Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Ninh Tương Y nói xong, phất ống tay áo một cái rồi bỏ đi, còn Liễu Kình vui vẻ, ở trước mặt nhiều người như vậy Bạch Khải Du phải lấy lòng một nữ nhân, còn có gì nhục nhã hơn nữa không?
Cái này quá được, quá hợp ý hắn!
Nhưng Liễu Kình vẫn không yên lòng, phái một người có chút võ công đi theo nàng, dù sao Bạch Khải Du còn ở lại chỗ này, hắn cũng không cần lo lắng.

Ninh Tương Y tất nhiên ngay lập tức phát hiện tên kia, nàng đi vào lều của mình, sau đó rạch một đường phía sau lều vải, chui ra ngoài.
Tên kia thấy Ninh Tương Y muốn thay quần áo, máu háo sắc nổi lên, vội vàng quên ẩn nấp tới nhìn trộm, cuối cùng bị Ninh Tương Y một chưởng đánh xỉu, Đại Dục đang đổ mưa, nhưng ở nơi nàng vầng trăng vẫn sáng trên cao, chiếu xuống đôi mắt lạnh lùng của nàng, khóe miệng cười xấu xa.

Nàng vỗ vỗ khỉ nhỏ, “Đi thôi, đi xem người!”
Khỉ nhỏ nghe xong, vội vàng dẫn đường, Ninh Tương Y theo sát phía sau, trên tay mang theo cây kiếm, ung dung đi vào sâu trong doanh trại.

Ninh Tương Y thật lâu không trở về, Liễu Kình bắt đầu có chút bất an, bởi vì thấy Ninh Tương Y hám lợi, lòng đen tối nên không sợ, cho nên hắn cũng muốn cho Bạch Quý sống thêm mấy ngày, dù sao giết hắn chỉ là hạ sách cuối cùng, nhưng hiện tại hắn có chút không yên lòng.
Nhưng Bạch Khải Du còn ở lại chỗ này, Ninh Tương Y hẳn sẽ không vứt bỏ hắn, nghĩ như vậy, trong lúc vội càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ngươi, đi xem xem vì sao công chúa vẫn chưa trở lại.”
Hắn chỉ một viên Đại tướng bên cạnh mình đi kiểm tra, còn Bạch Khải Du siết chặt vật trong bàn tay, hơi nghi ngờ một chút, đồ vật trong tay hắn, nàng nói chỉ cần dùng lực ném xuống đất là có thể đả thương người khác, nhưng hắn đang rất bất an, đêm nay thật sự có thể cứu phụ thân ra không?
Một bên khác, nước mưa bay tung toé.

Ninh Úc cũng không hề dừng tay, quan binh đóng ở Long Hổ hạp đã bị tàn sát hầu như không còn ai, hắn nhìn hơn trăm chiếc thuyền trước mắt, cười nhạt một tiếng.

“Đốt “
Chính một trăm chiếc thuyền này! Ninh Giác dựa vào bọn chúng kiếm được cũng không ít!
“Vâng”
Tiểu Thất hưng phấn nhận lệnh đi làm, vì mưa không tính lớn, bọn họ châm lửa từ bên trong, vẫn có thể đem thuyên thiêu trụi.

Ninh Giác hại hắn tổn thất bao nhiêu, đêm nay hắn muốn khiến Ninh Giác tổn thất càng nặng hơn!
Những thuyền này… Là trụ cột kinh tế trong tay Ninh Giác, đốt bọn chúng rồi chắc hẳn Ninh Giác có thể an phận mấy ngày?
Thả lửa, những ánh lửa tỏa ra trong màn mưa, bởi vì thuyền ở trong nước, Ninh Úc không lo lắng ngọn lửa sẽ lan tới trên bờ, mà nhìn những ánh lửa nhảy vọt kia, những uất hận trong lòng hắn cũng được quét sạch, tâm trạng rất tốt nhếch nhếch môi.

Đột nhiên có tiếng ngựa từ phía sau xa xa truyền đến, nghe âm thanh, hiển nhiên quân số không ít!
Tiểu Thất có chút lo lắng! Thuyền đều đã bị đốt, đường lui duy nhất cũng bị chặn, bọn họ làm sao rời đi?
Ninh Úc nghe được tiếng động, bình tĩnh mang theo người thúc ngựa chạy tới một nơi khác, theo suy nghĩ của Tiểu Thất về địa hình này, chỗ đó sẽ là một ngõ cụt!
Nhưng Vương gia đi, hắn cũng không hề do dự, vội vàng mang theo những người còn lại chạy theo sau, nhưng lo lắng trong lòng càng ngày càng nặng, chỉ sợ tiếp theo không thể tránh khỏi một trận ác chiến!
Ninh Giác rất nhanh liền đuổi kịp, nhưng bởi vì đến chậm một bước, thuyền đều bị phá huỷ, sắc mặt hắn căng thẳng, hận không thể đem Ninh Úc chém ngàn vạn đao!
Có dưới người đi thăm dò nhìn dấu vết, báo lại, “Bẩm điện hạ, đám tặc nhân này đã chạy theo hướng kia!”
Ninh Giác xem xét, chỗ kia rõ ràng là ngõ cụt, Ninh Úc vì sao lại muốn đến? Từ đầu hắn nghĩ là Ninh Úc sẽ chọn đi đường thủy chạy trốn, bây giờ lại không thể đoán được.

“Mộc Nguyệt.”
“Có vi thần!”
“Ngươi giữ trăm người ở lại cứu hỏa, còn lại, theo cô chinh phạt!”
Mộc Nguyệt không đồng ý, nếu tất cả mọi người ở lại cứu hỏa, lửa cũng vừa lên, tổn thất sẽ nhỏ rất nhiều! Những thuyền, này đã khó khăn thế nào mới có thể tạo thành, không phải một sớm một chiều.

Nhưng Ninh Giác lòng đã quyết, hắn cúi đầu nhận lệnh, “Vâng!”
Ninh Giác cũng không quay đầu lại dẫn người chạy đi.

Hắn tất nhiên hiểu rất rõ ràng, không có những thuyền này, tổn thất của hắn sẽ lớn bao nhiêu, cũng hiểu, nếu hiện tại tất cả mọi người ở lại, chắc chắn có thể cứu những chiếc thuyền này, nhưng bọn họ đều không biết rằng, Ninh Úc mới là mục đích hắn duy nhất của hắn, nếu như có thể giết hắn! Đừng nói những chiếc thuyền này, toàn bộ kênh đào hắn cũng đồng ý giao ra!
Nghe được tiếng ngựa lại một lần nữa tới gần, Tiểu Thất nhìn bóng lưng Ninh Úc phía trước không dám nói lời nào, nước mưa đánh vào trên mặt hắn, lại luôn lạnh đến trong lòng, phía trước con đường này có ngọn núi đổ sụp, đường đã bị phá hỏng! Bọn họ căn bản sẽ không qua được, mà sau lưng binh binh đang truy đuổi tới gần, nghe tiếng liền biết số lượng không ít, bọn họ chỉ với những người này, sợ còn không đủ nhét kẽ răng người ta!
Nhưng Ninh Úc luôn nhìn về phía trước, lúc này toàn thân hắn ướt đẫm, cặp mắt kia lại phát sáng kinh người, dường như đang rất kích động!
Bầu trời thỉnh thoảng có sấm sét xẹt ngang qua, chiếu lên những gương mặt đang bàng hoàng, nếu không phải Ninh Úc trị quân nghiêm ngặt, bọn họ luôn mù quáng tín nhiệm Ninh Úc, trong cảnh biết rõ mình đang đi đến con đường chết này, bọn họ thật sự không muốn đi.

Còn Ninh Tương Y bên kia cũng đã ra tay!
Một vài thi thể dưới sàn, nàng khiêng Bạch Quý đang hôn mê ra khỏi chỗ hắn bị cầm tù, Ninh Tương Y nhanh chóng trốn ra bên ngoài, một giây cũng không dám trì hoãn!
Con khỉ kia ngồi xổm ở trên vai nàng, đối với trợ thủ đắc lực này, Ninh Tương Y thấy rất hài lòng.

Nơi này chỗ sâu nhất trong doanh trại, Liễu Kình giấu rất tốt, nhưng không qua nổi con khỉ nhỏ thông minh lại nhỏ nhắn này, tốc độ cũng rất nhanh, căn bản không có người để phòng nó!
Nhưng Bạch Quý thật sự bị thương nặng…
Ninh Tương Y nặng nề, tiếp tục đi về phía trước.

“Có thích khách!”
Một tiếng la lên này, như còi báo động, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, mà xa xa Liễu Kình nghe được tiếng la, liền giật mình!
Hắn vạn vạn lần không hề ngờ, sẽ có một người vì một người xa lạ lại muốn chui đầu vào rọ, một mình đối đầu với vạn quân!
Hắn im lặng nhìn Bạch Khải Du một chút, đưa tay tóm lấy hắn! Không có Bạch Quý, cũng có thể dùng người này để làm con tin!
Thời khắc nguy cấp, Bạch Khải Du lấy vật trong tay ném xuống mặt đất! Một nháy mắt, tiếng nổ vang rất lớn khiến mọi người trong lều vải đều cúi đầu xuống, nhưng bọn họ phát hiện, thứ này âm thanh đáng sợ như thế, nhưng không hề có lực sát thương gì.

Nhưng chờ tới lúc bọn họ lấy lại tinh thần, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng Bạch Khải Du.

Trước mắt Bạch Khải Du chạy trốn, Liễu Kình cũng không lo nghĩ được nhiều, vẫn là Bạch Quý quan trọng!
Thật sự đáng hận, hắn thấy Ninh Tương Y đối với Bạch Khải Du âu yếm nhường nhịn, còn tưởng rằng nàng thật sự thích hắn, không ngờ là nàng cố ý diễn cho bọn hắn xem! Nàng dùng Bạch Khải Du ở lại để che mắt bọn hắn, quay ra liền đi cứu Bạch Quý, thật sự đáng ghét!
Toàn doanh trại hành động, uy lực vẫn vô cùng đáng sợ!
Bạch Khải Du nhân lúc loạn đánh ngất một người, lấy trộm áo giáp của hắn, sau đó hốt hoảng chạy đi tìm kiếm bóng dáng Ninh Tương Y.

Không thể không nói lúc hắn ở trong lều vải, hắn lo lắng cho Ninh Tương Y còn hơn lo lắng phụ thân! Một nữ nhân, sao lại có kiểu gan to bằng trời như nàng! chẳng lẽ thật sự không sợ chết à?
Chết?
Ninh Tương Y đương nhiên sợ, nhưng chỉ một mình nàng, không có Bạch Khải Du làm phiền, nàng khiêng Bạch Quý, giết hết một con đường máu cũng không phải là quá khó.

Đương nhiên… Cũng không quá dễ.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui