Kiếp Duyên

CHƯƠNG 24

“Thao ca ca, ngươi để cho Uý Thiên trông thấy Tiểu Hoàng Thúc đi. Hắn đã ở bên ngoài quỳ hai ngày rồi.” Lưu Ly đi vào nội thất, lấy hết dũng khí thay Uý Thiên cầu tình. Lưu Thao trừng mắt nhìn Lưu Ly, làm cho Lưu Ly ngậm miệng.

“Phụ thân…… Sợ sợ…… Thiên Thiên…… Thao nhi…… Sợ sợ……” Trên giường, đã sốt cao hôn mê hai ngày Lưu Thiên Tứ không ngừng lảm nhảm những lời vô nghĩa. Hắn tâm trí nguyên bản đã không kiện toàn, giờ lại trải qua chuyện đáng sợ như vậy, bệnh tình tăng thêm.

Lưu Ly khẽ cắn môi, bất cứ giá nào cũng phải hỏi rõ.”Thao ca ca, nếu ngươi không thích Tiểu Hoàng Thúc cùng Uý Thiên một chỗ, lúc trước vì sao không ngăn trở? Nếu ngươi mang Tiểu Hoàng Thúc bước chân vào giang hồ, thì Tiểu Hoàng Thúc cũng sẽ không bị kinh hách. Ngươi như bây giờ, chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?” Lưu Ly tuy rằng bởi vì trước kia Uý Thiên đối với nàng bất kính mà luôn tìm cơ hội chỉnh hắn, nhưng nàng làm sao không biết Lưu Thiên Tứ thích Uý Thiên, Uý Thiên thích Tiểu Hoàng Thúc, cho nên nàng muốn nhìn thấy Uý Thiên cùng Tiểu Hoàng Thúc bên nhau, nàng hy vọng Tiểu Hoàng Thúc có thể hạnh phúc. Nhưng hiện tại, Tiểu Hoàng Thúc cứ luôn miệng gọi Uý Thiên, mà Lưu Thao lại không cho hai người gặp mặt, Lưu Ly hận không thể bổ đôi đầu Lưu Thao ra, nhìn thử rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Thao ca ca, ngươi nói chuyện đi a, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho Tiểu Hoàng Thúc thương tâm sao?! Còn có, cái tên thuộc hạ kia của ngươi, cái tên âm dương quái khí gia khoả ấy, hắn hạ độc Y Tích, uy hiếp Y Tích trong một tháng phải lấy được sự tín nhiệm của Tiểu Hoàng Thúc, nếu không sẽ giết Y Tích, này lại là vì sao? Ngươi rốt cuộc đang có chủ ý gì?”

Lưu Ly thấy Lưu Thao cứ im lặng giống như câm điếc, càng nói càng giận, một cước đá vào trên đùi Lưu Thao, chọc nàng nóng nảy, nàng phải đi tìm Hoàng gia gia khóc lóc kể lể mới được.

Lưu Thao thản nhiên mở miệng, “Nhiều chuyện.” Căn bản không đem sự phẫn nộ cùng khó hiểu của Lưu Ly xem ở trong mắt, Lưu Thao chỉ một mực chú ý người đang mơ thấy ác mộng trên giường kia.

“Thao ca ca! Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc đang muốn làm cái gì a?!”

Lưu Thao ở bên tai Lưu Thiên Tứ nhẹ nhàng thủ thỉ, đối với người phía sau hạ lệnh: “Đem nàng dẫn đi.”

“Thao ca ca!” Lưu Ly nắm lấy tay đại ca, không chịu đi.

“Dẫn đi.” Lưu Thao quay sang, Ly Thương thấy Lưu Thao đã hiển âm nhu, lập tức đem Lưu Ly mang đi ra ngoài.

“Tức chết ta!” Vừa ra khỏi phòng, Ly Thương buông Lưu Ly ra, Lưu Ly giậm chân, “Ta nhất định phải nói cho Hoàng gia gia biết!” Tức giận hò hét xong lại đi đến trước mặt Uý Thiên đang quỳ trên mặt đất, Lưu Ly nói, “Uý Thiên, đứng lên! Ngươi cho dù có quỳ chết ở đây, cái tên gia khoả vô tâm vô phế (phổi) kia cũng sẽ không mềm lòng. Ngươi theo ta quay về kinh, chúng ta đi tìm đại Hoàng gia gia, để người làm chủ cho chúng ta.”

Uý Thiên lại không nhúc nhích, vẫn quỳ rạp trên mặt đất, khẩn cầu Lưu Thao cho hắn gặp mặt Lưu Thiên Tứ. Ở bên ngoài nghe Lưu Thiên Tứ càng không ngừng kêu tên hắn, kêu sợ, Uý Thiên cái gì cũng không để ý, chỉ thầm nghĩ muốn nhìn thấy mặt tiểu Dụ Đầu của hắn.


“Đại ca.” Lưu Ly nhìn không được, kêu Ly Thương đánh Uý Thiên hôn mê.

“Đại ca, ngươi mang Uý Thiên cùng Y Tích về kinh trước, ta ở chỗ này chờ Hoàng gia gia.”

Ly Thương đối Lưu Ly làm điệu bộ, nói cho nàng không cần chọc Lưu Thao sinh khí, hắn sẽ phái người trong cung truyền tin. Lưu Ly ôm đại ca một hồi, gật đầu đáp ứng, Ly Thương khiêng Uý Thiên rời đi trước.

……

Khi Lưu Thiên Tứ thật vất vả từ trong ác mộng tỉnh lại, sau khi nhìn thấy người đang ngồi bên giường, lập tức vươn hai tay.

“Dụ Đầu, tiểu Dụ Đầu của Tam ca, Tam ca đến đây, chớ sợ chớ sợ.” Đôi mắt đỏ hoe, Lưu Tích Tứ cúi người đem người gầy đi không ít ôm vào trong lòng. Mấy ngày liền sốt cao không ngừng nói lời vô nghĩa làm cho Lưu Thiên Tứ nói không ra lời, vô lực nằm ở trong lòng ca ca, Lưu Thiên Tứ thanh âm khàn khàn há mồm kêu: phụ thân, phụ hoàng, phụ vương, đại ca, Thiên Thiên…… Lưu Thiên Tứ đem mọi người tối trọng yếu trong lòng hắn hô một lần.

“Ngoan, Dụ Đầu, đừng nói lời nào nữa. Nhị ca lập tức mang ngươi gặp phụ thân, phụ hoàng cùng phụ vương.” Lam Vận Vanh hai tròng mắt che kín tơ máu, biết được Lưu Thiên Tứ gặp chuyện không may, hắn lập tức mã bất đình chạy tới. Sau khi nhìn thấy Lưu Thiên Tứ, hắn lửa giận liền ngay cả Bạch Hãn Triệt cũng không thể khiến cho hắn bình ổn.

“Dụ Đầu không sợ, Nhị ca, Tam ca, Triệt ca ca cùng Thao nhi đều ở trong này bồi Dụ Đầu. Người xấu đã chạy rồi, không bao giờ đến nữa đâu.” Bạch Hãn Triệt cầm bát, ánh mắt đồng dạng hồng hồng, thấy Lưu Thiên Tứ rụt rụt cổ, hắn nhẫn xuống chua xót, yểu ra một muỗng cháo, “Dụ Đầu, Triệt ca ca làm cháo đậu đỏ mà Dụ Đầu thích ăn nhất, Dụ Đầu nếm thử, ngoan.” Thổi thổi, Bạch Hãn Triệt uy qua.

Lưu Thiên Tứ ăn cháo, cố gắng mở to hai mắt ở trong phòng nhìn một vòng, khó nén mất mác kêu lên: “Thiên Thiên……”

Lam Vận Vanh nghe được, đôi mày nhíu chặt, áp chế tính tình khinh hống: “Dụ Đầu, Thiên Thiên đi bắt người xấu còn không có trở về, chờ hắn trở lại, Nhị ca nhất định dẫn hắn tới gặp Dụ Đầu. Chính là Dụ Đầu phải mau chóng khoẻ lại, nếu không, Nhị ca sẽ không cho hắn gặp ngươi.”

