Kiếp nạn trời định

CHƯƠNG 11: CÓ NGƯỜI ĐANG NÓI DỐI ♦ 65
Lần thứ hai khi tôi tỉnh lại, đã là hơn 10h sáng ngày hôm sau, xung quanh là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Tôi khẽ chuyển động cái đầu mơ màng nặng trịch, tôi đang ở đâu vậy nhỉ? Khóe mắt chạm phải tấm ảnh để tên tủ đầu giường, người đàn ông trong ảnh là Mễ Dương. Nói thực, Mễ Dương đúng là rất đẹp trai, khuyết điểm duy nhất là không có cá tính, lẵng nha lẵng nhẵng.
Tôi nhìn xung quanh khắp một lượt, đây là một gian phòng ngủ rộng rãi, bày biện gọn gàng ngăn nắp, chắc là nhà của Mễ Dương. Tôi ngồi dậy, muốn xuống giường nhưng lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, nên đành phải nằm dựa nửa người, khẽ day day thái dương, sao đầu tôi lại choáng thế nhỉ?
Đúng lúc đó, Mễ Dương bước vào, anh ta nói: “Em tỉnh dậy rồi à? Đêm qua em ngủ có ngon không?”
Tôi nhìn anh ta: “Đây là…” Mễ Dương tiếp lời tôi: “Nhà anh thuê, em thấy thế nào, cũng được đấy chứ?” Anh ta đi đến bên cửa sổ kính chạm đất, kéo rèm cửa, có thể nhìn thấy bên ngoài có một ban công rất rộng, xem ra phong cảnh cũng khá được, rộng rãi, thoáng mát.
Vừa nhìn thấy ánh nắng mặt trời, đầu tôi dường như không còn choáng váng như lúc trước nữa, tôi hỏi anh ta: “Anh không ở cùng gia đình anh sao?”
“Từ sau khi đi làm, anh dọ ra ngoài ở, bố anh quá giàu, anh không muốn người khác nghĩ anh phải dựa vào ông”. Tôi khẽ cười, thật không ngờ anh ta cũng khí khái đến thế, không giống như Ngô Tử Thụ, nếu như có một ông bố giàu có, anh ta tình nguyện giảm hai mươi năm tuổi thọ… Ngô Tử Thụ? Các cơ trên mặt tôi chợt cứng đờ, nhịp tim cũng theo đó mà dồn dập hơn. Tôi nhớ lại tối qua sau khi cùng La Thiên rời khỏi bệnh viện, tôi đã đi đến “Câu lạc bộ độc thân” tìm Mễ Dương. Ngô Tử Thụ cũng có mặt ở đó, sau đó, chúng tôi cùng đi lên nhà hàng đồ Tây ở tầng 4, khi vừa ngồi xuống được một lúc, Mễ Dương nhận được điện thoại của bệnh viện nói có ca phẫu thuật cấp cứu. Sau khi anh ta rời khỏi đó không lâu, Ngô Tử Thụ nhận được tin nhắn đòi mạng người. Tôi và anh ta bèn đi đến ngôi nhà ma. Sau đó, Ngô Tử Thụ đã chết trong ngôi nhà ma, còn tôi cũng hoảng sợ quá, mất đi tri giác, bất tỉnh. Cả quá trình vô cùng rõ ràng chân thực, nhưng sau khi tôi tỉnh lại, thật không ngờ lại trở về nhà hàng đồ Tây, tại sao lại như vậy được chứ?
Mễ Dương nhìn thấy tôi ngồi ngẩn người một mình, bước đến bên giường, ngồi xuống: “Em đang nghĩ gì thế? Em hãy đi đánh răng rửa mặt trước nhé, rồi anh đưa em đi ăn cơm”.
“Đợi đã, Mễ Dương, anh có thể nói cho em biết chuyện xảy ra tối hôm qua rốt cuộc là chuyện gì không?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì?”
“Chính là chuyện xảy ra sau khi em đi đến ‘Câu lạc bộ độc thân’ tìm anh đấy”.
“Không xảy ra chuyện gì cả”.
“Không phải, anh có thể kể lại cho em những việc xảy ra sau khi em tìm thấy anh được không?”
Mễ Dương nghi hoặc nhìn tôi, nói: “Thực ra, đúng là không xảy ra chuyện gì thật. Khi em đến tìm anh, lúc đó anh đang đánh bi-a với Ngô Tử Thụ, sau đó, chúng ta cùng lên nhà hàng đồ Tây trên tầng 4. Khi vừa mới gọi xong món ăn, em đã nói em hơi khó chịu, anh hỏi em có muốn về nhà ngay không, em nói không cần, gục đầu xuống bàn chợp mắt một lúc là được. Trông em có vẻ rất mệt mỏi, thật không ngờ nằm bò trên bàn lại có thể ngủ thiếp đi được, anh không dám gọi em, cho đến tận khi em tự tỉnh giấc. Kết quả là, sau khi tỉnh lại, em lại còn khó chịu hơn, toàn thân toát mồ hôi lạnh, anh biết em bị say nắng, vốn định đưa em vào bệnh viện, nhưng lại sợ làm kinh động đến ông Lôi. Say nắng vốn không phải là việc gì nghiêm trọng, cho nên anh đã đưa em đến đây. Nhưng em yên tâm, tối qua anh đã gọi điện cho dì Phấn rồi, dì biết em đang ở đây. Sao thế, em không nhớ được những điều này sao?”

“Không phải…” Tôi mơ màng lắc đầu, suy ngẫm về những lời anh ta nói, theo như lời anh ta, tối qua, từ việc anh ta nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện đến việc Ngô Tử Thụ chết trong ngôi nhà ma hoàn toàn là do tôi nằm mơ? Tại sao tôi lại không nhớ được sau khi tôi vào nhà hàng đồ Tây nói rằng mình không khỏe và nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi nhỉ? Có phải là Mễ Dương đang nói dối? Không phải, lúc tôi tỉnh dậy, nhìn thời gian, 20:10’, hơn nữa, Ngô Tử Thụ cũng sống sờ sờ ngồi trước mặt tôi. Nếu như tôi và Ngô Tử Thụ thực sự đi đến ngôi nhà ma, thì hai sự việc này không thể thành lập được.
Mễ Dương vỗ vỗ nhẹ vào tay tôi: “Được rồi, đừng ngẩn gni ra thế, em đi rửa mặt đi, trong nhà vệ sinh có bàn chải và khăn mặt mới, anh đợi em ở phòng khách”.
Tôi gật đầu, thở dài, có lẽ… đúng thực chỉ là một cơn ác mộng thôi. Dủ thế nào thì ít ra Ngô Tử Thụ cũng vẫn còn sống, mục đích đêm qua tôi đi đến ngôi nhà ma cũng chẳng phải là để cứu anh ta sao?
Tôi tạm gác mớ bòng bong trong đầu lại, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó đi cùng Mễ Dương xuống dưới tầng. Anh ta hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nói không muốn ăn và bảo đưa tôi về nhà. Khi anh ta đi lấy xe, tôi nhận được điện thoại của La Thiên, anh hỏi tôi hôm qua tôi yều cầu anh điều tra cái chết của ai, còn hỏi tôi có phải là nhầm lẫn gì không. “Nhầm lẫn gì chứ? Ngô Vĩnh Thanh, Chung Thành Vỹ, Lưu Gia Minh,không điều tra ra được sao?”
Anh nói: “Không phải là không điều tra ra được, mà là vốn không hề có hồ sơ, sao mà điều tra được?”
“Không có hồ sơ? Là có ý gì?”
“Nếu không phải là cô nhầm, thì là không có mấy người này, hoặc là cái chết của mấy người này, bên cảnh sát vốn không hề hay biết”.
Sao có thể như vậy được chứ? Tôi hơi choáng váng: “Anh đang ở đâu? Tôi sẽ đến gặp anh”.
“Bây giờ tôi không có thời gian, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô”.
Sau khi gác máy, tôi không kìm nổi sự buồn bực, việc này thật vô lý, sao lại không có hồ sơ cơ chứ? Lưu Gia Minh đã từng nói với tôi, cái chết của Chung Thành Vỹ là vụ án không thể nào phá được mà. Diêu Giai cũng nói, cảnh sát đã điều tra ra những dấu vân tay trên lưỡi dao ở hiện trường vụ án chính là của Ngô Vĩnh Thanh. Hơn nữa, chính tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy tin báo tử của Chung Thành Vỹ trên báo. Mặc dù cuối cùng không biết tờ báo đó biến đi đâu, nhưng tất cả những điều này lẽ nào không đủ để chứng tỏ cảnh sát chắc chắn biết được sự việc này sao? Thế nhưng La Thiên tại sao lại nói không có hồ sơ về cái chết của bọn họ chứ? Tại sao anh lại úp úp mở mở với tôi? Hay là anh cố tình làm như vậy?
Khi tôi nhìn thấy chiếc xe Porsche mà Mễ Dương lái đang hướng về phía tôi, trong óc tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, tôi cần phải học lái xe, nếu không thì sau này đi đâu cũng bất tiện. Hơn nữa, bản thân mình có một chiếc Porsche mà lại không biết lái, thực là một việc đáng cho ta cảm thấy buồn bực.
Tôi vừa mới kéo cửa xe chuẩn bị ngồi vào trong, liền nhìn thấy ngay chai hồng trà để phía trước. Đầu tôi như thể bị ai đó lấy gậy gỗ giáng mạnh một cái, hoàn toàn không hiểu nổi. Chai hồng trà này rõ ràng là tôi đã mua ở cửa hàng tạp hóa tối qua trước khi đi cùng Ngô Tử Thụ đến ngôi nhà ma. Nhưng giờ thì tôi đã khôn ngoan hơn, thông minh hơn, tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, đóng sập cửa xe, nói với Mễ Dương: “Anh hãy lái xe về nhà giúp em, em còn có chút việc”. Mặc dù ngoài mặt tôi tỏ ra rất thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng trong lồng ngực, tim đập dồn dập liên hồi.
“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi nhé, hay là em tự lái xe…”

“Không!” Tôi ngắt lời anh ta và quay người bước đi, tôi không thể để cho anh ta nhận ra sự hoảng loạn của mình. Khi chưa thể xác định được tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không dám tin tưởng Mễ Dương bởi vì tôi không biết anh ta có phải đang nói dối tôi hay không? Nếu như tất cả những gì anh ta nói là thật, vậy thì chai hồng trà đặt phía trước cần phải giải thích ra sao đây?
Anh ta ở phía sau nói: “Nếu như dì Phấn hay ông Lôi hỏi, anh biết nói sao?”
Tôi không buồn quay đầu lại: “Tùy anh!” Rồi bước nhanh gần như chạy về phía trước và vẫy một chiếc taxi, ngồi vào trong xe. Sau khi xác định Mễ Dương không bám theo sau, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mệt mỏi rã rời dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra đoàn người xe nườm nượp bên ngoài cửa kính. Tôi phát hiện ra, cái thòng lọng cạm bẫy này càng lúc càng thắt chặt, rốt cuộc nó kéo theo bao nhiêu người đây? Tôi và Ngô Tử Thụ rốt cuộc tối qua có đi đến ngôi nhà ma hay không? Tôi bị kẹt giữa giao điểm của cơn mê và hiện thực, mơ mơ hồ hồ, không được ai giúp đỡ. 66
Đắn đo suy ngẫm hồi lâu, tôi quyết định gọi điện thoại cho Ngô Tử Thụ. Điện thoại đổ chuông rất lâu, anh ta mới nhấc máy, giọng nói vô cùng mỏi mệt, hình như vẫn còn chưa ngủ dậy: “A lô? Lôi Hiểu? Có chuyện gì sao?”
“Bây giờ anh có thể ra ngoài một chút không? Tôi có việc rất quan trọng cần gặp anh”.
Anh ta lầm bầm vẻ bất mãn; “Có chuyện gì mà gấp thế? Tôi vừa mới mơ trúng được năm trăm vạn tệ đấy, đang định đi lấy tiền, đã bị cô làm thức giấc rồi, tối nay cô đến sàn Disco gặp tôi nhé, tôi buồn ngủ chết đi được”.
Sao tôi có thể đợi được đến tận buổi tối mới đi gặp anh ta được chứ, nên tôi vội nói: “Nếu anh không chịu ra ngoài, thì tôi sẽ đến nhà tìm anh”.
“Đừng đừng đừng! Tôi sợ cô thật đấy, giờ tôi dậy ngay đây, lát nữa gọi điện cho cô”.
Khi tôi đến nhà hàng ăn, tôi đột nhiên cảm thấy hoang mang, nếu như Ngô Tử Thụ cũng chính là một phần tử tham gia vào cạm bẫy này thì sao? Vậy thì tôi tìm gặp anh ta liệu có tác dụng gì chứ? Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi vô cớ, tôi thậm chí còn cảm thấy mỗi người ngồi ở trong quán đều rất khả nghi. Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, tôi đã đứng ngồi không yên. Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, ở phía bên trái gần chỗ tôi, có một đôi trai gái đang ngồi, họ thì thầm cười nói, trông rất hạnh phúc. Nhưng đối với tôi lúc này, tất cả những điều này đều hoàn toàn là ngụy trang, không chừng bọn họ đang theo dõi tôi. Tôi lại nhìn sang cậu nhân viên phục vụ phía bên trái, anh ta mặt mày lấm la lấm lét, trông rất gian xảo, không hề giống với nhiên viên phục vụ. Tài năng diễn xuất của anh ta rõ ràng không tự nhiên được như đôi trai gái đó, cứ liên tục lén nhìn tôi, rõ ràng là đang theo dõi tôi. Có một lần sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ta bèn nở nụ cười sống sượng, đi đến hỏi tôi cần gì. Nụ cười của anh ta thật quá giả tạo, như thể dính lên một lớp mặt nạ. Tôi thực sự muốn xé rách lớp mặt nạ đó ra ngay lập tức, nhưng tôi đã kiềm chế được, bởi tôi đoán được, chắc chắn bọn họ rất đông người, mai phục ở những chỗ tôi nhìn thấy và cả những chỗ tôi không nhìn thấy được. Nếu tôi nhất thời kích động, vậy thì người bị thiệt thòi, hẳn nhiên là tôi.
Khi người nhân viên phục vụ đó lại lén nhìn tôi, tôi nhận thức ra được rằng, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, có trời mới biết lát nữa đây sẽ lại xảy ra chuyện gì mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Bọn họ đáng sợ giống như vi khuẩn vậy, có mặt ở khắp mọi nơi. Tôi lảo đảo đứng dậy, đang suy tính xem cần phải dùng cách nào để lặng lẽ rời khỏi đây mới không khiến họ chú ý thì Ngô Tử Thụ đến. Anh ta mặc một chiếc áo phông màu mè, chiếc quần bò cũ, hai tay đút túi quần, tóc tai bù xù như đội ổ gà trên đầu vậy. Anh ta uể oải gật đầu với tôi, ngồi xuống ghế đối diện tôi, nói vẻ không vui: “Có phải là con gái sinh ra là đã có quyền ngang ngược hay không?” Rồi lại nói tiếp: “Đứng đấy làm gì? Ngồi đi chứ!” Cứ như thể đang ở nhà anh ta vậy.
Đôi chân tôi mềm nhũn, bất giác ngồi xuống, tôi khẽ dùng khóe mắt lén quan sát đôi trai gái bên trái và cậu nhân viên phục vụ bên phải, tôi muốn xem xem họ liệu có ra ám thị gì với Ngô Tử Thụ hay không, kết quả là chẳng nhìn ra được điều gì cả.

“Này! Sao trông bộ dạng của cô cứ như là ăn trộm vậy? Người khác sẽ tưởng chúng ta đang vụng trộm lén lút đấy!”
Tôi ủ rũ nhìn anh ta, ngay cả anh ta cũng có thể nhận ra được sự hoảng loạn hoang mang của tôi, qua đó có thể nhận thấy khả năng trấn tĩnh kiềm chế của tôi kém cỏi đến nhường nào, tất cả mọi cảm xúc tâm trạng đều thể hiện cả trên khuôn mặt rồi. Vậy thì, mấy người đó chắc đã sớm nhận ra đang quan sát họ, nếu như bảo tôi đi làm gián điệp, có lẽ còn chưa đợi tôi tiệp cận mục tiêu, đã bại lộ thân phận rồi.
“Tôi có thể gọi đồ ăn trước không? Tôi đói quá!”
Tôi gật đầu, vẫn thấy rất ủ rũ, xem tôi cần phải học cách trưởng thành hơn một chút, không được để lộ hết tâm trạng lên trên nét mặt. Thế là tôi quyết định thử một chút, mỉm cười với Ngô Tử Thụ, nhưng tôi phát hiện, quả thực rất khó, rõ ràng trong lòng tôi đang rất không vui, sao có thể cười được chứ? Tôi lại càng ủ ê hơn.
Ngô Tử Thụ giơ tay lên, cậu nhân viên phục vụ có ánh mắt lấm lét đó cuống quýt chạy đến, hỏi chúng tôi cần gì. Ngô Tử Thụ gọi một suất ăn, thấy tôi chỉ ngồi ngẩn người, không có phản ứng gì, bèn tự gọi cho tôi suất ăn giống của anh ta. Đợi khi người phục vụ đi khỏi, Ngô Tử Thụ khẽ đung đưa bàn tay trước mắt tôi: “Cô thích cậu nhóc đó à?”
“A?” Tôi định thần lại, “Thích ai cơ?”
“Cậu nhân viên phục vụ đó chứ ai, nhìn cô kìa, khi nhìn cậu ta, mắt còn không chớp. Xem ra thẩm mỹ của cô cũng không ra sao cả, giống như cậu ta, ở chỗ sàn Disco của chúng tôi, chọn bất cứ ai cũng ngon lành hơn cậu ta”.
Tôi đang không biết nên vào vấn đề chính như thế nào, vừa nghe anh ta nhắc đến sàn Disco, tôi chợt nảy ra một ý, mỉm cười, hỏi anh ta: “Tối qua anh không đi làm sao?”
“Có chứ, tối qua sau khi Mễ Dương đưa cô đi, tôi còn lên mạng chơi game một lúc, 10h tối tôi mới đi làm mà”.
Tôi “ồ” một tiếng như đang suy ngẫm, anh ta nói là “Tối qua sau khi Mễ Dương đưa cô đi” thì cũng có nghĩa là rất có thể, cách nói của anh ta về sự việc xảy ra tối qua cũng sẽ giống như Mễ Dương. Vậy thì tôi tìm gặp anh ta cũng có ý nghĩa gì chứ?
“Lôi Hiểu, hôm nay trông bộ dạng cô kỳ lạ quá, có phải đã cãi nhau với Mễ Dương không?”
Tôi lắc đầu, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
“Cô tìm tôi gấp như vậy không phải chỉ để tôi ngồi đây nghe cô than vắn thở dài đấy chứ?”
“A Thụ, anh có thể tường thuật lại cho tôi nghe tất cả mọi việc xảy ra sau khi tôi đến ‘Câu lạc bộ độc thân’ tìm Mễ Dương tối hôm qua không?” Suy nghĩ giây lát, cuối cùng, tôi vẫn nói ra những lời này, mặc dù tôi đã đoán được đáp án rất có thể sẽ giống như lời của Mễ Dương, nhưng tôi vẫn muốn nghe thấy chính miệng anh ta nói với tôi, có lẽ trong tiềm thức, ai cũng có tâm lý ngoan cố, đầu chưa đâm vào tường chưa quay bước. Quả nhiên, không hề sai lệch lời của Mễ Dương chút nào, tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Cậu nhân viên phục vụ mặt mày lấm lét bê đồ ăn chúng tôi gọi lên, trước khi quay đi, lại cười với tôi, nụ cười còn mang theo vẻ đê tiện, Ngô Tử Thụ ní: “Tiêu rồi,t ên nhóc đó cũng thích cô rồi!”

Thấy tôi không tỏ thái độ gì đối với lời châm chọc này, anh ta có vẻ hơi lo lắng: “Thế rốt cuộc là cô có chuyện gì chứ? Cô không sao chứ?” Thực ra, tôi vẫn không cam tâm, thế nên tôi uống một ngụm canh, chậm rãi nói: “Tối qua, ở trong nhà hàng đồ Tây, tôi đã nằm mơ”.
“Ồ? Không phải là mơ thấy tôi đấy chứ?”
“Đúng thật là mơ thấy anh đấy!”
Lời tôi vừa thốt ra, Ngô Tử Thụ liền bị sặc, anh ta lấy một tờ giấy ăn che miệng lại, vừa ho vừa nói: “Không phải chứ? Tôi cũng rất muốn phong hoa tuyết nguyệt với cô một phen, nhưng tôi thực sự sợ bị Mễ Dương dần ột trận. Mặc dù cậu ta trông yếu ớt giống như anh chàng thư sinh thời xưa, không phải là đối thủ của tôi, nhưng vợ bạn không được động đến, đạo lý này, tôi cũng hiểu rõ lắm chứ”.
Tôi mặc kệ câu nói của anh ta, tự nói với mình: “Giấc mơ đó rất chân thực, giống y như thật sự đã xảy ra vậy. Tôi mơ thấy Mễ Dương nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện, nói có cuộc phẫu thuật cấp cứu, anh ấy đi không lâu, thì anh liền nhận được một tin nhắn, nội dung của tin nhắn là… Chúc mừng sinh nhật, gương mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi. Lúc đó tôi đã sợ hãi đến ngẩn cả người, bởi vì đó là một tin nhắn…đòi mạng người, ai nhận được tin nhắn đó đều bị lột da mặt mà chết. Rõ ràng, anh không hề biết được chân tướng sự việc đằng sau tin nhắn đó, cho rằng có ai đó đang đùa cợt với anh. Khi đó, tôi sợ làm anh sợ hãi, cũng sợ anh không tin, cho nên không nói rõ chân tướng sự việc cho anh biết. Thực ra, tất cả mọi việc này đều liên quan đến ngôi nhà ma, từ sau khi có một người phụ nữ thắt cổ chết ở đó, những chuyện kinh hãi đáng sợ bắt đầu kéo dài mãi…”
Ngô Tử Thụ ngắt lời tôi: “Oa! Lôi Hiểu, tôi phát hiện ra khả năng diễn thuyết của cô thật xuất chúng, nói cứ như thật vậy, tôi đang nổi da gà đây!”
Tôi nhìn anh ta, quyết định tạm thời mặc kệ phản ứng của anh ta, tiếp tục nói: “Đúng vậy, giấc mơ này không giống với những giấc mơ khác, nó quá chân thực, chân thực đến độ ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ. Trong ngôi nhà ma đó, có một cuốn sổ “Báo tử”, đã in dấu cách tử vong của rất nhiều người. Khi anh nhận được tin nhắn đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là đến ngôi nhà ma để tìm thấy cuốn sổ “Báo tử” đó, sau đó đốt nó đi. Tôi không biết làm như vậy có tác dụng gì hay không, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh…”
Nói đến đây, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên có cảm giác muốn bật khóc, tôi hít mũi, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn không kìm nổi khoang mắt đỏ hoe.
Ngô Tử Thụ đặt đũa xuống, chăm chú nhìn tôi: “Nói như vậy… cô vì cứu tôi mới đi đến ngôi nhà ma sao?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi không thể nào kìm chế được nữa, nước mắt đua nhau rơi lã chã: “Đúng vậy, tôi thực sự muốn cứu anh, nhưng… nhưng tôi phát hiện ra, dù tôi có làm gì cũng vô dụng, sau khi tôi ý thức được anh đã xảy ra chuyện, anh không biết tôi đã hối hận như thế nào đâu, nếu như tôi không dẫn anh đếnnmn, có lẽ anh đã không bị… thậm chí, tôi cũng không phải tận mắt chứng kiến…”
“Được rồi, đùng khóc nữa, để người khác nhìn thấy lại nói tôi bắt nạt cô đấy, chỉ là nằm mơ thôi mà, có phải thật đâu, cô thấy tôi chẳng phải vẫn đang ngồi ngon lành ở đây sao?”
Tôi đột nhiên bực bội, hất tay anh ta ra, đứng bật dậy: “Khi anh biết mọi người trên cả thế giới này đều coi anh là thằng ngốc, anh sẽ thấu hiểu mình đáng thương như thế nào!”
Nói xong, tôi mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi thẳng một mạch ra khỏi nhà hàng, sau đó ngồi xổm ở trong cầu thang máy, gào khóc thảm thiết.
67 Lúc 8h tối, tôi nhận được điện thoại của La Thiên, anh nói đang ăn cơm ở nhà hàng tự chọn, nếu tôi có thời gian thì có thể đến tìm anh. Ngay lúc đó, tôi đã đồng ý ngay, bảo anh ở đó đợi tôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận