Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Nàng đối với Ninh Giác việc nghĩa chẳng từ nhưng yêu lại không được, bởi hình bóng của hắn đã bị chiến hỏa thiêu đốt không còn một mảnh!
Bởi vì đã quen nhìn sinh ly tử biệt, khi thấy yêu hận tình địch, nàng mới giật mình, đối với đại nghĩa quốc gia, thì những chuyện tình cảm kia đều nhẹ như lông hồng không đáng nhắc tới.

Tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không? Những chuyện tình cảm, cuối cùng cũng giống một giấc mơ viển vông mờ mịt khi ở trong chiến tranh, không gì sánh được với sự áy náy ngày càng nặng trĩu trong lòng nàng.

Chuyện này sẽ làm liên luỵ cả một vùng đất chìm trong khói lửa chiến tranh..
“Nếu như ngươi muốn ta giải thích, trở về ta sẽ cho người một câu trả lời! Hiện tại, hãy để bọn ta đi!”
Ninh Giác tay nắm thành nắm đấm!
Ninh Úc nghe Ninh Tương Y nói xong, sát ý điên cuồng trong lòng hắn cũng dần dần tỉnh táo lại, đúng vậy, nữ nhân hắn yêu là như vậy.

Có vẻ kỳ lạ, nhưng nữ nhân trong lòng hắn bao dung đại nghĩa như vậy… Cho nên tay hắn, cũng không thể nhuốm máu tươi, không thể vì nhất thời tức giận, mà tạo ra kết cục nàng luôn sợ hãi.
“Nếu như ngươi còn là một nam nhân, thì không nên làm khó nàng.” Cũng giống như hôm nay, cảnh tượng khiến lòng người bàng hoàng, hoàng tỷ cũng không muốn nhìn thấy.

Ninh Giác bởi vì một câu nói kia của hắn, trong lòng nháy mắt bị lửa giận bao trùm!
Hắn sao lại không biết trách nhiệm, hắn sao lại không biết gánh nặng, chỉ là hắn không khống chế được, không nhịn được! Hắn ước được thoải mái như Ninh Úc, hắn cũng muốn mình muốn làm gì thì làm, có được tự do tuyệt đối!
Nhưng hắn không thể, hành động hôm nay của hắn, đã khiến triều chính trên dưới hỗn loạn tưng bừng!
“Nàng đi đi “
Cuối cùng, Ninh Giác chậm rãi buông tay ra, giọng nói nhỏ nhẹ không thể nghe được.

Ninh Tương Y nói, “Cho ta mượn một chiếc thuyền.”
Mộc Nguyệt nhìn Ninh Giác một chút, thấy hắn không nói gì, lập tức sai người chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ.

Ninh Tương Y lại trừng hai mắt với đám cấm quân sau lưng.

“Tránh ra!”
Những người kia im lặng nhìn Thái tử, sau đó nhao nhao tránh ra.

Ninh Tương Y nói với bọn người La Khải.

“Các ngươi đi trước đi!”
“Vậy ngài thì sao?” La Khải vội vàng hỏi.

Ninh Tương Y hít vào một hơi, “Ta đi cùng Ninh Úc.”
La Khải biết công chúa là người nói là làm, cho nên cũng không khuyên nhiều, liền dẫn người đi.

Mà Ninh Tương Y thấy bọn họ đi, một chân đạp lên chiếc thuyền nhỏ kia.

Ninh Úc có chút uất ức nhìn hoàng tỷ, trong lòng tiếc nuối, nếu hoàng tỷ cũng đi trước thì tốt, mặc dù hiện tại hắn từ bỏ suy nghĩ giết chết Ninh Giác, nhưng hắn muốn, cho hắn một sự trừng phạt nho nhỏ.

Ninh Tương Y dường như nhìn rõ ý nghĩ của Ninh Úc, trong lòng nàng thở dài, Ninh Úc vừa nãy muốn giết Ninh Giác, nếu không phải nàng kịp thời ngăn lại, hắn chắc chắn đã xuống tay! Thực sự là… hai người đều không thể bớt lo chút nào!
Cho nên so với nàng với Ninh Giác, Ninh Úc làm thế nào cũng không “Dạy dỗ” được! Thù hận trong hắn quá nặng, cho dù nhiều năm rèn luyện như vậy, cũng không thay đổi giống nàng một chút.

Ninh Úc trong lòng biết hành động vừa rồi của hắn, khiến hoàng tỷ không yên lòng, trong lòng hắn thầm thở dài, đột nhiên dẫn theo Ninh Giác nhảy lên trước, rơi xuống bờ sông Long Đằng.

Đám người lập tức nhìn chằm chằm, sợ Tề Vương xuống tay với Thái tử, dù sao Tề Vương trong chớp mắt vừa nãy, nếu không phải công chúa kịp thời ngăn cản, Thái tử chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo.

Ninh Giác lúc này bị khống chế, đến bước này, trong lòng hắn cũng biết hắn thất bại.

Chỉ là vẫn còn không cam lòng!
“Ninh Úc, nếu không phải ngươi lừa ta một chiêu, làm gì có cơ hội để ngươi lợi dụng? Thật sự hèn hạ!”
Ninh Úc bắt cóc hắn chậm rãi lui lại, nghe vậy lông mày hơi nhíu, cặp mắt kia lại cười, từng bước ép sát cấm quân, một cái tay khác di chuyển, lôi ra một ống thuốc nổ.

Lúc này mắt Ninh Giác đột nhiên co rụt lại!
Hắn mới biết được “ống lửa” lúc nãy Ninh Úc ném tới, phát hiện bên trong ống đã bị người khác móc phần ruột đi, hắn còn tưởng rằng, đây là đồ ngụy trang Ninh Úc cố ý chuẩn bị, thế nhưng bây giờ mới biết, Ninh Úc bởi vì không muốn giết hắn, lúc nãy mới tha cho hắn một mạng!
Nhận ra điều này khiến hắn thấy nhục nhã! Hắn không cần tình địch thương xót, cứ việc trực tiếp thẳng tay nổ chết hắn trước mặt Y Nhi đi!
Rút lui đến bờ sông, cả người Ninh Giác còn ngơ ngơ ngác ngác, Ninh Tương Y nhìn hắn, khẽ thở dài, sau đó kéo tay hắn, đưa cho hắn một vật, Ninh Giác cúi đầu nhìn, mới biết được mình đã thua ở chỗ nào.

Ninh Tương Y đưa cho hắn, là một tấm kim bài “Như trẫm đích thân tới”!
Trong hoàng cung, đều là người của hắn, thế nhưng ở ngoài hoàng cung, những cấm quân điều động đến này chỉ là nghe lệnh của hắn, nhưng càng nghe lệnh của Hoàng đế! Nói cách khác, chỉ cần Ninh Tương Y muốn, kỳ thật nàng có thể dễ dàng dẫn người chạy trốn, hoặc khiến cấm quân phản công hắn cũng có thể!
Thế nhưng nàng đã không làm như vậy, vì muốn Thái tử ca ca này, còn một chút mặt mũi, cho dù hắn đã ép nàng đến bờ sông Long Thành.

Nàng thà để thiên hạ nghĩ rằng, là nàng lấy cái chết để ép buộc, khiến lòng hắn dao động, mới thả nàng rời đi.

Cũng không muốn thiên hạ nhìn thấy, một công chúa lại có quyền lực áp đảo trên cả Thái tử, có thể đem Thái tử đùa giỡn trong lòng bàn tay, thong thả mà đi.

Trận hỗn loạn này, hắn ngay từ đầu đã thua, mà còn, thua một nữ nhân.

Nếu như trước đó Ninh Úc ném cho hắn cái thuốc nổ trống rỗng kia, là vì khiến hắn cảm thấy nhục nhã, thì Ninh Tương Y giao lệnh bài cho hắn, là muốn cho hắn một chút tôn trọng cuối cùng.

Phụ hoàng nói không sai, lòng hắn, còn lâu mới được rộng lớn nhân hậu như Y Nhi, tất cả chuyện này, là Thái tử ca ca như hắn, đã sai rồi.

“Thái tử ca ca, tính cách người bất ngờ thay đổi quá nhiều, khiến ta khó mà tiếp nhận.” Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, thở dài một cái, đem kim bài ghi vào lòng bàn tay của hắn, nghiêm túc nói.

“Có lẽ ngươi bị kích động bởi thứ gì đó, chuyện này, chờ ngươi tỉnh táo chúng ta lại nói tiếp, còn bây giờ, chuyện phụ hoàng là cấp bách, ngươi cũng nhất định phải gánh vác trách nhiệm của ngươi, ta hi vọng ngươi hiểu, đâu mới là chuyện người phải làm, không nên phụ lòng người đặt hi vọng vào mình, được chứ?”
Ninh Giác ngơ ngác nhìn nàng, “Vậy còn nàng?” Nàng lại muốn bỏ ta mà đi à?
Ninh Tương Y thu tay lại, “Cái Đại Dục này không có ta cũng không sao, nhưng không thể không có ngươi, ta phải đi, ta muốn đi tìm thuốc cho phụ hoàng, Thái tử ca ca bảo trọng!”
Ninh Úc cũng nhẹ nhàng thu kiếm, liền nhảy lên thuyền nhỏ, một dòng nước, mang Ninh Úc, Ninh Tương Y và Ninh Giác, ngăn cách thành hai thế giới.

“Hoàng tỷ đã có ta, Thái tử không cần lo.”
Ninh Úc vì muốn phối hợp với Ninh Tương Y, nên quyết định rộng lượng một lần, lau lau máu trên mặt mình, biến trận truy đuổi chém giết lớn, thành lời đưa tiễn hời hợt.

Ninh Giác âm thầm cảm thấy uất hận! Ninh Úc này thật sự nham hiểm, hắn mới trừng mắt muốn giết tất cả mọi người, thế nhưng trước mặt Y Nhi, hắn lại giả bộ khẳng khái rộng lượng như vậy, rõ ràng là lợi dụng, còn có thể tỏ ra bộ dạng phong độ thật khiến người ta hận!
Lúc này, Ninh Úc âm thầm dùng lực dưới chân, thuyền nhỏ liền chuyển động.

Ninh Úc đứng ở mũi thuyền, gió thổi qua tà áo bào, một mảnh màu đen kia, cảm giác bồng bềnh như tiên nhân.

Hắn quay người, ở trong thời khắc này ngoái nhìn lại.

Lúc này trên người hắn không có chút oán hận nào, chỉ thờ ơ cùng giọng nói mỉa mai.

“Ngươi mãi mãi cũng không tranh nổi ta.”
Hắn im ắng nói ra câu nói này, Ninh Giác nhìn bằng mắt, hận ở trong lòng!
“Điên hạ… Có đuổi theo nữa không?”
Mộc Nguyệt nhẹ giọng hỏi, Ninh Giác nghiêm mặt, điên cuồng bên trong cũng dần dần thanh tỉnh
“… Không cần đuổi theo, nàng sẽ trở về.”
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui