Nhà của Khuê từ khi có gương mặt mới là cậu Phong thì không khí lúc trước đã vui nay càng vui hơn. Cậu Phong tuy là đờn ông nhưng sống giữa một không gian toàn là phụ nữ như vậy thì cậu cũng chẳng làm gì cho người ta phải nhìn cậu là một người không đứng đắn. Tối cậu ngủ trong phòng xa khu vực có phụ nữ ở, sáng thì cậu thức sớm giúp Bưởi gánh nước, ôm củi. Nhìn cậu như vậy, nếu mà không nói ra thì chắc cũng không ai biết được cậu là một công tử sống trong nhung gấm lụa là từ nhỏ.
Ngồi ở bến sông rửa ráy lại gương mặt và cơ thể dính bùn đất vì ban nãy cậu có tát mương bắt cá với hai đứa nhỏ, sẵn tiện sông nước đàn chảy vô nên câku nhảy xuống tắm táp cho mát mẻ. Phong cởi chiếc áo sơ mi trắng để lộ ra thân hình cùng cơ bắp vô cùng rắn chắc. Tuy không quá đô như những gia đinh làm việc cực nhọc khác, nhưng mà cơ thể của cậu cũng phải nói là khác xa với gương mặt búng ra sữa với làn da trắng như công tử bột này của mình. Nhìn sau lưng thì người ta còn tưởng cậu là ông Tây nào tại vì cậu quá trắng và vóc người cao ráo bảnh bao này.
"Xà bông nè, anh đi lội sình với mấy đứa nhỏ nãy giờ mà không tắm xà bông thì nó hôi lắm." Lành đem cục xà bông để bên cạnh áo sơ mi của cậu Phong. Không phải là nàng không giữ ý tứ khi mà đàn ông con trai đang tắm rồi cái đi lại nhìn, mà là nàng đem cho cậu cục xà bông để cậu tắm táp cho sạch sẽ. Ban nãy cậu đã giúp nàng dọn dẹp lại vườn tược rồi đi lội sình bắt cá nên nàng mới thuận tiện đem cho cậu cục xà bông khi ra đây giặt tã cho con mà thôi.
"Cảm ơn nghen, chi cho cực thân vậy hông biết."
"Cậu Phong, đỡ con." Thằng Tẹo từ đâu ở trên bờ nhảy xuống cái đùng khiến cho nước bắn lên tung tóe. Nó cười toe toét ôm lấy cổ của Phong để cậu lặn xuống nước rồi trồi lên như ông Nược. Dù có sặc rồi ho mấy cái khi Phong lặn lâu vậy mà nó cũng cười hì hì kêu Phong làm như vậy nữa.
Lành để thau tã của con nàng trên bờ, nàng chờ cho hai người này tắm rửa chơi đùa xong xuôi thì nàng mới giặt, chứ tã dơ mà giặt ngay chỗ người ta đang tắm thì kỳ cục chết.
"Chị Lành, chị để đồ của hai đứa nhỏ đây em giặt cho!" Con Bưởi đã xong công chuyện nhà thì cũng chạy tọt ra bến sông đặng giúp Lành giặt đồ. Trong nhà Tú đang làm đồ ăn chuẩn bị ăn cơm. Nó thì không biết làm, đứng sớ rớ một hồi bị la mất công. Thôi thì chạy ra đây, kêu Lành vô trong đó làm đồ ăn còn đồ này để nó giặt. Vì sao Bưởi kêu con của Lành là hai đứa nhỏ mà không kêu là cô cậu chủ thì đây đã là lệnh của Khuê. Cô đã nói đứa nhỏ này tuy là con cô, nhưng cô coi Bưởi với thằng Tẹo không khác gì em út của mình, nên là cô nói cứ kêu hai đứa con của cô là em vì cô không muốn tụi nó lớn lên sẽ có thói hạch sách người ở như cô khi xưa.
"Vậy nhờ em nghen, nhưng mà để hai người kia tắm lên rồi em hẵng giặt." Lành nhẹ giọng dặn dò.
"Dạ, em biết rồi."
Sau khi chơi đùa rồi bơi lội chán chường thì Phong với thằng Tẹo thi coi ai bơi đua vô bờ nhanh nhất. Hai người bắt đầu đếm một hai ba rồi bắt đầu bơi, chưa vô tới nơi nữa là đã nghe tiếng con Bưởi la lên, tiếng la của nó vừa nghe qua là biết đang khó chịu khi có người đang giở trò quấy rối. Phong nhìn vào trong, thấy Bưởi bị hai ba người vây vòng tròn thì vội bơi nhanh vô. Cậu phóng lên bờ chen vào đám người cao ráo kia, "Ê, làm gì em tao?" Phong dùng thân thể cao lớm, rắn chắc đứng che chắn trước người con gái nhỏ bé kia.
"Cậu, ông này cứ nắm tay nắm chân con." Con Bưởi nép sau lưng của Phong cũng kể ra sự tình. Hôm qua nó đã cảnh cáo rồi mà còn chưa sợ, vậy mà hôm nay còn kéo thêm người tới xong cho tiền cho vàng nó kêu nó theo ổng. Bộ ổng tưởng nó dư hơi hay sao?
"Quỳnh ơi, vô ăn cơm em." Tú bước ra khỏi cửa rào. Ban nãy Lành nói Bưởi đang giặt đồ ngoài mé sông thì cô vội đi kiếm, lúc vừa thấy Bưởi là cô đã tiến tới kêu vô ăn cơm ngay, cũng không để ý không khí xung quanh đang căng như dây đàn.
Không khí nồng nặc mùi thuốc súng bao trùm, Tú lúc này mới quan sát tình hình. Bưởi thấy cô vừa ra là chạy sang giữ tay cô ngay, y như Tú là một chỗ dựa vững chãi và đủ an toàn cho nó vậy. "Kệ ổng đi cậu, mình vô ăn cơm thôi, đồ thì con xách nước giặt sau." Bưởi thấy cứ dây dưa ở đây hoài cũng không tốt, huống hồ lỡ như có xô xát thì chỉ có mỗi mình cậu Phong là đờn ông thì sao làm lại ba bốn người. Nói về tay đôi thì cậu có thể thắng, nhưng cái này là vấn đề số đông thì không thể nào một mình cậu chấp ba bốn người được
"Cái gì vậy em?" Tú không hiểu ất giáp gì, cô chỉ thấy hiện tại không khí đang quá căng thẳng như sắp giết nhau tới nơi. Còn tiền với một số nữ trang cũng rơi vãi trên nền đất thì cô quay sang hỏi Bưởi là chuyện gì.
"Em còn trẻ đẹp mơn mởn, theo anh đi, anh có nhà cao cửa rộng, rước em về cho em mần bà cả, mặc quần là áo lụa, hà cớ chi phải cực thân mần con ở trong nhà này cho phí hoài tuổi xuân rồi mặc miết bộ đồ bà ba rách này." Giọng nói ngả ngớn vang lên rất nhanh đã thu hút tầm mắt của Tú. Cô nghe cha già trước mặt nói giọng đó thì cũng hiểu bảy tám phần, cô nắm lấy bàn tay của Bưởi để giữ bản thân sẽ không lột guốc ra mà phang ông ta một cái chết tươi ngay bây giờ. "Mau im cái miệng ông lại trước khi tôi đá văng cái cuống họng ông."
Tú đanh thép nói ra một câu làm cho Phong bên cạnh nghe xong cũng nuốt nước miếng. Nào giờ thấy Tú ít nói, nữ công gia chánh, thêu thùa, nấu cơm này nọ cũng giỏi giang thì cậu cứ tưởng Tú là một cô gái hiền lương thục đức. Ai mà có ngờ, vừa nghe có người đụng chạm vô người thương của Tú một cái mà cô đã đòi đá văng cuống họng người ta rồi.
Tú hất hất cái mặt gợi đòn làm cho mấy gia đinh kia trở nên nổi máu nóng. Tụi đó muốn nhào vô thì bị người đờn ông hôm qua cản lại, ông ta ra hiệu cho gia đinh im lặng, từ từ đi lại trước mặt Tú. "Sao, đá hả? Mặc đầm đá thử cái tôi coi, đá cái ai lỗ biết liền." Nói xong cái cười lên ha hả. Ông ta trêu ghẹo Tú đang mặc đầm thì nếu như đá cao lên đương nhiên sẽ bị thấy bên trong, mà thấy thì đương nhiên người nhục nhã sẽ là Tú vì ở đây chỉ toàn đờn ông thôi.
Tú nhếch miệng cười, cô vừa định vung chân đá một cái thì đã có người phỏng tay trên. Con Bưởi cầm mấy miếng tã cũ của hai đứa nhỏ chưa kịp giặt dí thẳng vô mặt ông ta khiến ông ta vì bị phục kích bất ngờ mà phải lùi ra sau mấy bước.
Đưa tay quẹt thử coi vừa mới nãy bị ụp cái gì vô mặt, nhìn trong lòng bàn tay là một thứ hết sức kinh dị mang một sắc màu vàng khiến ông ta ói lên ói xuống tới mật xanh. "Mày, con chó này!" Ông ta điên tiết vì bị Bưởi năm lần bảy lượt từ chối, đã vậy còn ụp tã phân lên mặt thì ông ta kêu gia đinh trừng trị nhóm người của cô. Nhưng mà chưa kịp lên tiếng ra lệnh thì chỗ chân còn sưng to hôm qua vào hôm nay đã bị giậm thêm cái nữa.
"Ông ngon nói thêm cái nữa, tui nhét hết thau tã này vô họng ông bây giờ, đồ cái miệng dơ như hầm cá vồ."
Con Bưởi nãy giờ im là nó ráng cho êm chuyện thôi, nhưng mà đụng tới cô Tú của nó thì nó ăn thua đủ. Đừng có tưởng nó lùn thì nó không mần gì được à nghen, nó cũng từng có một chiến công hiển hách khi đi đánh lộn bằng cách móc mũi người ta chứ bộ.
"Nhờ vô tụi bây!" Thằng Tẹo len lén vô nhà từ đời nào, nó lôi một bầy chó gần chục con ra rồi ra lệnh cắn hết mấy người kiếm chuyện kia. Bầy chó vừa nghe nó huýt sáo ra lệnh một cái thì bắt đầu nhe ra hàm răng trắng dã, tụi nó sủa lên rồi vồ tới cấu xé đám người kia như là một cái nùi giẻ khiến cho ai nấy cũng bỏ chạy tán loạn.
Gia đinh thì trẻ khỏe nên chạy lên ghe trước, còn ông ta vì chân hôm qua bị giậm tới nay đã sưng to, bây giờ bị Bưởi bồi thêm cho cái nữa thì chạy không nhanh được. Cứ cà nhắc cà nhắc cho tới khi một con chó trong bầy tặng cho ông ta một dấu răng thân thương ngay bờ mông.
Trở vô nhà, Phong thay ra bộ quần áo mới rồi chuẩn bị ăn cơm. Lúc mà cậu đi ra ngoài thì chạm phải Bưởi đang cầm cây chổi đi cất, cậu thấy nó thì lại phì cười vì sự việc ban nãy. "Nhỏ con mà dữ thấy ớn." Cậu xoa đầu của Bưởi như một đứa em gái, nhẹ giọng nói nó sao dữ quá, có mần lại ai hay không mà máu chiến vậy.
"Tại mấy ổng đụng tới cô Tú thôi, mà cũng nhờ cậu lên can ngăn, chứ không thôi con bị sàm sỡ rồi." Bưởi gãi đầu, nó rất nhanh đã cảm ơn Phong vì đã giải vây giúp nó. Nó biết do đám kia hơi ngại ngần là vì có Phong nên mới không dám lấn tới, chứ gặp chỉ có nó và Tú thôi thì thế nào đám kia cũng ỷ mình là đờn ông mà ăn hiếp nó với Tú rồi.
"Ơn nghĩa gì, thôi ra ăn cơm." Phong cười hiền lộ ra răng khểnh hết sức điển trai. Cậu thúc giục mọi người mau vào bàn ăn cơm vì cậu quá đói rồi. Gắp một miếng khổ qua xào hột vịt ăn thử, Phong vội tấm tắc khen là quá ngon làm cho Tú cũng bắt đầu quẹt mũi kiêu căng. "Mấy đồ quỷ sao làm khó được Mỹ Tú này chứ."
Nói gì thì nói, Tú có tài nấu ăn khá ngon, tới việc làm cần tính tỉ mỉ cao như là đan áo, hay thêu tranh cô đều làm được. Mọi thứ qua tay Tú rồi thì không có gì là tầm thường cả, tới một món đơn giản như khổ qua xào hột vịt thôi cũng làm người khác động đũa liên tục.
"Mới mua cho em cái này nè." sau khi ăn cơm xong Tú và Bưởi ra sau vườn cho mát, sẵn tiện đợi lưng lưng bụng là đem cá mới tát mương bắt hồi sáng đi nướng trui. Tú ôm Bưởi vào trong lòng, cô mở ra hộp nhung, bên trong là một đôi nhẫn vàng. Cô cười cười cầm tay Bưởi đeo vào ngón áp út của em ấy một chiếc, chiếc còn lại cô đưa qua cho Bưởi. "Em đeo cho tôi đi." Tú vô cùng mong chờ, cô thúc giục Bưởi hãy nhanh nhanh đeo nhẫn cho cô vì nhẫn này là nhẫn cưới, mà đã là nhẫn cưới thì phải cả hai cùng trao mới có hiệu nghiệm, minh chứng cho một sự gắn kết bên chặt mãi mãi không thể chia lìa.
-----
Hú leeeeeeeeee tui đã trở lại rồi đây. Đã để các đồng chí chờ lâu rồi~ Thứ lỗi, thứ lỗi 🙇♀️🙇♀️🙇♀️