Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


La Khải vội vàng ngăn Vương gia lại, “Vương gia, không thể! Dư độc vẫn chưa hết, võ công cũng chưa khôi phục, ngài không thể liều lĩnh!”
Ninh Úc nhức đầu lấy tay che cái trán.

Hắn thật sự đau đầu, vừa nghĩ tới có một tên nam nhân lạ mỗi ngày đều lượn trước mặt Hoàng Tỷ, hắn liền hận không thể… không thể mạnh tay dạy dỗ Hoàng Tỷ phải dừng lại!
Chỉ là hiện tại hắn không cử động được, người ở Lũng thành còn được, một khi ra khỏi Lũng thành, bị người khác phát hiện hắn mất hết võ công, chỉ sợ sẽ liên tiếp đón nhận ác chiến không ngừng, nên phải nhịn một chút!
Ninh Úc hít sâu, cặp lông mày mỏi mệt, mặc dù hắn mới mười bảy, nhưng lại bị Hoàng Tỷ đáng ghét của hắn chơi đùa, chỉ sợ đã vượt xa tầm bảy mươi tuổi...!
Lúc mở mắt lại, hắn thoáng tỉnh táo, nói với La Khải.

“Người của Tây Châu đến chưa?”
Hắn điều đến ba ngàn lính tinh nhuệ từ Tây Châu, tập trung lại ở vùng trung tâm, mà phải là nơi không có gì ràng buộc.
Nghe Ninh Úc nói như chuyện quan trọng hàng đầu, La Khai sắc mặt nghiêm một chút, “Vương gia, ngài thật sự muốn...” Muốn làm ra một đội quân dùng đạn pháo sao?
Lo lắng của hắn và Ninh Tương Y là giống nhau, một khi thuốc nổ bị quốc gia khác lấy được, cuối cùng chế tạo ra lại, chỉ cần bọn họ có lòng tham mở rộng, hậu quả kia sẽ cực kỳ thê thảm!
Ninh Úc ngồi trên xe lăn, từ từ nhắm hai mắt nghe La Khải kể rõ sầu lo của hắn, La Khải suy nghĩ mọi chuyện đủ mọi mặt, giọng điệu cũng rất nghiêm trọng.

Ninh Úc nghe hắn nghiêm túc, khẽ mím môi, lúc nhắm mắt lại ít sắc bén lạnh lẽo hơn, yên lặng hơn, hơi thở dịu đi..

Chờ La Khải nói xong, Ninh Úc đột nhiên hỏi.

“Ngươi cảm thấy, Hoàng Tỷ vì sao lại giao thuốc nổ cho bản vương?”
Giọng nói của hắn lẳng lặng lượn vòng trong phòng, bên cửa sổ một làm khói bay lên, lặng lẽ yên tĩnh trong ánh nắng ban ngày.

La Khải không nghĩ ra lý do, khiêm tốn hỏi, “Nhưng sao Vương gia không sớm hoàn thành quốc lộ đi?”
Ninh Úc lắc đầu, “Sửa đường cũng chưa có có gì phải vội.”
Dù sao hiện tại mới vừa thông thương, mà đường quốc lộ lại phải tính toán để dùng cho sau này.

La Khải cũng thông minh, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu, trong lòng hắn cũng không đồng ý cách làm của công chúa, hắn cho rằng, đồ vật nguy hiểm như vậy, chỉ nên nằm ở trong tay công chúa là tốt nhất!
Ninh Úc mở mắt ra, cặp mắt đen kia lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Là nàng cảm thấy, thời cơ đã đến...”
“Thời cơ?” La Khải không hiểu.

Ninh Úc trong mắt có chút dịu dàng.

“Đừng nhìn dáng vẻ Hoàng Tỷ cả ngày hoàn toàn vô tư, kỳ thật nàng muốn làm gì, trong lòng nàng tính rất rõ ràng.”
“Đừng thấy nàng nói vì tu sửa kênh đào mà làm ra thuốc nổ, mà có thể nói nàng muốn làm ra thuốc nổ nên giật dây để Thái tử đi sửa kênh đào.”
La Khải nghe xong, càng thêm lú lẫn, “Chẳng lẽ vật như vậy, ở trong lòng công chúa lại quan trọng như vậy sao?”
Biết kênh đào là nơi sinh ra vàng bạc của cải! Thái tử dựa vào tu sửa kênh đào lấy được bao nhiêu lòng dân, lại thu được bao nhiêu tài sản, ở trong mắt bọn họ, có câu nói nước có thể phát tài, quả nhiên không sai!
Thế nhưng Vương gia lại nói, dòng nước Kim Hà này, cũng chỉ là làm nền sao?
Ninh Úc gật gật đầu, khóe miệng mỉm cười, “Thuốc nổ đối với Hoàng Tỷ quan trọng hơn bất cứ thứ gì, hơn cả tính mạng của nàng, mà thứ này thực sự rất nguy hiểm, nhưng bây giờ, sau mấy lần nó ra xuất hiện, thì có ai đã sợ nó?”
La Khai sững sờ.

Ninh Úc nói, “Hoàng Tỷ dùng thời gian bốn năm, để thiên hạ hiểu rõ thuốc nổ, lần nào nàng sử dụng đều dùng ở nơi quan trọng, để tất cả dân chúng có quan niệm hiểu được, đó chính là thuốc nổ này, với nước với dân cũng có ích lớn.”
Ninh Úc khiến La Khải có chút sợ hãi, khi đó công chúa mới lớn bao nhiêu? Mười ba? Mười bốn? Vậy mà đã nghĩ xa được như vậy, cái này là không thể nào?
Ninh Úc ban đầu cũng không tin, nhưng sau này không thể không tin.

Hoàng Tỷ thật sự giống như biết trước, lờ mờ biết, nàng tùy tiện làm ra thứ này, nhưng sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn, nên nàng dùng thời gian rất dài để chứng minh năng lực của thuốc nổ.

Lại dùng bốn năm, cùng Ngọc Hành, Lâu Diệp lập nên quan hệ ngoại giao…
Tất cả chuyện này, giống như vì muốn làm nền tảng cho một ngày thuốc nổ chính thức ra mắt, nghĩ như thế, nghĩ kĩ thật đúng là cực sợ!
Một nữ tử lớn như vậy, mà từ rất nhỏ đã có thể nhìn được tình hình thiên hạ rồi sao? Nàng từ tính cách đến lòng người, từ Đại Dục đến bốn nước, mỗi một bước đi đều vô cùng chắc chắn!
Tất cả mọi người hầu như chỉ là quân cờ, bao quanh chính nàng, nàng cũng đang tận dụng hết khả năng của mình, vì khi còn nhỏ nàng cũng đã nói một câu.

Nàng muốn thiên hạ phồn vinh thịnh vượng.

Không chỉ là nói một chút rồi thôi.

La Khải hồi lâu cũng không thể lấy lại tinh thần, công chúa thật sự lợi hại như vậy sao? Tiểu nhân tuổi cao như hắn cũng không thấy xa như vậy nổi.

Người thần đồng, hắn cũng đã gặp không ít, nhưng từng người chỉ là thông minh, nhưng tầm nhìn chỉ giới hạn ở một góc, thông minh có hạn.

Còn công chúa, tầm nhìn và ý chí của nàng rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu, mới có thể tạo nên kết cục này? Không thể không nói, đến Vương gia cũng không thể được như vậy…
La Khải liếc Vương gia một chút, nhưng trong lòng lo nghĩ, công chúa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở trong cung đình, lúc còn nhỏ còn phải ở Lãnh Cung, cho dù có may mắn được cao nhân truyền lại võ công văn thư, thế nhưng tầm nhìn này hoàn toàn không phải trong sách vở có thể tạo nên, như vậy… Là đến từ nơi nào đâu?
Ninh Úc liếc mắt liền nhìn ra La Khải đang lo nghĩ, hắn lạnh lùng nói, “ ngươi không cần nghĩ sâu xa nguyên do trong đó, ngươi chỉ cần biết, bây giờ Hoàng Tỷ đã giao thuốc nổ cho bản vương, chắc chắn là bởi vì, nàng cảm thấy đã đến thời cơ thuốc nổ được ra mắt.”
Bây giờ, thời cơ thật sự đã chín muồi rồi sao? La Khải vẫn còn hoài nghi.

Ninh Úc giương mắt, chỉ vào bản đồ trên tường, khẽ hỏi nói, “ nhìn chung bốn nước đi, tự hỏi xem nếu lúc này thuốc nổ ra mắt, trong bốn nước ai sẽ dùng nó để khai chiến?
Lâu Diệp, bây giờ đang là nước lấy kiến quốc làm đầu, thuốc nổ làm cho Lâu Diệp không thể yên ổn, nhưng nông nghiệp thì có thể, chiến tranh không thể khiến cho Lâu Diệp phồn vinh, nhưng Tam quốc còn lại có thể, mà tất cả chuyện này, đều cần Hoàng Tỷ sắp xếp.”
Ninh Úc lại chỉ vào bản đồ Ngọc Hành, “Ngọc Hành nằm ở giữa hai nước, nếu Ngọc Hành muốn khai chiến, có thể sẽ nhận tấn công từ hai phía Đại Dục và Lâu Diệp! Mà ở trước mắt Ngọc Hành đã mở không ít quặng mỏ, cuối cùng đang yên lành trở nên ngày càng giàu có rất tốt, không thể nào khai chiến, còn Đại Dục… Đại Dục chỉ cần bản vương không làm gì, thì không đánh được.

Còn phần Ngọc Kỳ...”
Ninh Úc híp mắt, đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.

“Hoàng Tỷ đã đi Ngọc Kỳ rồi.”
La Khải hai mắt sáng lên, nói thật nhanh, “Nói như thế, bọn họ cho dù biết thành phần của thuốc nổ, cũng sẽ không dùng để khai chiến sao?”
Ninh Úc cười thần bí, “Bọn họ xem như là thấy mặt mũi Hoàng Tỷ, cũng không dám khai chiến.”
Có trời mới biết công chúa đã khiến hẳn u mê như thế nào… Nhìn những chuyện khó này cũng nhờ hắn một lòng bám theo nàng nên biết.

“Như vậy thì, doanh trại chế tạo thuốc nổ sẽ như thế nào?!”
Ninh Úc trầm tư, “Sáu ngàn người này có thể chia làm ba bộ phận, khu pháo tiễn, khu pháo ném, khu pháo gần.

Quy tắc chi tiết cụ thể thì cần cân nhắc kỹ, số lượng.

người của chúng ta không nhiều, nhưng nhất định phải có năng lực!”
“Vâng!”
La Khải mặt hưng phấn đồng ý, hắn giờ mới cân nhắc vấn đề này, nhưng công chúa đã cân nhắc từ bốn năm trước, hắn còn có thể lo lắng cái gì? Làm tốt chuyện của mình là được rồi!
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui