Vó ngựa lộc cộc lao lên, còn người cầm cung là một người con gái ăn bận gọn gàng, bên ngoài khoác phục giáp.
Nhung thấy người đang bỏ chạy chính là bản thân mình nhưng lại có khi hiện lên dung mạo của một nữ nhân khác.
Người cầm cung giương lên và buông tay khiến cho mũi tên bay đi xuyên phập qua người cô.
Cô ngã khuỵu xuống đất, máu từ sau lưng đổ ra lênh láng.
Quay về với hiện thực, bên ô cửa bỗng dưng lại xuất hiện một cái bóng đen, đến xua tay và hù cho linh miêu bỏ chạy, rồi ngồi xuống trên khung cửa, giả vờ không để ý đến chiếc chuông đồng.
Thấy người trên giường mồ hôi đang ướt đẫm, mặt mày cau có, Thiên Huyền khẽ búng tay một cái làm ánh sáng căn phòng bật lên và Hồng Nhung cũng vừa bừng tỉnh.
Cô giật phắt ngồi dậy trông thấy Cửu Vỹ Hồ ngồi vắt vẻo trên cửa sổ thì luống cuống ôm mền che thân.
“Sao anh lại vào phòng tôi và nhà tôi?”
Cửu Vỹ tiến tới trước chiếc giường, hành động đột ngột của anh làm cho Nhung bất giác trở nên căng thẳng, cô càng kéo tấm mền sát lên tới cổ hơn.
Thiên Huyền nhếch mép cười: “Ai mà thèm động tới người cô.”
Rồi sau đó ra lệnh: “Đi nào.”
“Đi đâu?” Hồng Nhung ngước nhìn đồng hồ treo tường thì chỉ mới có hai giờ rưỡi sáng.
“Giờ này mà anh muốn rủ tôi đi đâu? Vào bar hả? Hay dự tiệc hội thú vật đêm khuya?”
Thiên Huyền người cứng đờ như đá, lát sau mới cất tiếng nói: “Đi hay là muốn tôi cho Lưu Ly ăn thịt cô?”
Hồng Nhung nghe thế lật đật lồm cồm bò dậy liền bị Thiên Huyền chặn vai và lắc đầu.
Anh đưa hai viên băng núi Tuyết lên trước mặt Nhung rồi nhẹ đặt chúng nó vào hai đầu gối của cô.
“Đá này… có khó có được không?” Hồng Nhung bất chợt hỏi.
Thiên Huyền đang tỉ mỉ dùng pháp lực từ hai lòng bàn tay áp sát lên đầu gối Nhung, tới khi cô hỏi thì điềm đạm đáp: “Không khó.”
“Vậy sao không lấy nhiều một chút?” Sau câu này Nhung nhận thấy có phải bản thân quá tham lam rồi không.
“Dễ lấy nhưng tại vì nó ở xa.”
“À thì ra là vậy.”
Xong xuôi Thiên Huyền dìu cô dậy và đưa đến lối cũ là cổng thời không.
Hồng Nhung nối gót sau Thiên Huyền, bước qua như tốc chạy xa hàng tỷ năm ánh sáng nhưng chỉ tốn có năm giây, lập tức biến ra nơi cô đứng là một cành cây thuộc tán cây cổ thụ.
Cô mở mắt thấy mình có thể quan sát từ trên cao tưởng rằng đang bay.
Tới khi cúi nhìn xuống thấy hai chân đang đứng trên nhành cây.
Lập tức mất thăng bằng, suýt thì rơi xuống, may mà có Thiên Huyền nhanh tay kéo lại.
“Tôi mà không lẹ thì có mà cô rơi xuống dưới hồ kia rồi.”
Thiên Huyền để cô dựa vào thân cây, Nhung thở phào nhưng dáng vẻ vẫn còn sợ sệt:
“Sao anh đưa tôi lên cây? Bộ bây giờ đất đắt giá dữ lắm hay sao mà ở mọi hành tinh đều không có chỗ chứa tôi vậy?”
Anh hướng mặt nhìn về nơi rừng núi: “Cô hãy nhìn xem.”
Hồng Nhung hai tay bám lấy thân cây, quay đầu lại quan sát, quả thực đó là một phong cảnh rất tuyệt.
Cô cẩn thận ngồi xuống nhành cây, trong mắt liền hiện lên hình ảnh của vầng trăng tròn soi sáng cho rặng rừng núi phía dưới.
“Cô thấy quan sát từ vị trí này cảm giác thế nào?”
“Mọi thứ rất khác.”
Hồng Nhung ngỡ ngàng trước thiên nhiên hùng vĩ, chỉ biết nói tóm gọn trong bốn từ.
Dẫu cô là nhà văn, nhưng khi đối diện với cảnh vật khiến tâm tư đột dưng trở nên lãng mạn, thì lại chẳng biết dùng từ ngữ nào để nói hết về nó.
Bởi không có ngôn từ nào có thể gắn vừa vặn với phong cảnh vạn vật nên thơ này.
“Ở đây là cùng một hành tinh với lần trước anh đưa tôi đến hả?”
“Không, nơi này là khác nữa.”
“Vậy hả? Vậy anh ước tính mặt trăng ở đây nhỏ hơn hay to hơn mặt trăng được ngắm nhìn từ biển của hôm trước?”
“Tôi nghĩ nhỏ hơn.”
“Chắc không nhỏ hơn nhiều đâu hen.
Vậy ở đây có tồn tại con người không?”
Hồng Nhung liên tục đặt câu hỏi, còn Thiên Huyền ở bên vẫn kiên trì giải đáp.
“Có thấy cột khói đen đằng xa kia không?” Anh đưa tay chỉ.
Hồng Nhung lập tức nhận ra: “Kia là khói do đốt lửa.
Vậy chắc chắn là có tồn tại con người hoặc sinh vật nào đó.”
Thiên Huyền không nói mà chỉ gật.
“Không biết ở đây đang là thời kỳ nào nhỉ? Có phải đồ đá hay là đã biết xây dựng cao ốc, tạo đường xá?”
Hồng Nhung nhẹ giọng hỏi Cửu Vỹ Hồ, lập tức bị Cửu Vỹ phản bác lại:
“Cô bớt hỏi những câu vô tri lại được không? Tôi không phải tự điển bách khoa toàn thư.”
Nhung mỉm cười, hai chân đung đưa dưới nhành cây: “Cho tôi hỏi một câu nữa được không? Sẽ không vô tri đâu.”
“Ừ.” Anh tin lời, liền chiều theo ý cô thêm lần nữa.
“Vì sao anh tìm được và theo tôi đến tận kiếp này? Ta có nhân duyên gì ư? Hay là tôi có mắc nợ gì anh không? Kiểu như chưa kịp trả thì chết bất đắc kỳ tử đó.”
Thiên Huyền vừa nghe cô nói vừa giơ ngón tay ra đếm, sắc mặt đờ ra, quay qua Nhung: “Tổng cộng có ba câu.
Vậy tôi phải trả lời không những là một mà là ba à?”
“Đừng nhỏ nhen, hãy cho tôi biết đi mà, dù gì cũng có dính dáng tôi trong đó.”
Cặp mắt Nhung long lanh tỏ vẻ năn nỉ, còn anh thì lập tức xoay đi.
“Cả ba câu là gần như cả cuộc đời tôi rồi đó.”
Nhung nhích tới bên anh, háo hức chờ đợi:
“Vậy anh kể cho tôi nghe về cuộc đời anh đi.”.