Kiếp nạn trời định

Anh ta vội vàng giải thích: “Không phải đâu, vừa rồi em chưa nghe anh nói xong đã nổi giận rồi, trên bàn tay đó còn đeo một chiếc nhẫn kim cương nữa”.
Tôi nhíu mày, nhất thời không nói được gì, anh ta đúng là không phải biến thái bình thường nữa, có ai lại đi đeo nhẫn kim cương vào cái tay đầy máu me để cầu hôn cơ chứ? Lẽ nào Lôi Hiểu lại thích như vậy? Nếu quả đúng như vậy, vậy thì hai người bọn họ đúng là mèo mả gà đồng gặp nhau rồi.
“Hiểu Hiểu, em đừng giận nữa có được không?” Giọng nói của Mễ Dương dịu dàng đến độ khiến cho tôi chỉ muốn lôi anh ta từ trong điện thoại ra để dần ột trận no đòn.
Thấy tôi không nói gì, anh ta tiếp tục nói: “Hiểu Hiểu, em có đang nghe anh nói không đấy? Hôm nay là ngày lễ Xá tội vong nhân, cho nên anh mới…giờ anh sẽ ném bàn tay đó đi, được không em?”
“Tùy anh!” Tôi thở dài, tôi thực sự không biết nên xử trí với loại đàn ông này như thế nào, “Mễ Dương, tối nay em uống nhiều rượu, giờ em rất mệt, em muốn đi ngủ, thế nhé”.
Lần này, cuối cùng anh ta cũng không có thêm hành động quấy rầy nào nữa, bảo tôi đi ngủ sớm, nói ngày mai đến thăm tôi, rồi gác máy.
Sau khi tắm gội xong, tôi nằm trằn trọc trên giường, không tài nào ngủ được, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không thể nói được ra cảm giác bất an này bắt nguồn từ đâu, trong lòng cứ thấp thỏm không yên, lồng ngực cũng trở nên khó thở. Khi ánh mắt tôi dùng lại trên tấm ảnh của mẹ Lôi Hiểu, mắt tôi chợt mở to, tôi nhảy xuống giường, lao đến đó, tiến đến sát bức ảnh, kỳ lạ, chiếc nhẫn trên tay bà sao lại hơi giống với chiếc nhẫn tôi nhìn thấy trong tấm ảnh ở nhà La Thiên? Bởi vì lúc đó tôi say quá, nên trí nhớ cũng trở nên mơ hồ, cũng không thể xác định được đồ vật trong tấm ảnh của La Thiên có phải là nhẫn hay không, hoặc là một thứ nào đó gần giống nhẫn cũng nên. Tôi suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định gọi điện thoại cho La Thiên, muốn hỏi xem đồ vật trong tấm ảnh của anh có phải là nhẫn hay không, thật không ngờ anh lại tắt máy.
Tôi nằm xuống, tắt đèn, cảm giác bất an đó cứ bám theo tôi, càng lúc càng rõ nét hơn, giống như một chiếc lưới khổng lồ, giăng kín khắp cả bầu trời, rốt cuộc là có chỗ nào không ổn chứ? Mãi lâu sau, tôi mới dần dần chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng bất an. Có tiếng chuông điện thoại nhói tai giữa màn đêm tĩnh mịch, tôi nhíu mày khó chịu, trùm chăn kín đầu, mong giữ được cảm giác ngủ say, nhưng người gọi điện thoại đúng là một kẻ ngoan cố, chuông điện thoại đổ mãi không dứt. Tôi đoán là Mễ Dương gọi tới, trên đời này không thể có ai ngoan cố hơn anh ta, cứ như là Ngu Công dời núi(9) vậy.
Tôi buồn ngủ díp cả mắt, cố lần tìm di động, nghĩ thầm, tôi biến thành Lôi Hiểu, điều xui xẻo lớn nhất là quen biết Mễ Dương.
Khi tôi sờ được di động, không cẩn thận làm đổ chiếc cốc để trên tủ ở đầu giường, rơi xuống đất tạo nên tiếng vang chói tai. Âm thanh này khiến tôi tỉnh táo hơn, tôi đưa điện thoại lên tai, a lô một tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền, chờ đối phương lên tiếng.
Thế nhưng, đối phương lại không nói gì, chỉ có hơi thở hổn hển.
Đợi thêm một lát nữa, tôi bắt đầu bực bội: “Mễ Dương, anh lại giở trò gì thế?”
Trả lời tôi vẫn là hơi thở đứt đoạn, nhưng hơi thở hổn hển lần này hình như kịch liệt và gấp gáp hơn, rất giống người bị mắc bệnh thở dốc vậy. Hơn nữa, âm thanh này nghe rất rõ, rất thật, như thể chính ngay tại trong căn phòng này.
“Anh thật là vô vị quá đấy!” Tôi hơi bực mình, quyết định mậc kệ anh ta luôn, tắt điện thoại, giơ tay ra lần tìm chiếc cốc vừa đánh rơi. Đột nhiên, có một bàn tay lạnh toát nắm chặt lấy cổ tay tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi tỉnh hẳn, rụt tay lại theo bản năng, nhưng bị bàn tay lạnh giá đó nắm rất chặt, nhất quyết không chịu buông ra. Tôi kinh hãi bật dậy, cuối cùng cũng giằng thoát ra khỏi bàn tay ấy, nhưng bởi vì quá kinh hãi nên tôi đã ngã xuống giường. Ngay lập tức, tôi há hốc miệng, tiếng kêu thất thanh bị kẹp chặt lại trong cổ họng, tôi chỉ cảm thấy khí huyết trong khắp cơ thể đúng lúc này đây đều bị rút sạch.

Dưới gầm giường có một thân hình máu me bê bết, một cánh tay đang thò ra bên ngoài, anh ta (cô ta) đang thều thào: “Cứu… tôi… cứu…”
Anh ta (cô ta) từ từ chui từ dưới gầm giường ra… Đó là một cô gái…
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng một góc phòng.
Khi cô ta chậm rãi ngẩng khuôn mặt đầy vết máu lên, tôi khinh sợ đến độ suýt ngất đi – cô ấy chính là Tống Lệ Văn, người đã không cánh mà bay, biến mất khỏi nhà vệ sinh lúc ban ngày!
7.Một trận say, giải được nổi sầu thiên thu.
8.Tên một tác phẩm khác của Thượng Quan Ngọ Dạ.
9.Thời xưa có một ông già tên Bắc Sơn Ngu Công, trước nhà ông có hai ngọn núi to chắn đường, ông hạt quyết tâm san bằng núi. Ông nói: “Tôi chết đi thì còn có con trait ôi, con trai tôi chết đi còn cháu trai tôi… đời này sang đời khác, còn núi thì không cao lên, nên chắc chắn sẽ san bằng được ngọn núi”. Thành ngữ này thể hiện sự bền bỉ, kiên trì.
57
Tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa, bò lăn bò nhoài lao ra khỏi phòng, chạy một mạch lên tầng 3, ngã mấy lần ở bậc cầu thang. Tôi điên cuồng đập cửa phòng dì Phấn, bả bị bộ dạng của tôi làm cho hoảng sợ, vội hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi vội vàng nắm chặt cánh tay bà, nói với vẻ mặt kinh hãi tột cùng: “Cháu… cháu…”. Lắp bắp hồi lâu, nhưng lại không nói được gì, tôi òa khóc, kéo bà xuống tầng dưới.
Vù Ngũ cũng bị tiếng khóc của tôi làm cho tỉnh giấc, cũng chạy theo vào phòng của tôi.
Dì Phấn vừa bật đèn vừa hỏi tôi: “Sao thế, Hiểu Hiểu? Cháu đã nhìn thấy gì vậy?”
Tôi bỗng chốc ngẩn người, dưới gầm giường trống không, không có gì cả, thậm chí sàn nhà cũng không có vết máu nào.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn về phía nhà vệ sinh đang đóng chặt cửa, dì Phấn bước tới, đẩy cửa phòng vệ sinh, bật đèn và nhìn vào bên trong, quay đầu lại nói với tôi: “Không có gì cả mà, Hiểu Hiểu, có phải là cháu gặp ác mộng hay không?”
Sao có thể là tôi nằm mơ gặp ác mộng được chứ? Sao lại có thể có ác mộng giống y như thật thế được? Cổ tay tôi lạnh toát. Tôi lẩm bẩm: “Cháu nhìn thấy Tống Lệ Văn, cô ấy…”
“Tống Lệ Văn?” Dì Phấn lập tức trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn xung quanh, tiếp đến, bà nhíu chặt lông mày. Sau này tôi mới biết, đúng là có người tên Tống Lệ Văn, cô ấy là bạn thân của Lôi Hiểu, nhưng nửa tháng trước đã chết trong vụ tai nạn giao thông lần đó rồi, bị nổ nát vụn, còn không tìm được xương sọ. Lúc này tôi mới hiểu vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lệ Văn tôi lại có cảm giác như đã từng quen biết, bởi vì ngay sau hôm tôi ra viện, La Thiên đã đưa cho tôi xem ảnh của ba nạn nhân tử vong trong vụ tai nạn. Lúc đó, trong số đó có một cô gái, chính là Tống Lệ Văn!
Tôi không biết tại sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện, cũng không biết tại sao sau khi xuất hiện lại đột ngột biến mất trong nhà vệ sinh, càng không biết vì sao đêm hôm khuya khoắt, cô ta lại toàn thân đầm đìa máu me xuất hiện ở dưới gầm giường, chỉ thuần túy là để dọa tôi sao? Tại sao chứ? Lẽ nào vụ tai nạn giao thông đó thực sự có liên quan đến Lôi Hiểu? Cô ta muốn trả thù?
Hồn ma không phải là không thể hiện thân vào ban ngày sao? Vì dụ như tôi, người phụ nữ treo cổ tự tử trong ngôi nhà ma đó, chúng tôi đều phải nhờ nhập vào thân xác của người khác mới có thể hiện thân được, nhưng sao Tống Lệ Văn lại có thể dùng khuôn mặt thật để tùy ý ẩn hiện chứ? Nếu như tôi thực sự là một con ma, tôi cảm thấy mình thật vô dụng quá, không những không có chút phép thuật gì, lại còn xui xẻo bị nhập vào thân xác Lôi Hiểu.
Khi trời tờ mờ sáng, Lôi Cận Nam về nhà, chắc là nhận được điện thoại của dì Phấn, vội vàng lo lắng bước vào phòng tôi, xót xa hỏi xem tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi ngẩn người nhìn ông, cuộn tròn người vào góc tường như chim non sợ cành cong. Tôi không muốn nói gì cả, cũng không muốn tin tưởng ai, xung quanh tràn đầy sự nguy hiểm, có lẽ mỗi người đều là người lên kế hoạch cho cạm bẫy này, họ đều là sói đội lốt cừu.
Dì Phấn kéo Lôi Cận Nam ra khỏi phòng, tôi nghe thấy dì Phấn nói nhỏ với ông: “Con bé nói nó nhìn thấy Tống Lệ Văn”.
“Tống Lệ Văn?” Giọng Lôi Cận Nam vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, con bé nói là sáng hôm qua, Tống Lệ Văn đến đây, rồi đột nhiên biến mất trong nhà vệ sinh, sau đó nửa đêm, em nghe thấy tiếng kêu thất thanh của con bé. Nó nói, Tống Lệ Văn gọi điện thoại cho nó, còn nói, Tống Lệ Văn toàn thân đầy máu nằm dưới gầm giường, nhưng em vào xem, lại chẳng thấy gì cả.
Lôi Cận Nam không nói gì. Trước khi nhìn thấy Tống Lệ Văn ở dưới gầm giường, tôi nhận được cuộc điện thoại đó, lúc đầu tôi cứ tưởng là Mễ Dương gọi, sau đó nhìn số điện thoại, mới biết, là Tống Lệ Văn gọi. Lúc đó, cô ấy đang nằm dưới gầm giường gọi điện cho tôi!
Dì Phấn thở dài, nói tiếp: “Cận Nam, em luôn cảm thấy Hiểu Hiểu từ sau vụ tai nạn đó, đã thay đổi hoàn toàn”.
Lôi Cận Nam nói: “Anh cũng cảm thấy như vậy, trước đây nó không bao giờ giúp làm việc nhà, bây giờ có vẻ hiểu biết hơn rồi”.
Dì Phấn nói: “Em không nói đến việc này, từ sau khi con bé từ bệnh viện trở về, cứ luôn đa nghi sợ sệt. Anh không biết chứ, có hôm, nửa đêm, con bé nói nhìn thấy vú Ngũ treo cổ chết, em sợ anh lo lắng, nên không dám nói với anh”.

Lôi Cận Nam trầm mặc giây lát, nói: “Có thể là vụ tai nạn đó khiến con bé bị sợ hãi quá độ, cho nên luôn xuất hiện ảo giác, để anh gọi điện cho bác sĩ Mễ, bảo cậu ấy đến đây xem thế nào”.
“Em nghi ngờ liệu có phải thần kinh con bé có gì…”
“Em đừng có nói linh tinh!” Lôi Cận Nam lạnh lùng cắt ngang lời dì Phấn.
Mễ Dương đến rất nhanh, anh ta nói tôi chỉ là bị hoảng sợ quá, không sao cả, bảo ông Lôi và dì Phấn yên tâm, sau đó lại nói muốn nói chuyện riêng với tôi. Tôi vẫn cuộn tròn người ở góc giường, không nhúc nhích. Anh ta ngồi xuống, dịu dàng nhìn tôi qua mắt kính, khẽ nói: “Đừng sợ, Hiểu Hiểu, thực ra không có gì cả đâu”.
Tôi thoáng chau mày, không muốn nói chuyện với anh ta.
“Anh xin lỗi, nếu như không phải là tối qua anh dọa cho em sợ hãi, có lẽ em sẽ không xuất hiện ảo giác, đều tại anh cả!”
Anh ta rõ ràng là đang nói linh tinh! Tôi nhìn thấy Tống Lệ Văn thì có liên quan gì tới anh ta chứ? Hơn nữa, cũng không phải tôi bị ảo giác. Nhưng tôi không lên tiếng, mặc cho anh ta thích nói gì thì nói.
“Thứ gọi là tâm bệnh thì cần chữa bằng tâm lý, em nhất định phải chiến thẳng nỗi sợ hãi trong lòng em, em có biết không? Bởi vì em không thể nào tiêu tan được suy nghĩ về vụ tai nạn đó, cũng bởi vì hôm qua là ngày lễ Xá tội vong nhân, lại cộng thêm việc anh vô tình dọa em bằng bàn tay giả đó, tất cả các yếu tố cộng hưởng lại…”
“Đợi đã!” Tôi ngắt lời anh ta, “Anh vừa nói gì? Hôm qua là lễ Xá tội vong nhân?”
“Đúng vậy, ngày 15 tháng 7, đêm qua chẳng phải anh đã nói với em sao? Bởi vì hôm qua là ngày lễ Xá tội vong nhân, cho nên anh mới nghĩ ra việc đeo chiếc nhẫn kim cương vào…”
“Hôm qua là ngày bao nhiêu?” Tôi lại ngắt lời anh ta lần nữa.
“Ừm, là ngày 27 tháng 8(10)”.
Tôi giật nảy mình, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao đêm qua tôi luôn cảm thấy bất an, bởi vì lúc đó tôi đang giận Mễ Dương, nên đã bỏ qua câu nói “Hôm nay là lễ Xá tội vong nhân” của anh ta. Nhưng sau đó không thể nhớ ra được, cho nên cứ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hôm qua có thể là ngày 27 tháng 8 được chứ? Trước ngày hôm nay, sao tôi chưa hề chú ý đến ngày tháng chứ? Không thể nào!
Tôi vội vàng lấy di động ra xem, thời gian hiện trên đó rõ ràng là ngày 28 tháng 7.
Tôi bực bội trừng mắt nhìn Mễ Dương: “Anh nói hôm qua là ngày 27 tháng 8, anh xem thời gian của em này, sao lại là tháng 7?”

Mễ Dương cầm lấy di động của tôi xem: “Thời gian của em bị chỉnh sai chứ sao, sao anh lại phải lừa em chứ?” Sau đó, anh ta lại đưa di động của anh ta cho tôi xem, trên đó hiện rõ là ngày 27 tháng 8.
Sau khi Mễ Dương ra ngoài hỏi Lôi Cận Nam để xác định chính xác thời gian, tôi hoàn toàn mù mờ, không ai có thể ngờ được rằng, tôi đã bị mất thời gian.
Cuối tháng 6, tôi được nghỉ hè đi theo mẹ đến thành phố S, cùng lắm là sau mừoi ngày đi cùng với Diêu Giai vào trong ngôi nhà ma, sau đó, tôi tỉnh lại trong bệnh viện, Mễ Dương nói tôi đã hôn mê mười hai ngày. Tôi ở nhà họ Lôi cũng chỉ mới được bốn, năm ngày, nếu như ngày 10 tháng 7 tôi vào trong ngôi nhà ma, khoảng ngày 11 tháng 8 tôi nhập vào thân xác Lôi Hiểu và bị đưa vào bệnh viện, vậy thì, khoảng thời gian một tháng đâu? Tại sao trong ký ức của tôi lại hoàn toàn trống rỗng? Nếu như ngày hôm đó tôi thực sự đã chết trong ngôi nhà ma, bởi vì đã uống thuốc lãng quên, tẩy xóa ký ức, phiêu lãng trong cõi âm hết một tháng, nhưng sao ký ức sau khi biến thành Lôi Hiểu lại vẫn còn tồn tại nhỉ? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vậy trong thời gian một tháng bị mất đó, đã xảy ra chuyện gì?
Sao di động của tôi lại bị điều chỉnh nhầm một tháng? Đây rõ ràng là có người cố tình không muốn để cho tôi phát hiện ra sự sai lệch về thời gian, là ai? Dì Phấn sao? Di động này là do bà đưa cho tôi. Lẽ nào, người đứng đằng sau thao túng tất cả những sự việc này thực sự là bà sao?
Tôi có thể tửong tựong được ra, trong một tháng đó, chắc chắn đã xảy ra sự việc trời long đất lở, cũng chính là do những sự việc đó đã khiến tôi biến thành Lôi Hiểu. Nếu như muốn biết chân tướng sự việc, thì cần phải tìm được lại ký ức trong khoảng thời gian một tháng đã bị mất, nhưng tôi phải làm thế nào mới có thể tìm lại được đây? Trực tiếp đi hỏi dì Phấn chắc chắn là không thể được rồi, bà cố tình điều chỉnh thời gian của tôi, sao lại có thể nói cho tôi biết chân tướng sự việc được chứ?
“Hiểu Hiểu, em sao vậy? Có phải là em nhớ ra chuyện gì rất đáng sợ phải không? Sắc mặt em tệ quá!”
“Mễ Dương, em... em bị tai nạn đưa vào bệnh viện ngày nào vậy? Anh có nhớ hôm đó là ngày bao nhiêu không?”
anh ta nghĩ một lát, nói: “Anh nhớ, ngày mồng 10. Được rồi, em đừng nghĩ nữa, em cần phải ngủ một giấc thật say, cứ nằm xuống đã, toàn thân thả lỏng”.
Nói như vậy, đúng là tôi đã bị mất ký ức trong suốt một tháng.
Tôi không nói gì nữa, nằm nghiên xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mễ Dương đắp chăn cho tôi, nói khẽ: “Toàn thân thả lỏng, Hiểu Hiểu, em hãy thả lỏng tất cả từng sợi dây thần kinh trên đầu, vai, cánh tay, đùi và toàn cơ thể em. Em sẽ cảm thấy mình nhẹ bẫng, như thể em đang ở trên mây trắng trời xanh vậy, trước mắt em là một biển khơi trong xanh, những con sóng khẽ vỗ vào đá ngầm, có mấy con thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt biển, chim hải âu vỗ nhẹ đôi cánh... Ở đó không có khổ đau, không có nỗi sợ hãi, chỉ có sự hiền hòa yên bình...”
Cuối cùng tôi cũng yên lặng thiếp đi giữa giọng nói ru ngủ của anh ta.
58
tôi ngủ liền một mạch đến tận 2h chiều mới bị Lôi Cận Nam đánh thức dậy, ông nói có quà tặng cho tôi, nhưng yêu cầu tôi ăn ơ xong mới đưa quà cho tôi xem. Tôi ngoan ngoãn để ông dắt tay tôi xuống tầng dưới ăn cơm. Thực ra, tôi không hề có hứng thú gì với món quà của ông, ông có tặng thứ gì thì cũng không thực sự thuộc về tôi, tôi vốn không phải là con gái của ông. Tất cả mọi việc này, một ngày nào đó sẽ bị bại lộ, tôi không thể nào là Lôi Hiểu cả đời được, cuộc đời của tôi đã bị định sẵn không được yên bình. Ông thầy bói đó nói không saic hút nào, số mệnh của tôi có kiếp nạn, tất cả mọi việc ly kỳ đáng sợ đều bắt đầu xảy ra kể từ khi tôi rời khỏi thôn quê đến thành phố S, hơn nữa còn đang tiếp diễn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận