Kiếp Duyên Tam Độ


Niệm Thực bị nhốt vào cái gọi là "phòng trống" kia.

Đó căn bản không thể gọi là "phòng" được.

Tro bụi sợ là đã tích tụ dày đến vài tấc, góc tường chất ngổn ngang những mảnh gỗ xẻ và giỏ tre rách nát, không có bàn, không có giường, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng cực kỳ mờ mịt.

Nhìn lên có thể thấy những cành cây từ giếng trời cao bằng người, nhưng song cửa lại làm bằng gỗ, nhìn qua cực kỳ rắn chắc, căn bản không có khả năng trốn thoát.

Ha, trốn thoát...!
Y vậy mà còn suy nghĩ chạy trốn...!
Cổ tay bị trói, trong phòng ngay cả cái bàn, cái ghế để bước lên cũng không có, hơn nữa cho dù có, y làm sao có thể thoát ra ngoài từ song cửa kia? Cho dù là y đi ra ngoài, đây là núi của thổ phỉ, y thật có thể còn sống xuống núi?
Lại nói.

Sư phụ và sư huynh bị giết ở đây, y bỏ mặc thi thể của hai người một mình tẩu thoát thì lấy mặt mũi đâu mà quay về Pháp Thiên Tự?
Y phải dùng giọng điệu gì để nói với những huynh đệ vẫn đang chờ đợi rằng sư phụ đã bị đánh như thế nào, sư huynh đã tăng bào nhuốm máu ra sao?
Làm sao y có thể nói ra khỏi miệng...!
Phút chốc, sự hối hận và đau thương không thể giải thích nổi dâng lên cổ họng, Niệm Thực tựa vào góc tường, cúi đầu, nhịn không được rơi lệ.

Phùng Lâm Xuyên sẽ chôn cất huynh đệ bị hắn tự tay giết chết, nhưng thi thể của hai hòa thượng vốn không hề quen biết lại còn là đối tượng cướp bóc sợ là sẽ bị lột tăng bào rồi tùy tiện ném vào khe núi.

Về phần Kim Cương Kinh, Phật môn chí bảo kia...!
Thổ phỉ sẽ không hiểu được giá trị của kinh văn kia, sẽ không nhận ra thư pháp của các bậc học giả tiếng tăm trên đó, rất có thể những kinh văn đó sẽ bị cho là phế vật, bị nhét vào bếp làm giấy vụn rồi hóa thành tro bụi.

Y cậy vào mười năm thanh tịnh tu hành theo Phật môn, tự cho là đã hiểu thấu đáo thiên cơ, cuối cùng lại phải chịu kết cục thế này.

Thế tục không chịu buông tha y, để y tận mắt thấy cái chết cùng sự hủy hoại, lại chỉ có thể bất lực.

Trong căn phòng u ám trống trải, Niệm Thực không nhớ rõ mình đã chịu đựng bao lâu.

Y chỉ nhớ mắt thấy tia nắng ban ngày ngả về tây trên bức tường, tai nghe tiếng chim rừng vỗ cánh trở về vụt qua song cửa.

sau đó.

Y bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, thấy một bóng người vụt qua khe cửa.

Chẳng lẽ đây là đến lấy mạng y?
Hoảng sợ cùng tuyệt vọng khiến y khó thở, Niệm Thực giãy dụa đứng dậy, lưng áp sát vào tường đất phía sau.

Y nhìn không rời mắt vào cánh cửa bị khóa từ bên ngoài kia, cửa mở, đứng đó là một nam nhân có phần hơi gầy.

Vóc dáng không quá cao, khuôn mặt trắng nõn, tóc tai chỉnh tề, còn đeo một cặp kính tròn.

Lúc này, Niệm Thực mới nhận ra đây là người tự xưng xuất thân quân y kia, đại phu trong trại.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi đâu." Nở nụ cười, nam nhân đi giày ống, quần dài quân đội và áo sơ mi giống Phùng Lâm Xuyên bước vào: "Ta họ Hà, Hà Kính Sơn.

Đại ca kêu ta đến đây xem thương thế của ngươi."
Niệm Thực không biết nói gì, nhưng xét từ ánh mắt và biểu tình của người kia, cũng không chứa thần sắc âm hiểm, nghĩ hẳn là không có sát ý.

Thoáng buông xuống phòng bị, y lấy lại bình tĩnh, nói với đối phương bản thân không bị gì nghiêm trọng.

"Có nghiêm trọng hay không, người bị thương chính mình có khi cũng không biết được.

Lại nói, ngươi không cho ta khám bệnh, lúc trở về, một cửa kia của đại ca ta không qua nổi."
"Nói ta không sao là được rồi." Niệm Thực như trước không muốn để đại phu kia tới gần, nhưng Hà Kính Sơn vẫn cứ từng bước một đi đến trước mặt y, trên mặt mang theo nụ cười điềm tĩnh như thể đang xoa dịu con linh dương đã rơi vào bẫy.

"Ngươi là người xuất gia, hẳn là so với bọn ta đám người vào rừng làm cướp càng hiểu rõ tính mạng đáng quý ra sao, vẫn là để ta xem bệnh đi." Thuyết phục như vậy, Hà Kính Sơn quay đầu hướng về phía cửa, hơi nâng giọng kêu một tiếng: "Vãn Hà, đem hòm thuốc vào đây."
Lên tiếng trả lời rồi bước vào là một nữ tử.

Niệm Thực phá lệ hơi sửng sốt.

Y chưa từng gặp qua nữ nhân nào mỹ mạo đến thế, càng không thể tưởng tượng nữ nhân như vậy sẽ xuất hiện trong hang ổ thổ phỉ.

Gương mặt diễm lệ, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao, trâm cài chéo bằng ngọc trắng.

Trên bộ y phục màu chàm là hoa văn sen xanh thanh nhã, đôi chân rõ ràng chưa từng bị bó đi một đôi giày thêu tao nhã.

Đột nhiên ý thức được bản thân đã vi phạm quy tắc của người xuất gia, cả gan đánh giá một nữ tử như vậy, Niệm Thực phút chốc đỏ mặt, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Nhưng hiển nhiên là đã quá muộn.

"Tiểu hòa thượng, ngươi dẫu gì vẫn là đệ tử nơi cửa Phật, vậy mà nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp, ánh mắt so với đám người thô kệch cũng không khác biệt nha." Nữ tử cười nói, tay ngọc nhỏ dài cầm theo hòm thuốc đặt bên chân của Hà Kính Sơn, "Tam ca, có thể có người nhớ thương đến kiều thê kết tóc của chàng, chàng không quản sao?"
"Được rồi nàng." Nở nụ cười bất đắc dĩ, Hà Kính Sơn đẩy mắt kính, nhìn về phía Niệm Thực vẻ mặt vẫn còn đang đỏ bừng, "Ngươi đừng để ý, vợ ta chính là cá tính như vậy, nàng chỉ muốn giúp ngươi vui vẻ thôi, không có ác ý."
Chần chờ trong chốc lát mới cụp mắt xuống, gật đầu, Niệm Thực vô thức lần tràng hạt trên cổ tay nhưng chỉ chạm được sợi dây thừng đang trói buộc.

"Nào, để ta xem vết thương của ngươi." Hà Kính Sơn nói, nhấc hòm thuốc đi tới trước mặt Niệm Thực, "Thừa dịp trong phòng vẫn còn ánh sáng, nếu để trời tối dần, nhìn dưới ngọn đèn có thể không rõ lắm."
"Ta quả thật không có vấn đề gì." Như cũ muốn cự tuyệt, rồi lại cảm thấy thầy thuốc họ Hà này vẻ mặt nhã nhặn, đối với y khách sáo lễ độ, chống cự quá mức không thích hợp, Niệm Thực đặc biệt mâu thuẫn.

"Ngươi có phải cảm thấy ta ở chỗ này khiến ngươi ngượng ngùng? Như vậy được rồi, ta đi là được." Nữ tử che đôi môi đỏ mọng cười nói, để lại một câu "Tam ca, ta ra ngoài trước đây.", liền rời khỏi phòng.

"Được rồi, hiện tại hẳn là có thể? Ngươi cũng đừng khiến ta khó xử, tính khí của đại ca ngươi cũng thấy đấy."
Lần thứ hai nhắc đến tính khí của Phùng Lâm Xuyên, Niệm Thực cảm thấy lạnh người.

Đúng vậy, y đã thấy...!
Thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng khiến thầy thuốc này rước lấy tai vạ, y đáp ứng yêu cầu khám bệnh.

Hà Kính Sơn cởi dây trói và tăng bào trên người y, sau đó cẩn thận kiểm tra dấu vết quyền cước trên người và trên mặt y.

"Ừm, xương cốt không có việc gì, nhưng là bị tổn thương da thịt, ta ở đây có thuốc mỡ bôi ngoài da, để lại cho ngươi một hộp, tự mình bôi, ước chừng ba ngày là có chuyển biến tốt." Vừa nói vừa lấy ra từ trong hòm thuốc một hộp thiếc rất mỏng, đưa tận tay Niệm Thực, Hà Kính Sơn khóa lại hòm thuốc, nhấc lên chuẩn bị đi ra ngoài."
"Thí, thí chủ xin dừng bước." Cố lấy dũng khí gọi đối phương lại, Niệm Thực vừa vội vàng mặc xiêm y, vừa cố gắng bình tĩnh thăm dò, "Có thể cho hay...!tình huống của sư phụ và sư huynh ta?"
"À, đã được hạ táng."
"Hạ táng?"
"Ừ." Suy nghĩ một chút, tựa hồ vẫn là quyết định giải thích chi tiết một chút, Hà Kính Sơn xoay người lại đối mặt với Niệm Thực, "Đại ca tuy nói tính tình thô bạo, nhưng làm người làm việc cũng có nguyên tắc, quy củ.

Phàm là người mất mạng khi làm ăn, hắn đều sẽ cho an táng trong quan tài trắng, chôn ở triền núi phía đông hướng về phía mặt trời, có mộ phần, có bài tử ghi rõ ngày tháng năm chôn cất."
"....Kia...." Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho đúng, Niệm Thực làm sao cũng chưa nghĩ đến tên đầu lĩnh thổ phỉ bá đạo lỗ mãng kia thế nhưng sẽ cho người nhặt xác, an táng những người bị hại, sửng sốt trong chốc lát, y mới lần nữa mở miệng, "Kia, sư phụ và sư huynh ta trên người mang gì đó..."
Không dám nói ra ba chữ Kim Cương Kinh, nhưng lại hỏi như thăm dò, Niệm Thực thật cẩn thận muốn tìm ra manh mối từ trong mắt đối phương.

Nhưng đối mặt với y chỉ là sự thản nhiên.

"À, lộ phí vốn không có bao nhiêu, đại ca tùy tiện đưa cho các huynh đệ chia.

Quần áo, ô dù, kinh Phật giữ nguyên đưa đi hạ táng theo.

Đại ca còn nói, hòa thượng ngu dốt, toi mạng chính vì kinh Phật."
Niệm Thực chợt thấy yên tâm.

Nghĩ đến người này hẳn là không lừa y, thật tốt quá, Kim Cương Kinh và sư phụ chôn cất cùng một chỗ, mặc kệ cái gì ngu dốt hay không, Phật môn chí bảo không bị đạo tặc hủy hoại, chính là trong cái rủi lại có cái may.

"À đúng rồi, đại ca kêu ta mang đồ ăn cho ngươi." Vừa nói, Hà Kính Sơn vừa lấy ra một cái đĩa được bọc kín bằng vải túi đậu (1) từ ngăn kéo mỏng dưới đáy hòm thuốc, mở tấm vải ra, là mấy miếng há cảo chiên được sắp xếp chỉnh tề, "Vẫn còn nóng, ăn đi, yên tâm, là đồ chay."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương đem chén đĩa đặt trên cái gốc cây khô xù xì coi như sạch sẽ, Hà Kính Sơn mang theo hòm thuốc rời khỏi phòng.

Sau khi cửa bị khóa, một nam một nữ vừa nói vừa rời đi.

Niệm Thực dựa vào tường với tâm trạng phức tạp, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Sau khi ổn định một chút, mới phát hiện thương tích trên người quả thật đều đang đau nhức tra tấn y, hơn nữa trong bụng thực sự trống rỗng.

Nhìn nhìn hộp thuốc giảm đau trong tay, lại nhìn sang đĩa há cảo đặt bên cạnh, Niệm Thực cười khổ cùng tự giễu chính mình, cuối cùng vẫn vươn tay đến thức ăn.

Sau đó, ngay khoảnh khắc chạm vào mép đĩa, y mới đột nhiên ý thức được dây thừng trên cổ tay đã được cởi ra từ khi khám bệnh, đối với y không còn nửa điểm trói buộc.

(1) Vải túi đậu:
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui