Kiếp nạn trời định

CHƯƠNG 12: KHÚC CA VONG LINH TUYỆT ĐỊA ♦ 71
Ba mươi năm trước, lúc đó vú Ngũ là cô gái mười chín tuổi, vú cùng với người bạn thanh mai trúc mã Trương Thiết Nam đi từ Hà Nam đến thành phố S làm ăn. Họ cũng giống như bao thanh niên khác, mang theo hoài bão và mộng tưởng: sau mấy năm đi làm kiếm tiền, có thể ngạo nghễ trở về quê mua nhà riêng. Nhưng sau khi đến được thành phố phồn hoa xa lạ này, họ mới nhận ra rằng, nếu không có trình độ, bằng cấp, muốn tìm được một công việc tốt khó còn hơn lên trời. Sau khi gặp đủ mọi lời từ chối, họ đã hơi tuyệt vọng. Số tiền mang theo đã sắp cạn kiệt, nếu vẫn không tìm được việc, thì gnay cả lộ phí trở về quê cũng không có nổi. Vú Ngũ khóc lóc, đòi về quê, nhưng Trương Thiết Nam là một người lì lợm, ương bướng, ông thà chết đói cũng koc hịu về, nói rằng, không thể để mất mặt được.p>
Sau đó Trương Thiết Nam đi đến công trường làm thuê, vú Ngũ làm người giúp việc, cuộc sống rất tằn tiện khó khăn. Họ thuê một căn phòng dưới tầng hầm chỉ rộng mười mấy mét vuông, bốn mùa quanh năm đều ẩm ướt tăm tối, nhưng họ chưa bao giờ kêu khổ. Người ta vẫn nói, trong hoạn nạn mới nhìn rõ tấm chân tình, quả đúng như vậy. Ngay tại chính căn phòng dưới tầng hầm cũ kỹ đơn sơ này, hai người họ đã nhờ trời đất chứng giám lời thề, kết duyên trăm năm. Lúc đó, vú Ngũ cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Thật không ngờ, nửa năm sau, Trương Thiết Nam gặp tai nạn tại công trường, bị gãy chân. Lúc đó, chủ đầu tư công trình là bố của dì Phấn – Lâm Mậu Danh, sau khi ông hay tin về tình hình của Trương Thiết Nam, liền chủ động gánh toàn bộ mọi trách nhiệm, bỏ tiền ra chữa chân cho Trương Thiết Nam, rồi lại bảo vú Ngũ đến nhà ông giúp việc, chỉ phục vụ riêng cho cô con gái cưng của ông là dì Phấn. Từ đó, vú Ngũ luôn dốc sức báo đáp cả nhà Lâm Mậu Danh giống như cha mẹ tái sinh chi mình vậy.
Nửa năm sau, Trương Thiết Nam ngồi trên xe lăn xuất viện, Lâm Mậu Danh lại bỏ tiền ra giúp ông mở một cửa hàng kim khí. Có được sự giúp đỡ tài chính của Lâm Mậu Danh, cuộc sống của Trương Thiết Nam và vú Ngũ cũng không còn vất vả cơ cực như trước nữa. Nhưng Trương Thiết Nam không tự gượng dậy được, mất hết hy vọng, ông không thể nào chấp nhận được sự thực là mình đã vvi mất đi đôi chân. Về sau, ông ngày ngày uống rượu say khướt, trở thành một kẻ sống không ra sống, chết không ra chết.p>
Nói đến đây, cả khoang mắt vú Ngũ đã ngập đầy nước mắt: “Đã hơn ba mươi năm rồi, ông ấy lúc nào cũng như vậy, tôi đã khuyên ông ấy không biết bao nhiêu lần, đã sắp 60 tuổi rồi, tính tình vẫn ương ngạnh thế. Dạo trước lại phát hiện ra bị mắc bệnh lao phổi, thận cũng hỏng rồi, cả người đầy bệnh, nhưng nói mãi mà nhất định không chịu đi khám, nói chết sớm giải thoát sớm, nếu không phải vì không yên tâm về tôi, ông đã đập đầu tự vẫn luôn từ lúc ngã ở công trường, cũng chẳng đến nỗi biến thành tội nhân như hiện giờ”.
Tôi không kìm nổi, buột miệng hỏi: “Sao lại thành tội nhân được chứ?”
“Ông ấy nói, đã làm liên lụy tôi hơn ba mươi năm, cảm giác tội lỗi, nghiệp chướng ngút trời. Ông ấy cố gắng sống đến tận hôm nay là mong muốn đợi một ngày nào đó, tôi cũng bị gãy chân, như vậy thì ông ấy có thể chăm sóc lại cho tôi để giảm bớt tội lỗi, nghiệp chướng của ông ấy. Nhưng giờ thì không thể hy vọng được gì nữa rồi, nên ông ấy chỉ mong được chết”.
Tôi dở khóc dở cười, đây là kiểu logic gì vậy chứ, nhưng tôi lại xúc động đến đỏ hoe mắt. Một người lê lết sống, chỉ vì chờ đợi một kỳ tích không thể nào xảy ra, để có thể chứng minh mình có khả năng chăm sóc cho người mình yêu thương nhất. Đây quả là một tình yêu chân thành không gì có thể so sánh được!
Nước mắt vú Ngũ tuôn rơi, rõ ràng bà không muốn để tôi nhìn thấy, liền vội vàng quay mặt đi, lấy mu bàn tay lau nước mắt: “Xin lỗi cô chủ, nói với cô những chuyện này, khiến cô cười chê rồi!”
“Không sao đâu, vú Ngũ, vù đừng nghĩ nhiều quá. À, cháu đi lên tầng một lát, vú đợi cháu nhé”. Tôi chạy thật nhanh lên lầu, lấy toàn bộ số tiền trong ví ra đếm, tất cả có 4560 tệ. Tôi giữ lại ình 60 tệ, sau đó lại lao nhanh xuống lầu, nhét vào tay vú Ngũ số tiền đó. Vú Ngũ lập tức ngẩn người, rồi nước mắt thi nhau rơi xuống: “Tôi không thể cầm số tiền này được, ông bà Lôi đã đối với tôi quá tốt rồi, tôi không thể…”
“Vú hãy cầm đi, vú Ngũ, vú hãy đưa chú Thiết Nam đi chữa bệnh, coi như đây là thành ý của cháu”.
“Cô chủ…”, vú Ngũ môi run rẩy, cảm động đến độ không thốt lên lời, suýt chút nữa là quỳ xuống lạy tôi.
Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy bà như vậy, trong lòng xót xa, cũng suýt rơi nước mắt, vội quay người bước ra khỏi nhà bếp.
“Cô chủ!”
Tôi tưởng bà vẫn còn muốn cảm ơn tôi, nên cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Không có gì đâu, cháu lên tầng ngủ một lát”.

“Không phải, cô chủ đợi chút”. Vú Ngũ bước ra theo.
Tôi dừng lại ở bậc thềm cầu thang, nhìn bà: “Sao vậy, vú Ngũ?”
“Tôi…”. Bà muốn nói gì nhưng lại ngưng lại, tâm trạng phức tạp trên khuôn mặt bà để lộ ra sự bất an và lo sợ trong nội tâm của bà. Bà do dự hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu, khẽ nói, “Cô chủ hãy cẩn thận một chút”. Rồi vội vàng chạy trốn trở vào nhà bếp, như thể vừa mới tiết lộ một bí mật trọng đại vậy.
Tôi thẫn thờ ngẩn người đứng nguyên tại chỗ. Cẩn thận một chút. Cẩn thận gì chứ? Cẩn thận dì Phấn, hay là cẩn thận với những người khác?
Tiếng chuông di động vang lên kéo tôi từ trong cơn mơ màng trở về với hiện thực, là La Thiên gọi tới, anh báo tin cho tôi, Y Khả Ly đã chết.
Tôi lập tức đến ngay quán café đó, La Thiên đang ngồi ở một góc và liên tục hút thuốc. Nhìn là có thể đoán biết ngay, tâm trạng anh rất tồi tệ, nét mặt sượng sùng, tay trái liên tục nhào nặn thứ gì đó giống như là đất cao su dẻo.
Sau khi ngồi xuống, tôi hỏi anh: “Chẳng phải các anh đã sai người bảo vệ cô ấy suốt 24 tiếng đồng hồ sao?”
Sắc mặt anh lạnh lùng, nói: “Đúng vậy, nhưng cô ấy vẫn chết, đã bị tiêm quá liều thuốc an thần”. Ngừng lại một lát, anh lại thẫn thờ bổ sung thêm một câu, “Bây giờ, chỉ còn lại mình cô thôi”.
Tôi rất ít khi nhìn thấy anh đờ đẫn như vậy, nên nhất thời không biết nói gì, thế nên, cả hai chúng tôi rơi vào sự trầm mặc. Một lát sau, nhân viên phục vụ bê cốc nước cam của tôi đến, tôi vừa mới uống một ngụm, nào ngờ, La Thiên đột nhiên như phát bệnh, hất tung cốc nước cam của tôi, làm cho toàn thân tôi ướt sũng. Lúc đó tôi như bốc hỏa, hét lớn: “Anh điên à! Không phá được vụ án, muốn lôi tôi ra trút giận đấy à?”
Người nhân viên đứng bên cạnh cũng giật mình sợ hãi, vội lấy giấy ăn lau cho tôi, tôi bực bội lắm, không biết đầu óc La Thiên bị chập mạch ở chỗ nào.
La Thiên thoáng ngẩn người, nói với nhân viên phục vụ: “Lấy cho cô ấy một cốc khác, nước trắng cũng được”.
Tôi bực bội lau nước cam trên người, chờ đợi La Thiên giải thích. Thật không ngờ, anh nhìn tôi, rồi đột nhiên bật cười ha ha: “Sao thế, tức giận à?”
Tôi phùng má, lườm anh một cái, lầu bầu: “Đúng là thần kinh, người khác hất cả cốc nước cam vào người anh, xem anh có tức giận hay không?”
Anh không giải thích nhiều, thậm chí không xin lỗi tôi, chỉ ngưng cười, nói: “Tôi nhớ lần trước cô hỏi tôi, làm thế nào để có thể treo cổ mình lại không chết, có phải không?”
Tôi lập tức quên mất việc đang tức giận, mở to mắt, hỏi anh: “Đúng vậy, anh biết làm thế nào được à?”

Anh gật đầu, nói: “Đúng vậy, cô hãy nhìn đây”. Anh đung đưa cục đất dẻo cao su trong tay, sau đó lôi từ trong túi ra một sợi dây màu đỏ, vừa làm mẫu, vừa diễn giải cho tôi nghe, “Chúng ta hãy nặn cục đất cao su dẻo này thành hình người, buộc sợi dây này vào lưng, thắt một nút, sau đó vòng phía đầu sợi dây lên cổ, thắt một nút lỏng phía sau, rồi lại vứt đầu sợi dây lên trên xà nhà để treo cổ, kéo sợi dây xuống, cho đầu vào thòng lọng, sau đó nắm chặt đầu cuối của dây thừng bằng một tay, cũng có thể kết hợp thắt nút cùng với đầu sợi dây thừng ở đoạn giữa eo. Người ngoài nhìn vào, đây là một vụ tự sát giả vô cùng hoàn mỹ, nhưng trên thực tế, trọng tâm của sợi dây thừng chính là ở phần lưng và bàn tay. Nhưng tôi nghĩ, thông thường người ta ít dùng cách này để giả vờ tự sát, bởi vì, nhìn có vẻ đơn giản chứ kỳ thực vô cùng phức tạp. Để nắm dây thừng trong tay, cần rất nhiều sức lực, rất khó giữ được lâu, nếu như đối phương kiểm tra, thì cũng rất dễ nhìn thấy sơ hở”.
Tôi cầm lấy đất cao su dẻo trong tay La Thiên, ngẩn người nhìn chăm chú, tôi vừa tháo sợi dây thò ra khỏi cục đất nặn, vừa nghĩ, vú Ngũ thực sự dùng cách này để thắt cổ tự tử sao? Sao bà lại phải làm như vậy?
Khi tôi vừa tháo sợi dây đó ra, liền nghe thấy La Thiên kêu lên thất kinh: “Không được động đây!”
Tôi giật nảy mình, bất giác lóng tay làm rơi cục đất nặn. Anh nhíu mày thật chặt, nhặt cục đất nặn lên, sờ đi sờ lại vết hằn do bị sợi dây đỏ buộc ở phần giữa cục đất nặn, đầu lông mày nhíu lại càng lúc càng chặt.
Tôi không biết anh đã phát hiện ra điều gì, chỉ có thể ngẩn người nhìn anh. Chợt nhìn thấy đôi lông mày của anh bỗng giãn ra, trong mắt anh cũng toát ra tia sáng dị thường, lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy”.
“Sao vậy ạ?”
Anh nói: “Tôi nghĩ, tôi đã biết hung thủ là ai rồi”. Tiếp đến, hai đầu lông mày của anh ta nhíu chặt vào nhau, “Nhưng… tại sao chứ? Động cơ là gì?”
Trước khi tôi kịp lên tiếng hỏi, anh đã đứng bật dậy: “Tôi đi trước đây, để lại cục đất nặn cho cô chơi”. Nói xong, anh lao ra khỏi quán café giống như một cơn gió.
Tôi cứ băn khoăn nhìn cục đất nặn mãi, hung thủ là ai? Không phải tử thần sao?
72
Nửa đêm, Lôi Cận Nam mất tích!
Vốn dĩ là tôi ở cùng với ông, lại nằm trên cánh tay ông giống như đêm khuya, để lắng nghe ông kể những chuyện vặt vãnh của Lôi Hiểu lúc nhỏ. Nhưng mới nghe được một lúc, tôi đã ngủ say, khi tỉnh dậy, phát hiện ra chăn hơi lộn xộn, một chiếc gối bị rơi xuống đất, và không thấy Lôi Cận Nam đâu cả. Điều kỳ lạ chính là, hai vệ sĩ canh gác ở cửa cũng ngủ rất say. Qua xem xét hiện trường, có thể đoán biết, đã có kẻ đánh thuốc mê làm ọi người ngủ say, rồi khiêng Lôi Cận Nam đi.
Dì Phấn sau khi nghe được tin này, vội vàng đến bệnh viện, bà cuống quýt đến độ không thể nào kiểm soát nổi, hoàn toàn dẹp bỏ sự cao quý và thanh nhã thường ngày, gào thét với bác sĩ và y tá giống như một phụ nữ chanh chua đanh đá.
Tôi chỉ ngồi thẫn thờ, nhìn trân trân vào chiếc giường của Lôi Cận Nam, cảm nhận thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều thật mơ hồ, cách xa tôi vời vợi. Tôi liên tục nguyền rủa, nhiếc móc mình: Cổ Tiểu Yên, sao mày lại ngu ngốc như vậy? Sao lại ngủ say như chết vậy? Ngay cả có kẻ bắt cóc khiêng người ngủ ngay cạnh mày mà mày cũng không hay biết gì, mày đúng là một con lợn! Mễ Dương không biết đi vào đây từ lúc nào, an ủi dì Phấn một hồi, rồi lại đến an ủi tôi. Tôi chẳng nghe thấy gì cả, chỉ cảm giác như trái tim bị người ta cắt đi mất rồi, trong đầu vang lên những tiếng vo vo bất tận.
Chỉ một lát sau, La Thiên cũng đến. Phía cảnh sát bước đầu nhận định, đây là một vụ án bắt cóc. Tôi vô cùng bất lực, hoảng sợ nhìn La Thiên, tôi muốn cầu xin anh hãy dốc hết sức để cứu Lôi Cận Nam, nhưng tôi lại không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ có thể ủ rũ dựa vào lòng Mễ Dương, mặc cho anh ta dìu tôi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi Mễ Dương đưa tôi về nhà, lại an ủi tôi hồi lâu. Anh ta nói: “Nếu như là bắt cóc, vậy thì bọn bắt cóc chắc sẽ nhanh chóng gọi điện thoại đến thôi. Em đừng quá lo lắng, Hiểu Hiểu, khi chưa nhận được tiền chuộc, bọn chúng tạm thời sẽ không làm hại ông Lôi đâu. Huống hồ, đã thông báo cho bên cảnh sát, họ nhất định sẽ cứu được ông Lôi”.
Không được, tôi đã xem nhiều phim cảnh sát chống tội phạm bắt cóc tống tiền rồi. Mục đích của bọn bắt cóc chính là tiền, nhưng một khi để cảnh sát nhúng tay vào, không khéo sẽ làm cho bọn chúng tức giận mà giết con tin. Trong lòng tôi trào lên nỗi sợ hãi, lao vào lòng Mễ Dương khóc nức nở. Tôi chưa bao giờ sợ hãi như thế này, ngay cả lần đầu tiên soi gương nhìn thấy mình bị biến thành Lôi Hiểu, tôi cũng không sợ hãi bằng lúc này. Tôi càng không thể ngờ được rằng, tình cảm của mình đối với Lôi Cận Nam không biết đã ăn sâu vào tận xương tủy từ lúc nào. Tôi xin thề, chỉ cần bây giờ ông xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định không hề do dự, mà sẽ gọi thật to: “Bố ơi!”
Mễ Dương ôm tôi thật chặt, “Không sao đâu, Hiểu Hiểu, không sao đâu, Olivia là người tốt, ắt sẽ gặp lành, chắc chắn sẽ không sao đâu…”
Không biết tôi đã khóc bao lâu, cuối cùng, thật không ngờ lại ngủ thiếp trong lòng Mễ Dương. Một lần mơ màng tỉnh dậy, thấy Mễ Dương đang nằm ngủ co quắp ở trên ghế bên cạnh giường. Tôi chau mày, định gọi anh ta dậy, bảo anh ta đi về, nhưng toàn thân tôi không có chút sức lực nào, dường như không còn đủ sức để nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Thế nên, tôi nhắm mắt lại, rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi mơ thấy Lôi Cận Nam.
Trong mơ, tôi như trở về dáng vẻ lúc lên bảy, tám tuổi. Lôi Cận Nam quỳ xổm xuống trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng: “Hiểu Hiểu, gọi bố ơi đi!”
“Không gọi!”
“Vì sao chứ?”p>
Tôi bĩu môi, nói vẻ ương ngạnh: “Dù sao cũng vẫn không gọi”.
Lôi Cận Nam bật cười, giơ một chiếc kẹo mút ra như thể làm ảo thuật: “Bây giờ gọi không?”
Tôi lập tức gọi ông bằng giọng rất ngọt ngào: “Bố ơi!”
Tôi vừa mới đưa chiếc kẹo mút lên miệng, Lôi Cận Nam đột nhiên biến thành bố đẻ của tôi, ông hất chiếc kẹo mút của tôi rơi xuống đất, rít lên: “Tiểu Yên, sao mày có thể gọi người khác là bố chỉ vì một chiếc kẹo mút? Tao vẫn thường dạy mày thế nào hả? Mày đúng là đứa con vô dụng!”
Vừa nói dứt lời, ông đã giơ tay giáng cho tôi một cái tát, cùng lúc đó cũng khiến tôi choàng tỉnh khỏi cơn mê. Trời đã sáng tỏ.
Mễ Dương không có ở trong phòng, không biết anh ta đã đi khỏi đó từ bao giờ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính, rọi vào trong phòng, mang theo chút mỏi mệt uể oải vẻ lười biếng, chiếu lên những khoảng không trong phòng. Sự mơ màng và sợ hãi vụt qua trái tim tôi, bác Lôi, rốt cuộc giờ này bác ở đâu?
Tôi xuống giường, kéo cửa bước ra ngoài, đứng ở hành lang nhìn xuống tầng dưới. Dưới tầng yên tĩnh lạ thường, cả tòa biệt thự vắng vẻ giống như một phần mộ lạnh giá. Tôi đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, sao lại tĩnh mịch đến thế nhỉ? Hôm qua còn có rất nhiều cảnh sát bận rộn làm nhiệm vụ ở đây, sợ bọn bắt cóc gọi điện thoại đến, đã lắp máy nghe trộm vào máy điện thoại, bây giờ họ đâu cả rồi?
Tôi càng lo sợ hơn, cất cao giọng nói: “Vú Ngũ! Vú Ngũ!”
Vú Ngũ cuống cuồng chạy từ bếp ra, ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô chủ, cô dậy rồi à?”

“Dì Phấn đâu ạ? Cả những người cảnh sát nữa?”
“Dì Phấn ra ngoài rồi, hôm qua bà đã cãi nhau một trận kịch liệt với những người cảnh sát đó, bà sợ… cho nên, bà bảo những người cảnh sát đó về hết”.
“Ồ”. Tôi nghĩ, chắc dì Phấn không muốn để cảnh sát nhúng tay vào. Rồi tôi lại hỏi đầy căng thẳng. “Bọn bắt cóc có gọi điện đến không ạ? Dì Phấn có nhận được cuộc điện thoại nào không ạ?”
“Ơ… tôi không biết, hình như không… không có thì phải”. Ánh mắt vú Ngũ trở nên mông lung vô định, có vẻ như đang trốn tránh điều gì, “Cô chủ, tôi, tôi ra ngoài có việc một chút”. Nói xong, vú Ngũ vội vàng bước ra khỏi cửa.
Mối nghi ngờ trong lòng tôi càng tăng lên, sao bà lại phải hoảng hốt đến thế? Bà đang che giấu điều gì? Nghĩ đến đây, tôi lập tức trở về phòng lấy túi xách, rồi lao nhanh xuống tầng dưới, bám theo vú Ngũ.
Chỉ nhìn thấy bà nhìn dáo dác xung quanh khi bước ra khỏi tòa biệt thự, rồi nhanh chóng chu vào taxi, tôi cũng bắt một chiếc taxi, thận trọng bám sát phía sau.
Không bao lâu, chiếc xe phía trước đã lái ra khỏi khu vực thành phố, ra vùng ngoại ô, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một siêu thị nhỏ. Tôi thấp thỏm nhìn vú Ngũ đi vào một ngõ nhỏ bên cạnh siêu thị, tôi lặng lẽ bám theo bà, sau bảy, tám lần rẽ quặt, đi đến cuối ngõ, nhìn thấy một cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Vú Ngũ nhìn ngó xung quanh, rồi gõ cửa thật mạnh, một lát sau, cánh cửa kêu cót két, mở ra một khe nhỏ, vú Ngũ chui vào bên trong.
Tôi rất băn khoăn, không biết bà đến nơi này để thăm ai? Chồng bà, ông Trương Thiết Nam sao? Không giống, nếu như bà đến thăm chồng, sao lại phải lấm la lấm lét thế?
Trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy, cánh cửa gian phòng đó lại vang lên tiếng cót két, cửa từ từ mở ra. Tôi nhìn thấy vú Ngũ và một người phụ nữ từ trong bước ra. Tôi vội trốn vào phía sau thùng rác to ở cạnh đó, không dám thở mạnh. Vú Ngũ và người phụ nữ đó càng lúc càng tiến lại gần phía tôi, tôi nghe thấy người phụ nữ đó thì thầm: “Để nó ở nhà một mình không sao chứ?”
Vú Ngũ nói: “Không sao đâu, cậu ấy không phải đã ngủ say rồi sao? Chúng ta mau về thôi”.
Tôi không biết người mà họ nhắc đến là ai?
Đợi hai người họ đi khỏi, tôi liền bước ra, lao thẳng đến trước cánh cửa gỗ căn phòng đó, phát hiện ra cửa chỉ khép hờ, khẽ đẩy nhẹ là đã mở ra rồi.
Bên trong là một cái sân nhỏ, trồng vài cây hoa cỏ, mặc dù chỗ không rộng, nhưng trông rất dễ chịu. Tôi rón rén bước vào phòng khách, trong đó không có ai cả. Bởi vì quá căng thẳng, tôi vốn không có tâm tư nào để mà ngắm nghía kiến trúc ngôi nhà, chỉ mong muốn tìm thấy người mà bọn họ vừa nhắc tới.
Đi qua hành lang của phòng khách, xuất hiện ba gian phòng, hai cánh cửa bên trái đều đang mở, nhìn vào trông có vẻ như phòng ngủ, đơn giản và sạch sẽ. Sau đó, tôi khẽ vặn tay xoay nắm cửa căn phòng bên phải, bỗng chốc, mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, tôi bất giác lùi lại mấy bước.
Ở trên chiếc giường trải ga trắng tinh, có một người con trai người gầy gò như củi khô đang nằm. Các cơ bắp trên cơ thể anh ta dường như bị khô cứng lại, trông đáng sợ như một bộ xương người.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận