sự khiến người ta ưa thích.
Đồng nghiệp nhóm K theo tới đây đứng đợi bên ngoài hành lang, bọn họ đưa mắt nhìn nhau phát hiện biểu cảm của ai cũng viết chữ囧 to tướng.
Vic kéo kéo chiếc áo chơi bóng ướt đẫm mình còn chưa kịp thay, áy náy nói với Tiền Tâm Nhất:
– Rất, rất, rất xin lỗi.
Tôi đâm vào Chen nên cậu ấy mới ngất, tôi thề là tôi không cố ý đâu.
Thuốc tê còn chưa tan hết, vì thé hắn đưa mắt ra hiệu cho Dương Giang, ý bảo anh ta đỡ mình dậy.
Đáng tiếc tiện nhân Dương Giang lại ngạc nhiên chạy tới xốc chăn Tiền Tâm Nhất, quay đầu nói với Trần Tây An bằng giọng cố nén hưng phấn:
– Này… ờ, anh là người nhà của bệnh nhân đúng không, anh để ý chai truyền dịch nhé, khi nào gần hết thì lập tức tới căn phòng số hai đếm ngược phía cuối hành lang gọi tôi.
Nhớ đấy nhé, từ giờ cho tới ngày mai đều không được gián đoạn truyền dịch.
Còn nữa, nếu như anh ấy tỉnh thì lập tức gọi bác sĩ đến đây.
Tiền Tâm Nhất đã nghe bác sĩ miêu tả tình trạng bệnh, Trần Tây An xuất huyết đường tiêu hóa, bị Vic hấp tấp đâm trúng, nôn ra máu đúng lúc cũng đưa tới viện kịp thời mới không kéo dài tình trạng bệnh.
Sốt xuất huyết chính là bệnh giành thời gian với tử thần, càng kéo dài thời gian càng khó cứu.
Có thể nói Trần Tây An được phúc trong họa.
Diện mạo của Tiền Tâm Nhất không tệ, chẳng qua Vic thần tượng Schwarzenegger nên mới cho rằng anh hơi yếu ớt, vì vậy thua Trần Tây An về hình thể.
Chẳng qua có một điểm hiếm có ở anh, chính là tính cách chân thành, con người cũng vô cùng trách nhiệm.
Tuy rằng Vic thiên vị Trần Tây An, song kinh ngạc trước tài năng nở muộn của anh.
Anh ta thầm nghĩ, người trẻ tuổi bây giờ thực sự khiến người ta ưa thích.
– Chậc, chậc, chậc, hình như khóc rồi.
Hóa ra một Tiền Tâm Nhất mạnh mẽ cũng có lúc dè dặt thế này.
Nghĩ tới đó thôi, Tiền Tâm Nhất cảm thấy sống lưng phát lạnh, anh vội vàng đứng dậy:
– Không, Vic, tôi phải cảm ơn anh mới đúng, bây giờ tôi bận không có thời gian, đợi khi nào anh ấy khỏe hơn, đúng lúc cũng đấu thầu xong rồi, tôi sẽ mời mọi người ăn… không, mời mọi người đi bar, tùy anh muốn chọn bar nào ở thành phố C cũng được.
Tiếng Trung của Vic không tốt, không hiểu những lời bác sĩ nói, anh ta được cảm ơn thì thấy khó hiểu lắm, nhưng xem ra không phải là lỗi của anh ta, lập tức cảm thấy bản thân mình được giải thoát.
Chẳng qua câu tiếp theo Tiền Tâm Nhất nói, lại khiến gương mặt đang hớn hở của anh ta trầm xuống.
Đố kỵ là bản năng không thể tự kiểm tra được, nó có thể khiến những chuyện nhỏ nhặt như không khí, biến thành bằng chứng thép như thiên thư.
Trần Tây An đã hứa hôm nay cho anh ta một đáp án thuyết phục, kết quả còn bị anh ta đâm hôn mê.
Kỳ thực khi ước lượng cán cân danh dự và lợi ích, trong lòng Vic đã đưa ra quyết định rồi, anh ta muốn sửa phương án.
Theo như hiểu biết của anh ta về Trần Tây An, anh ta cảm thấy đến 90% Trần Tây An sẽ đồng ý.
Bởi vì người có nhân duyên tốt như hắn thông thường sẽ không ích kỷ chỉ nghĩ riêng mình.
Thời gian cấp bách, hơn nữa hiện tại anh ta chẳng biết hỏi ai, Tiền Tâm Nhất là thành viên của nhóm F, không phải người mà anh ta nên hỏi.
Vic thầm nghĩ, chỉ có thể tiền trảm hậu tấu, bác sĩ nói ngày mai Trần Tây An sẽ tỉnh, vậy thì ngày mai anh ta sẽ tới đây thêm chuyến nữa.
Thôi để sáng mai gửi trước lúc đi làm, anh không thể bảo Dương Giang nghỉ một ngày để trông chừng ở đây được, anh cũng không dám bỏ Trần Tây An một mình trong viện, hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ, có lẽ ngày mai mấy người Myles cũng sẽ tới bệnh viện thăm.
***
Trong phòng bệnh không chỉ có một m1nh tr4n Tây An là bệnh nhân, những người nhà bệnh nhân khác ra ra vào vào, thực ra rất ồn nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn cảm thấy quá an tĩnh, bởi vì đã qua sáu tiếng đồng hồ rồi mà Trần Tây An không có dấu hiệu tỉnh lại.
Người đang ngủ chìm trong ga giường màu trắng, bởi vì mỗi ngày đều ở bên nhau, Tiền Tâm Nhất không biết hắn gầy đi bao nhiêu.
Giờ phút này thoạt nhìn hắn vô cùng an nhiên, dường như lâu lắm rồi mới có được phút giây yên tĩnh.
Tiền Tâm Nhất nhìn hắn không chớp mắt, cảm nhận từng chút ân hận bỗng dâng lên trong lòng.
Cũng đã truyền năm chai dịch.
Lo lắng và áp lực khiến biểu hiện của anh có vẻ rất nôn nóng.
Bản thân anh không nhận ra được nụ cười của mình miễn cưỡng thế nào, vằn đỏ trong mắt dày khác thường, tay vô thức xoa xoa mặt Trần Tây An, dường như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Khi anh ta bước vào, Tiền Tâm Nhất đang cảm ơn Vương Nguy.
Bởi vì thân phận của anh chuyển từ cấp dưới kẻ địch thành người nhà cấp dưới của mình, Vic không nhịn được đánh giá… vẻ ngoài của anh.
Dương Giang kéo chăn trùm lên cả người anh, không muốn tranh luận gì thêm:
Hắn vẫn ngủ rất ngon, ngủ một lát cũng được, dẫu vậy ít nhiều thì cũng phải có động tĩnh gì để anh không tới mức phải liên tục nghĩ đến chuyện đưa tay đặt dưới mũi hắn.
***
Mấy phút sau, Tiền Tâm Nhất không nhịn được gọi Trần Tây An.
Anh kéo tai hắn thủ thỉ: “Trần Tây An, đừng ngủ nữa!”
Hắn vẫn ngủ rất ngon, ngủ một lát cũng được, dẫu vậy ít nhiều thì cũng phải có động tĩnh gì để anh không tới mức phải liên tục nghĩ đến chuyện đưa tay đặt dưới mũi hắn.
Bữa tối Vương Nguy đặt đã nguội lạnh rồi, Dương Giang mới xồng xộc lao vào trong phòng bệnh, chẳng biết ai làm văng nước ra sàn nhà, giày da của anh ta không bám đất, chân trái vấp vào chân phải ngã đập cả mông.
Anh ta bò dậy mắng lớn:
Tiền Tâm Nhất thử hai lần mới phát hiện Dương Giang khỏe như trâu, tức thì phì cười, anh thả lỏng, nhận thấy cơ thể mình như bị máy lu nghiền qua, toàn thân căng cứng tê mỏi:
Cũng đã truyền năm chai dịch.
– Đậu má! Ai mà thiếu đạo đức thế này!
– Không, Vic, tôi phải cảm ơn anh mới đúng, bây giờ tôi bận không có thời gian, đợi khi nào anh ấy khỏe hơn, đúng lúc cũng đấu thầu xong rồi, tôi sẽ mời mọi người ăn… không, mời mọi người đi bar, tùy anh muốn chọn bar nào ở thành phố C cũng được.
Dương Giang là một người không đáng tin cậy, nhưng khi nhìn thấy anh ta, Tiền Tâm Nhất vô thức thở phào một hơi, anh không muốn một mình thức khuya trông Trần Tây An.
Đêm khuya mọi người đều ngủ rồi, nếu như Trần Tây An còn chưa tỉnh, cả phòng bệnh chỉ có một mình anh thức, cảm giác đó khiến da đầu anh tê dại.
Dương Giang cầm cặp táp lên, bước tới ôm vai anh vỗ vỗ, sau đó đặt mông ngồi xuống giường bệnh, cúi người nhìn Trần Tây An.
Bạn của anh ta gầy đi nhiều, sắc mặt cũng khó coi, được cái tóc và cằm được xử lý sạch sẽ, thoạt nhìn không tới mức nhếch nhác.
Nhịp thở ổn định cũng ngầm chứng minh rằng dù đang hôn mê nhưng trạng thái không tệ.
Ngược lại thì Tiền Tâm Nhất ngồi bên chăm sóc hắn, trạng thái không được ổn.
– Có lẽ cả đời này ông chẳng lấy được dự án tường ngoài nào trong tay cậu ấy đâu.
Lo lắng và áp lực khiến biểu hiện của anh có vẻ rất nôn nóng.
Bản thân anh không nhận ra được nụ cười của mình miễn cưỡng thế nào, vằn đỏ trong mắt dày khác thường, tay vô thức xoa xoa mặt Trần Tây An, dường như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Hóa ra một Tiền Tâm Nhất mạnh mẽ cũng có lúc dè dặt thế này.
– Rất, rất, rất xin lỗi.
Tôi đâm vào Chen nên cậu ấy mới ngất, tôi thề là tôi không cố ý đâu.
Bấy giờ Dương Giang mới nhận ra rằng, suy nghĩ của mình trước đây đều sai rồi.
Bởi vì suy nghĩ cá nhân mà anh ta luôn cho rằng Trần Tây An theo sau làm tùy tùng, nhưng lại quên mất rằng một người có tính cách như Tiền Tâm Nhất, một là không điểm hai là điểm tối đa, một khi đã chấp nhận, vậy thì anh sẽ đáp lại bằng cả linh hồn.
Trần Tây An, kẻ tâm cơ như ông đúng là tạo nghiệp, Dương Giang thở dài một hơi sầu não.
Ép buộc lôi Tiền Tâm Nhất tới chiếc giường bệnh trống bên cạnh, vuốt phẳng rồi nói:
– Ngủ đi! Mười hai giờ tôi gọi cậu dậy thay ca, câm miệng, ba mươi năm trước người đàn ông của cậu thuộc về tôi, cậu có tranh nổi không!
Cô y tá vóc người nhỏ nhắn bận rộn xong, đang định dặn anh phải nhìn chai truyền dịch, kết quả vừa mới quay đầu, giọng điệu không khỏi nhẹ nhàng như thiên sứ.
Thoạt nhìn trạng thái tinh thần của người đàn ông này thực sự có phần nguy hiểm.
Tiền Tâm Nhất thử hai lần mới phát hiện Dương Giang khỏe như trâu, tức thì phì cười, anh thả lỏng, nhận thấy cơ thể mình như bị máy lu nghiền qua, toàn thân căng cứng tê mỏi:
Phải tới gần lúc thay ca Tiền Tâm Nhất mới không chống đỡ được nữa ngủ thiếp đi.
Dương Giang không gọi anh dậy, để anh ngủ tới tận bốn giờ sáng.
Khi anh mở mắt ra, bởi vì nằm ngay đối diện với giường bệnh của Trần Tây An cho nên nhìn thấy Dương Giang đang cúi người, đỡ đầu cho Trần Tây An uống nước.
– Ít xàm đi, tôi là người đàn ông của anh ấy.
Giọng nói của hắn yếu tới mức dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi tan.
Tiền Tâm Nhất kích động, rùng mình tỉnh táo lại, anh ngã trở về giường, sàn gạch một lần nữa vang lên tiếng kèn kẹt thót tim.
Luồng nhiệt nóng phun trào như suối trong trái tim anh, xộc lên làm mũi cũng cay cay:
Dương Giang kéo chăn trùm lên cả người anh, không muốn tranh luận gì thêm:
– Được rồi, người đàn ông của Trần Tây An là bé ngoan, nên ngậm miệng vào.
Tiền Tâm Nhất ngoan được hai giây, bỗng dưng nhớ ra chuyện ngày mai còn phải nghỉ thêm một ngày nữa, anh thở dài, rút điện thoại ra soạn tin nhắn, do dự một lát lại đặt về.
Thôi để sáng mai gửi trước lúc đi làm, anh không thể bảo Dương Giang nghỉ một ngày để trông chừng ở đây được, anh cũng không dám bỏ Trần Tây An một mình trong viện, hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ, có lẽ ngày mai mấy người Myles cũng sẽ tới bệnh viện thăm.
Trần Tây An đẹp trai thứ hai trong nhóm K, chỉ sau mỗi anh ta, còn tính cách thì được công nhận là hạng nhất.
Người mà hắn nhìn trúng thì chắc hẳn cũng không tệ đến đâu.
Vic nhìn tới nhìn lui, mặc dù không nhìn ra hợp ở đâu, nhưng thật kỳ quái khi cũng không nhìn ra có chỗ nào không hợp.
Phải tới gần lúc thay ca Tiền Tâm Nhất mới không chống đỡ được nữa ngủ thiếp đi.
Dương Giang không gọi anh dậy, để anh ngủ tới tận bốn giờ sáng.
Khi anh mở mắt ra, bởi vì nằm ngay đối diện với giường bệnh của Trần Tây An cho nên nhìn thấy Dương Giang đang cúi người, đỡ đầu cho Trần Tây An uống nước.
Tiền Tâm Nhất tung chăn bật dậy, lực đẩy khiến cho chiếc giường sắt trượt trên nền gạch men phát ra tiếng kèn kẹt ghê tai, những bệnh nhân khác không bị giật mình tỉnh giấc nhưng người đang uống nước lập tức ngẩng đầu lên cười với anh:
Thời gian cấp bách, hơn nữa hiện tại anh ta chẳng biết hỏi ai, Tiền Tâm Nhất là thành viên của nhóm F, không phải người mà anh ta nên hỏi.
Vic thầm nghĩ, chỉ có thể tiền trảm hậu tấu, bác sĩ nói ngày mai Trần Tây An sẽ tỉnh, vậy thì ngày mai anh ta sẽ tới đây thêm chuyến nữa.
– Chậm thôi, làm anh giật mình.
Giọng nói của hắn yếu tới mức dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi tan.
Tiền Tâm Nhất kích động, rùng mình tỉnh táo lại, anh ngã trở về giường, sàn gạch một lần nữa vang lên tiếng kèn kẹt thót tim.
Luồng nhiệt nóng phun trào như suối trong trái tim anh, xộc lên làm mũi cũng cay cay:
– Vậy hả? Vậy em phải dọa anh thêm lần nữa.
Sau đó anh trùm chăn kín người mình.
Trái tim Trần Tây An cũng đau nhói, nhưng có Dương Giang đang ở đây nên không dám bước xuống khuyên anh.
Thuốc tê còn chưa tan hết, vì thé hắn đưa mắt ra hiệu cho Dương Giang, ý bảo anh ta đỡ mình dậy.
Đáng tiếc tiện nhân Dương Giang lại ngạc nhiên chạy tới xốc chăn Tiền Tâm Nhất, quay đầu nói với Trần Tây An bằng giọng cố nén hưng phấn:
Nghĩ tới đó thôi, Tiền Tâm Nhất cảm thấy sống lưng phát lạnh, anh vội vàng đứng dậy:
– Chậm thôi, làm anh giật mình.
– Chậc, chậc, chậc, hình như khóc rồi.
Trần Tây An đoán rằng anh ta sắp bị đánh mất:
– Có lẽ cả đời này ông chẳng lấy được dự án tường ngoài nào trong tay cậu ấy đâu.
Người trong xí nghiệp nhà nước quả nhiên liệu sự như thần.
Dương Giang bị Tiền Tâm Nhất vùng dậy trùm chăn lên đấm cho một trận, hơn nữa cũng thành công bỏ lỡ dịp may với dự án mới của Tiền Tâm Nhất.
Phải tới gần lúc thay ca Tiền Tâm Nhất mới không chống đỡ được nữa ngủ thiếp đi.
Dương Giang không gọi anh dậy, để anh ngủ tới tận bốn giờ sáng.
Khi anh mở mắt ra, bởi vì nằm ngay đối diện với giường bệnh của Trần Tây An cho nên nhìn thấy Dương Giang đang cúi người, đỡ đầu cho Trần Tây An uống nước.Vì áy náy nên Vic chưa vào phòng bệnh ngay, Trần Tây An vẫn còn đang hôn mê, gia quyến ở trong phòng trông nom khiến anh ta không biết giờ phút này mình phải đối mặt với tâm trạng thế nào.
Anh ta không ngờ rằng đối tượng nhận thay lời xin lỗi lại chính là người mới đến được đối thủ một mất một còn của mình ở dưới tầng vô cùng tin tưởng.Tiền Tâm Nhất tung chăn bật dậy, lực đẩy khiến cho chiếc giường sắt trượt trên nền gạch men phát ra tiếng kèn kẹt ghê tai, những bệnh nhân khác không bị giật mình tỉnh giấc nhưng người đang uống nước lập tức ngẩng đầu lên cười với anh:Hết chương 98.