Kiếp nạn trời định

Tôi đứng trước gương, nhìn mình thật kỹ: nước da ngăm đen, dáng người hơi gầy, nhưng vẫn có thể coi là phát triển tốt. Không phải là xinh đẹp, nhưng xem ra cũng rất đáng yêu. Ai cũng nói trán tôi vừa cao vừa rộng, đáng tiếc nghịch ngợm để lại vết sẹo trên trán nên tôi buộc phài cắt mái để che vết sẹo, đúng là ông trời đố kỵ anh tài!
Tôi lại thở dài, nói với mình: “Cổ Tiểu Yên, mày là người dũng cảm nhất, cho dù phía trước có tối đen như thế nào, có đáng sợ ra sao, mày cũng không thể lùi bước, không được chạy trốn, phải dũng cảm tiến lên, như vậy mới có thể tìm thấy được đáp án, chiến thắng được tất cả, hãy dũng cảm bước đi!”
Sau khi tôi tự an ủi mình một hồi, tôi lại ấn số điện thoại của Lưu Gia Minh lần nữa, tôi cứ tưởng vẫn không gọi được, không ngờ lại đổ chuông, vẫn là người phụ nữ đó nhấc máy, hơn nữa, lần này nhấc máy rất nhanh chóng từ ngay tiếng chuông đầu tiên vẫn còn kêu chưa dứt, cô ta đã nhấc máy rồi: “A lô?”
Tôi vốn định hỏi cô ta là ai, có thể bởi vì cô ta nhấc máy nhanh quá, ngược lại khiến tôi bỗng chốc không biết nên cư xử ra sao, bỗng dưng lại nói thành: “Cô có biết ngôi nhà không?”
Rõ ràng cô ta ngẩn người một lát: “Ngôi nhà ma?”
“Ơ, đúng vậy… Lưu Gia Minh có nói với cô không?”
Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà khẽ hỏi: “Cô cho rằng cái chết của Gia Minh… có liên quan đến ngôi nhà ma?”
Xem ra, cô ta biết ngôi nhà ma đó. Thế là, tôi nói tiếp: “Tôi cũng không biết, cho nên tôi muốn đi đến đó xem một chút”.
“Cô muốn đến ngôi nhà ma?” Giọng nói của cô ta bỗng chốc cao vút, làm chấn động cả màng nhĩ lỗ tai tôi.
“Tôi cảm thấy sự việc quá kỳ lạ, à…có thể nói cho tôi biết Lưu Gia Minh chết như thế nào được không?” “Anh ấy…”, cô ta định nói nhưng lại ngừng bặt, trầm mặc giây lát, dường như đã hạ quyết tâm, cô nói: “Cô đang ở đâu? Tôi đi cùng cô”.
“Cô muốn đi cùng tôi đến ngôi nhà ma?” Lần này đến lượt giọng nói của tôi cao vút.
“Ừ, tôi cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, cô đang ở đâu vậy?”
Tôi nói cho cô ta biết địa chỉ của cửa hàng, cô ta nói cô ta ở ngay gần đó, mười phút sau sẽ có mặt chỗ tôi.
Nói thực, bảo tôi một mình đi đến ngôi nhà ma, tôi thực sự cũng hơi sợ hãi, còn nữa, tôi muốn biết rốt cuộc cô ta là ai, tối hôm qua tại sao cô ta lại gọi điện thoại đó cho tôi, cô ta đã biết tôi bằng cách nào.
Chưa đến mười phút cô ta đã đến, lái một chiếc xe mô to màu trắng. Đối với tôi, cô ta hoàn toàn xa lạ, tôi chắc chắn chưa bao giờ gặp cô ta, cũng không hề có thứ cảm giác như đã từng quen biết, nhưng cô ta trẻ hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi khi nghe giọng nói qua điện thoại. Nhìn cũng xinh đẹp hơn nhiều, có vẻ như chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc một chiếc áo cộc cỡn, hở rốn, bò sát màu xanh lá cây, phía trước ngực đeo một sợi dây chuyền có mặt là cây thập giá màu bạc, chiếc váy bò siêu ngắn, phần eo đeo một chiếc thắt lưng da màu đen to bản, mái tóc xoăn nhuộm màu đỏ boóc đô xõa tung, một đôi bốt àu đen, gót rất cao, khiến cho cả thân hình cô ta trông vừa gợi cảm vừa đáng yêu, trông hơi giống con lai. Bỗng chốc tôi có ấn tượng tốt với cô ta.
Cô ta mỉm cười với tôi, nhưng có lẽ do cái chết của Lưu Gia Minh, nụ cười của cô hơi có vẻ miễn cưỡng, được phủ lên một lớp u buồn. Cô ta nói: “Cô mở cửa hàng ở đây à?”
Giọng của cô ta hơi khác so với giọng nói trong điện thoại, có vẻ non nớt hơn, tôi đột nhiên thoáng nghi ngờ, cuộc điện thoại tối qua là do cô ta gọi đến sao? Tôi nói: “Không, là mẹ tôi mở”.
“Ồ, vậy tôi đỗ xe ở đây không sao chứ?”
Tôi do dự một lát: “Không lái xe đi sao?”
“Xa lắm, hơn nữa, xe của tôi không có biển số, để cảnh sát giao thông bắt được thì phiền phức lắm”.
“Vậy thì cô để ở đây đi, không sao đâu”.
Cô ta nhét chìa khóa xe máy vào trong túi xách, bước đến, khoác tay tôi một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ. Cô ta nói: “Tôi tên là Diêu Giai, Giai trong chữ Giai nhân, còn cô?”

“Cổ Tiểu Yên, Yên trong chữ Yên Hóa”. Tôi liếm môi, mặc dù tôi có thiện cảm với cô ta, nhưng đi cùng với cô ta, đặc biệt là khoác tay như thế này, tôi có cảm giác bị đè nén, sự tự ti vô cớ bò từ dưới gót chân vào tận trong tim. Cô ta quá sành điệu, còn tôi thì vẫn mặc chiếc áo ca rô màu trắng xanh và quần đen đem từ quê ra.
“Có vẻ nghe hơi giống tên con trai nhỉ, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Cô ta đúng là một cô gái đáng yêu, không hề giả tạo chút nào.
“Sắp mười chín rồi, còn cô?”
"Tôi lớn hơn cô, tôi hai mốt. Sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô nhỉ? Cô không phải là người vùng này đúng không?” "Ừ, tôi sống ở quê, mới đến đây được mấy hôm”.
“Ồ, đúng như tôi nói mà”.
Tôi vốn hơi lo ngại, lo rằng cô ta sẽ hỏi tôi và Lưu Gia Minh quen nhau như thế nào, may mà cô ta không hỏi gì, đây là một cô gái thật vô tư.
Khi đi đến đầu ngõ, cô nhìn tôi, tôi phát hiện ra cô có một đôi mắt biết nói, rất sâu, rất sáng. Cô nói: “Chúng ta thực sự đi đến đó sao?”
Tôi gật đầu đầy khẳng định: “Đi!”
Cô cũng gật gật đầu, sau đó rút từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền đeo vào cổ tôi, giống y sì như sợi dây chuyền ở trên cổ cô. Cô nói: “Tôi vừa mua nó trên đường đi đến đây”.
“Cô tin vào Chúa Giê-su?”
Cô cười bẽn lẽn giống như đứa trẻ, lắc đầu nói: “Không phải, tôi xem trong ti vi đều diễn như vậy, ma quỷ hình như rất sợ thánh giá, cho nên tôi đã mua, chẳng biết có tác dụng hay không, cứ đeo đi”.
Tôi biết đây là hỗ trợ về mặt tâm lý, giống như tôi để chiếc kéo vào trong túi vậy, nếu như thực sự có ma quỷ, những thứ này liệu có tác dụng gì chứ? Nhưng trong lòng tôi vẫn trào dâng sự xúc động, tôi vuốt vuốt chiếc thánh giá trước ngực, nói thật lòng: “Cảm ơn cô, Diêu Giai”.
“Không cần khách sáo”. Cô vẫy tay, một chiếc taxi dừng lại bên cạnh chúng tôi.
29
Chúng tôi ngồi vào trong xe, ngồi sát nhau ở hàng ghế sau, Diêu Giai nói cho tài xế biết địa chỉ ngôi nhà ma, anh ta dường như hơi do dự một lát, sau đó khởi động xe.
Trời đã dần tối, không biết tại sao, trái tim tôi đột nhiên đập dồn dập, mí mắt cũng nhảy loạn lên, có người từng nói, mắt trái nháy báo hiệu có tiền tài, mắt phải nháy báo hiệu sắp có tai họa, nhưng chưa có ai nói cả hai mắt cùng nháy báo hiệu điều gì.
Tôi lấy tay ấn vào mắt, hỏi cô: “Cô đã từng đi đến đó bao giờ chưa?”
“Chưa, năm ngoái tôi đi cùng Gia Minh về nhà một người bạn ở quê, khi đi ngang qua đó, Gia Minh nói cho tôi, đến lúc đó tôi cũng mới biết, cô đã đến đó bao giờ chưa?”
‘Tôi cũng chưa, cô là… là gì của Lưu Gia Minh?”
“Tôi là vị hôn thê của anh ấy”. Cô trả lời tôi, cúi đầu xuống, một lúc sau lại nhìn ra ngoài cửa xe, giọng của cô trở nên rất nhẹ, mang theo mối thương cảm, lúc này nghe ra lại giống giọng nói ở trong điện thoại, làm cho tôi cảm thấy rất mơ hồ. Cô nói: “Hai tháng trước chúng tôi vừa mới mua được căn hộ, chuẩn bị tổ chứa đám cưới vào ngày Quốc khánh…” “Ơ… việc đó…”, tôi không biết nên an ủi cô thế nào, đành cắn môi, mí mắt nháy liên hồi khiến tâm trạng tôi càng buồn bực hơn, tôi ấn mạnh, chuyển đề tài, hỏi một câu mà tôi vẫn luôn muốn biết, “Tối qua cô có gọi điện thoại cho tôi không?” Cô quay đầu sang nhìn tôi, lời nói của tôi rõ ràng khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, cô nói: “Tối qua? Không hề, chúng ta vừa mới quen nhau, chẳng phải thế sao?”p>
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đêm qua khoảng 3h sáng tôi nhận được một cú điện thoại, giọng nói rất giống giọng cô, tôi cứ tưởng là cô gọi đến”.

“Thế sao? Cô ta nói gì vậy?”
“Chỉ nói một câu: ‘Chúc mừng sinh nhật!’, thật vô cùng khó hiểu".p>
“Hôm qua là sinh nhật của cô sao?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không phải, sinh nhật của tôi vào tháng 12, cho nên cảm thấy rất kỳ lạ”.
“Vậy thì có thể là gọi nhầm đấy, điện thoại có đôi khi cũng nhầm lẫn như vậy”.
“Không phải, cô ta gọi tên của tôi”.
“Ồ… thế thì tôi không biết, nhưng đúng là không phải tôi, tôi vốn không biết số điện thoại của cô”.
Cô ta nói có lý, hôm nay chúng tôi mới quen nhau, chắc cô ấy không biết được số điện thoại của cửa hàng. Nếu đã không phải là cô ấy, vậy thì là ai nhỉ?
Cô đột nhiên hỏi với vẻ mặt căng thẳng: “Cô vừa mới nói mấy giờ đêm hôm qua cô nhận được cuộc điện thoại vậy?”
“Khoảng 3h sáng”.
“Cô có nhớ số điện thoại đó chứ?”
Tôi nghĩ một lát, nói: “Nhớ, 1371138xxxx”.
Tôi cảm thấy cơ thể cô khẽ rung lên, cô nhìn tôi, lập tức rút di động từ trong túi ra xem xét gì đó.
Tôi hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô không nói gì, đôi môi mím chặt, màu lam nhạt trên màn hình di động chiếu vào mặt cô, mặt cô trông có vẻ rất nhợt nhạt, nhợt nhạt đến độ không giống người thật.
Trái tim của tôi cũng vô cớ run rẩy.
“Cô nhìn này”. Cô giơ di động ra cho tôi xem, là một tin nhắn.
“Khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi, chúc mừng sinh nhật!” Số điện thoại gửi tin nhắn này chính là 1371138xxxx! Không biết có phải là do trong xe ô tô bật máy lạnh hay không, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
“Tại sao…”, cổ họng tôi khô khốc, đầu nặng như chì còn chân tay mềm nhũn.
“Đây là tin nhắn Gia Minh nhận được vào 3h sáng ngày hôm kia, sau khi nhận được tin nhắn, cả người anh ấy trở nên hoang mang, đờ đẫn, liên tục soi gương, sờ mặt mình, trong miệng không rõ lẩm bẩm những gì”.

“Lẩm bẩm cái gì?”
“Không biết, không nghe rõ, lúc đó tôi cũng lo lắng anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên tôi luôn ở cạnh canh chừng anh cho đến khi anh đã ngủ say, tôi tưởng rằng mọi chuyện đã ổn, không ngờ đến cuối cùng anh ấy vẫn bị…” Cô nghẹn ngào.
“Vậy cô biết số điện thoại này là của ai không?”
Cô khụt khịt mũi, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, nói: “Tôi không biết, tôi hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nói gì cả”.
Tôi không nói thêm gì nữa, cô cũng không nói tiếp, bỗng chốc, trong xe rơi vào một khoảng trầm mặc. Không biết từ lúc nào, xe đã rời khỏi khu vực thành thì, bên ngoài không có đèn đường, cũng không có xe cộ qua lại, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống mặt đường, rất mơ hồ. Ở phía trước, sâu hun hút giống như số phận, không có điểm khởi đầu, cũng không có điểm kết thúc.
Tôi đoán được phản ứng khác thường của Lưu Gia Minh sau khi nhận được tin nhắn, có lẽ anh ta đã dự liệu được cái chết của mình.
Khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi…
Giống y như nọi dung lá thư viết cho Ngô Vĩnh Thanh.
Số điện thoại gọi cho tôi vào đêm hôm qua cũng giống như vậy.
Nhưng, sự việc này có liên quan gì tới tôi, tại sao lại lôi tôi vào chứ?
Tôi rã rời dựa vào ghế, tôi có thể tưởng tượng được sự sợ hãi của Lưu Gia Minh trong khoảnh khắc đó. Đúng vậy, nếu như bạn biết bạn sắp bị chết rồi bị lột sạch da mặt, nhưng lại không biết là sau một phút hay là sau nửa tiếng, không có ai có thể giúp được bạn, sự sợ hãi trong khoảnh khắc đó, ta có thể tưởng tượng được.
Giống y như tôi trong khoảnh khắc này vậy.
1371138xxxx… số điện thoại di động lột da mặt người vào đúng ngày sinh nhật!
Tôi cố ý giơ tay lên sờ vào mặt mình, lạnh giá, không có chút hơi ấm nào.
Bên tai vang lên giọng nói của u linh, rất trầm, u ám: “Chúc mừng sinh nhật!”
Tôi chợt giật nảy mình, lẽ nào người tiếp theo là tôi?
30
“Có một việc, tôi nghĩ mãi không ra”. Diêu Giai chợt mở miệng.
“Việc gì vậy?”
“Buổi sáng khi tôi phát hiện ra Gia Minh ở trong nhà vệ sinh, toàn thân anh ấy đầy thương tích, là vết thương do dao gây nên, miệng những vết thương đó đều nứt toác, vô cùng đáng sợ… Hơn nữa, miệng những vết thương đó rất kỳ quặc, không giống như bị dao đâm, mà giống như bị dùng dao róc ra…”
“Róc ra?” Câu chữ này khiến tôi hãi hùng, khiến dạ dày tôi có cảm giác quặn lên.
“Ừ, vết dao chí mạng chính là ở trên cổ, động mạch bị cắt đứt… nhưng điều kỳ lạ là, anh ấy bị thương nghiêm trọng đến thế, nhưng tôi lại không nghe thấy tiếng anh kêu thét, tôi chẳng nghe thấy gì cả”.
“Liệu có phải là cô đã ngủ say quá không?”
“Không thể nào, cô thử nghĩ xem, nếu như một người bị dao cắt như vậy, anh ta lại không kêu la thảm thiết sao? Hơn nữa, mặt cũng bị… Cho dù tôi có ngủ say đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Điều khó hiểu hơn nữa là, sau khi cảnh sát đem con dao đó đi, phát hiện ra bên trên đó ngoài dấu vân tay của Gia Minh, còn có dấu vân tay của một người khác nữa”.
“Là của ai?” Tôi hỏi đầy căng thẳng.

Cô trầm ngâm giây lát, khẽ nói: “Ngô Vĩnh Thanh”.
Đầu tôi bỗng chốc nổ tung: “Tại sao lại là Ngô Vĩnh Thanh được?”
Cô thở dài, nói: “Tôi cũng không biết, tôi đoán chắc cảnh sát cũng chẳng thể nào hiểu nổi”.
Tôi hỏi cô: “Cô và Ngô Vĩnh Thanh chơi thân với nhau lắm phải không?”
Cô nói: “Không, tôi chỉ gặp cô ấy vài lần, nhưng cũng chẳng nói chuyện với nhau, tôi không thích cô ta, cô ta đem lại cho tôi cảm giác quá tùy tiện, không có một người bạn trai cố định, thay bạn trai như thay áo. Cô ta có thể ngậm điếu thuốc lá đi lại trên đường phố, đôi khi lời cô ta nói ra còn khó nghe hơn cả đàn ông, tôi quen biết Gia Minh không lâu thì cô ta đã chết rồi, người con gái như cô ta, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc cả”. Nói đến Ngô Vĩnh Thanh, ngữ khí của cô ta tràn đầy sự châm biếm và khinh miệt.
“Vậy cô có còn nhớ cô ta chết vào ngày nào không?”
Cô nghĩ một lát, nói: “Không nhớ được cụ thể là ngày nào, hình như là chuẩn bị lễ Giáng sinh thì phải, đã qua lâu quá rồi”.
Ngày ghi trong lá thư đó là ngày 22 tháng 12, cũng chỉ cách lễ Giáng sinh có mấy ngày, nếu như không nhầm, chắc là Ngô Vĩnh Thanh đã chết vào ngày hôm đó.
Tôi hỏi Diêu Giai: “Trước khi Ngô Vĩnh Thanh chết có nhận được lá thư hay tin nhắn giống như của Lưu Gia Minh không?”
“Điều này thì tôi cũng không biết, chỉ nghe nói cô ta chết rất ly kỳ, rất đáng sợ”.
“Ồ! Thế cô có biết lúc cô ấy chết, trên người cô ấy có vết thương do dao gây nên không?”
“Hình như… không có thì phải”. Sau đó cô lại nói vẻ rất khẳng định, “Không có, không hề nghe nói trên người cô ta có vết thương do dao gây nên, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ tiện miệng vậy thôi”. Tôi nhớ đến dáng vẻ Chung Thành Vỹ mà tôi gặp tối hôm đó, trên người anh ta toàn là vết dao đâm, vậy thì những vết thương của anh ấy là do ai đâm nhỉ? Có liên quan đến Ngô Vĩnh Thanh không? Theo lý mà nói, Ngô Vĩnh Thanh cũng giống như bọn họ, đều là nạn nhân, tại sao trên dao của Lưu Gia Minh lại có dấu vân tay của Ngô Vĩnh Thanh? Cô ta muốn Lưu Gia Minh chết sao? Vì sao chứ? Lẽ nào con người sau khi biến thành ma lại trở nên tàn ác? Còn nữa, ba cô gái chết trước đây, Lưu Gia Minh không nói khi họ chết trên người có vết dao đâm hay không, bây giờ Diêu Giai nói trên người Ngô Vĩnh Thanh không có vết dao đâm, vậy thì tại sao chỉ có Chung Thành Vỹ là Lưu Gia Minh bị vết dao đâm?
Lẽ nào là sự khác biệt giữa nam giới và nữ giới? Hung thủ là nữ giới cho nên cô ta đối xử với nữ giới nhân từ hơn một chút? Nhưng da mặt đều đã bị lột sạch, còn gọi nhân từ gì chứ?
Tôi hơi thắc mắc, vết thương do dao đâm và vết thương do dao cứa, rốt cuộc sao có thể nhận biết được sự khác nhau đây?
Tôi chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, tôi hạ cửa sổ xe xuống, bỗng chốc, một luồng hơi nóng mang theo chút bụi bay vào trong xe, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến độ run rẩy.
Tôi bất giác liếc nhìn người tài xế đó một cái, phát hiện ra từ đầu đến cuối anh ta không hề mở miệng nói câu nào, cứ lặng lẽ lái xe, hoàn toàn coi như không có sự tồn tại của tôi và Diêu Giai.
Anh ta yên tĩnh quá, yên tĩnh đến độ giống như người giả.
Tôi không nhìn thấy mặt anh ta.
Ánh đèn xe trắng sáng nhợt nhạt chiếu xuống mặt đường phía trước, giống như lái thẳng đến một tòa mê cung.
Đáp án nằm ở nơi tối đen khôn cùng.
Tôi không nhìn thấy, cũng không sờ thấy.
Càng ngày càng lún sâu…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận