Kiếp Này Bạc Đầu Cùng Quân

3

“Tiểu thư, Hương Thảo biết người đau lòng nhưng mà người đừng như vậy…..”

“Cô gia chắc chỉ là đưa một người họ hàng về thôi, người đừng có nghĩ nhiều! Người đừng dọa Hương Thảo sợ mà…”

Bộ dạng ta tự lẩm bẩm coi chắc cũng không bình thường gì, dọa sợ Hương Thảo rồi!

“Hương Thảo, ta không có việc gì đâu, em đừng lo lắng!”

Ta ổn định lại cảm xúc, trấn an Hương Thảo, ở trong lòng bắt đầu tính toán chuẩn bị.

Nếu ta muốn thoát khỏi vận mệnh bi thảm của kiếp trước, vậy chắc là phải diễn một tuồng kịch cho thật hay rồi!

Trước mắt, ta vẫn nghĩ đến người kia, kiếp trước hắn vì ta mà đào mộ đem ta về che chở, lại còn thay ta báo thù rửa hận, nguyện vì ta mà cả đời một thân cô độc, không vợ không con!

Tiêu Vũ!

Ta nhanh chóng viết một phong thư, giao lại cho Hương Thảo.

“Hương Thảo, em mau đi đưa phong thư này cho Tiêu đại nhân.”

4

Hương Thảo nhận lệnh do dự, hỏi ta:

“Tiểu thư, người muốn đưa phong thư này đến Tiêu đại nhân ở cạnh Xuân Phong Uyển sao?”

“Không sai! Phong thư này phải được giao tận tay cho hắn, em phải ở lại bên đó chờ hắn.”

“Chờ Tiêu đại nhân? Vì sao phải chờ ạ?”

Mặt Hương Thảo mờ mịt không hiểu gì.

Kiếp trước, khi ta đang bệnh nặng, Hương Thảo vì muốn trộm cho ta một chút cháo nóng mà bị đánh chết, năm đó chỉ vừa bước qua 16 tuổi.

Kiếp này, ta sẽ che chở cho Hương Thảo, cho nha đầu này những tháng ngày bình yên, một đời vui vẻ!

Ngày này ở kiếp trước khi xảy ra chuyện, Hương Thảo vì thương ta mà thay ta bất bình, liền bị lão phu nhân cho người vả miệng mười cái.

Nhớ tới việc này, ta liền đau lòng!

Ta chưa biết kiếp này vạn sự có thể chuyển biến hay không, trước mắt cứ phải đảm bảo cho Hương Thảo bình an cái đã!

Chuyện vui tiếp theo ta sẽ tự mình giải quyết.

Ta không giải thích nhiều, chỉ dặn dò Hương Thảo:

“Em nhất định phải chờ đến lúc tận tay đưa được thư cho Tiêu Vũ, sau đó thì đi theo hắn, nhớ chưa?”

Mặt Hương Thảo đầy lo lắng nhưng tính tình vốn ngoan ngoãn nên liền gật đầu.

“Dạ thưa tiểu thư! Tiểu thư ơi, người nhớ cẩn thận nhé!”

5

Ở chính viện của Trương gia có Trương lão phu nhân, có tên phu quân chết tiệt của ta cùng vị cô nương đang mang thai con của Trương Nham kia nữa.

Trước đây, mỗi lần ta đến đây đều sẽ cung kính hành lễ, hôm nay ta lại không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống.

Lão phu nhân thấy vậy liền khó chịu, hai mắt trừng lớn, bộ dạng giống như muốn mắng người nhưng lại thôi.

“Ngươi……”

“Mẫu thân!”


Trương Nham dùng ánh mắt ngăn bà ta lại.

Ta biết, hôm nay ba người bọn họ còn đang chuẩn bị nhận lỗi cùng ta nên bất kể ta có làm gì họ cũng sẽ nhịn!

“Phu quân, tỷ tỷ nổi giận rồi phải không?”

La San nhẹ lôi kéo ống tay áo của Trương Nham.

Trên gương mặt có ngũ quan vô cùng bình thường kia chính là dáng vẻ trà xanh ủy khuất trong truyền thuyết!

“Hỗn láo! Ta chính là huyết mạch duy nhất của Lâm gia, huynh đệ tỷ muội đều không có. Ngươi đừng vừa mở miệng đã làm ô uế thanh danh của gia môn ta!”

Ta nhìn về phía nàng ta, đúng lúc thấy nàng đang lôi kéo ống tay áo của Trương Nham.

Nàng ta làm bộ giống như bị ta dọa sợ, vội vàng buông tay ra.

Ha, lừa ai vậy? Ta thừa biết lòng dạ nử tử này xấu xa tàn nhẫn vô cùng nếu không làm sao có thể nhẫn tâm đem một tiểu nha đầu mới có mười mấy tuổi mà đánh chết chứ!

“Phu nhân…..”

Trương Nham tiến lên hai bước nhìn ta rồi lại nhìn về phía biểu muội của hắn, bộ dạng nhu nhược khó xử không biết sắp xếp mọi việc sao mới là thỏa đáng.

“Ta phụng mệnh triều đình, đi phương Nam tu sửa đê điều suốt nửa năm qua, là San San không quản khổ cực, bận rộn chăm sóc ta suốt ngày đêm.”

“Không quản khổ cực, bận rộn chăm sóc suốt ngày đêm?”

“Bận rộn đến nỗi mang thai cho phu quân của ta luôn nhỉ?”

Ta cười lạnh, hỏi ngược lại, bọn họ sắc mặt cứng đờ.

Ta đứng lên, nhìn đôi cẩu nam nữ kia

“Lâm gia nhà ta ít nhiều gì cũng đã có hai vị thái sư, cha lại còn là một Thám Hoa Lang, luôn lấy lễ nghĩa đi đầu. Ta từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng thấy qua thế sự phong lưu chừng này.”

“Cửa lớn cũng chưa bước qua mà cả hai đã tự mình tằng tịu với nhau, chuyện xấu hổ như vậy nếu bị truyền ra ngoài, ngươi thân là Binh Bộ Thị Lang tứ phẩm không biết sẽ còn bị người đời cười nhạo ra sao!”

Trương Nham nghe vậy sắc mặt đen thui, đẩy La San ra một bên.

“Hay là chúng ta trước mắt cứ giấu chuyện này đi…?”, Trương Nham ngập ngừng hỏi ta.

Ở kiếp trước ta nhớ khi ta còn đang đau lòng thì hắn đã đánh đòn phù đầu nói ta gả vào Trương phủ ba năm vẫn không có con, ta nên biết ơn La San đã vì Trương gia mà khai chi tán diệp, sinh con đẻ cái lại còn yên ổn làm một tiểu thiếp, không tranh vị trí chính thê của ta!

Kiếp này, có cho vàng ta cũng sẽ không vì hắn đau lòng, càng không cho hắn cơ hội đánh đòn phủ đầu. Ta lạnh lùng mà nhìn hắn

“Giấu đi?”

“Được, vậy chờ nàng ta sinh nở xong liền đem bán đi!”

“Cái gì?” La San mặt mũi trắng bệch, run lẩy bẩy.

“Sao…sao có thể như vậy được?”

Trương Nham tức giận, trừng mắt quát lớn

“Phu nhân! Làm người lòng dạ đừng quá độc ác như vậy!”

“Lâm thị, đừng làm càn!”, lão phu nhân cũng không nhịn được lên tiếng.

Lúc này ở kiếp trước, Hương Thảo đau lòng thay ta bất bình, liền bị vả miệng mười cái.

Cha mẹ ta mất sớm, hai năm trước tổ mẫu cùng tổ phụ cũng qua đời nhưng biểu tỷ của ta là quý phi trong cung cũng còn chưa có thất sủng, Trương gia căn bản không dám đụng đến ta.

Bọn họ chỉ có thể chửi chó mắng mèo, trút giận lên nha hoàn của ta để thị uy. Lần này ta sẽ không cho phép họ động vào Hương Thảo.

Kiếp này, ta sẽ tận lực bảo vệ người bên cạnh mình.


“Rốt cuộc là ai đang làm càn?” Ta lạnh lùng nhìn qua bọn họ

“Khi Trương Nham cầu hôn muốn cưới ta, đã hứa với tổ phụ của ta rằng đời này hắn sẽ không nạp thiếp!”

“Trương Nham ngươi nhớ lại đi, năm đó ngươi chỉ thi đỗ cống sĩ thôi, tới khi thi đình liền rớt, nhờ có tổ phụ cùng biểu tỷ của ta cầu xin đương kim Thánh Thượng thì ngươi mới có một chân Binh Bộ Khố Ti. Mấy năm nay Lâm gia cũng không ngừng chiếu cố ngươi, nếu không ngươi nghĩ làm sao mà ngươi có được hôm nay?

*cống sĩ: vòng thi đầu tiên ; thi đình: vòng thi cuối cùng tại cung điện nhà vua.

Sắc mặt lão phu nhân sa sầm mờ mịt, Trương Nham thì xấu hổ cúi gằm mặt.

“Nhận sự giúp đỡ của người khác, ngươi chưa báo đáp mà đã muốn lấy oán trả ơn?”

“Nhưng…chính là ngươi đã gả vào Trương phủ ba năm mà một mụn con dưới gối cũng không có, trong khi đó La San lại đang mang trong mình giọt máu nối dõi của Trương gia, cho nàng ấy một vị trí tiểu thiếp nhỏ bé cũng là quá đáng sao?”

Trương Nham thẹn quá thành giận chất vấn ta.

La San thấy vậy liền chạy tới chỗ ta quỳ xuống, dập đầu van xin:

“Tỷ tỷ, người đừng trách lão phu nhân và phu quân, ta không cần làm tiểu thiếp gì cả!

La San không mong cầu danh phận địa vị, chỉ nguyện sau này có thể hầu hạ phu quân và lão phu nhân, hầu hạ cả tỷ tỷ nữa…”

7

Kiếp trước, ta đau long, ủy khuất mà chất vấn cái tên Trương Nham kia vì sao phụ lòng ta. Ta còn sống chết cũng không đồng ý cho hắn nạp thiếp vào phủ.

La San lòng dạ phức tạp, lấy lùi làm tiến, cũng diễn một bộ dạng yếu thế đáng thương như vậy.

Trương Nham trong cơn giận dữ, không muốn hòa li nhưng lại đuổi ta cùng Hương Thảo đến Xuân Phong Uyển, địa vị của một chủ mẫu như ta trở nên hữu danh vô thực.

La San sinh một đứa con trai, lấy thân phận trắc thê ngầm khống chế, không ngừng cắt xén bạc và vật dụng của ta.

Ta xuất thân danh môn cao quý, tự tôn kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương cốt, không chịu thỏa hiệp, càng không chịu cúi đầu khom lưng.

8

“Đừng quỳ trước mặt ta.”

Ta lấy khăn tay lau mũi giày mà La San lúc quỳ vừa chạm vào, rồi lại ném khăn tay ra xa, trên mặt mười phần chán ghét và khinh thường.

“Ta sợ ngươi làm bẩn đường đi phía trước của ta!”

La San sững sờ.

Trương Nham sa sầm mặt, tức giận nói:

“San San, đứng lên! Không cần cầu xin nàng ta!”

Ta cười nói:

“Quốc pháp đã định, phu quân muốn nạp thiếp phải có sự đồng ý của chính thê.”

Trương Nham nghe vậy còn giận hơn, liền quát:

“Quốc pháp cũng định, phu nhân không hiểu lễ nghĩa, ghen tuông, có thể hưu!”

“Vậy ngươi hưu đi!”

9

Một đám người liền sửng sốt.


Lão phu nhân hốt hoảng:

“Hưu cái gì mà hưu, hôn nhân đại sự, nói hưu liền hưu sao…”

Bà ta liền nháy mắt với Trương Nham.

Ha, sao mà Trương Nham bỏ ta được? Biểu tỷ của ta còn đang là sủng phi của Thánh Thượng, tiền đồ của Trương Nham không có ta liền mờ mịt sương gió thôi!

Trương Nham lỡ leo lên lưng cọp rồi, muốn xuống nhưng lại sợ mất mặt, nhìn ta ngập ngừng không nói được lời nào.

La San thấy vậy liền quỳ xuống cầu xin Trương Nham:

“Phu quân, cầu xin người đừng vì ta mà bỏ tỷ tỷ mà…, không sinh được con nối dõi tông đường nên lòng tỷ tỷ ghen tị cũng là lẽ thường mà…”

“…”

Nói tiếng người dùm được không a~?

“Chuyện này…”, Trương Nham ngập ngừng nhìn ta.

Hắn còn đang chờ ta vì hắn mà thương tâm, chờ ta ủy khuất cầu xin, chờ ta cho hắn bậc thang để leo xuống.

Nằm mơ tiếp đi!

Cái hố này ta chính tay đào cho hắn nhảy mà, đừng có mà mơ sẽ thấy được đường ra!

Ta lấy từ trong tay áo ra một con dao găm, cười lạnh nhìn La San mà nói:

“Không hòa li sao? Ta còn nhớ phu quân ngày trước đã từng hứa, nếu có một ngày hắn phụ bạc ta, hoặc là cùng ta hòa li hoặc là ta sẽ dùng con dao này lột da sống nữ tử đã cùng hắn mèo mả gà đồng!”

La San ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chạm đến lưỡi dao sáng bóng trên tay ta mặt liền biến sắc!

10

Trương Nham nhìn về phía La San rồi lại ngập ngừng nhìn ta:

“Phu nhân, ngươi thật lòng nhẫn tâm đến vậy sao?”

Ta nhẫn tâm?

Kiếp trước cũng bởi vì ta không đủ nhẫn tâm nên đã khiến ta và Hương Thảo sống không bằng chết. Một người thì bị đánh chết, một người thì bị bỏ đói đến chết.

Ta đường đường là hậu duệ duy nhất của phủ Thái Sư, gia thế hiển hách nhất kinh thành, vậy mà ta lại để bản thân rơi vào cảnh khốn cùng, mỗi lần nghĩ lại ta đều hận không thể tự đánh chính mình ba cái!

“Dao găm của ta là do Bệ hạ ban cho, vật này thay cho mệnh lệnh của Người”

Ta không thèm để ý đến Trương Nham, một bên chơi đùa cùng dao găm, một bên nhìn chằm chằm La San tiếp tục nói:

“Dao găm này của ta nên đáp ở đâu trước đây…hay là vẽ ít hoa lên mặt của ngươi…hay là một nhát chí mạng ở cổ…?”

“Phu quân, cứu ta….cứu…cứu ta!”

La San nghe vậy hai chân liền mềm nhũn, run rẩy bò qua cầu cứu Trương Nham.

“Phu quân mau cứu cứu ta và đứa nhỏ trong bụng đi…”

Aida, mới đùa chút mà đã sợ rồi sao?

Trương Nham thấy không lay chuyển được ta, liền tức giận quát:

“Lâm Khanh Khanh, ngươi ép ta phải viết hưu thư cho ngươi thì ngươi mới cam lòng đúng không?”

“Ta ép ngươi? Ta ép ngươi làm gì? Ta có ép ngươi tư thông với Lạc thị kia sao? Hay ta có ép ngươi bội ước, lấy oán trả ơn sao?

Ta nheo mắt hỏi:

“Không lẽ ta ép ngươi cắm đầu xuống hố phân, ngươi cũng làm sao?”

“Ngươi…ngươi…cái đồ lưu manh, thô tục!”, lão phu nhân run rẩy mắng.

“Đúng! Là các người tốt đẹp, là các người không lưu manh, nên mới có thể vong ơn bội nghĩa, dẫn dâm phụ xuất thân không rõ ràng vào cửa, sủng thiếp diệt thê!

“Ác phụ, ngươi câm miệng cho ta!”


“Lâm Khanh Khanh, bản thân ngươi là cây độc không trái, không giữ tròn bổn phận giúp Trương gia nối dõi tông đường, lại còn không tu tâm dưỡng tính, giữ một lòng sân hận.”

“Nếu ngươi nhất quyết không chấp nhận San San, ta liền sẽ hưu bỏ ngươi!”

“Ta chống mắt lên xem, rời khỏi ta, rời khỏi Trương gia, ai sẽ thèm một người đàn bà lòng dạ hiểm độc như ngươi!”

Trương Nham không nhịn được nữa, thẳng tay chỉ vào ta mà rống lên.

Ta gật đầu:

“Đúng, đúng, đúng nha, là ngươi tâm địa trong sáng, là ngươi có bản lĩnh!”

“Có bản lĩnh vậy ngươi lập tức viết hưu thư đi!”

“Hôm nay, nếu ngươi không dám hưu ta thì ngươi là con chó, không phải là nam tử hán!”

“Người đâu…mang giấy mực lại đây!”, Trương Nham giận đến tím tái mặt mày, thở phì phò bắt đầu viết hưu thư.

Hắn giận đến mức bay luôn cả chút lý trí còn sót lại, hắn quên là người vợ bị hưu, khi rời khỏi nhà sẽ được mang theo toàn bộ của hồi môn khi gả vào phủ.

Mà ta đường đường là cháu gái duy nhất của phủ Thái Sư, năm đó của hồi môn của ta nhiều vô kể.

Ta chăm chỉ đào hố, Trương Nham ngu xuẩn trúng kế liền nhảy xuống, viết xong hưu thư ném qua cho ta.

Đúng lúc ta vừa cầm được hưu thư thì Tiêu Vũ cũng dẫn người chạy tới.

“Lâm tiểu thư.”

Vẫn là giọng nói dịu dàng mà ta đã khắc sâu trong trí nhớ. Aida, thật dễ nghe nha!

Ta xoay người lại, ngước mắt nhìn lên.

Tiêu đại nhân trẻ tuổi, người mặc một bộ quan phục Hình Bộ thị lang màu tím, toàn thân như ngọc, khí chất trầm ổn.

11

Tiêu Vũ liếc ta một cái liền nói:

“Lâm tiểu thư, nha hoàn của người đến cáo quan, nói người bị phu quân hưu, tình thế khó khăn cần giúp đỡ.”

“Quý phi nương nương lại từng phó thác bổn quan quan tâm Lâm tiểu thư nhiều một chút, hôm nay Lâm tiểu thư cần ta giúp gì cứ nói, bổn quan tuyệt đối sẽ không chối từ.”

Ta cười gật đầu

“Lần này làm phiền Tiêu đại nhân rồi.”

“Ngươi, các ngươi…”

Lúc này, đầu óc hồ đồ của Trương Nham cũng dần tình táo lại, tiếc là đã quá muộn rồi!

“Hình bộ đã định rõ ràng, chính thê khi bị hưu, lúc rời đi sẽ được mang theo toàn bộ của hồi môn, kể cả người hầu và nha hoàn theo vào phủ.”

Tiêu Vũ nhìn mọi người nói.

“Lâm tiểu thư, người phải kiểm kê kỹ càng, một xu cũng không thể để lại, kẻo quý phi nổi giận trách tội thì chúng ta không gánh được đâu nha ~!”

Tiêu Vũ nói năng nhẹ nhàng, hòa nhã, một chữ cũng không nhắc đến Trương gia nhưng rõ ràng lại như vừa tát vào mặt Trương gia thật mạnh.

Khi ta quay người đi kiểm kê của hồi môn, Trương Nham tiến lên ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, bởi lẽ Tiêu Vũ căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng.

“Nghe nói Trương đại nhân mang theo một nữ nhân phong lưu trở về, chưa bước qua cửa, chưa làm lễ nạp thiếp đã có thai. Người nên quản chuyện này cho tốt, kẻo truyền đến tai bệ hạ thì….”

Aida, Trương đại nhân, người cẩn thận lo liệu đi nha ~”

Trương Nham đem toàn bộ lời đang muốn nói nuốt ngược vào trong.

Tuồng kịch này ta diễn cũng hơi vội, may mà Hương Thảo thích ứng cũng nhanh, hiện giờ đang bận rộn sắp xếp hạ nhân.

“Cái này, cái này…còn cái này nữa, lấy luôn!”

“Cái bình hoa bằng ngọc này là của nhà chúng ta, lấy hết đi!”

Lão phu nhân, Trương Nham cùng La San chỉ có thể ngậm ngùi đứng một bên nhìn chúng ta dọn sạch của hồi môn mang theo, mặt đầy tiếc nuối nhưng cũng không làm gì được.

Ha ha ha, cảm giác này sảng khoái lạ kỳ đó nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận