Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Ninh Tương Y nhắm mắt lại nghĩ đến cách này.

“Hiện tại thì không còn tác dụng, vì ngươi đã thoát khỏi Thái hậu, sẽ sớm bị vạch mặt, nhưng ngươi cũng có thể tìm mấy tên trai lăng lơ âm thầm câu dẫn nàng, hoặc là đánh vào chữ hiếu tuyển nam sủng cho Thái hậu! Dân chúng sẽ cảm thấy người ngu ngốc nên bị Thái hậu chán ghét, đây chính điểm yếu của nữ tử, ngươi không bị ai lợi dụng…”
Tư Vô Nhan kinh ngạc, hắn xưa nay không biết Ninh Tương Y là người nham hiểu như thế này...!
“Còn ngươi chắc chắn có thể chế ra những loại thuốc làm sinh lực dồi dào đúng không? Coi như Thái hậu lâm trận cũng không cần gì, nhưng những tên nam sủng kia để phục vụ cho sủng ái của thái hậu, chắc chắn cần loại thuốc này, bọn họ làm tay chân cho ngươi, cho dù Thái hậu kỹ thuật dùng độc lợi hại hơn nữa cũng khó mà phòng bị! Dù sao làm gì có tên nam sủng nào sẽ nói cho nàng ta biết là mình sử dụng thuốc?”
Ninh Tương Y càng nghĩ càng thấy Tư Vô Nhan là trang giấy trắng, nhìn thì tà ác nhưng thực tế chẳng có gì.

Đúng thế, Tư Vô Nhan của kiếp này dù sao không giống ở kiếp trước, mặt mày u ám nhăn nhó, mặc dù hay nhăn nhó, nhưng tổng quan các mặt đều coi như hoàn hảo, may còn cứu vớt được!
Tư Vô Nhan nhìn chằm chằm Ninh Tương Y kia úp úp mở mở nói, nghe giọng nói của nàng không hề ghét bỏ và xem thường, hồi lâu, hắn hỏi một vấn đề không liên quan.

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu, ở trong lòng người, có phải rất coi thường ta không?”
Hắn nhíu mày, rồi cười lạnh, như đang cười nhạo chính hắn!
“Thật sự giống như những người kia vậy… Ta chân thành kêu gọi, bọn họ lại cười nhạo nói ta chỉ là thứ bù nhìn, là nam sủng! Bọn họ khinh thường không muốn phụ tá ta, bởi vì ta không xứng!”
Tư Vô Nhan yếu ớt nhìn Ninh Tương Y cười lạnh, “Ở trong lòng người chắc chắn cũng nghĩ ta như vậy ta… Có phải ngươi cũng cảm thấy ta rất bẩn thỉu, ta là nam sủng, ta đúng là bù nhìn...”
Khi hắn nói như vậy, sắc mặt tỉnh táo lại dần dần lạnh lẽo và vô cảm, sự yếu ớt trong lời nói nháy mắt lóe lên rồi biến mất.

Ninh Tương Y bực bội nhìn hắn, “Quan trọng lắm sao? có vấn đề gì ở đây.”
Tư Vô Nhan trừng nàng, cái hắn đã hỏi ra, có thể không quan trọng sao?!
Ninh Tương Y cau mày, “Ngươi đã cảm thấy quan trọng, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết suy nghĩ thật lòng của ta…”
Nàng liếc qua nhìn sắc mặt Tư Vô Nhan, thấy mặt hắn nghiêm túc còn vểnh tai lên nghe, đúng là rất để ý.

“Đồng Loan Nghi nuôi dưỡng ngươi không tệ…Vóc dáng mặt mày đều đẹp mắt, nàng cũng không lớn hơn ngươi nhiều, chẳng lẽ ngươi phải nghĩ bị nàng cưỡng bức … Thật sự chuyện ghê tởm đến vậy sao?
Ý của nàng, hắn vẫn là hài tử của Đồng Loan Nghi, dù không có huyết thống, nhưng như vậy cũng không thể chấp nhận được...!
“Ninh Tương Y!”
Tư Vô Nhan nghiến răng nghiến lợi! Làm gì có nam nhân bị một nữ nhân cưỡng bức lại có thể cam lòng được chứ?! Đầu nàng có phải là nhồi rơm rạ vào không?!
Ninh Tương Y bị hắn hét giật mình một cái, móc móc lỗ tai, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ.

“Có thể đừng hung ác như thế hay không, ta nói sự thật thôi, chuyện này nói thế nào cũng là nữ nhân chịu thiệt thòi hơn, ngươi cứ coi như chỉ ngủ với một nữ nhân thôi, khó tiếp nhận như vậy sao?”
Suy nghĩ của nàng thật sự buồn cười!
Tư Vô Nhan vừa định tức giận phản bác, Ninh Tương Y lại nhẹ nhàng nói một câu.

“Chính ngươi cũng xem thường bản thân, vậy trong mắt người khác ngươi sẽ thế nào?”
Nàng nói lời này khiến những lời nói muốn phản bác của Tư Vô Nhan khép lại, không khỏi nhìn vào mắt nàng, ánh mắt vẫn bình tĩnh như bốn năm trước, luôn thẳng thắn, không gian dối.

“Đại trượng phu cầm lên được là bỏ xuống được, ngươi làm Hoàng đế, sau này tên tuổi tất nhiên sẽ lưu sử sách! Những điều mà thế hệ sau này ghi nhớ chính là hành động của ngươi, phẩm chất của ngươi! Ngươi lúc ngồi trên ngai vị có vì nước vì dân, còn tạo ra được thành tựu gì! Về phần có là nam sủng hay không, chẳng ai muốn quan tâm, rồi trở thành dã sử!”
Ninh Tương Y nhìn hắn khuyên nhủ, “Chỉ cần người làm chuyện tốt, thế hệ sau này sẽ khắc ghi thành tích của ngươi! Trừ phi ngươi không làm được cái gì, mới có thể bị người khác xem thường!
Con người sống một đời, quan trọng nhất chính là không thẹn với lương tâm! Những người chỉ nhìn chằm chằm vào quá khứ của ngươi, tự động áp đặt con người ngươi, những kẻ bác bỏ cố gắng của ngươi, xem thường con người ngươi, đều là tiểu nhân thôi!
Loại người này không đáng trọng dụng, người để ý đến bọn họ làm gì?
Chờ đến khi người có năng lực, có thể lập nên lịch sử, lúc đó chẳng lẽ còn có người ngăn cản ngươi sao? Đương nhiên điều kiện là đầu tiên ngươi phải có năng lực như thế nào!”
—những tên kia sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào quá khứ của ngươi, tự áp đặt con người ngươi, lấy điểm yếu để bác bỏ cố gắng của ngươi, xem thường con người ngươi, cũng không cần để ý sao?
Tư Vô Nhân yên tĩnh hồi lâu, đột lọc nhiên cười một tiếng.

Y phục đỏ chói dường như có ánh sáng lấp lánh, nhưng tất cả những thứ này cũng không sáng bằng nụ cười hắn!
Thế gian đủ loại người, có cần vì người khác mà trói buộc mình?
“Ninh Tương Y, ngươi thật đúng là biết cách an ủi người khác.” Hắn cười khẽ, nụ cười xuất phát từ đáy lòng, nhưng lời nói lại làm cho nàng đột nhiên bực mình!
“Nhưng ngươi có giỏi nói chuyện, ta cũng sẽ không giao thuốc giải cho ngươi!”
Ninh Tương Y chỉ liếc mắt lên trời.

Không quan trọng, dù sao nàng cũng không trúng độc, chỉ nhìn xem vết thương trên người hắn vẫn chưa cầm máu, bởi vì hắn mới kích động một chút, máu lại đang chảy ra rất nhiều, lòng hảo tâm của nàng trỗi dậy.

“Ngươi không bôi thuốc à?”
Tư Vô Nhan không quan tâm, tổn thương như thế này, trước kia hắn đã chịu nhiều rồi, mỗi lần hắn làm sai chuyện gì, Thái hậu sẽ bắt hắn làm thí nghiệm thuốc, quá trình này đau đến không muốn sống nữa, cho nên hắn đau đã thành thói quen.

Ninh Tương Y đưa tay chọt vào miệng vết thương của hắn.

Cơn đau bất ngờ khiến hắn hít vào một cái, liền trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng!
“Ninh Tương Y! Có tin ta hạ độc làm liệt tay người hay không?!”
Thấy mặt hắn đau đến nhíu lại, cũng không có thể chịu đựng nhiều mà!
Ninh Tương Y phì cười, trong xe ngựa giống như nở đầy ngay hoa xuân, ấm áp lại ngọt ngào, Tư Vô Nhan mặt lạnh lùng, nhưng chẳng biết tại sao, thấy dáng vẻ nàng thành công đắc ý sau khi đùa ác, hắn lại không giận nổi!
Nàng tựa như ánh nắng ngày xuân, thong dong điềm đạm, xung quanh hắn không có chút nào tăm tối, theo lý, hắn phải rất chán ghét Ninh Tương Y mới đúng, nhưng trên thực tế, hắn lại rất muốn tiếp cận nàng, thật giống như tiếp cận ánh sáng vậy.

Không… Như thế này là không đúng.

Tư Vô Nhan lạnh lùng nhìn Ninh Tương Y đang tìm thuốc trị thương, ngầm nghĩ…
Loại người làm ảnh hưởng đến tinh thần hắn, hay là trực tiếp hạ độc chết đi cho rồi?!
Ninh Úc tìm mấy người Tuyết Tộc đến thử nghiệm, phát hiện tấm bản đồ này có không trọn vẹn, thật sự chỉ có máu người Tuyết Tộc thuần tuý mới có thể hiện ra những đường vân, hắn nửa vui nửa buồn, lần đầu tiên cảm giác sợ mất mát.

Rõ ràng kết quả đang ở trước mắt, nhưng hắn giống như đánh mất dũng khí muốn thăm dò tiếp, sợ hãi cuối cùng sẽ thất vọng.

Lúc này, La Khải đưa một phong thư đến, là từ Ngọc Kỳ, ở Ngọc Kỳ Ninh Úc có không ít thuộc hạ, lúc này bọn họ chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là nghe ngóng tin tức của Hoàng Tỷ.

Mở ra xem, quả nhiên là chuyện của Hoàng Tỷ, Ninh Úc khóe miệng lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười dần dần đóng băng, cuối cùng sắc mặt tái xanh!
Bên cạnh Hoàng Tỷ lại luôn mang theo một người hầu là nam nhân? Bạch Khải Du là cái quỷ gì?!
Thấy Vương gia đẩy xe lăn đi nhanh ra bên ngoài, La Khải không hiểu cho lắm hô lên.

“Vương gia, ngài đi đâu?”
“Ngọc Kỳ!”
Ninh Úc nghiến răng nghiến lợi!
La Khải kinh ngạc sửng sốt, Vương gia còn chưa giải độc xong mà! Cho nên hắn lo lắng hỏi.

“Vì sao bây giờ lại phải đi Ngọc Kỳ?!”
Ninh Úc không trả lời, nói đi đánh ghen thì không thích hợp… Nghĩ như vậy, Ninh Úc sắc mặt càng thêm đáng sợ!
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui