Kiếp Chồng Chung

Tiếng guốc mộc cứ chầm chậm vang lên mỗi lúc gần hơn, Lành bẽn lẽn đi tới bên giường của Khuê. Có lẽ là nàng cũng lạnh nên là Khuê đề nghị hãy tới giường của cô thì nàng đi tới ngay.

Ngẩng đầu nhìn tới gương mặt có chút tái vì gió lạnh, Khuê tặc lưỡi kéo mạnh người đang đứng thừ người kia ngồi xuống giường rồi đem mền đắp lên. "Tay chân lạnh ngắt hết trơn. Tôi mà không kêu em qua chắc em cũng ngồi vậy tới sáng hả?" cô vừa nói vừa nhíu chặt hàng lông mày thanh tú khiến cho Lành muốn tự bào chữa cho mình cũng đành câm nín vì cái mặt của Khuê nhìn thấy ghê quá đi.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn bỗng chốc được bao bọc bởi hai bàn tay ấm áp của Khuê, cô đem đôi tay đang vì lạnh mà trở nên trắng bệch của Lành giữ trong tay lòng bàn tay mình. Khuê nhẹ nhàng xoa lên nó để nó được hồng hào hơn. Cô cứ nhẹ nhàng xoa xoa để tạo độ ấm, thi thoảng còn nhẹ hà hơi vào mà không để ý rằng Lành không những nóng ở hai bàn tay mà còn nóng lên tới mặt.

Lành bẽn lẽn đưa đôi mắt long lanh vì ánh đèn chiếu vào khẽ nhìn Khuê. Gương mặt thanh tú của cô khẽ nhăn lại vì đang tập trung giữ ấm cho nàng mà quên rằng chính cô chưa có được đắp mền nên là đôi môi ấy cũng thoáng tái đi. Nàng không ngờ chỗ này mưa xuống lại lạnh như vậy, lỡ như mà ai yếu yếu ngủ ở đây không chừng cũng bệnh luôn chứ giỡn chơi.

Hai người ngồi đối diện nhau, một người thì được trùm mền cẩn thận rồi xoa tay để giữ ấm, còn một người thì mặc mỗi chiếc váy ngắn tay đang ngồi đó giữ ấm cho người kia trong khi chính mình cũng đang rất lạnh.

"Cô lạnh không, nằm xuống đắp mền chung với em đi." Lành mím môi ngập ngừng nói với Khuê, nàng thấy Khuê dẫu đã buồn ngủ nhưng vẫn ngồi tựa vào thành giường thì nàng nghĩ cô lạnh nên không ngủ được, vì nàng thấy cô ban nãy còn mặc thêm một lớp áo khoác ngoài nữa nên nàng đề nghị cô hãy nằm sát với nàng một chút rồi chia mền ra cùng đắp. Dẫu sao cả hai cũng không phải dạng quá bự con, thêm nữa là có hơi người thì cũng sẽ ấm áp hơn.

Lành thì cứ nghĩ là Khuê vì nhường mền và giường cho nàng thoải mái nên mới ngồi đó nhưng mà thiệt ra là cô đang không ngủ được vì có người khác nằm kế bên, cô đang cần thích nghi một chút do cô ngủ riêng và sống một mình đã quá lâu rồi.

"Em ngủ đi, mai tôi đưa em về dọn đồ qua nhà mới." Khuê nén lại cơn buồn ngủ rồi trả lời Lành một câu. Thật ra cô cũng đang khá là lạnh, ở đây giữa tường và phần mái là một khoảng trống vô cùng thông thoáng, nên là dù cho có đóng cửa sổ hay cửa chính thì gió vẫn lùa vào lạnh thấu xương. Thằng Tẹo với con Bưởi thì dầm sương dãi nắng quen rồi nên mấy cái lạnh này đối với tụi nó có là gì. Chỉ có Khuê là cành vàng lá ngọc, ngủ giường nệm êm ấm nên khi đối mặt với thời tiết lạnh như thế này khiến cho cô có chút không quen.

Lành thấy Khuê đã buồn ngủ tới nỗi ngủ gục mấy lần mà vẫn ngoan cố như vậy thì nàng ngồi bật dậy, gương mặt cũng cố tỏ ra vẻ giận dữ như cọp gầm nhưng mà Khuê nhìn vô thì y như mấy con mèo con đang kêu meo meo một cách vô hại. "Cô không nằm xuống ngủ là em không theo cô về nhà ở đâu." Lành ngồi trên giường mà còn chống nạnh khiến cho Khuê đang buồn ngủ cũng phải tỉnh luôn. Cô bật cười thành tiếng, hai ngón tay thon dài nhẹ đưa tới ngắt vào chóp mũi của Lành. "Em dám uy hiếp tôi đó hả?"

Lành bĩu môi phụng phịu xoa xoa chóp mũi rồi nói tiếp. "Em không uy hiếp à đa. Cô là đại ân nhân của em nên em không muốn cô phải ngồi như vậy hoài, ai đời lại cam lòng để ân nhân mình phải chịu cực vậy chứ!"

"Thua em rồi, tôi nằm xuống ngủ được chưa." Khuê nhẹ giọng cố kéo dài thanh âm một cách lê thê khiến cho Lành lại cười lên. Nàng sau khi nghe Khuê sẽ nằm xuống ngủ thì cũng rất nhanh trở lại vị trí cũ.

Khuê khẽ nhích người vào bên cạnh Lành, cô đem mền phủ lên người của cả hai rồi cũng nằm theo Lành. Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi kèm theo sấm chớp một cách dữ dội, còn bên trong đây vẫn có hai người dẫu đã buồn ngủ tới nỗi díu mắt lại mà vẫn không ngủ được, mỗi người cứ ôm một tâm tư riêng mà quên mất rằng đối phương đều có thể nghe rõ từng tiếng tim đập của nhau.

Lần đầu tiên Khuê ngủ gần một người lạ như vậy nên có chút hồi hộp, cô cảm nhận được hơi ấm từ em ấy cũng như tiếng tim đập mặc dù bên ngoài vẫn là mưa đang rất lớn. Khuê sau khi nghe được âm thanh tim đập của em ấy thì cũng khẽ đặt tay lên ngực trái, cô không ngờ chỗ này tim cũng đập không thua gì người bên cạnh, mà cảm xúc này cô chưa từng có với ai kể cả Hải, người mà cô gọi là chồng và xưng hô với nhau một cách khá thân mật.

Tiếng thở của người bên cạnh ngày một đều hơn, Khuê xoay mặt qua thì nhận thấy Lành vậy mà dễ ngủ. Chỗ lạ như vậy mà chưa bao lâu là nàng đã vào giấc mất rồi, chẳng bù cho cô, khó ăn khó ngủ.

Đèn măng xông treo phần thấp của mái nhà chốc sau cũng lụi dần chừa lại một mảng trời đêm tịch liêu. Khuê ngáp một hơi, có lẽ cô cũng đã quá mệt rồi cộng thêm vết thương lại bắt đầu đau âm ỉ nên cô biết mình cũng phải nên nghỉ ngơi thôi.

Sáng hôm sau cơn mưa vẫn chưa hề dứt hẳn, nó vẫn còn lâm râm nhưng không lớn như đêm qua, trời thì vẫn lạnh khiến cho mũi của Khuê cũng trở nên sụt sịt. Hắt hơi một cái rồi lại xì mũi vào khăn tay, Khuê thầm nghĩ có lẽ là cô bị cảm rồi.

Lành thong dong như một đứa trẻ đứng ngoài hàng ba đưa tay ra hứng những giọt mưa từ mái nhà rơi xuống rồi khẽ cười. Niềm vui của nàng lại có thể dễ dàng đến thế, chỉ một hạt mưa rơi vào bàn tay lại có thể khiến nàng cười đến tít mắt.

Bỗng ở màn mưa kia nàng thấy có vài người lạ tiến vào, họ đi lướt qua nàng rồi bước thẳng vào bên trong. Lành hiếu kỳ nên có đưa mắt nhìn một chút, nàng thấy họ đi tới trước mặt Khuê. Một trong số họ lên tiếng. "Thưa mợ, ông sai con tới đón mợ về lại nhà."

Người nọ lễ phép nói với Khuê rằng ông hội đồng sai họ tới để đón cô về nhà, họ hôm nay bằng mọi cách phải đưa được mợ cả về, nếu không thì sợ sẽ bị ông hội đồng đem ra dần cho nhừ xương.

"Nói với ông là tao không về, tao với cậu tụi bây bên đó không còn quan hệ gì hết." Khuê khó chịu đáp lại, có lẽ do đang mệt trong người nên cái tính khó ở của cô lại bộc phát nữa rồi.

"Nhưng mà mợ ơi, mợ không về là ông đập tụi con chết."

"Mược xác tụi bây, tao đang mệt đừng có làm phiền."

Khuê hậm hực bỏ ra ngoài, cô mặc kệ màn mưa kia đã phủ ướt mái tóc mềm của mình. Cô vừa bỏ đi là con Bưởi với thằng Tẹo cũng lon ton ôm mấy cái vali đồ chạy theo, kể cả Lành cũng phải quýnh quáng đội lên nón lá đặng mà rượt theo cô. Có lẽ Khuê biết Lành đang đuổi theo mình nên cô cũng đi chậm lại mặc dù mưa vẫn rơi trên mái đầu. Sau khi thấy người kia đã đi gần mình rồi thì cô bỗng đưa tay ra nắm vào tay người ấy nhẹ kéo đi.

Đám người ở kia thấy Khuê đi liền cuống cuồng đuổi theo, họ một mực nài nỉ Khuê hãy về lại nhà nhưng đều bị cô lạnh lùng bỏ ngoài tai. Còn về Lành, nàng mặc dù hiểu được đôi chút chuyện gì đó nhưng vẫn im lặng đi theo Khuê. Nhìn xuống cổ tay được người phía trước giữ chặt thì nàng an tâm đôi chút, dẫu sao bị một đám người toàn đàn ông như vậy vây lấy thì nàng cũng có hơi sợ.

"Về nói với ông tụi bây. Nếu như quý tử của ổng không xin lỗi tao thì miễn bàn." Khuê càng nói càng lộ rõ vẻ khó chịu. Lần đầu tiên Lành thấy Khuê nói chuyện kiểu này, y như một người hoàn toàn khác với người mà nàng gặp hồi mấy ngày trước.

Đám người kia nghe Khuê nói thì cũng chẳng biết phải làm thế nào. Nhưng mà gia thế nhà Khuê rõ ràng là lớn hơn nên họ cũng chẳng dám cãi, chủ đành về tay không rồi bẩm báo lại với ông hội đồng sự việc thế nào để ông còn định đoạt. Họ biết nếu như đây là ý của Khuê thì ông hội đồng sẽ chẳng dám làm gì quá đáng với họ đâu, vì xét về gia thế lẫn tiền bạc thì nhà của Khuê hơn nhà của ông hội đồng về mọi mặt.

Mưa thi nhau rơi trên người Khuê, nhưng mà cô cũng chẳng quan tâm lắm, do cô đang bực bội nên là cô cứ như vậy đi trong màn mưa lất phất cho tới khi tới nhà mới. Hiện tại căn nhà này đã là của cô vì có giấy trắng mực đen đầy đủ, số vàng còn lại thì cô sẽ cho người gửi tới sau, đương nhiên họ sẽ không sợ cô quỵt khi mà cô đã đưa hẳn năm chục cây vàng, nếu như Khuê không đưa luôn sáu cây còn lại cũng chẳng sao vì họ biết cô là ai, thà cho luôn sáu cây vàng để sau này được nhờ hơn thế.

Nhìn hai đứa đầy tớ vì đi theo mình mà quần áo cũng trở nên ẩm ướt, Khuê đành kêu tụi nó hãy đi ra sau bếp coi có sẵn củi không đặng mà đốt lửa hong khô đồ trước kẻo bệnh, còn cô thì phải thay ra bộ đồ khác cái đã. Cái vali này của cô thì sao có thể ướt nổi với những hạt mưa lất phất kia.

Thay xong quần áo thì bỗng dưng Khuê cảm thấy chóng mặt vô cùng, cô cố gắng bước ra bên ngoài để tìm Lành xem nàng đang làm gì. Bước tới bộ ghế sa lông, cô thấy nàng đang ngồi ở ghế dài hình như là vẫn đang chờ cô ra.

"Em có ướt ở đâu không, lấy đồ tôi mặc đỡ đi." Khuê thoáng loạng choạng bước tới gần Lành. Tưởng chừng sẽ ngã đến nơi khi đôi mắt cô bỗng dưng trở nên hoa đi thì cánh tay bỗng cảm nhận được luồng hơi ấm áp đang bao phủ. Lành thấy Khuê có vẻ không ổn nên đã tính toán trước, may sao mà nàng có thể đỡ cô kịp.

"Sao cô nóng quá vậy, thôi về phòng nghỉ ngơi trước đi." Lành khi chạm vào cánh tay của Khuê thì khẽ giật mình, nàng muốn chắc chắn hơn nên đưa tay lên sờ trán của Khuê thử thì nhận ra nóng vô cùng, nàng biết Khuê do đêm qua chịu lạnh cộng thêm hôm nay dầm mưa nên đã bị sốt rồi, nàng nàng thầm nghĩ trong bụng phải đưa cô vào phòng nghỉ ngơi trước rồi chăm sóc này nọ sau.

Chủ của nhà này cũng quá là chu đáo đi. Hôm qua mới mua nhà biết mặt Khuê là con gái cưng của ông cai tổng thì đã vội giúp cô mua đầy đủ mùng mền rồi xếp gọn sẵn trên giường.

Nếu như mà nói mua cái nhà này thì Khuê thiệt sự không lỗ tí nào vì trong nhà này mặc dù là nhà mới nhưng mà nó lại có đầy đủ hết những nội thất thiết yếu y như là căn nhà có người sống hàng ngày, có lẽ nhờ như vậy nên mới có thể bớt lạnh lẽo hơn.

Lành do nhỏ con nên vừa dìu Khuê vào trong một căn phòng bất kỳ là đã có chút mệt. Nàng nhìn giường không còn cách đó bao xa nên cố ráng thêm một chút nữa thôi là được rồi.

Còn về Khuê, cô biết hết tất cả mọi thứ xung quanh nhưng cô không thể tự chủ được bản thân mình. Cơ thể cô không hề có một tí sức lực gì cả, cô cứ như vậy để cho Lành dìu mình đi còn bản thân cô cố gắng nương theo cái con người bé nhỏ ấy tới bên giường.

Sau khi tới giường thì Lành thả Khuê xuống, nhưng mà ai ngờ đâu cô nặng quá nên là cũng kéo nàng xuống theo luôn. Lúc này đây hai ngươig bỗng chốc mặt đối mặt gần trong gang tấc, nàng còn có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của Khuê đang phả lên mặt mình.

Đôi mắt Khuê lờ đờ nhìn người trước mặt, cô dùng những sức lực cuối cùng để chống tay xuống giường tránh cho cả người mình ngả đè lên em ấy. Nhưng mà khi cô chống tay như vậy thì cả hai lại gần trong gang tấc, gương mặt xinh đẹp không nhuốm tí bụi trần khiến Khuê đang trong cơn sốt cứ tưởng mình đang ở cõi bồng lai vì em ấy đẹp như một tiên nữ.

Khuê lắc lắc đầu vài cái để có thể nhìn rõ hơn gương mặt ấy. Nhưng mà dù cho có lắc cỡ nào thì vẫn không thể nhìn rõ hơn được mà hình như nó còn bị phản tác dụng khi mà cô cảm thấy cơ thể mình ngày một lịm dần rồi bắt đầu chẳng nhớ gì tiếp theo nữa cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui