Kiếp Duyên

CHƯƠNG 3

Lưu Thiên Tứ theo ma ma, hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn có thể cảm giác được chung quanh có người, nhưng hắn nhìn không thấy. Đi ngang qua một cái đầm nước, Lưu Thiên Tứ chạy tới, nhìn thấy trong nước có cá, hắn cười ha hả đối ma ma nói: “Cá, nhỏ.” Nơi này cá so với trong cung nhỏ hơn rất nhiều, Lưu Thiên Tứ ngồi xổm xuống nhìn kỹ bầy cá, tay nhỏ bé ở trên mặt ao phất qua phất lại vẫy nước, con cá bị hắn dọa bơi tán loạn chung quanh, Lưu Thiên Tứ mừng rỡ cười toe toé.

Người đi theo Lưu Thiên Tứ tới cũng không vội, bọn họ sớm thành thói quen cử chỉ của Lưu Thiên Tứ, nhưng người dẫn đường lại đang rất lo lắng, nghĩ thầm, rằng nếu làm cho lâu chủ sốt ruột chờ cũng không tốt, đang muốn tiến lên thúc giục, chân liền bị người hung hăng chặn đứng, ngay cả kêu đều kêu không được, á huyệt đã bị điểm. Nhìn lại, đúng là do lão phu nhân kia.

Này vừa động, Lưu Thiên Tứ cảm nhận được chung quanh dao động, hắn đứng lên vẫy vẫy tay tràn đầy nước, lại nhìn xem bốn phía, thật sự có người đâu. Quay đầu lại xem ma ma, gặp ma ma thần sắc không thay đổi, Lưu Thiên Tứ ngồi xổm xuống tiếp tục ngoạn ngư. Trương má má nhìn xung quanh bốn phía, nơi này có ám trang, tiểu chủ tử đã nhận ra.

Lúc này ở thư phòng Uý Thiên đang chờ đợi cuối cùng cũng buông bản tấu trong tay nhìn về phía cửa, cho dù theo cửa đi đến hậu viện, cũng nên tới rồi. Uý Xuyên cũng là kỳ quái sao vậy nửa ngày cũng không gặp người, phái người chạy ra xem tình hình thế nào, kết quả lại biết được tiểu oa nhi kia đang ở trong vườn ngoạn thủy. Uý Xuyên nhìn về phía đại ca, đã thấy đại ca lại cầm lấy tấu tiếp tục xem, hắn cũng cầm lấy trà kiên nhẫn chờ đợi, xem ra là một tiểu oa nhi ham chơi.

Ngay lúc Uý Xuyên chờ không kịp quyết định sẽ tự mình đi ra ngoài nhìn xem thì một đạo thanh âm ngọt ngào truyền đến.


“Bá bá.” Nhìn thấy Lý Giang, Lưu Thiên Tứ bỏ ra tay ma ma cao hứng chạy đến, thấy trên mặt Lý Giang có huyết, Lưu Thiên Tứ sợ tới mức thở nhẹ một tiếng. Mà từ lúc Lưu Thiên Tứ đến, Uý Xuyên trong mắt hiện lên hiểu rõ, Uý Thiên hai mắt mị một chút, hiện lên cái gì đó, nhưng cũng rất mau, không có bất luận kẻ nào phát hiện.

“Đau.” Kiễng mũi chân, bàn tay nhỏ bé muốn lau mặt cho Lý Giang. Lý Giang vội vàng loan hạ thắt lưng, Lưu Thiên Tứ học phương pháp người trong nhà thường đối với hắn, ở trên mặt Lý Giang thổi mạnh, còn thẳng niệm: “Đi rồi đi rồi.”

“Ân, đi rồi, một chút cũng không đau.” Lý Giang lập tức đáp lại khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau lòng của Lưu Thiên Tứ, hoàn toàn bỏ qua thái độ của chủ tử nhà mình. Tiểu oa nhi đáng yêu như thế, hắn làm sao nỡ động tới chứ.

“Bá bá, ” lôi hà bao chính mình ra, Lưu Thiên Tứ lấy ra huyết hổ phách phóng tới trên tay Lý Giang, “Cấp.”

“Này……” Lý Giang không hiểu ý tứ Lưu Thiên Tứ, Trương má má đứng bên cạnh giải thích, “Tiểu chủ tử nhà ta lấy vật này đổi với ngươi ba món đồ vật đã lấy đi, hắn sợ ngươi bị trách phạt.” Trương má má nhìn qua một lượt người nọ ở trước mắt, tình huống hiện tại xem ra Lý Giang quả thật bị trách phạt.

Lý Giang cầm lấy huyết hổ phách, phải cũng không phải mà không cần cũng không phải, khó xử nhìn về phía chủ tử nhà mình, đã thấy tầm mắt chủ tử dừng lại ở trên người tiểu oa nhi.


Lưu Thiên Tứ cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngước đầu nhìn lên, tiếp theo cúi đầu nhìn vào hà bao chính mình, nhanh tay nhét vào trong vạt áo, cẩn thận liếc về phía Úy Thiên, ngoài miệng kêu lên: “Tiểu Tứ Nhi a.” Cũng thối lui đến phía sau ma ma, một bộ dáng sợ hãi Uý Thiên đoạt lấy bảo bối của mình.

“Phốc” hiểu được Uý Xuyên vừa định cười, lại chỉ có thể nghẹn trở về. Trách không được Lý tổng quản hai lần đều bị tiểu oa nhi này đoạt, nếu là hắn, phỏng chừng nhịn không được đem tiểu oa nhi này đi mất cũng nên, bất quá đáng tiếc chính là, tiểu oa nhi đáng yêu như thế lại là một si nhân (người thiểu năng trí tuệ). Uý Xuyên đáng tiếc nhìn Lưu Thiên Tứ, nhưng mà cơ hồ ngay lập tức mấy đạo ánh mắt sắc như dao quét qua chỗ hắn làm cho Uý Xuyên rùng mình mấy cái, đúng là đôi mắt của Trương ma ma cùng thị vệ của tiểu oa nhi kia, Uý Xuyên xin lỗi thu hồi đồng tình trong mắt.

Lưu Thiên Tứ tránh ở phía sau ma ma, lộ ra đầu nhìn Uý Thiên, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, hắn tiếp tục reo lên: “Tiểu Tứ Nhi a.” Hắn nghĩ đến Uý Thiên vẫn là muốn hà bao của hắn. Đôi mắt tròn tròn trừng thật to, phá lệ đề phòng. Uý Xuyên cuối cùng nhịn không được cười phá lên.

“Ta biết là của ngươi.” Uý Thiên mở miệng, điều này làm cho Lý Giang cùng Uý Xuyên đều kinh ngạc không thôi, bởi vì thủy chung Uý Thiên biểu tình cũng chưa một tia biến hóa.”Ta không cần bảo bối của ngươi. Nhưng ngươi lấy đi bảo bối không phải của hắn, mà là của ta.” Uý Thiên chỉa chỉa Lý Giang, hắn mặc kệ Lưu Thiên Tứ có không nghe hiểu được hay không.

Lưu Thiên Tứ nghi hoặc nhìn về phía Lý Giang, Lý Giang vội vàng nói: “Tiểu công tử, ngài lấy đi ba bảo bối kia quả thật không phải của ta, mà là của chủ tử ta.” Lý Giang đem huyết hổ phách trả trở về, không quên nhìn xem vẻ mặt chủ tử nhà mình.

Lưu Thiên Tứ lấy về huyết hổ phách, trong óc suy nghĩ một vòng, không sợ nữa hướng Uý Thiên đi tới. Uý Thiên thân mình chẳng chút phòng bị, đối mặt Lưu Thiên Tứ đang đi đến bên người hắn. Lưu Thiên Tứ hai mắt nhìn Uý Thiên, tựa hồ muốn xác định hắn là nhìn mình chứ không phải muốn bảo bối của mình. Một lát sau, khi đã yên tâm hắn đối Uý Thiên cười thật sâu, ánh mắt nai con bàn mị thành nguyệt loan, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra tiểu răng nanh trong suốt. Uý Thiên liền như vậy nhìn Lưu Thiên Tứ, ánh mắt vô ba. Vừa lòng, Lưu Thiên Tứ đem huyết hổ phách bỏ vào trong tay Uý Thiên, rồi mới lấy ra hà bao chính mình, ở bên trong lật tới lật lui một trận, tìm ra một viên hạt châu trong suốt.


“Tiểu Tứ Nhi a.” Đem hạt châu cũng bỏ vào trong lòng bàn tay Uý Thiên, cho rằng đã giải quyết vấn đề Lưu Thiên Tứ hô khẩu khí. Hắn đem bảo bối chính mình tống xuất đi, mà người nhận bảo bối chính là hắn. Mà nhìn thấy đối phương tiếp nhận bảo bối chính mình rồi, Lưu Thiên Tứ hai tay ôm Uý Thiên một chút, “Hảo.” Cùng bá bá giống nhau là người tốt.

Làm xong hết thảy, Lưu Thiên Tứ sôi nổi chạy đến bên người ma ma, kéo tay ma ma, “Đi.” Hai mắt chớp chớp nặng nề…… Hắn mệt nhọc.

Trương má má thấy thế, hai tay ôm lấy Lưu Thiên Tứ cùng thị vệ liền nhảy lên ra khỏi Bán Nguyệt lâu, hiên ngang ra khỏi đại môn như nơi không người. Nháy mắt, trong phòng cả đám người không thấy.

Lưu Thiên Tứ đi rồi, những người không phận sự cũng lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại mấy người ai cũng không có mở miệng, không khí có chút trầm tĩnh. Đem huyết hổ phách cùng hạt châu thu giữ, Uý Thiên đối Lý Giang nói: “Còn có năm ngày.”

Lý Giang nghe vậy, vội vàng nói, “Vâng! Thuộc hạ đi làm ngay.” Còn có năm ngày, nói cách khác trong năm ngày này hắn phải chuẩn bị tốt lễ vật cho lâu chủ, nói cách khác lâu chủ cũng không trách phạt hắn, nói cách khác…… Lâu chủ cuối cùng biết hắn vì sao bị đoạt…… Nhưng mà…… Người ta nếu đã lại đây tặng lễ, lâu chủ lại vì sao còn bảo hắn đi đặt mua. Lý Giang là cực kỳ khó hiểu, nhưng không có can đảm lên tiếng hỏi.

“Đại ca, tiểu oa nhi kia không biết là con nhà ai, trách không được Lý tổng quản bị hắn đoạt.” Uý Xuyên thấy đại ca trên mặt vẫn như cũ không hề cảm xúc, thở dài, đứa nhỏ như vậy cũng không có thể làm cho đại ca biến một chút mặt……Đại ca này của hắn thật sự là luyện công luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi.


Uý Xuyên lại tùy ý nói một chút rồi bước đi, làm cho những người khác trong phòng cũng lui đi ra ngoài, Uý Thiên từ cổ lấy ra một mảnh ngọc bội, mặt trên là một viên đá mắt mèo, trong mắt Uý Xuyên xuất hiện một chút gợn sóng ngắn ngủi.

……

Giải quyết xong phiền não, Lưu Thiên Tứ lại khôi phục tinh thần như trước đây vui tươi hớn hở. Hôm nay sẽ về nhà, Lưu Thiên Tứ ở trên thuyền chạy tới chạy lui, hắn cấp phụ thân, phụ hoàng, phụ vương tuyển lễ vật, Lưu Thiên Tứ đắc ý đứng lên: Tiểu Tứ Nhi cũng có lễ vật.

Thuyền mở, Lưu Thiên Tứ không hề biết mệt từ mui thuyền chạy đến đáy thuyền, rồi lại từ đáy thuyền chạy đến mui thuyền. Không thể đứng dậy Lưu Tích Tứ nằm ở nhuyễn tháp thượng đọc sách, Ly Nghiêu ở một bên xoa bóp thắt lưng cho hắn. Lưu Ly, công chúa duy nhất cùng đại ca ở bên mạn thuyền líu ríu nói chuyện. Trên thuyền không khí thật nhàn nhã. Lưu Thiên Tứ chạy đến đầu thuyền, lúc định chạy trở về, chợt dừng lại quay đầu nhìn về phía bờ biển, nhìn trong chốc lát, Lưu Thiên Tứ mới tiếp tục trên thuyền chạy tới chạy lui, miệng than thở: ” Ca ca.”

Thuyền dần dần biến mất, vẫn đứng ở bờ biển Uý Thiên thu hồi tầm mắt. Đè thấp vành nón rộng, Uý Thiên chậm rãi hướng Bán Nguyệt lâu đi đến. Chín năm đã qua, không ngờ tiểu Dụ Đầu kia bộ dạng khi lớn lên lại như thế. Bất quá, hắn đã muốn không nhớ rõ hắn, nhưng hắn làm sao quên được tiểu Dụ Đầu beo béo năm xưa. Hắn trở nên càng thêm đáng yêu, má lúm đồng tiền bên miệng càng sâu, sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều, không giống khi đó, giống như mới vừa trải qua một cơn bạo bệnh.

Bất quá, hắn lại thay đổi rất nhiều.”Thất vọng đau khổ bí quyết” làm cho hắn không có cảm xúc, vô luận bất cứ sự việc gì đều không thể khiến cho hắn trong lòng dao động, dù vậy, liếc thấy tiểu Dụ Đầu ngày đó, hắn vẫn là kinh ngạc một chút. Hắn còn tưởng hắn sẽ không biết nói, nguyên lai…… Hắn đã nói được, nhưng mà…… Lại vĩnh viễn chỉ có thể là một tiểu hài đồng…… Uý Thiên cước bộ phóng đắc càng chậm, trong lòng có một chút chua xót rất nhỏ.

Đứng ở bên đường, Úy Thiên dừng trước một hàng hoa quả cầm lấy một quả quýt, buông mấy đồng tiền. Sờ quả quýt trong tay, Úy Thiên giống như nhìn đến một cái vòng tròn cuồn cuộn Dụ Đầu, vươn tay nhỏ bé như củ sen, nhất định phải lấy quả quýt trong tay hắn năm nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận