Xếp một đống váy vóc đang treo ở trong tủ gọn vào trong vali, bất chợt Khuê lại thấy bộ áo bà ba hôm nọ. Cô định bụng quăng lại rồi bởi vì cô mặc mấy đồ kiểu như này không có quen, nhưng mà không biết suy đi nghĩ lại làm sao mà sau khi xếp tới xếp lui đã thấy nó nằm trong vali ở một vị trí ngay ngắn nhất tự lúc nào.
Vàng cưới hay vòng cưới này nọ cô đều quăng lại hết, cô chỉ đem đồ của mình còn những thứ của anh ta cô sẽ không đụng tới.
Nếu nói cảm giác uất ức vì bị oan thì Khuê không hề có. Cô chỉ cảm thấy bực bội vì bị làm phiền chứ oan ức tới phát khóc vì phải nhẫn nhịn thì mơ đi, cô đây sẽ không bao giờ lặp lại tình trạng đó một lần nào nữa. Cộng thêm Hải trong lòng của Khuê chỉ vừa có chút thành tựu gọi là hảo cảm thì hiện tại nó cũng đã trôi sạch hết rồi. Bắt đầu từ hôm nay cô và Hải sẽ đường ai nấy đi, mược kệ lời dị nghị.
Chuyện con dâu gây lộn rồi làm loạn cả nhà chồng chẳng mấy chốc đến tai ông bà hội đồng. Hai người vừa đi công việc về là nghe bà nội của Hải chửi um lên hết thì vội chạy đi kiếm Khuê khuyên răn cô hãy xin lỗi bà nội và dẫu sao bà cũng là bậc trưởng bối.
"Thưa má, con về mần dâu cái nhà này chưa hề phật ý ai thứ chi, cha má cũng đối xử với con rất tốt. Nhưng mà con không làm nên lỗi thì sao con phải xin lỗi?" Khuê tay xách vali chuẩn bị đi thì bị bà hội đồng ngăn lại. Bà hỏi cô tất cả vấn đề phát sinh là như thế nào mà ra nông nỗi tới vậy thì cô cũng kể ra, cô nói ra để cho bà ấy biết thằng quý tử của bà ấy đã ba chục tuổi đầu mà còn nhu nhược cộng thêm ngu ngốc và hành động một cách hồ đồ thiếu suy nghĩ như thế nào.
Bà hội đồng nghe Khuê kể ra thì có chút khó chịu về đứa con dâu này vì nó quá ương bướng, dám nói con trai bà thế này thế nọ, nhưng bởi gia thế của Khuê quá lớn nên vẫn ráng giả vờ hòa nhã, nếu như đó là người khác mà không phải Khuê thì chắc bà đã đem đi dần cho mềm xương mất rồi. "Bà nội già rồi, ráng chiều ý cũng có lỗ lã chi đâu. Tại chồng bây với bà nội thương bây quá, thấy bây đi tới giờ này nên đâm lo, bởi vậy nên mới làm dữ vậy đó đa."
Bà hội đồng cố gắng giữ gương mặt dễ coi nhất có thể để dỗ ngọt Khuê. Đứa con dâu dát vàng này không thể để vụt mất như vậy được.
"Giờ con không muốn nói chuyện này nữa, thằng Tẹo với con Bưởi còn nằm ở nhà thương, con phải đi vô coi tụi nó." Khuê khẽ cúi đầu như là chào người trước mặt, "Thưa má con đi."
Cô nhẹ lách người đi qua phần cửa không bị má chồng mình chắn rồi chẳng nghe thêm câu nào từ ai nữa, cứ như vậy bỏ đi một mạch trong màn đêm mịch tối.
Có lẽ Khuê là đứa con gái đầu tiên dám bật ngược lại nhà chồng và cũng có lẽ cô là đứa con gái đầu tiên dám bỏ đi công khai trước mặt nhà chồng mà không sợ lời dị nghị, nếu như là nhà khác thì họ chẳng biết phải chui vào đâu cho bớt đi nỗi xấu hổ này.
Nhưng đối với Khuê thì không, điều này chẳng có gì phải gọi là xấu hổ cả.
Nhà nào vì sợ xấu hổ mà ôm hết bao điều ủy khuất vào người mình rồi cắn răng cam chịu thì cô nói thẳng đó là ngu chứ không phải là hay ho gì đâu mà làm vậy.
Trước khi đi bà nội của Hải cũng đã cạnh khóe rằng nhà này dễ đi nhưng khó về, đi được thì đi luôn chứ đừng đem cái mất dạy về nhà của bà.
Khuê khi nghe xong câu đó cô cũng không ngần ngại đáp. "Thà đi ở nhà rách chứ không dám ở cái nhà rộng rãi có con quỷ già ngồi ngóng chuyện xong đi đâm thọt."
Lúc nói câu đó cô nghe bà nội của Hải chắc tức lắm, tại cô lúc nói xong câu đó là đi luôn, chỉ nghe được loáng thoáng cha chồng mình la lên là bà nội xỉu rồi, bây đâu kêu đốc tờ.
-----
Kêu đại một phu xe đang ngủ gà ngủ gật bên vệ đường, Khuê nói anh ta mau đưa cô tới nhà thương xong thì cũng im lặng để cho bản thân được tịnh tâm.
Người kéo xe nọ nghe nói là đi tới nhà thương thì chẳng cần hỏi là ở đâu thì đã nhanh chân kéo xe chạy đi, vì anh ta biết nguyên cái xứ này có một cái nhà thương chứ mấy.
Tiếng bánh xe cọc cạch lăn trên mặt đường đất có chút gồ ghề nên là người ngồi trên xe thi thoảng cũng có hơi bị lung lay một tí, giả sử tình trạng này mà là hồi trước thì Khuê đã mặt nặng mày nhẹ xong thì bước xuống xe rồi. Còn bây giờ chắc do cô đã quá mệt nên cô đã im lặng nhắm mắt tựa vào phần tựa lưng của xe kéo để nghỉ một chút mặc kệ là chiếc xe có lắc lư tới cỡ nào.
Sau khi đã kéo được một đoạn khá xa khiến cho người thanh niên nọ cũng đổ mồ hôi ướt đẫm một mảng áo mặc dù thời tiết ban đêm ở đây cũng khá lạnh. Anh ta lấy tấm khăn màu nâu cũ kỹ lau lên gương mặt đầy sương gió của mình rồi niềm nở nhận tiền từ Khuê. Sau khi nhận được tiền thì anh ta hơi ngập ngừng vì số tiền này lớn quá anh ta không có tiền thối lại, nào giờ kéo xe ăn có mấy hào lẻ tự dưng bây giờ cho luôn đồng Đông Dương lớn như vậy thì tiền đâu mà thối lại.
"Cô ơi, tôi không có tiền thối, tiền cô đưa lớn quá." anh ta hai tay cứ lật đi lật lại tờ một đồng mà vô cùng bối rối. Thiệt sự một đồng này đối với anh to lớn vô cùng, nó có thể mua rất nhiều gạo và thịt để cho nhà anh ăn cả tháng trời chưa hết.
Khuê nhìn người thanh niên kia vì bối rối như vậy thì cô đành dùng chút sức lực để nói, chứ thiệt bây giờ cô đã quá mệt, cô muốn nhanh vô trong đó rồi kiếm chỗ tựa lưng ngủ một chút.
"Khỏi thối, tôi cho anh, mau về nghỉ sớm đi."
Khuê nói rồi không cần nghe thêm câu cảm ơn từ anh ta, cô cứ như vậy dùng cái tay không đau của mình xách vali đồ đi vô bên trong.
Mà nhà thương chỗ này cũng quá tàn tạ đi, nó không bằng một góc ở Sài Thành nữa, nó giống như một căn nhà nhỏ hơn. Tới cả đốc tờ cũng chỉ có một người đang ngủ gà ngủ gật ở trên ghế. Nguyên do dân ở đây đa số là dân nghèo nên ít ai chịu tới đây khám hay là chữa trị, họ toàn hốt thuốc Nam tự uống khiến cho nhà thương ở đây vắng tới nỗi có thể nghe được tiếng ruồi kêu.
Ở đây chủ yếu lui tới là mấy nhà giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng chỉ có vài người tới, do là phương pháp chữa trị của người Tây còn quá mới lạ đối với họ, nên họ chưa dám tới đây vì sợ lỡ như uống bậy bạ rồi chết thì làm sao.
Biết rõ chỗ thằng Tẹo đang nằm nên Khuê chẳng cần hỏi, cô tự mình đi tới dãy giường bệnh chỉ lác đác ba bốn cái đang xếp thành một dãy hàng ngang. Khuê bước tới gần thằng Tẹo với thân hình nhỏ thó đang nhắm ghiền đôi mắt bầm đen của nó thiệt sự khiến Khuê không thể không kìm được nước mắt. Một đứa nhỏ hỉ mũi còn chưa sạch như nó thì sao mà lại phải chịu nông nỗi như vậy.
Cô từ nhỏ đã xa cha xa má nên không biết cha mình lại có thể đối xử tàn độc với người khác như vậy, cô cứ tưởng ông chỉ đe dọa, không thì cùng lắm là đánh cho mấy cây bầm đít thì thôi. Ngờ đâu mà đập tới nỗi nó ộc máu miệng rồi tới giờ còn chưa thể tỉnh lại.
Nói trắng ra cô không thể tin nổi cha của mình lại coi mạng sống người ta như cỏ rác tới mức này. Hồi trước cô có thấy cha đánh chết người nhưng mà hỏi tới thì cha cô nói là do tên đó giết người nên mới phải dùng cách hành hình để hắn chết từ từ trong đau đớn và ngẫm nghĩ những tội ác mà hắn đã gây ra. Lúc đó nghe thì cô tin, nhưng bây giờ có lẽ cô nên suy nghĩ lại.
Danh tiếng cô út Khuê khinh người là thật, cô út Khuê dám đánh cậu ấm nhà người ta bị điên là thật, cô út Khuê đối xử với hạ nhân cục cằn là thật. Nhưng cô chỉ làm với thứ mà cô nên làm, do cậu ấm kia đắc tội với cô trước nên cô mới làm như vậy chứ thật ra không ai đụng cô thì cô chẳng hề đụng tới họ. Còn về việc khinh người thì cô đã bị tiêm nhiễm vào đầu và sống với một môi trường toàn những người khinh người nên là cô cứ nghĩ việc đó là bình thường.
Còn vấn đề cục cằn là bản chất của cô rồi. Tánh cô thì khó ăn khó ngủ, nhất là lúc đang ngủ mà bị đánh thức bất chợt, lúc đó cô sẽ vô cùng mệt vì cô đã học kha khá ở trường rồi, cô chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi rồi sáng sớm lại tới trường để học.
Vậy mà người làm lại không biết cách đánh thức cô, cứ lay mạnh người cô còn không thì kêu quá lớn nên cô mới nổi điên mà chửi họ như vậy. Chỉ có vú nuôi mới rõ được cô, luôn luôn chăm sóc và làm những món cô thích ăn, có khi còn rành tánh cô hơn cả cha và má của cô nữa.
Lựa đại một cái giường trống rồi đưa tiền cho người đốc tờ duy nhất ở đây, coi như cô trả thêm tiền giường và bồi dưỡng anh ta đã chữa trị cho con hầu và thằng Tẹo.
Chắc có lẽ do đã quá mệt mỏi nên là Khuê vừa nằm một chút thì đã ngủ luôn, nếu không phải do Khuê quá mệt thì cô sẽ chẳng thể nào ngủ được ở một nơi đã lạ mà giường còn cứng ngắc như thế này đâu.
Vị đốc tờ nọ thấy người con gái xinh đẹp trước mắt đưa tiền cho mình và có lẽ vì quá mệt nên đã ngủ say thì anh ta cũng không làm phiền nữa. Nhanh chân một chút bước ra ngoài đóng cửa lại để cho người ta được thoải mái ngủ, sẵn tiện kiếm chút gì đó để ăn luôn.