Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Một câu, khiến bộ dạng Hà Trạch như chết giả.

Bạch Khải Du cuối cùng là làm ăn kiểu gì! Không phải hắn nói vị tổ tông này phải một tháng sau mới đến à?
Không… Chỉ sợ Bạch Khải Du cũng không biết vị này là công chúa… Vậy hắn còn muốn đi miễn trừ thuế má sao? Cái thuế má này có một nửa là phải nộp lên trên, rồi mới đi vào quốc khố, Triệu Thành nghèo nàn, Hoàng đế thấy được nộp một chút tiền như vậy, chắc chắn sẽ cho phép, thế nhưng chờ văn thư xuống tới, hắn sẽ phải uống gió tây bắc mà sống...!
Trước đó còn muốn dùng văn thư để làm quan thanh minh, nhưng bây giờ nhân vật chính đã ngay tại đây hắn còn giả vờ làm cái gì! Không được, phải nhanh gọi Bạch Khải Du trở về!
Chỉ là trước mắt vẫn muốn làm dỗ dành vị tổ tông trước mặt này.

Hắn tự cho mình một cái tát dữ dội!
“Công chúa? “
Hắn cầu khẩn nói, “ là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, là tiểu nhân nói lung tung lời nói thô tục, mong công chúa đại nhân rộng lượng, không so đo với tiểu nhân!”
Lúc này, những nữ nhân ở hậu viện đều bị dọa sợ, bọn họ nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, còn tưởng rằng đây là đối thủ tới tranh tình cảm, không ngờ lại là công chúa.

Ninh Tương Y ngồi ở trên ghế trước mặt Hà Trạch, vắt chéo hai chân, uể oải hỏi.

“… Trước đó người còn muốn nếm thử hương vị ta, bây giờ muốn thử một chút không?”
Nàng híp mắt lại nói lời này, kia dung nhan xinh đẹp thật giống như đỉnh mặt trời loá mắt.

Hà Trạch nhìn nàng, nuốt mạnh một ngụm nước bọt! Nhưng vẫn còn lý trí khiến hắn lại vung bàn tay tát vào mặt mình, vẻ mặt đưa đám nói.

“Tiểu nhân nào dám, xin công chúa thứ tội, bỏ qua cho tiểu nhân!”
Ninh Tương Y tiện tay cầm một miếng điểm tâm ăn, chậm rãi nói.

“Ngươi bây giờ có phải là rất gấp gáp?”
“Gấp cái gì ạ?”
Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, “Vội vã ngăn lại Bạch Khải Du… Nhưng ta thấy cũng vô dụng, lấy tốc độ của Bạch Khải Du, không bao lâu, văn thư liên phát ra ngoài…
Lập tức, sắc mặt Hà Trạch càng thêm khó coi, lúc trắng lúc xanh, trong lòng lo lắng đến phát hỏa.

Hắn đột nhiên im lặng liếc Ninh Tương Y, trong lòng lâm vào điên cuồng giãy giụa.

Hồi lâu, hắn nhẹ dàng hỏi…
“Sao không thấy đám tuỳ tùng của công chúa?”
Ninh Tương Y cười nhẹ nhàng nói, “ tất nhiên là ta không có tùy tùng!”
“Một mình ngài đến sao?”Hà Trạch quỳ trên mặt đất cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Ninh Tương Y gật đầu, “Đúng vậy, một mình!”
Trong không gian hình như có chút xáo động, hồi lâu, Hà Trạch ngoan cố, hắn còn dám mình đứng lên nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, con mắt tự mãn.

Hắn suy đoán lời Ninh Tương Y nói chắc chắn là thật, nếu không Bạch Khải Du cũng sẽ không hồ đồ như thế, bắt nàng đem về.

“Đã như vậy, công chúa một mình đến thăm, muốn như thế nào?”
Ninh Tương Y lắc lắc đầu, “Mới một mình đi ngang qua đây, nhìn thấy dân chúng Triệu Thành khổ sở, phủ Thái Thú của người lại xa hoa lãng phí, ta không vừa mắt, muốn báo cáo phụ hoàng biết!”
Trong chớp nhoáng này, dù Hà Trạch nhát gan như vậy, trong mắt cũng toát ra hung ác, “Đã như vậy, công chúa hãy ở lại mà làm khách đi! Đi Ngọc Kỳ nguy hiểm, người vô cớ mất tích có lẽ cũng trách không đến đầu bản quan! Người đâu!”
Hắn ra lệnh một tiếng, không ít người chạy vào, đem những nữ quyến trong sân dọa chạy hết, chỉ để lại một nữ nhân là Ninh Tương Y.

“Đến bắt nàng lại, cho bản quan!”
Hà Trạch có chút chần chờ, nhưng vẫn làm như vậy.

Hắn nghĩ rất hay, bắt nàng, lại phái người giả mạo nàng vượt biên, đến lúc đó có người hỏi, hắn liền đổ tội công chúa là mất tích ở Ngọc Kỳ, hiện tại quan trọng nhất chính là phải đi ngăn lại Bạch Khải Du, đến lúc đó, hắn không cần dâng văn thư lên, còn có thể có được một mỹ nhân...!Thật sự là không kịp chờ đợi muốn nếm thử hương vị công chúa hương thế nào!
Thấy đám người tới gần, Ninh Tương Y vẫn ung dung nói, “ người làm thế này, ta rất không vui...”
Hà Trạch cười, “Câu nói này, người nằm trên giường nói đi”
Nói xong, những người kia liền nhào tới.

Nhưng chỉ thấy nàng tung chân Ninh Tương Y mấy cước, liền đá bay người tới, nàng thậm chí cũng rời khỏi cái ghế! Loại võ nghệ này, hoàn toàn không phải người mà mấy tên não chỉ chứa cơm có thể chống cự được.

Ninh Tương Y võ công lợi hại như vậy, là điều Hà Trạch không ngờ tới! Hắn sắc mặt càng quyết, gọi năm trăm thủ vệ bên trong Biên Thành phái tới bắt Ninh Tương Y!
Toàn bộ hậu viện phủ Thái Thú liền chen lấn chật như nêm cối! Hà Trạch ở một bên lo lắng nhìn, nghĩ thầm Ninh Tương Y có lợi hại hơn nữa, hơn bốn trăm người của hắn, không thể bắt được nàng sao?
Mà bên trận kịch kinh động này Bạch Khải Du đã đem văn thư truyền đi, lại đột nhiên nghe được tin gần như toàn bộ binh lực đều phải đi phủ Thái Thú, hắn vội vàng đi theo tìm tòi thực hư.

Thế nhưng chờ lúc hắn đến, tất cả đã mọi chuyện kết thúc.

Bạch Khải Du đi vào, một đường càng chạy càng kinh ngạc, trên mặt đất tất cả đều là đám thị vệ bị đánh tới không đứng dậy được, bình thường bọn họ nối giáo cho giặc, từng tên nịnh bợ kiếm cơm, nhưng hiện tại đều nằm rạp trên mặt đất, ngay cả rên rỉ cũng không có sức.

Nàng rốt cuộc là quái vật gì vậy?!.

Đây là câu nói trong lòng Hà Trạch đang điên cuồng thốt lên!
Vì sao một công chúa trong thâm cung lợi hại như vậy, hơn bốn trăm người! Hơn bốn trăm người hợp lực không hơn một mình nàng, hắn trơ mắt nhìn Ninh Tương Y nhẹ nhàng xử lý những người kia, làm hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất sám hối, để Ninh Tương Y dùng chân giẫm lên lưng của hắn!
Lúc này Ninh Tương Y ngồi trên ghế mây hàng ngoại của hắn, tay cầm roi ngựa, ăn bánh ngọt uống rượu ngon của thành bên cạnh đưa tới, trước mắt là một nhà người ngổn ngang lộn xộn, Hà Trạch mặc dù không bị thương cũng không đứng lên nổi, run run rẩy rẩy ghé vào bàn chân Ninh Tương Y, thật giống như nô bộc.

Bạch Khải Du tiến đến nhìn thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên là nữ nhân này là một võ lâm cao thủ, thứ hai là cảm thấy nữ nhân này gan to bằng trời.

Hà Trạch có phụ thân là quan Nhị phẩm trong kinh thành, nghe nói quen biết Tề Vương, ở kinh thành luôn vui vẻ sung sướng, nếu đắc tội với Hà Trạch, nữ tử này sẽ không có kết cục tốt, nhưng nữ tử này là do hắn đưa đến, Hà Trạch cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, cái này có chút đau đầu.

Cho nên hắn xông vào giận dữ hét.

“Ngươi là người phương nào! Còn không mau thả Hà đại nhân ra!”
Hà Trạch vừa định nói chuyện, liền bị Ninh Tương Y một chân đạp xuống, nàng nhìn về phía Bạch Khải Du mỉm cười.

“Chẳng qua là sâu bọ thôi, ta không thả thì thế nào?”
Bạch Khải Du cười lạnh nói, “nữ tử hoang dã đúng là không biết sống chết, ngươi có biết hắn là ai không?!”
Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, “Ai?”.

Xem ra thật đúng là không biết không sợ, Bạch Khải Du chỉ vào Hà Trạch cười lạnh nói, “Tề Vương người nghe qua rồi chứ? Bên cạnh Tề Vương có một cận thần, chính là quan lớn ở kinh thành! Hà đại nhân chính là con trai của hắn!”
Ninh Tương Y sờ sờ cái cằm, “Cho nên.

….

Bạch Khải Du có chút không vui nhíu mày, “Cho nên người tốt nhất buông Hà đại nhân ra! Nếu không, kinh động phụ thân đại nhân, chỉ sợ người nhà của ngươi cũng phải bị người liên lụy!”
Lời nói uy hiếp của hắn, cũng không phải là không có căn cứ, trước kia Hà Trạch thật sự cũng có kẻ thù chính trị, sau này người kia bị người nhà họ Hà thu dọn, liền hồi hương sớm, nếu không Triệu Thành đã không trở nên như thế này, rơi vào tay Hà Trạch độc đoán.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui