Thiên Huyền luôn âm thầm để ý cô ở mọi nơi, sau vụ tai nạn khiến bản thân cô trở nên thương tật.
Anh nép sau hàng cây ngoài vườn, nhìn cô nằm trên chiếc giường của bệnh viện, lòng anh đau đớn đến cùng cực.
Anh lặng lẽ dõi theo cô, trong khi cô ngồi trên chiếc xe lăn được Bảo Châu đẩy ra ngoài.
Thời gian đó anh chưa có đủ dũng khí để xuất hiện cho cô thấy.
Trong sảnh lớn của bệnh viện, nghe cô hỏi Bảo Châu về tình hình anh trai, mà chẳng hề hay biết người anh đã ra đi, sau đó còn bình thản trở lại.
Nhìn cảnh tượng này, anh càng xót xa nhiều hơn, xót cho chính cô và xót cho bản thân anh.
Kiếp trước lẫn kiếp này, đã trải qua mấy trăm năm mà lòng cô vẫn hướng đến người đàn ông đó chẳng đổi dời.
Mặc người đời từng oán trách, từng căm phẫn kiếp sống trước của gã đàn ông, nhưng cô vẫn bao dung tha thứ.
Mong ở đời này có người đủ cảm thông và yêu thương Hồng Nhung đến tận cùng của sự sống.
Sau khi Chiêu Phượng mất đi, còn Thiên Huyền ở lại, anh đã trải qua cả quãng đường cô độc, một thân vạn bước vượt bao kiếp nạn.
Sương máu gió tanh bao bọc lấy thân Thiên Huyền, tắm gội và nuôi dưỡng thêm cho bản chất lạnh lùng, tàn nhẫn.
Từng có quãng thời gian, anh trụy lạc vào những thú vui tổn hại như cờ bạc, rượu và thuốc phiện.
Mỗi thứ anh đắm chìm cốt ý để không nghĩ đến Chiêu Phượng, trốn trong cái chòi mục nát, lựa chọn cho mình cách sống nhàn nhã cho qua ngày đoạn tháng.
Thiên Huyền không nhớ rõ đã dùng thân và móng vuốt của Hồ Ly để giết bao người, vào ra Hỏa Sơn chịu phạt bao lần.
Cũng như chẳng thể đong đếm tâm tư dành cho nàng.
Đời này gặp lại Chiêu Phượng trong một thân phận mới, hình hài mới, nếu cô vui thì anh cũng vui, còn cô sầu, cô khóc anh sẽ đưa cô đến những nơi giúp quên đi muộn phiền.
Thắm thoắt đã qua nửa năm.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, người từ trong nhà bước ra, chiếc cảm biến lắp đặt bên trong sau khi xác nhận chính xác chủ nhân thì lập tức cho cửa tự động mở.
Đồng thời cũng hiện lên màn hình trực tiếp gương mặt của người bên ngoài.
Hồng Nhung gật đầu chào và bước vào: “Anh gọi tôi đến có việc gì không?”
Trước đó cô được Thiên Huyền gửi đến một hộp quà, bên trong chứa khá nhiều băng đá Tuyết Sơn cùng một mảnh giấy ghi chú.
Cô mở ra đọc và làm theo, sau đó đến nhà anh như đúng hẹn: “Băng đá Tuyết Sơn đã được tôi yểm phép, cô chỉ cần đặt chúng lên hai đầu gối trong tầm mười phút là có thể duy trì đi lại hai tiếng.
Trong này tôi chuẩn bị rất nhiều, cho nên sử dụng càng nhiều thì càng tốt.”
“Vào đi.” Thiên Huyền mở rộng tay chào đón cô vào nhà.
Cánh cửa tự động khép lại, Hồng Nhung cởi bỏ đôi giày sau đó đi vào đôi dép Thiên Huyền chuẩn bị sẵn.
Anh cẩn trọng lấy đôi giày của Nhung cất vào trong kệ.
Hồng Nhung ngắm nhìn nội thất trong căn nhà, kinh ngạc nói: “Đẹp thật! Cả cơ ngơi này là do anh làm nên sao?”
“Phải.” Anh nhẹ cười.
“Sống bảy trăm năm, chẳng trách có được như thế này.”
Nhung bước qua khỏi phòng tiếp khách lớn, nơi có hai chiếc cầu thang song song dẫn lên trên, giữa sắp xếp một bộ bàn ghế sang trọng.
Cả căn nhà là lối kiến trúc tươi mới và lộng lẫy, khiến bản thân cô chẳng thể rời được mắt.
Cô tiến đến phòng ăn kiêm phòng bếp, từ chỗ ngồi đến vật dụng gia dùng đều mang sắc màu hòa hợp với không gian.
Cô xoay người hỏi: “Lần đầu đến nhà anh như vầy, liệu hỏi thế này có kì lắm không?”
Thiên Huyền chắp hai tay sau lưng: “Không sao, cô cứ hỏi.”
“Anh sống lâu như vậy thì tích cóp được bao nhiêu tiền thế?”
Anh thản nhiên trả lời mà không có chút do dự: “Tôi chưa từng đếm.”
Hồng Nhung lập tức cứng người, lảng tránh sang việc khác.
Cô đã hỏi trúng một tỷ phú thì chẳng trách người ta lại trả lời cô như vậy.
“Nhưng có những vật tôi có thể đếm.” Thiên Huyền liệt kê hàng loạt.
“Như hai mươi lăm cái bất động sản bao gồm mười lăm căn địa ốc và mười lô đất nền, tám trung tâm thương mại và ba chiếc ô tô.”
Cả người Nhung sau khi nghe anh kể hết lập tức đóng băng lại thành tảng đá: “Anh giàu ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi.”
Thiên Huyền nhẹ nhàng mỉm cười, đi rót cho một tách trà rồi thêm vào đó lá bạc hà, đưa cô nhấp thử một ngụm.
“Thơm quá! Sao anh biết tôi thích trà hạt sen.” Nhung cảm nhận được hương vị quen thuộc của hạt sen, thơm ngất ngây mùi trà mà không kìm lòng lên tiếng nói.
“Tôi đâu có biết, chắc là vô tình thôi.” Thiên Huyền không nhắc đến sự thật rằng cô xưa kia cũng yêu thích nước trà hạt sen.
Nếu bộc lộ quá nhiều sẽ càng khiến cô thêm đoán ra anh có cảm tình.
“Ờ mà anh cho gọi tôi tới đây có việc gì vậy?”
Thiên Huyền kéo ghế ngồi xuống đối diện: “Có một vật muốn cho cô xem.”
Sau khi Hồng Nhung uống cạn tách trà, được Thiên Huyền dẫn đến một căn phòng nằm trên tầng thượng, hướng mặt ra trước trời.
Ban ngày cho nên không gian chung quanh được bao trùm bởi ánh sáng mặt trời, chỉ có căn phòng là tối hù mờ mịt.
Hồng Nhung theo anh khẽ nhấc chân bước vào, cô có hơi chút sợ hãi về cách bày trí và không khí ngột ngạt bên trong..