Lưu Thiên Tứ trong mắt dâng lên hy vọng, hắn trát trát nhãn tình, thật mạnh điểm hạ đầu, “Hảo hảo…… Chờ……” Hắn phải đợi Thiên Thiên. Tình cảnh này, làm cho ba vị huynh trưởng ở đây cảm giác khác nhau.

“Dụ Đầu, ăn nhiều một chút. Ăn xong rồi, Tam ca kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”


Lưu Tích Tứ ôm Lưu Thiên Tứ càng không ngừng dỗ dành, Bạch Hãn Triệt uy Lưu Thiên Tứ ăn cháo đậu đỏ đã có kèm theo dược, Lam Vận Vanh nhìn đứa con cả liếc mắt một cái rồi đi ra ngoài, Lưu Thao lập tức đuổi kịp.

“Tích Tứ, ngươi khuyên nhủ Vận Vanh cùng Thao nhi, để cho tiểu Dụ Đầu gặp Uý Thiên đi.” Bạch Hãn Triệt mềm lòng, chờ Lưu Thiên Tứ sau khi ăn cháo xong lại ngủ, lo lắng không thôi nói.

Lưu Tích Tứ không đem Lưu Thiên Tứ buông, mà là ôm ở trên người hống hắn ngủ. Nghe được lời của Bạch Hãn Triệt, hắn lắc lắc đầu, “Hãn triệt, chuyện này phụ hoàng cùng phụ vương rất tức giận, hoàng huynh đã hạ chỉ, Lâm Nam Phủ năm tộc trên dưới toàn bộ chém đầu, còn lại trong vòng chín tộc lưu đày phương Bắc. Tiểu Dụ Đầu như thế này nếu để cho phụ hoàng cùng phụ vương còn có hoàng huynh nhìn thấy, sợ là Bán Nguyệt lâu cũng khó may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Uý Thiên, hoàng huynh có thể lưu cho hắn một mạng, nhưng cho hắn cùng Dụ Đầu một chỗ là trăm triệu lần không có khả năng. Huống chi, việc này cha còn không biết, nếu để cho cha biết……”

Bạch Hãn Triệt bất lực thở dài, đau lòng nhìn Lưu Thiên Tứ ngủ không an ổn, “Lúc ấy sau khi biết Uý Thiên, nghe Trương má má nói Dụ Đầu rất thích cùng hắn một chỗ, lại biết được hai người duyên phận thâm hậu, nên muốn làm cho tiểu Dụ Đầu cao hứng, chúng ta cũng không nhúng tay chuyện bọn họ. Làm sao nghĩ đến Dụ Đầu lại để ý Uý Thiên như vậy. Sớm biết như thế, lúc trước nên ngăn cản Dụ Đầu cùng Uý Thiên bên nhau.”

“Loại sự tình này ai đều không nghĩ đến.” Lưu Tích Tứ nói xong, hừ lạnh một tiếng, “Tựa như ai cũng đều đoán không được cái tên Lâm Nam Thượng kia lại có ham mê luyến đồng, luyến đồng cũng liền thôi, còn thích……”

“Tích Tứ, đừng nói nữa.” Bạch Hãn Triệt sắc mặt lập tức trở nên cực kém, “Ta tưởng tượng đến Dụ Đầu thiếu chút nữa rơi vào trong tay người nọ, ta liền sợ hãi. Ngay cả chúng ta chỉ nghe nói đến thủ đoạn biến thái của hắn còn chịu không nổi, có thể nghĩ lúc ấy Dụ Đầu có bao nhiêu sợ.”

Trên khuôn mặt mềm nhẹ của Lưu Thiên Tứ vẫn còn những vết tím xanh, Lưu Tích Tứ âm độc nói: “Ta cùng Nhị ca nói, Lâm Nam Thượng kia không thể chết được, phải để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, cho hắn cũng nếm thử một chút những thủ đoạn mà hắn thích dùng. Nghe Ly nhi nói, nữ nhi kia của hắn dám khi dễ Dụ Đầu, đệ đệ Lưu Tích Tứ bảo bối của ta cũng không phải để cho người ta khi dễ như vậy.”

Bạch Hãn Triệt không vì người của Lâm Nam gia cầu tình, có thể độc ác vô tâm thương tổn Lưu Thiên Tứ, người mà cái gì cũng đều không hiểu, rồi còn đối với một đứa nhỏ làm loại sự tình này, không đáng cho hắn cầu tình. Đến nỗi những người vô tội khác trong Lâm Nam phủ bị liên luỵ, Bạch Hãn Triệt cũng bảo trì yên lặng, nếu không cho mấy người kia phát tiết đi ra, Dụ Đầu cùng Uý Thiên càng không có khả năng được ở cùng nhau.

……

Theo phụ vương vào một căn phòng khác, Lưu Thao mới vừa đóng cửa lại, ngực liền đã trúng một chưởng. Lảo đảo hai bước, Lưu Thao quỳ xuống, trên mặt vẫn như cũ bình tĩnh.

“Phụ hoàng cùng phụ vương đã dặn dò ngươi như thế nào?!” Lam Vận Vanh phản thủ lại cho Lưu Thao một chưởng, Lưu Thao khụ hai tiếng, khoé miệng chảy ra tơ máu, Lưu Thao lại không để ý tới.


“Con không có chiếu cố hảo Tiểu Hoàng Thúc, thỉnh phụ vương trách phạt.” Lưu Thao một chút cũng không cãi lại, thấp giọng nói.

Đi đến ghế dựa ngồi xuống, Lam Vận Vanh chậm rãi mở miệng: “Thao nhi, thân là thái tử ngươi phải nhớ kỹ, vô luận là sự ra sao, cũng không có thể tuyệt đối nắm chắc. Lần này nếu không phải ngươi đối kế hoạch của chính mình quá mức tín nhiệm, Tiểu Hoàng Thúc ngươi cũng sẽ không gặp chuyện không may. Thao nhi, không cần lại làm cho phụ hoàng cùng phụ vương đối với ngươi thất vọng.”

“Vâng, con xin ghi nhớ lời dạy bảo của phụ vương.” Lưu Thao thật mạnh dập đầu ba cái. Lam Vận Vanh “Ân” một tiếng, làm cho Lưu Thao đứng lên.

“Thao nhi, lại đây.”

Lưu Thao đi tới, rồi mới được Lam Vận Vanh xoay người lại, đặt một tay lên lưng hắn. Đau đớn trước ngực chậm rãi giảm bớt, Lưu Thao phun ra một bụm tụ huyết, lúc này mới xoa xoa khoé miệng, xoay người nhìn về phía phụ vương.

“Đem chuyện của tên Uý Thiên kia nói rõ cho phụ vương nghe, Ly nhi theo ta cáo trạng, nói ngươi khi dễ nàng cùng Dụ Đầu.” Không còn vẻ nghiêm khắc như vừa rồi, thần sắc Lam Vận Vanh hơn vài phần từ ái.

“Con bất quá là không để cho Tiểu Hoàng Thúc cùng cái tên Úy Thiên kia gặp mặt mà thôi.” Lưu Thao bình thản trả lời.

Mi phong Lam Vận Vanh nhăn lại, lạnh lùng nói: “Qua hai năm Tiểu Hoàng Thúc ngươi tự nhiên sẽ quên hắn, Ly nhi thật sự là hồ nháo. Chuyện này chỉ sợ Hoàng gia gia ngươi đồng ý cũng vô dụng. Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết hắn đối với Tiểu Hoàng Thúc ngươi có tâm địa ra sao.”

Lưu Thiên Tứ đối Uý Thiên ỷ lại làm cho Lam Vận Vanh ngoài ý muốn, nhưng hắn không tin có người thật sự yêu thương đệ đệ vĩnh viễn không lớn của mình thật lòng, mà hắn lại càng không yên tâm đem đệ đệ giao vào trong tay người khác.

“Phụ vương, Hoàng gia gia đã biết chưa?” Lưu Thao trong mắt xẹt qua sầu lo.

Lam Vận Vanh lắc đầu, ngữ khí trầm trọng nói: “Phụ vương không sợ Hoàng gia gia ngươi lo lắng, chỉ sợ Hoàng gia gia ngươi tự trách.”

……

……

“Thiên Thiên…… Không có……” Lưu Thiên Tứ nhỏ giọng khóc, ở trước ngực sờ tới sờ lui.


“Dụ Đầu, Tam ca không phải nói rồi sao, Thiên Thiên đi bắt người xấu.” Lưu Tích Tứ tâm tình phi thường phức tạp, hắn cùng Nhị ca giống nhau không tin Uý Thiên thật sự thích đệ đệ có chút đặc thù của mình, nhưng Lưu Thiên Tứ vừa tỉnh lại tìm Uý Thiên, làm cho hắn hết sức lo lắng.

“Không đúng không đúng……” Lưu Thiên Tứ lắc đầu, trên mặt tái nhợt tràn đầy lệ, “Không có, không có.” Lưu Thiên Tứ không ngừng sờ ngực.

Lưu Tích Tứ cùng Bạch Hãn Triệt không rõ Lưu Thiên Tứ rốt cuộc nói cái gì mà không có, ngồi ở một bên vẫn chưa hé răng, Lưu Thao xuất ra một khối ngọc bội, nói: “Tiểu Hoàng Thúc, có phải cái này hay không?”

Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn qua, lập tức ngừng khóc, thân thủ lấy bảo bối nắm ở trong tay, suy yếu cười rộ lên: “Thiên Thiên, Thiên Thiên.”

“Thao nhi?” Bạch Hãn Triệt hỏi.

“Đó là của Uý Thiên.” Lưu Thao nhắm mắt lại, thản nhiên trả lời.

Thấy đứa con sinh khí, Bạch Hãn Triệt nhìn Lưu Tích Tứ, rồi mới lấy ra hà bao trong vạt áo Lưu Thiên Tứ: “Dụ Đầu, đem bảo bối của ngươi bỏ vào đây đi.” Lưu Thiên Tứ vội vàng bỏ vào, buộc chặt hà bao, vỗ vỗ. Rồi mới từ trong lòng Tam ca đi ra, đến trước mặt Lưu Thao, hai tay vô lực ôm lấy cháu: “Thao nhi, hảo.”

Lưu Thao đem Lưu Thiên Tứ ôm vào trong ngực chính mình, mở hai mắt: “Tiểu Hoàng Thúc, ngủ đi, Thao nhi cùng ngươi ngủ.”

Nhu dụi mắt, Lưu Thiên Tứ chăm chú nhìn hai mắt Lưu Thao, thổi mấy hơi thở, nhỏ giọng nói: “Thao nhi, không giận.”

Khoé miệng Lưu Thao hơi hơi giơ lên, khuôn mặt xinh đẹp lập tức có vẻ nhu hoà không ít. Lưu Thiên Tứ thấy thế thật sâu cười, an tâm mà thuỳ mắt, đã có “Thiên Thiên” làm bạn, chậm rãi ngủ.

“Thao nhi, Tiểu Hoàng Thúc ngươi cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì, ngươi đừng tự trách.” Lưu Tích Tư` mở miệng.

“Ân.” Lưu Thao tựa hồ mệt nhọc, lại nhắm mắt lại.

Lưu Tích Tứ yêu thương sờ sờ đầu cháu, trong lòng thở dài.

Xe ngựa thong thả hướng kinh thành đi tới, mà lúc này, hoàng cung cũng đã tràn ngập một tầng khí nồng đậm thấp trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận