Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Nàng nói thế nào, Ninh Tương Y chỉ cười, nhưng không hề bị lay động, nàng đối mẫu thân cũng không có tình cảm gì, tất nhiên đối với người nhà của nàng cũng sẽ như thế, chỉ là nếu thật sự mà tộc nhân của Tuyết Liên, có thể giúp đỡ một tay nàng vẫn sẽ giúp.

“Mẹ ta khi ta còn rất nhỏ đã qua đời, mà trước khi qua đời cũng không đặc biệt nói gì với ta, cho nên, ta làm thế nào tin tưởng người… Thật sự là tổ mẫu ta sao?
Nàng lộ ra bộ dạng khó xử.

Lão phụ nhân suy nghĩ nói, “Kỳ thật không khó… Trong tộc chúng ta có một khối thánh thạch, nếu ngươi là người Tuyết Tộc chúng ta, lần đầu tiên đụng vào khối đá này, nó nhất định sẽ phát sáng.”
Còn có chuyện thần kỳ như vậy sao? Ninh Tương Y biểu cảm không tin!
Nhưng không ngờ, lão phu nhân nói như vậy, xong thật sự từ trong ngực lấy ra một khối đá tới...Nhìn qua hòn đá kia toàn thân màu đen, cũng không biết là kim loại gì, dù sao không giống tảng đá lắm, cũng không lớn, chỉ dài bằng một ngón tay, rộng nửa ngón tay.

Nhìn thấy lão bà đặt viên đá vào lòng bàn tay, Ninh Tương Y có chút chần chờ, nó sẽ thật sự tỏa sáng sao?
Nghĩ vậy, nàng chậm rãi để tay ở trên khối đá màu đen kia…
Khi đầu ngón tay của nàng đụng phải tảng đá kỳ quái kia Ninh Tương Y cảm thấy đầu mình giống như bị choáng, lúc này, nàng tận mắt thấy trên tảng đá loé lên một ánh sáng yếu ớt, không ngờ là sẽ phát sáng thật!
Nàng giật mình, liền vội vàng rút tay ra!
Lão phu nhân lộ ra vẻ mặt quả là thế.

Nàng nhìn Ninh Tương Y thật lâu, vẻ háo hức trong mắt kia, khiến Ninh Tương Y không chống đỡ được.

“Rốt cục… cũng tìm được ngươi! Nữ nhi duy nhất của con ta sống ở thế gian! Ngươi thật sự còn sống, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!”
Đối phương khóc thút thít, còn Thánh tổ Tuyết Chiến ở bên cạnh an ủi, cảnh này khiến Ninh Tương Y trong lòng có chút xoắn xuýt… Nàng luôn không có khái niệm về thân thế, bất thình lình lại lộ ra, không biết là tốt hay xấu, vì sao ở kiếp trước chuyện này chưa từng xuất hiện?
Lão bà bà sau khi khóc xong, đôi mắt đỏ lên hỏi, “Ngươi..

tên là Ninh Tương Y đúng không… Sao có thể họ Ninh đâu… Ngươi là người Tuyết Tộc mà…”
Nàng nói xong lại khóc, “Đại Dục quốc quân kia, là kẻ thù của Tuyết Tộc chúng ta! Hắn không chỉ có diệt quốc gia chúng ta...!Còn… Còn cướp đi mẫu thân ngươi! Đáng thương chúng ta liên tiếp muốn đi cứu nàng, nhưng Đại Dục Quốc quân chỉ cần nhìn thấy người Tuyết Tộc, liền giết không tha...Đến mức chúng ta chỉ dám lưu lạc ở Ba quốc khác, không dám đến Đại Dục, cũng không biết Liên nhi có ngươi, còn hạ sinh ngươi.”
Ninh Tương Y nhìn nàng khóc, Tuyết Chiến ở một bên tựa như dáng vẻ không đồng ý lắm, xem ra nàng nên thuyết phục bà lão mới đúng … Ninh Tương Y giằng co một hồi, đột nhiên nói.

“Mặc dù nói như thế này có chút không nên… Nhưng Đại Dục Quốc vương đối với ta rất tốt, đối với mẫu thân cũng tốt, ta không phải con của hắn, hắn là hoàng đế tối cao cũng không có bỏ rơi ta, mặc dù sau này đem ta ném vào Lãnh Cung, nhưng sau khi ra khỏi Lãnh Cung, đối xử với ta không tệ chút nào.

Ta mặc dù không đến mức có nhiều ân huệ nợ hắn, nhưng cảm tạ vẫn phải có, cho nên, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì một ân oán đời trước mà đi hại hắn, điểm này ta hi vọng các ngươi hiểu.”
“Ngươi nói cái gì?!” Lão đầu tử Tuyết Chiến phản ứng không đồng ý, “Ngươi là đang nhận giặc làm cha!”
Ninh Tương Y càng nhíu chặt mày, “Nếu như người muốn nói cho cả thiên hạ, ta không phải con của hắn, ta rời khỏi Đại Dục cũng được, nhưng chẳng lẽ ngươi muốn khiến ta trả thù hắn? Buồn cười, lý do đâu? Hắn diệt tuyết quốc, hắn đoạt Tuyết Liên, nhưng theo cá nhân ta mà nói, hắn không hề làm tổn thương ta.”
Ninh Tương Y tỉnh táo nói, “Ta cho rằng mỗi người đều là một cá thể đơn độc, không nhất định làm cha mẹ phải khiến con cái thua thiệt, nhất định phải khiến con mình làm trâu làm ngựa, làm con cũng biết rõ sai trái, cũng không phải là trưởng bối nói cái gì thì chính là cái đó, nên có mắt thì phải tự nhìn xem, chứ không phải bảo sao hay vậy.”
“Ngươi!” Tuyết Chiến còn muốn nói, lại bị lão bà bà ngăn lại, nàng lại ho vài tiếng, sau đó thở dài nói.

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Nghe ý ngươi nói như vậy… Ngươi hẳn là rất nhỏ đã biết thân phận của mình..

Nên cho dù là ở Lãnh Cung mấy năm, ngươi cũng không hận sao?”
Lão bà nhìn thật kỹ, dường như không muốn bỏ qua biểu cảm gì trên mặt Ninh Tương Y.

“Ở trong lòng người… Không có chút nào hận ý sao?”
Ninh Tương Y chẳng biết tại sao, đột nhiên nhớ tới ân oán khúc mắc ở kiếp trước.

Cho nên nàng nói rất chắc chắn, nói “Không có.”
Lão bà bà bỗng nhiên im lặng.

Giờ khắc này, ngay cả Tuyết Chiến đều yên tĩnh trở lại, dường như Ninh Tương Y khiến bọn họ rất khó xử.

Đột nhiên, lão bà bà cười nhẹ, vừa cười vừa lắc đầu, dường như đang cười chính mình.

“Là..

lão già ta hồ đồ… Người quá tốt! Rất nghĩa khí!..hài tử của con ta, chắc chắn nên rộng lượng như vậy!”
“Phu nhân!” Tuyết Chiến nhẹ nhàng hô một tiếng.

Nhưng lão phu nhân không để ý, kéo tay Ninh Tương Y, thấp giọng nói.

“Ngươi nói đúng..

Chúng ta không nên ép buộc ngươi làm gì… Ta là Tuyết Kỳ, người gọi là tổ mẫu ngoại… Qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không giúp người được cái gì… Không biết ngươi sau này, muốn làm cái gì? Ta sẽ xem xét giúp người đạt được nó.”
Nàng vừa nói vừa thở, Ninh Tương Y thật sợ nàng đột nhiên chống đỡ nổi, vội vàng nói.

“Ngài yên tâm, chuyện của ta, tự ta đều có thể giải quyết.”
Lão bà bà cười, “Ngươi là một hài tử ngoan...!Đầu tiên...!Đã giải quyết được chuyện quan trọng của Lâu Diệp! Chỉ là...!Người tiếp theo muốn làm cái gì...?”
Thấy bà tiếp tục hỏi, Ninh Tương Y thở dài, dù sao cũng không có gì phải che giấu, trực tiếp nói cho nàng.

“Ta không cầu mong gì khác, chỉ nguyện tứ hải thái bình thịnh vượng trăm năm “
Nàng khiến lão bà bà sững sờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn Ninh Tương Y một chút, lại nói, “ ngươi...chỉ là một nữ nhi, vì sao… “
Ninh Tương Y cười, “Người ở thời đại bây giờ, cho rằng chút chuyện này chăng có ý nghĩa gì, đương nhiên, vì làm được hay không vẫn chưa rõ, người cũng đừng quá coi là thật.”
Lão bà bà rủ xuống mắt, che đậy ánh mắt phức tạp, rất lâu nàng đột nhiên đưa khối đá thánh thạch trong tay kia đặt vào tay Ninh Tương Y.

“Hài tử, cái này… Người cầm đi!”
Ninh Tương Y sững sờ, không đợi nàng từ chối, lão bà bà liền mạnh mẽ nói, “ lão bà cũng không có bản lĩnh gì, nhưng nhiều năm như vậy, cũng tích lũy không ít thủ hạ… Khụ khụ… Mặc dù Đại Dục không có người của chúng ta...!Nhưng Tam quốc khác đều có… Bây giờ, ta giao cho ngươi!”
Ninh Tương Y trực tiếp từ chối, “Cái này không thể được, ta không làm gì cả, không thể vô duyên vô cớ nhận đồ vật của người!”
Nhưng thái độ lão bà bà càng kiên quyết, tư thế không sợ cái già, “Ta… Đã là người sắp chết!… Thứ này ngươi…là ý trời, cũng là xứng đáng với thực tế… nếu người vẫn không muốn, ta liền đập đầu chết ở chỗ này!”
Ninh Tương Y lúc này mới buồn bực cầm trong tay… Được rồi, sau này cứ ném trong người đi, nàng sẽ không dùng đồ của người Tuyết Tộc đâu, chẳng phải là vô duyên vô cớ mắc nợ ân tình người ta?
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui