"Người ngợm mày sao vậy Tẹo?"
Khuê định bụng ra vườn kiếm ít trái gì cây đó ăn tại cô có hơi buồn miệng thì nhìn thấy thằng Tẹo ngồi một góc ngoài sân vườn khóc thút thít còn tay chân thì in hằn những lằn roi, tại những vị trí roi đó còn chảy ra một ít máu khiến cho cô nhìn vô là biết đau dữ lắm. Vì vậy cô rất nhanh đã ngồi xổm xuống vạch tay chân thằng Tẹo ra xem mà quên rằng cô là một người sợ dơ và cả đời cô ít khi chạm vào cơ thể của người làm, nhất là những người nghèo.
Thằng Tẹo khi được Khuê yêu cầu nó nói rõ ngọn ngành thì vội lau nước mắt, nó lắc đầu nói không có gì cả càng khiến Khuê nổi lên lửa giận. Cô nghiến răng nhìn nó rồi hỏi lại lần nữa khiến cho nó sợ tới độ muốn tiểu luôn ra quần, nên nó chỉ có thể chầm chậm nói ra trong sự uất ức. "Con không làm chi quấy mà chị Dậu đổ thừa con trộm hai cái bánh ú của chỉ, con nói là không có mà chị cũng đánh con túi bụi hết. Cô út ơi, con sợ lắm."
Thằng Tẹo níu chặt lấy tay của Khuê như một sự cầu cứu. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt non nớt của thằng Tẹo thì cũng hiểu nỗi oan này vì nó chưa hề nói dóc bao giờ và nhất là mấy đứa con nít như nó, bữa nay cô mà không đứng ra chủ trì công đạo cho nó thì cô thề cô không phải út Khuê con nhà ông cai tổng nữa.
"Đi theo tao." Khuê kéo thằng Tẹo vẫn còn ghì chân không dám đi theo cô, nó cứ ngồi như bị ai đóng chặt vào gốc cây đó không hề nhúc nhích cho tới khi Khuê một tay nhấc bổng cả người nó lên như đang xách thùng nước thì nó mới chịu đi theo cô.
"Mày đổ thừa thằng Tẹo ăn cắp bánh của mày phải không?" Khuê bước ra sau bếp vừa tìm thấy Dậu là cô đã vào thẳng vấn đề tra hỏi. Cô nhịn thì nhịn chủ của căn nhà này thôi, chứ đầy tớ như nó thì cô nhịn hết nổi rồi. Càng nhịn thì nó càng thị uy làm quá, cô không phải là tiên là Phật mà cứ im im như vậy để cho hạ nhân thấp kém như nó leo lên đầu lên cổ cô nó ngồi.
Dậu đang nằm vắt chân trên tấm ván ngựa ra lệnh cho một con hầu khác bóp chân cho mình, nó đang hưởng thụ y như mình đang là chủ nhà chứ chẳng phải đầy tớ nữa. Mặc dù có những người làm khác chướng mắt nhưng không ai dám làm gì vì Dậu có bà nội của Hải chống lưng, một người quá quyền lực như vậy nếu lỡ như mà có xích mích gì thì chỉ có nước mất luôn tiền lương tháng này. Thôi thì chịu đấm ăn xôi, chiều Dậu một chút để còn chút ít gửi về nhà.
"Ờ, tôi nói nó lấy đó. Mợ định mần cái chi tôi, bộ tôi nói trật sao?" Dậu đang nằm nghe Khuê nói cũng rất nhanh bật người dậy kênh mặt ngược lại với Khuê. Nó ỷ nó hiện tại được bà nội của Hải làm chỗ dựa và còn lớn hơn Khuê mấy tuổi nên lên mặt thị uy, thêm nữa là xung quanh còn có mấy hạ nhân khác nên nó không thể để yếu thế được, vì nó đã lỡ miệng khoe khoang với đám hạ nhân rằng tuần trước nó đã làm cho mợ cả nhà này ức đến phát khóc mà không dám làm gì nó nên hiện tại dù đã có chút hơi e dè bởi ánh mắt lẫn giọng nói của Khuê khác với thường ngày nhưng vẫn cố ương nghạnh cãi lại.
Khuê nhận thấy con hầu xấc láo này vẫn như cũ không hề sợ cô dù cho Hải đã phạt rồi thì cô thề hôm nay dù trời nó có sập xuống thì cô cũng phải dạy cho nó trở về đúng với cái phận tôi tớ thấp hèn đáng có này của mình.
"Dựa vô đâu mày nói nó ăn cắp bánh của mày? Nếu như mày không nói ra được thì đừng có trách."
Khuê quả quyết một cách chắc nịch rằng thằng Tẹo sẽ không lấy, do cô biết ban sáng thằng Tẹo với con hầu thân cận với mình cô đã cho hai đứa nó ăn no rồi và còn có cả việc tánh thằng Tẹo thế nào cô hiểu rõ. Nó đeo cô như Sam, thêm nữa là nó chưa dám đụng một thứ gì khi mà chưa được sự gật đầu từ cô cả, nên cô tin nó, nó sẽ không ăn cắp hai cái bánh rẻ tiền để rồi bị đánh tới như vậy đâu.
"Dựa vô hả, dựa vô chính mắt tôi thấy, dựa vô chính mắt tôi bắt tận tay. Mợ còn bao che cho nó sao? Đúng là chủ nào tớ nấy, cha má của mợ dạy mợ như vậy đó sao."
Dậu vừa dứt lời thì bên má trái bỗng truyền tới một cảm giác đau rát kèm theo là ngã từ tấm ván ngựa xuống thẳng nền đất.
Khuê đứng nhìn Dậu đang chật vật đứng dậy kèm một bên má đã in hằn lên dấu tay đỏ chót của cô thì cô không để nó kịp ngồi dậy. Cô chỉ chờ nó mới vừa lồm cồm định đứng dậy thôi là cô đã bồi thêm một cái tát nữa để nó ngã xuống rồi. Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Thêm nữa là cha má của cô không phải ai muốn nói cái gì thì nói, nếu đổi lại là Hải thì cô cũng cào nát bàn thờ nhà anh ta xuống chứ đừng nói chi chỉ là một con hầu. Nó chán sống rồi nên nó mới đụng tới cô, à không, cha má của cô mới phải. Dù có bà nội hay bà tổ cô có xuống đây cũng không bênh nó được đâu. Hơn một tuần nay đủ cho cô ấm ức rồi.
"Mày nói mần sao, cha má của tao dạy tao thế nào. Hửm, nói lại tao nghe?" Khuê bóp chặt hai gò má đã sưng tấy của Dậu để nó có thể nhìn thẳng vào mắt cô. Tại hai bên khóe miệng của nó còn rịn ra những dòng máu đỏ tươi làm cho những người đứng vây xung quanh hóng chuyện cũng phải rùng mình. Dù cho họ có muốn khuyên can dữ lắm, nhưng mà khi định mở lời lại thấy cái trừng mắt của Khuê khiến cho họ cũng chẳng dám làm gì nữa ngoài việc nhìn Dậu đang chật vật với cái miệng đang ra máu của nó.
Dậu vì miệng bị bóp chặt nên chỉ có thể nhăn mặt thốt lên vài câu ú ớ vô cùng đau đớn, nó hiện tại đã nhận ra mình thực sự đã chơi dại rồi nên chỉ có thể cố nhịn đau mà xin lỗi Khuê một cách đầy hèn nhát.
"Con xin lỗi mợ, con trót dại. Mợ tha con." Dậu quỳ ở nền đất, hai bàn tay chắp vào nhau ra sức van xin Khuê hãy tha cho nó. Chứ Khuê tát nó nữa thì nó chết mất.
"Không phải mày hùng hồn lắm sao. Nói, mày có chính mắt thấy thằng Tẹo ăn trộm bánh của mày không?" Khuê buông mặt của Dậu ra một cách đầy sự ghét bỏ như là cô đang vứt đi một tấm giẻ lau dơ bẩn.
Lại lần nữa lồm cồm bò dậy từ nền đất, Dậu quỳ thẳng người lên tiếng xin lỗi Khuê. "Con xin lỗi mợ, tại con lỡ dại, mợ làm ơn làm phước tha cho con." Dậu khóc ngày một lớn hơn y như là đang cố gắng dùng âm thanh này để cho bà nội của Hải nghe được. Nhưng mà dù cho nó có la khóc cách mấy thì khoảng cách giữa nhà trên và nhà dưới cũng quá xa, thêm nữa là bà nội của Hải đã cùng Hải đi dâng hương ở chùa rồi nên chẳng nghe được gì đâu.
"Tội mày đổ thừa thằng Tẹo thì tao bỏ, còn cái tội mày đụng tới cha má tao thì..." Khuê nhếch miệng cười, cô cất giọng nói "Gia nhân đâu, lôi nó ra cắt lưỡi, nếu ngày mai tao thấy nó còn nói chuyện được thì tụi bây chịu chung số phận." nói xong câu này cô cũng lạnh lùng rời đi mặc kệ cho tiếng khóc than từ Dậu phát ra. Còn về cái bánh của nó, cô bước ra sau bếp còn thấy rõ vỏ bánh dưới gầm giường, kèm theo nữa là còn vài hột nếp dính trên áo của nó, nên cô biết chắc luôn chẳng phải thằng Tẹo lấy, mà là con Dậu vì không có chuyện để hạch sách cô nên mới kiếm cớ như vậy.
Vừa bước ra khỏi gian nhà sau bếp thì chạm mặt Hải, cô nhìn tới anh một chút rồi cũng rời đi. Cô hiện tại đang muốn yên tĩnh và cô đang muốn gấp rút chạy đi rửa mấy cái vết máu dính trên tay mình, nhìn nó dơ thấy ghê chết đi được.
"Chuyện chi mà tụi nó la ó om sòm vậy em?" Hải nghe tiếng la inh ỏi từ Dậu thì cậu cũng có chút lạ kỳ nên mới hỏi với theo Khuê thử xem là có chuyện gì hay sao vì cậu cũng thấy cô từ đó bước ra.
"Anh bữa nay làm ơn đừng can vô chuyện của em, chuyện này liên can tới nhà em, em không nhịn được."
Dạo gần đây Khuê và Hải không có xích mích gì kèm theo nữa cô rất nghe lời Hải nên cậu cũng xưng hô ngọt ngào hơn với cô một chút, mà Khuê cũng vậy, dù sao cũng là vợ chồng thì cũng không thể xưng anh với tôi được nên cô chỉ đành gọi Hải là anh còn cô xưng mình là em. Có lẽ, cô cũng dần dà chấp nhận việc làm vợ của cậu rồi.
Hải nghe Khuê trả lời một cách lạ kỳ như vậy thì lại sợ cô làm cái chuyện gì đó kinh thiên động địa nữa, nên cậu chẳng hề chần chừ mà chạy nhanh theo hướng tiếng la đó được phát ra và may mắn đã kêu ngừng tay được chuyện Dậu sắp sửa bị lôi đi cắt lưỡi.
"Chuyện ra sao, kể tao nghe." Hải hỏi một người trong số đó thì hiểu rõ ngọn nghành, cậu biết tính Khuê nóng lắm. Nhưng mà hôm bữa cô bị con Dậu làm phỏng luôn tay mà chỉ khóc thôi chứ có làm gì đâu, tự nhiên hôm nay lại bộc phát tới cỡ này chứ.
"Đem nó vô trong nằm đi. Cầm tiền này đi hốt nó vài thang thuốc. Cũng tại cái miệng nó quá trời nên mợ tụi bây mới nổi nóng, hên là mới đem cắt lưỡi, chứ để cha tao nghe thì nó chết luôn rồi."
Hải đưa cho một con hầu đang đứng đó vài đồng bạc Đông Dương căn dặn nó đi hốt thuốc cho Dậu, còn cậu thì đi tìm Khuê dỗ ngọt cho cô bớt nóng.
Cậu chẳng hiểu sao mấy ngày gần đây cậu cứ thấy Khuê dễ thương kiểu làm sao. Cô hay ủi áo cho cậu, cô hay sửa áo lại cho cậu. Chưa kể cô còn ngại khi cậu cởi trần thay áo trước mặt cô nên cậu thầm nghĩ thì ra Khuê cũng có vài mặt dễ thương như vậy.
Vì lẽ đó, dù cho Khuê hiện tại có nổi nóng một cách kinh thiên động địa như vậy thì cậu cũng biết là chuyện này Khuê không hề trật, nhưng mà cái nết của cô cũng quá trời đi, gì mà lôi người ta ra cắt lưỡi luôn chứ. Nào giờ cậu cứ tưởng cô chỉ đong đỏng lên thôi chứ không có kiểu tới nỗi cắt lưỡi như vậy.
Mà thôi kệ đi, chuyện quan trọng hiện tại là cậu tìm Khuê dỗ ngọt cái đã.