Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Buổi trưa, toàn bộ bộ lạc đều là rất an tĩnh, bọn họ cũng không giàu có, chỉ có ban đêm, có lẽ mới có thể vui sướng một chút, đúng là mùa đông của Lâu Diệp thật dài dằng dặc và gian nan.

Nhưng Lâu Diệp Vương đến vẫn khiến bộ lạc có thêm nhiều sức sống, không ít nữ tử trẻ tuổi lúc tiến đến đưa đồ ăn, đều nhìn chằm chằm Long Thành Vô Cực, một chút cũng không giữ ý tứ.

Lão Xoạt của bộ lạc chuẩn bị thịt rượu, tự mình đến chiêu đãi Long Thành Vô Cực, Long Thành Vô Cực là ân nhân của bộ lạc, bọn họ đều rất hoan nghênh hắn.

Mùi rượu thịt tại trong tiệc tràn ngập, nhưng là chỉ có Lão Xoạt ở bên cạnh tiếp rượu Long Thành Vô Cực, đa số đều gặp qua sau đó trở về lều vải của mình, hiện tại không thể so với mùa hè, đồ ăn quá ít, không thể chịu được nếu toàn bộ bộ lạc cùng liên hoan.
Long Thành Vô Cực thấy thế trong lòng có chút không thoải mái, “Rhodes còn có Nievella đâu?”
Lão Xoạt thở dài, “Gần đây tuyết không rơi lớn, bọn họ muốn đi xem có con mồi gì không, còn chưa thấy trở lại.”
Lúc này có thể có con mồi gì? Chỉ có mỗi mãnh thú.

Long Thành Vô Cực im lặng, rượu trong tay dường như cũng biến thành tẻ nhạt vô vị.
Gặp hắn cảm xúc xìu xuống, Lão Xoạt không khỏi trấn an cười, “Hai năm này đã tốt hơn nhiều! Sớm đã khổ nhiều rồi, không phải bây giờ như thể tốt hơn nhiều rồi sao?”
Long Thành Vô Cực đặt chén rượu lọc xuống, ở trước mặt Lão Xoạt, hắn ngoan ngoãn tựa như đứa bé, “Là ta vô dụng.”
Lão đầu liên tục khoát tay!
“Cũng không thể nói như vậy! Ngài là ân nhân bộ lạc ta, mà lại ngài đã làm quá tốt… Tất cả mọi người yêu mến ngài, đều tin tưởng ngài có thể mang người Lâu Diệp đi về phía huy hoàng!”
Long Thành Vô Cực không tin, hắn lúc này có chút cúi đầu, mang theo áy náy.

Mà lúc này, có người tiến đến bên tai Lão Xoạt nói một câu, tựa như là có người bị bệnh hay gì đó, Lão Xoạt nhíu mày, đứng dậy hành lễ cáo từ.

Bởi vì Long Thành Vô Cực cũng là một người quen, ở giữa cũng không có quá nhiều khoảng cách, hắn phất phất tay, Lão Xoạt liền lui ra.

Ninh Tương Y thấy hắn cảm xúc xíu xuống, không khỏi cười hỏi, “Đây là người nói muốn mời ta ăn ngon à?”
Long Thành Vô Cực lấy lại tinh thần, nhìn con dê con có chút rối rắm, nghĩ thầm chờ từ lúc đi khỏi nhất định phải đền bù hắn chút tiền bạc.

“Thê tử của Lão Xoạt nướng dê con thịt là tươi ngon nhất, Ta khi còn bé…” Hắn dùng một chữ “Ta”, sắc mặt có chút ảm đạm, “Ta khi còn bé, mùa đông ngóng trông nhất chính là nghỉ lễ, có thể ăn được thứ này.”
Ninh Tương Y nếm thử một miếng, trong lòng thầm khen, không thể không nói, nàng ta làm thật sự thật ngon!
Trong lều còn có mùi tanh tưởi tản ra, nhưng thịt dê non này không biết nàng ta dùng nguyên liệu cái gì để nướng, hoàn toàn không có mùi, thịt mềm, là món ngon mà ở Đại Dục sẽ không bao giờ ăn được.

“Thế nào?” Thấy Ninh Tương Y mắt sáng rực lên, Long Thành Vô Cực có chút tự đặc, “Có phải là Lâu Diệp đặc của ta đồ ăn quá ngon?”
Nói xong, cũng không đợi Ninh Tương Y trả lời, chính hắn cũng ăn vài miếng, đột nhiên sắc mặt chút phiền lòng.

“Đáng tiếc, thứ này cũng không thể được ăn thường xuyên.”
Ninh Tương Y vô cùng hiểu, nếu không phải Long Thành Vô Cực đến, loại dê con này tuyệt đối sẽ không giết, nó được nuôi lớn giá trị sẽ cao hơn nhiều nó hiện tại.

“Ngươi hình như rất quen thuộc với người này? “ Ninh Tương Y hiếu kì hỏi.

Long Thành Vô Cực cũng không giấu nàng, “Khi còn bé, ta ở nơi này trốn thoát mấy năm, Lão Xoạt rất thương ta.”
Nói, đột nhiên sắc mặt tối sầm lại.

”..

Ta cùng con của Lão Xoạt tình cảm đều quá tốt...!Cũng không chỉ có Rhodes cùng Nievella, hắn còn có một đứa con đã mất, cùng ta lớn lên, gọi Bách Kiệt.”
Hắn đột nhiên nhíu mày, ngữ khí yếu ớt, “Nhưng có một năm mùa đông rất lạnh… Lương thực cũng rất ít, lại đang chiến loạn, ta cùng toàn bộ người bộ lạc cùng nhau trốn đông trốn tây, trong lúc đó, ta sống, còn hắn chết đói.”
“Trước khi chết, hắn luôn luôn nói đói, ta lấy máu đút cho hắn uống, nhưng hắn vẫn chết...”
Cũng không biết có phải thấy cảnh thương tình không, Long Thành Vô Cực khi nhớ tới một đoạn 1 chuyện cũ như vậy, hai tên tùy tùng phía sau hắn đều lộ ra sắc mặt không đành lòng, khi đó Lâu Diệp náo loạn, chuyện kiểu này cũng không hiếm thấy.

“Cho nên bắt đầu từ lúc đó, ta liền tuyên thề, về sau, muốn để tất cả người Lâu Diệp cho dù ở mùa đông giá rét, cũng có thể ăn no mặc ấm, giống như người của quốc gia khác, không cần quá khổ cực như vậy!”
Ninh Tương Y cúi đầu ăn thịt, không nói tiếp.

Lúc này, Long Thành Vô Cực thật giống như hạ quyết tâm gì đó, chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói.

“Hôm qua người nói ngươi có cách, ta không tin, cũng vô tâm không trả lời ngươi, nhưng hiện tại, ta có thể lập lời hứa hẹn!”
Ninh Tương Y giương mắt nhìn hắn, đã thấy ánh mắt của hắn sáng rực nhìn mình chằm chằm, trên thân toả ra nhiệt độ như mặt trời, vô cùng khí thế, chắc chắn sai này hắn sẽ không là người bình thường.

Hắn từng chữ từng chữ nói ra.

“Chỉ cần ngươi có thể giải quyết vấn đề này, giải quyết vấn đề thiếu lương thực của Lâu Diệp vào mùa đông, chỉ cần không bắt ta ruồng bỏ quốc gia, gia tộc, ngươi muốn ta làm gì đền đáp người đều được!”
Ninh Tương Y hai mắt có chút sáng lên, cong cong híp lại, giống như một con cáo nhỏ.

“Ta cũng không thể nói đầy đủ, nhưng...!Nếu như ta làm được, người thật sự có thể làm được?”
“Nếu làm trái lời thề này, sau khi chết sẽ không được chôn trong miếu!”
“Được!” Ninh Tương Y bàn tay đầy dầu vô vỗ vai hắn, “Đúng là người rất dứt khoát! Được rồi, ăn thịt đi!”
Nói, nàng xé một khối thịt lớn đưa cho hắn.

Long Thành Vô Cực tâm tình còn có chút lo lắng, lúc này hắn cũng không đặc biệt tin tưởng Ninh Tương Y có cách tốt, nhưng nàng chí ít cũng có biện pháp, dù sao cũng so với hắn hiện tại đã bó tay thì tốt hơn nhiều.

Cho nên hai người ngoạm miếng thịt lớn cho hả giận, uống chén rượu lớn!
Cơm nước no nê, Long Thành Vô Cực cảm giác mình và Ninh Tương Y khoảng cách giống như đến gần một chút!
Hắn thấp giọng hỏi, “Ta thấy có chút lạ, chuyện con đường cưỡi ngựa, ngươi trợ giúp ta thế này… Mà người còn ra sức trợ giúp Ngọc Hành, nhưng những thứ này, đối với người, đối với Đại Lục có lợi gì?”.

truyện tiên hiệp hay
Hắn còn không nói đến Ninh Tương Y giải quyết vấn đề lương thực, dù sao chuyện này còn chưa bắt đầu, hắn một đại nam nhân cũng không muốn gây áp lực cho một tiểu cô nương.

Ninh Tương Y lúc này uống một chút rượu, mà lại Lão Xoạt thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, nên không vào quấy rầy, nàng càng thêm làm cần một chút, lúc này hai tay đều là dầu, hai tay đều nắm thịt, mồm miệng không biết đang nhai nói.

“Đối với ta không có lợi ích gì.”
Long Thành Vô Cực vui vẻ, Ninh Tương Y một người khôn khéo nói ra là đủ chết người, vậy mà vô tư như thế, nói ra hắn cũng không tin được lắm.

“Suy nghĩ của con người là sẽ thay đổi...” Nàng ăn thịt, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong lều vải có chút nghiêm túc, “Trước đó ta cho rằng ta giàu có là được, ta có tiền, có thể làm rất nhiều chuyện tốt, về sau mới biết được, chỉ một người có thể thực hiện, là ảnh hưởng quá nhỏ, cho nên ta liền bày kế sách, để mọi người cùng nhau cố gắng, hi vọng Đại Dục giàu có thì tốt!
Về sau… Mới hiểu được cái gì gọi là cây mọc cao hơn rừng… Khi đó ta liền nghĩ, nếu như tất cả mọi người đều giàu có thì tốt! Ai cũng khỏi phải nhớ thương ai, cho dù là người nghèo khó bần cùng, đều có thể dùng hai tay của mình trải qua một ngày tốt lành! … Mà bây giờ.”
Nàng mạnh mẽ cắn miếng thịt, chỉ cảm thấy mình đã tìm được mục tiêu sống cuối cùng!
Nhưng nàng lại không hề nói ra, dù sao, thời gian sẽ chứng minh suy nghĩ của nàng.

“Ngươi chỉ cần biết, ta là thật lòng giúp Lâu Diệp của ngươi là được…” Ninh Tương Y thấp giọng nói, “ người có đôi khi, ý chí, tầm mắt, đều nên nới lỏng một chút, đừng sợ giúp người khác, người khác sẽ vượt qua mình, tha thứ và trí tuệ cùng nhau, thì rất nhiều chuyện cả hai cùng có lợi!”.

Đáng tiếc nàng nói câu này, Long Thành Vô Cực nghe được chỉ hiểu nửa vời, lúc nàng nói ra hắn cũng chỉ hiểu rằng nàng là muốn cả hai cùng có lợi.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui