Kiếp nạn trời định

CHƯƠNG 1: CÔ TA LÀ NGƯỜI HAY LÀ MA ♦ 1
Tôi tên là Cổ Tiểu Yên.
Tôi vẫn luôn không thích cái tên này, tôi cảm thấy hơi khó nghe, chủ yếu là nghe có vẻ nam tính quá, do đó, có dạo tôi đã từng oán trách trình độ văn hóa có hạn của bố mẹ, ai lại đăt tên cho con gái như vậy. Tôi nghĩ, nếu như chuyển “Yên” thành “Yến” hoặc “Nhiên”, mặc dù đọc lên có vẻ cũng gần giống nhau, nhưng khi viết thì trông đẹp mắt hơn rất nhiều.
Về sau, tôi nghe bà nội nói, cái tên “Cổ Tiểu Yên” này chính là do bà đặt, hơn nữa còn có nguồn gốc. Khi đó, vừa nghe bà nói vậy, tôi vô cùng hào hứng, tưởng rằng có màu sắc thần kỳ gì trong đó, ai ngờ, hỏi một thôi một hồi mới biết, chẳng có thứ thần kỳ gì cả, thậm chí còn hơi tà ma nữa chứ.
Bà nội nói, tôi sinh ra vào mùa đông, màu đông năm đó trời vô cùng lạnh giá, gió rét căm căm, thổi rất vào mặt còn đau hơn dao cứa. Nói khoa trương hơn một chút, nhổ một bãi nước bọt ra ngoài cửa, lập tức đóng băng. Suốt mấy ngày liền, tuyết bay ngập trời, khi mẹ tôi chuẩn bị lâm bồn, tuyết đột nhiên dừng lại.
Buổi tối hôm đó, trong thôn mất điện, cộng với giá rét, cho nên mọi người trong thôn vừa ăn tối xong đã đi ngủ ngay, cả thôn xóm yên tĩnh một cách lạ kỳ, yên tĩnh đến độ không bình thường, không có tiếng trẻ nhỏ kêu khóc, không có tiếng các bà vợ thì thầm to nhỏ bên tai chồng, ngay cả lũ gia súc cũng không kêu, như thể tất cả đã ra hiệu ngầm với nhau. Giữa trời và đất, một bầu không khí tĩnh mịch. Chỉ có tiếng kêu gào thảm thiết như xé gan xé ruột của mẹ tôi vang lên cô độc, lan tỏa giữa bầu trời đêm vắng lặng. Tiếng kêu bắt đầu từ lúc màn đêm buông xuống cho đến tận khi phương động ửng hồng, cuối cùng trở thành tiếng kêu than khản đặc, tiếng kêu đó nghe hơi rờn rợn, làm cho người dân trong thôn cả đêm không ngủ được cũng khiến bố ruột gan rối bời, đứng ngồi không yên, giống như kiến trên chảo nóng.
Tiếng kêu của mẹ khiến bà nội rất buồn bực, bà cho rằng mẹ đã quá khoa trương, cũng chỉ là sinh một đứa trẻ thôi mà, làm gì đến nỗi dở sống dở chết. Bà là người từng trải, sinh tám người con, nhưng cuối cùng có tới bảy người không thể nuôi được, bố tôi là hạt giống duy nhất.
Khi trời vừa sáng, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật to, không giống như tiếng sấm, mà giống như có thứ gì đó đang đổ sụp giữa vũ trụ vậy. Bà nội sợ hãi giật nảy mình, vội vàng mở cửa sau ra xem, trên bầu trời không có gì lạ, nhưng ngọn núi phía sau nhà lại bốc lên đám khói đen. Đám khói đó càng lúc càng dày, cũng càng lúc càng đen, một loáng đã bao trùm toàn bộ quả núi, nửa bầu trời bỗng chốc tối sầm lại.
Bố cũng nhìn thấy, ý nghĩ đầu tiên của ông là có người đang đốt núi, nhưng trời lạnh như vậy, ai lại đi đốt núi? Hơn nữa, ở nơi đám khói đen dày đặc đó không hề nhìn thấy dấu vết của lửa. Bà nội nhìn đám khói dày đặc đó, liên tưởng đến âm thanh vang dội khi nãy, vẻ mặt bần thần, lầm bầm một câu: “Đứa trẻ này chắc không phải là yêu quái đầu thai chứ?”
Bố tôi là một người khá mê tín, nên tin ngay, ông nhớ đến lời mẹ tôi từng nói với ông, lúc đó tôi ở trong bụng mẹ đã nhúc nhích quá mạnh, khiến mẹ nghi ngờ rằng mình đang mang thai một con rắn. Nghĩ đến đây, bố lập tức chạy vào nhà bếp xách một con dao thái, đạp cửa phòng, chuẩn bị trừ yêu diệt quái. Đúng lúc đó, “Oe…oe”, tiếng khóc của đứa bé mới chào đời đã thay thế tiếng kêu gào thảm thiết của mẹ, tôi đã được sinh ra.
Con dao bố đang cầm trong tay rơi “keng” một tiếng xuống nền đất, bố ngẩn người cười.
Nói ra cũng lạ, tiếng khóc của tôi vừa vang lên, đám khói đen đó liền lập tức tản ra, thoắt cái đã biến mất không để lại chút dấu vết gì. Bà nội nhìn lướt qua tôi đang khóc oe oe trên tay bố, lạnh lùng nói một câu: “Thế thì gọi nó là Tiểu Yên đi.”
Trước khi tôi sinh ra, bố mẹ vẫn luôn hy vọng là một đứa bé trai, bé gái ít nhiều cũng khiến họ thất vọng một chút, nhưng sự thất vọng này nhanh chóng được thay thế bởi niềm vui của những người vừa mới được làm cha làm mẹ. Bố rất thích ôm tôi vào lòng, cọ cọ bộ râu ram ráp khắp mặt chọc tôi cười ngặt nghẽo. Chỉ có bà nội không thích tôi chút nào, bà chưa bao giờ bế tôi, cũng mặt nặng mày nhẹ với mẹ tôi, và không thể nào thoát khỏi được ám ảnh tôi là.. “yêu quái đầu thai”. Thực ra, nguyên nhân chủ yếu chính là, bởi vì tôi là con gái. Người trong thôn quá trọng nam khinh nữ, hồi đó có một câu nói như thế này. “Thà sinh ra một đứa con trai đần độn, cũng còn hơn đứa con gái thông minh.” Trong mắt họ, con gái vốn dĩ chính là món đồ phải các thêm tiền.
Bố tôi thì không cho là như vậy, không phải là ông không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà là ông đã nghiệm ra được một đạo lý từ trong đám khói đen vào cái ngày tôi sinh ra, từ xa xưa, phàm là những nhân vật lừng lẫy tiếng tăm ra đời, đều xuất hiện một số hiện tượng kỳ lạ, ví dụ như nổi gió, sấm sét, khói lửa ngút trời… nên bố tôi cho rằng, đám khói đó chính là đã ám thị rằng, tôi không giống với người khác, sau này chắc chắn sẽ làm nên một sự nghiệp lớn vang dội, có thể làm rạng danh tổ tông.
2
Năm tôi lên hai, mẹ tôi lại có mang, cuối cùng trên mặt bà nội cũng xuất hiện nụ cười, hàng ngày đều thắp hương cầu Phật, cầu xin Bồ tát phù hộ để mẹ sinh một đứa bé trai, nhưng do mẹ gặp sự cố nên bị sảy thai, hơn nữa sau này cũng không thể sinh sản được nữa. Giấc mộng được bế cháu trai của bà nội bỗng chốc bị sụp đổ hoàn toàn, cho nên, từ đó bà bắt đầu yêu thương tôi, không bao giờ còn nói tôi là yêu quái đầu thai nữa.
Còn nhớ năm tôi bốn tuổi, bà nội dẫn tôi đi thăm họ hàng, nhà em trai bà cách đó rất xa, phải vượt qua một ngọn núi mới đến. Bà nội khen tôi ngoan, đi quãng đường xa như thế mà không bắt bà cõng. Ngọn núi đó có một cái tên nghe rất đáng sợ: “Câu Hồn Nha”.
Có một truyền thuyết về Câu Hồn Nha như sau, ngày xửa ngày xưa, có một kẻ nuôi vịt xấu xa, chuyên dụ dỗ trẻ em đem bán, khi gặp những đứa trẻ không dụ dỗ được, tên nuôi vịt bèn cắt tai của đứa bé, băm nhỏ cho vịt ăn, cho nên vịt nhà hắn ta rất béo mập. Sự việc này cuối cùng cũng làm cho Ngọc Hoàng đại đế nổi giận lôi đình, ra lệnh cho Thiên Lôi đánh chết hắn, rồi vứt hắn lên trên một phiến đá cao nhất. Đương nhiên, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, không thể chứng thực được, nhưng trên phiến đá đó lại in rõ một hình người. Năm thắng trôi qua, gió thổi mưa dầm, nhưng hình người đó giống như đã khắc chặt lên phiến đá, không hề bị nhòa đi. Sau đó có một số người muốn đến gần để xem rõ ngọn ngành, đều lần lượt biến mất một cách kỳ lạ hoặc là bạo bệnh mà chết. Từ đó không ai dám lại gần nơi đó nữa, đều nói đó là một phiến đá câu hồn.
Tôi mải miết đi theo bà nội, lúc mệt thì nghĩ, rồi lại đi, đã đến được chân núi, thấp thoáng có thể nhìn thấy thôn trang của em trai bà nội, gặp ngay một người thầy bói phía trước. Ông ta khoảng chừng hơn 50 tuổi, trông khuôn mặt rất hung dữ, hơi giống thần canh cửa, trên mặt có một vết sẹo rất dài, trông ngoằn ngoèo xấu xí giống như con rết. Lúc đầu bà nội không biết ông ta là thầy bói, hơi sợ, bà lo lắng ông ta chính là kẻ xuấ, vội kéo tôi bước thật nhanh.
Ông thầy bói gọi bà nội lại: “Vị đại thẩm này…”
Bà nội dừng bước, giấu tôi ra phía sau lưng theo bản năng, hỏi ông ta đầy cảnh giác: “Ông muốn làm gì?”
Đôi mắt ông ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi: “Đứa trẻ này…”
Bà nội lập tức ngắt lời ông ta, giữ chặt tôi hơn, nhìn xung quanh: “Ông đừng có mà có ý đồ gì với cháu gái tôi đấy, chỉ cần tôi hét lên, người dưới núi đều có thể nghe thấy đấy”. Giọng nói không được mạnh bạo cho lắm.
Thầy bói nghe bà nội nói vậy, bật cười thành tiếng, vết sẹo đó theo nụ cười của ông ta càng trở nên ngoằn ngoèo uốn éo, dưới ánh sáng mặt trời, trông vô cùng nhức mắt, nhìn thế nào trông ông ta cũng không thể giống người tốt được. Ông ta nói: “Đại thẩm yên tâm, tôi không phải là kẻ xấu, tôi là người xem bói, chỉ là tôi cảm thấy đứa bé này…”
Bà nội vẫn không hề lơ là cảnh giác, nhìn ông ta từ đầu đến chân, ông ta quả thực không giống thầy bói, “Ông nói ông là thầy bói, là tôi tin ngay sao?”
Ông ta ngừng cười, ngắm nghía bà nội một hồi, sau đó nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, chồng của đại thẩm đã qua đời mười tám năm trước, hơn nữa rất ly kỳ, cũng rất đáng sợ, đúng không?”
Bà nội ngẩn người một lát, ông ta nói không sai, ông nội đúng là đột ngột qua đời cách đây mười tám năm, cái chết của ông đến giờ vẫn còn là một bí mật vô cùng đáng sợ, việc này đợi lát nữa tôi sẽ từ từ kể cho các bạn nghe.
Thầy bói không chú ý đến phản ứng của bà nội, mà nhìn tôi với vẻ suy ngẫm: “Đứa bé này… số mạng có kiếp nạn”.
Bà nội nhìn tôi, hơi hoảng hốt: “Số mạng có kiếp nạn? Kiếp nạn gì vậy?”
Ông thầy bói cố tình làm ra vẻ thâm sâu huyền bí, nói: “Việc này… tôi không thể nói”. Bà nội hiểu đạo lý này, mỗi một ngành nghề đều có điều cấm kỵ riêng, đặc biệt là nghề xem bói, gọi là “thiên cơ bất khả lộ”. Lúc này bà nội đã tin chắc rằng cái người có tướng mạo giống như thổ phỉ đang đứng trước mặt đây chính là thầy bói, thế nên bà hỏi ông ta đầy căng thẳng: “Thế có cách gì để hóa giải được không?” Ông ta không trả lời bà, lại chằm chằm ngắm nghía tôi hồi lâu, cất tiếng hỏi: “Phía sau nhà bà có phải là có một cái giếng bị bịt kín rồi không?”
Bà nội thoáng rùng mình: “Đúng…”
Thầy bói nói: “Hãy nhớ, cho dù có xảy ra chuyện gì, đều không được mở ra”. Bà nội ngẩn người nói: “Vậy thì… bịt nó lại có tác dụng gì không?” Giọng bà hơi run rẩy, trán toát đầy mồ hôi lạnh, bởi vì cái giếng đó đã được mở ra sau khi mẹ mang thai tôi không lâu.
Ông ta trầm từ một hồi, thở hắt ra: “Có một số việc là do trời định, ai có thể đấu lại với trời đây? Các người phải cẩn thận hơn nữa”. Nói xong, ông ta quay người bước đi, để lại bà nội với khuôn mặt kinh hãi.
Đi được mấy bước, ông ta dừng lại, nhìn tôi, thật không ngờ trong mắt hiện ra chút thương xót, giống như là hạ quyết tâm lớn, nói với bà nội: “Nếu bà hy vọng nó không có chuyện gì, vậy thì đừng để nó rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, hy vọng như vậy sẽ có tác dụng”.
Sau đó, ông ta bước nhanh về phía trước, không quay đầu lại nữa.
Không biết từ đâu truyền tới mấy tiếng kêu gào của lũ quạ, nghe rất khó chịu, giống như lạ những con vịt bị bóp chặt cổ. Tôi bất giác nhìn về hướng Câu Hồn Nha, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, hòn đá câu hồn đã bị những cây cao rậm rạp che khuất.
Bà nội ngẩn người hồi lâu, suy ngẫm về lời nói của thầy bói, sau đó, bà rùng mình một cái, tiếp đến, trên mặt hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng, kéo tôi đi ngược trở lại. Tôi ngẩng mặt lên, hỏi bà: “Bà nội ơi, chúng ta không đến nhà ông nữa sao ạ?”
Bà nội nói: “Không đi nữa, chúng ta về nhà thôi, Tiểu Yên ngoan, nào, bà nội cõng”.
3
Lúc đó bà nội đi rất vội, dường như phía sau lưng đang có thứ gì đuổi theo vậy, suốt dọc đường đều không hề nghỉ, cõng tôi một lèo về đến tận nhà, khi trở về nhà, trời đã tối, trong thôn lại mất điện, khoảng thời gian đó cũng chẳng hiểu vì sao, cứ liên tục mất điện. Mẹ ngồi dưới ngọn đèn dầu đan áo len, bố đang đan một cái bồ. Bà nội còn không kịp thở lấy hơi, đã kể cho bố mẹ nghe sự việc xảy ra trên đường.
Mẹ ôm tôi vào lòng: “Không phải chứ, TIểu Yên nhà chúng ta có thể có kiếp nạn gì chứ?”
Bố nói vẻ không tin: “Lời thầy bói nói chả có câu nào đúng cả, chỉ có lừa bịp người khác”.
Bà nội nói: “Con đừng nói vậy, bố con mắt năm nào ông ta còn nói chính xác ra được”.
Bố dừng tay, châm một điếu thuốc: “Thế thì có gì chứ? Có thể ông ta quen biết bố con cũng không chừng, hoặc là nghe người khác nói, năm đó bố con mất một cách ly kỳ bí hiểm thế, ai không biết chứ?”
“Đã bao nhiêu năm trôi qua, mọi người đã quên từ lâu rồi, ông ta nói… chúng ta không được mở cái giếng đó”.
“Mẹ thấy đấy, những lời này rõ ràng là hù dạo người khác, cái ông thầy bói lần trước nói gì nhỉ, nếu chúng ta không mở cái giếng đấy ra, thì Tú Oanh sẽ không giữ được đứa trẻ trong bụng, bây giờ người này lại nói không được mở giếng ra, con coi như đã hiểu cả rồi, sẽ chẳng bao giờ tin những lời nói nhảm của bọn họ nữa, đúng là nói những nói cuội! Con cứ không tin Tiểu Yên rời khỏi đây sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.
“Con có còn nhớ trên khói đen khi Tiểu Yên vừa mới sinh ra không? Còn cả âm thanh vang dội đó nữa, giống như thể trời sắp sụp xuống vậy”.
Vừa nhắc đến điều này, bố đã thấy hào hứng, đá cái bồ vừa đan được một nửa sang một bên, đón lấy tôi từ trong lòng mẹ, cắn nhẹ vào má tôi một cái, cười nói: “Điều này chứng tỏ Tiểu Yên nhà chúng ta sẽ không giống với những đứa trẻ khác, nói không chừng sau này còn là nữ trạng nguyên cơ đấy, có phải không nào, Tiểu Yên?”
Bà nội uống một ngụm nước, ánh mắt bỗng nhìn xa xăm, dưới ánh đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, khuôn mặt bà trông rất mơ hồ. Hồi lâu sau, bà thở dài một tiếng, cái giếng đó không thể mở ra, từ lúc Tiểu Yên sinh ra, mẹ đã cảm nhận thấy, cái người phụ nữ đó, cô ta… đã thoát ra ngoài…”
Bên ngoài trời nổi gió, làm cho những tờ giấy dầu dán ở cửa sổ kêu lạo xạo, không biết chó nhà ai đột nhiên sủa ầm lên, tiếp đó, chó trong khắp thôn đều bị tỉnh giấc, giữa đêm khuya thanh vắng, đột nhiên trở nên huyên náo và căng thẳng.
4
Nghe bà nội nói, hồi trẻ ông làm nghề chiếu phim, nhà ai sinh con, xây nhà mới, dựng vợ gả chồng, đều mời ông nội đến để chiếu phim, nhưng cũng không phải nhà nào có việc vui đều mời đến, phần lớn mọi người đều không nỡ bỏ tiền ra, cho nên, những gia đình mời ông nội đến chiếu phim đều là những nhà tương đối giàu có.
Hôm đó, vừa vặn trong thôn nhà em trai bà nội có một hộ gia đình vừa mới sinh con trai, do đường khá xa, cộng thêm tối hôm trước vừa mới đổ một trận mưa rào, đường núi rất khó đi, cho nên ông nội vừa ăn cơm trưa xong đã khởi hành, đến nhà em trai bà nội thì vừa vặn gặp bữa cơm tối. Ngày hôm đó, ông nội khi vừa mới tỉnh giấc đã cảm thấy có gì khang khác, dường như có thứ gì đó đang làm phiền ông, cụ thể là gì, thì ông không thể nói rõ được, suốt cả một ngày cứ bồn chồn lo lắng, thấp tha thấp thỏm.
Sau khi chiếu phim xong, bà mợ làm mấy món ăn, ông nội và ông cậu, hai người đàn ông nói chuyện trên trời dưới biển. Khi ăn uống nửa chừng, thứ cảm giác bất an đó càng lúc càng mạnh, lẽ nào tối nay lại xảy ra chuyện gì? Ông nội không thể ngồi thêm được nữa, không nghe theo lời khuyên của ông cậu và bà mợ, cứ nhất định đòi trở về nhà giữa đêm khuya.
Bà mợ thấy không giữ được, vội vàng cầm chiếc đèn pin trong phòng chạy đuổi theo ra ngoài: “Anh Thanh Sơn, đường tối lắm, anh hãy cầm chiếc đèn pin này đi, anh có cần mặc thêm áo không? Buổi tối trời lạnh lắm”.
“Không cần đâu!” Ông nội cầm đèn pin, cảm ơn bà mợ, lao mình vào giữa màn đêm đen.
Ông bắt buộc phải đi qua con đường núi gập ghềnh, âm u đáng sợ - Câu Hồn Nha!
Trên trời không có sao, mặt trăng hình lưỡi liền cũng trốn ở phía sau đám mây mất rồi. Màn đêm đen đến độ hơi khác thường. Ánh sáng của đèn pin rất yếu, xem ra sắp hết pin rồi, ông nội hơi buồn bực, lúc ra khỏi nhà, sao lại không để ý kiểm tra pin chứ? Ông lấy tay đập đập vào chiếc đèn, ánh sáng dường như sáng hơn một chút, nhưng nó lại nhanh chóng yếu đi, soi xuống con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, lầy lội vô cùng, trông giống như một cái xác chết đang dần dần bị phân hủy.
Bốn bề quá tĩnh lặng. ngay cả hơi thở của động vật cũng không hề nghe thấy, cũng không có lấy một gợn gió, tất cả đều giống như đã chết vậy. Những tín hiệu này khiến cho con người ta cảm thấy nguy hiểm và bất an. Trong đêm tối, dường như có vô số những vị khách không mời mà đến này. Những đôi mắt đỏ, chắc chắn không phải là mắt người.
Ngoài ông nội, ở đây không có một ai, và cũng sẽ không có một ai nữa cả, ai lại có gan đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt trên con đường núi âm u đầy cây cối này? Trong bóng đêm luôn luôn ẩn giấu những thứ mê hoặc và đáng sợ mà ta không thể biết trước.
Lẽ nào ông nội không sợ sao? Đương nhiên là ông sợ, truyền thuyết về phiến đá câu hồn đó, còn có cả những câu chuyện ma quỷ mà một số người lớn bịa ra để dọa trẻ con, từ nhỏ đã ăn sâu vào tận xương tủy của ông, nếu nưh không phải vì cái cảm giác bất an tồi tệ đó, ông nội chắc chắn không dám đi đến đây lúc nửa đêm. Theo như lời kể của ông nội với bà nội lúc trở về nhà, ông đã nói thế này: “Tôi không thể nào hình dung được nỗi sợ hãi của tôi lúc đó, luôn cảm thấy có một thứ gì đó đang bám sát theo tôi…”
Đúng vậy, ông nội từ đầu đã cảm nhận thấy cái thứ đó luôn đi sát theo ông, khi quay đầu lại nhìn, thì chẳng thấy gì cả, nhưng khi mắt ông nhìn xuống đường, khóe mắt có thể liếc nhìn thấy nó.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui