Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Nhạc khúc lại một lần nữa vang lên, không biết có phải ảo giác hay không, tất cả mọi người cảm thấy tiếng nhạc kia tựa như càng thêm hân hoan hơn một chút, xem ra Ninh Giác trở về, người vui mừng không chỉ hoàng hậu, hắn vẫn được lòng rất nhiều người, cung nhân trên dưới đều hoan nghênh hắn trở về!
Mà Diệp Khuynh Vãn tại dạng này vũ khúc bên trong bắt đầu vũ bộ, giờ khắc này, lúc này nàng ta rất biết ơn vì mình có thể khiêu vũ được, vì chỉ có như vậy nàng ta mới có thể phô diễn được tối đa dáng người của mình
Theo nàng ta biết, Ninh Giác hai mươi mốt tuổi, đừng nói là thê thiếp, ngay động phòng đều không có! Rất có thể cũng không trải qua chuyện này… Cho nên nàng quá tự tin, chỉ cần nàng ta nhập vào thái tử, sẽ trở thành nữ nhân đầu tiên của Thái tử, Thái tử nhất định sẽ bị nàng ta hấp dẫn sâu, khi đó,nàng ta muốn khoá chặt tim hắn, không cho bất cứ nữ nhân nào có cơ hội!
Thế nhưng nàng ta chẳng nghĩ đến, Ninh Giác lúc này ngồi bên cạnh Ninh Tương Y, không phải hoàng hậu chút chút lại lôi kéo hắn nói chuyện, ca ngợi dáng múa Diệp Khuynh Vãn, bắt Ninh Giác nhìn hình dáng Diệp Khuynh Vãn xoay tròn, mà toàn bộ sự chú ý lại bị tay trái Ninh Tương Y dính chặt!
Lúc này hắn chỉ muốn mẫu hậu đừng nói chuyện với hắn, thế nhưng tại vì hắn vừa mới trở về, mẫu hậu nhất thời kích động, chắc chắn sẽ không bỏ qua hắn.

Nhưng hắn lại rất muốn nói chuyện cùng Y nhi, ba năm, hơn một năm trước người hắn thấy đó có phải là nàng không hắn không rõ, nhưng bây giờ, nàng thật sự đang ngồi bên tay trái của hắn, để hắn rất muốn ôm lấy nàng, hôn nàng!
Ninh Giác lại một lần nữa ánh mắt hắn cụp xuống, đến bây giờ, hắn cũng phát hiện được dị thường của mình, mỗi khi hắn nhớ Y nhi quá, tròng mắt của hắn lại biến thành màu đỏ! Cho nên hắn bây giờ muốn che dấu gương mặt mình, không thể để Y nhi phát hiện.

Chỉ là hắn cảm thấy kỳ lạ, vì sao chuyện của hắn đến nay, Y nhi giống như đã biết từ rất lâu rồi?
Nàng… Thật sự hiểu rất rõ hắn.

Nghĩ như vậy, hắn không thể khống chế nổi khát vọng phát phát ra trong lòng, ngay cả tiếng gọi của hoàng hậu đều không nghe được.

“Giác nhi, Giác nhi?”
Hoàng hậu kỳ quái nhìn hắn.

“Vâng?” Ninh Giác đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn hoàng hậu, đã thấy hoàng hậu giận hắn nói.

“Nhìn ngốc rồi sao?” Hoàng hậu che miệng mà cười, “Đã bị dáng múa của Diệp tiểu thư hớp hồn, vậy thì phải thực hiện lời hứa của ngươi, nếu người phải ban thưởng ít, mẫu hậu sẽ không chấp nhận!”
Diệp Khuynh Vãn nghe vậy, thẹn thùng cúi đầu, nàng đã nhảy hết sức chăm chú, nàng có lòng tin, Thái tử trong lòng nhất định sẽ rung động!
Có trời mới biết, Ninh Giác mới căn bản không hề chú ý nàng nhảy cái gì, toàn bộ nội tâm suy nghĩ của hắn đều dính vào người Ninh Tương Y, ai biết nàng ta nhanh như vậy đã nhảy xong rồi?
Ninh Giác lộ ra một nụ cười, hắn liếc qua Ninh Tương Y một chút, thấy nàng hình như tâm tình rất tốt híp mắt cười, hắn không khỏi thở dài vì nội tâm này.

“Diệp tiểu thư dáng múa quả nhiên khiến người khác kinh ngạc, ta ban thưởng cho ngươi một hộp minh châu, một dây mã não, đầu trang sức, một cây trâm cài tóc Nam Hải tử kim… Đúng rồi, gần đây ta mới có được một dải gấm Vân Lan, vừa vặn xứng với Diệp tiểu thư phong thái tuyệt vời.”
Không nói đến những thứ mà Ninh Giác thuận miệng nói có giá trị như thế nào, chỉ cần nói đến dải gấm Vân Lan này, cũng đủ kinh ngạc rồi!
Nhiều quý phụ quý nữ ngồi đó đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, những quý phụ suy nghĩ kỹ hơn một chút, cho rằng nhờ nước có thể phát tài, có vẻ như Thái tử đã tích lũy được không ít của cải nhờ vào con kênh đào này! Nghĩ như vật, càng cảm thấy Thái tử có một vị trí vững chắc, bất kể ngoại hình, hay địa vị, hắn đều là người hiếm có trên thế gian này!
Về phần Vân Lan gấm này, ai chẳng biết nó là thiên hạ thứ ba gấm vóc tuyệt phẩm?
Chỉ Ngọc Hành có, một năm chỉ sản xuất được trăm dải, thêm việc hiện tại việc hai nước thông thương còn chưa chính thức ban bố chiếu thư, thật sự là có tiền cũng mua không được!
Diệp Khuynh Vãn mừng rỡ không thôi, gương mặt ửng hồng, vội vàng tạ ơn!
Lúc này, hoàng hậu có ganh tỵ nói chuyện, “Đúng là, quả nhiên lớn rồi quên mất mẫu thân này, Giác nhi, mẫu hậu của ngươi còn chưa có gấm Vân Lan làm quần áo đâu, thật sự là bất công.”
Diệp Khuynh Vãn nghe vậy vội vàng nói, “ điện hạ ban thưởng quá nhiều rồi, cái gấm Vân Lan, thần nữ vạn vạn lần không dám nhận.”
Ninh Giác cười, “Ta nói thưởng cho ngươi, chính là thưởng cho ngươi, ngươi nhận hết đi.” Nói, quay qua hoàng hậu nói, “ gấm Vân Lan có gì đáng ngưỡng mộ, nhi thần trong tay còn có một dải hấm Vân Hoa, sẽ mang tới biếu cho mẫu hậu!”
Hắn để đám người càng thêm kinh ngạc, nếu là gấm Vân Lan một năm không có hơn trăm dải cũng thôi! Nhưng cái gấm Vân Hoa càng khó có được, một năm nhiều quá chỉ hai mươi dải, mà cả hoàng thất hậu cung Ngọc Hành, có thể có được gấm Vân Hoa làm váy áo, đều là vinh hạnh đặc biệt.

Có phu nhân cười nói, “ điện hạ thật sự là có tâm, cái này là thứ ba trong thiên hạ đệ nhất gấm vóc mà khó có thể đạt được, đáng tiếc chúng tôi chỉ nghe qua là nó vô cùng đẹp, lại chưa từng thấy qua, cũng không biết có thể có may mắn được thấy không?”
Ninh Giác ôn hòa nói nói, “ phu nhân nói quá lời, ta làm sao lại có thể thiên vị mọi người? Hôm nay mọi người ở đây, tất cả đều có thưởng”
“Đa tạ Thái tử ban thưởng!”
Ninh Giác thật sự là ngày càng tinh ý, hắn lần này trở về, mang theo những đồ vật có thể lấy niềm vui của các nữ tử, chính vì vậy mà tăng thể diện cho hoàng hậu, lúc này hoàng hậu đã cười đến mức không ngậm miệng rồi!
Nàng vui vẻ quá mức, đột nhiên thấy Ninh Tương Y lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên, bây giờ nhi tử đã buông bỏ đoạn tình cảm kia.

Hoàng hậu nhìn Ninh Tương Y cũng thấy nói.

“Giác nhi à, người còn chưa nói tới, sẽ mang cho Y nhi lễ vật gì đâu!”
Mọi người tại đây có một nháy mắt yên lặng, bọn họ cũng rất muốn biết Ninh Giác sẽ tặng cho Ninh Tương Y cái gì, không biết có thể vượt qua những cái ngàn vàng khó mua của Vân Cẩm không?
Ninh Tương Y cũng cười nhìn Ninh Giác chớp mắt, “Đúng vậy, Thái tử ca ca, nếu ngươi tặng ít, hoàng muội ta sẽ giận đó!”
Nàng làm cái bộ dạng hoạt bát, đáng yêu để Ninh Giác kém một chút không khống chế lại mình!
Hắn lại cụp mắt xuống, thấp giọng nói, “ tất nhiên lễ vật cho hoàng muội rất đặc biệt, sau này, ta sẽ tự mình đưa cho màng.”
Hắn nói lời này bởi vì ánh mắt không giám đối diện, giống như có chút lạnh nhạt, đến mức hoàng hậu cuối cùng rất tin tưởng, Ninh Giác là thật buông xuống, đến mức bọn họ đều xem nhẹ, hai chữ “Đặc biệt” mà hắn nói.

Ninh Tương Y cũng không để ý hắn có lạnh hay không nhạt, cười hì hì nói, “Được hoàng muội ta rất mong chờ nói!”
Lúc này, Diệp Khuynh Vãn cũng lui trở về ngồi trên bàn tiệc, nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm nhận được sự ao ước đến từ bốn phương tám hướng, nàng ta càng thêm đắc ý, bởi vì đó là vinh quang mà phu quân tương lai của nàng ta ban tặng.

Nhưng trong lòng nàng ta cũng có chút hối hận, bởi vì sở dĩ Ninh Tương Y có thể có vị trí đặc biệt trong lòng Thái tử, đơn giản là lúc Thái tử trôi qua khoảng thời gian cực khổ nhất, chỉ có Ninh Tương Y ra tay giúp đỡ, chỉ tiếc, khi đó Ninh Giác kém một chút ngay cả vị trí Thái tử đều không có, cho nên cho dù nàng ta hay là gia tộc của nàng ta cũng không dám ra mặt, vậy là đã bỏ lỡ cơ hội tốt để lấy lòng
Ai biết hắn có thể xoay chuyển thời thể như vậy?
Cái này gọi là dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, nhưng là nàng ta có lòng tin, chỉ cần nàng ta thành Thái Tử Phi, nàng ta nhất định sẽ đem trái tim Thái tử giữ chặt! Không cho người khác một tí cơ hội!
Diệp Khuynh Vãn biểu diễn xong, hoàng hậu lại mời đoàn múa, hôm nay là ngày tốt, Hoàng hậu cũng không nhịn được mà uống mấy chén
Rượu đã uống nhiều, thấy mẫu hậu cuối cũng không nắm lấy hắn nói chuyện, Ninh Giác trong lòng nhẹ thở ra, lấy dũng khí, quay sang Ninh Tương Y nói.

“Xa cách mấy năm, hoàng muội sống tốt chứ?”
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui