Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Ninh Úc nói ra nghe có vẻ vô cùng thong thả, lại làm da đầu Phúc Nhai tê dại, nét cười trên mặt đông cứng lại, vì trong lời nói của đối phương ẩn hiện nguy hiểm.

Đầu óc Phúc Nhai nhanh chóng chuyền động, hạ thấp giọng cười nói, “Nói đến chuyện này, đây cũng là việc xấu trong nhà, nữ nhi của ta… Nàng có thai! Vì muốn giấu giếm nên không thể không thành hôn trước.”
Hai chữ “Có thai” làm Ninh Úc đồng tử co rút lại!
Hắn nghĩ tới khả năng nào đó, ngay sau đó lại theo bản năng tự nhiên hỏi.
“Nghe nói ở đây có một tập tục rất thú vị, công chúa muốn thành hôn thì phải bái biệt cha mẹ trước, sau đó, bổn vương hẳn là có thể nhìn thấy cô dâu này rồi chứ?” Tim Phúc Nhai nhảy dựng lên, cười lớn nói.
“Đó là dĩ nhiên Vương gia đến thăm xem lễ, là vinh hạnh của tiểu nữ.” Ninh Úc thâm trầm cười, không nói chuyện nữa.
Vốn dĩ, hắn dẫn người tiến vào, là muốn cho thu hạ đi tìm xem Liên quốc có còn cửa ra vào bí mật nào không, nhưng hiện tại, đầu óc hắn chỉ hứng thú với tân nương đã mang thai kia!
Nhớ tới lời hai ngày trước hoàng tỷ nói qua, cùng với nhiều sự trùng hợp như vậy,cuối cùng làm hắn cười hơi hơi có chút dữ tợn.
Hắn vẫn luôn trốn tránh ý nghĩ nào đó, bởi vì ý nghĩ kia sẽ làm hắn nhịn không được muốn giết người!
Hoàng tỷ, YY.
Nàng được lắm!
Tốt nhất không phải là như ta nghĩ!
Phúc Nhai vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng trên người Ninh Úc đột nhiên bộc phát ra khí lạnh cùng uy áp làm người khác run rẩy!
Hắn có chút run sợ nghĩ, nếu hôm nay thật sự có thể ứng phó được thì sau sẽ di chuyển cả vương quốc này đi, vì Nhiếp Chính Vương dường như đã xác định là bọn họ rồi, chỉ là chưa treo cổ ngay thôi!
Cuối cùng may mắn thay sát khí càng ngày càng nặng trên người Ninh Úc tan thành mấy khói, quan trọng là vẫn giữ được cái mạng!
Hai người vào cung với suy nghĩ khác nhau, tốt xấu cũng được xây dựng qua mười mấy năm, vương cung vẫn rất có quy mô, thậm chí so với Nghiệp quốc vẫn còn xa hoa hơn một chút, nhưng so với bốn nước lớn, lại vô cùng đơn giản, keo kiệt, Ninh Úc cũng không thèm để ý chuyện này nữa.
Mà đám người La Khải thấy Vương gia không có dựa theo trong kế hoạch đã đề ra là phân phó bọn họ ở ngoài vương cung, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đi theo Vương gia tiến cung.
Trong cung giăng đèn kết hoa, Ninh Úc đều không xem ở trong mắt, hắn ngồi xuống ghế, toàn bộ quá trình có chút vội vàng.

Vốn dĩ ngày đại hỉ luôn có niềm vui nói cười, nhưng vì Ninh Úc đã đến mà trở nên im lặng như ve sầu mùa đông.
Hai mắt Ninh Úc nhìn chằm chằm những cung nữ tới lui, áp chế sát khí trên người, ngẫu nhiên đáp lời Phúc Nhai mấy chữ, cũng vẫn lạnh như băng Mặc dù ở trong nhà người khác, hắn vẫn giữ bộ dáng bá đạo duy ngã độc tôn, lạnh mặt ngồi xuống, cung nhân cũng không dám tiếp cận gần quá, đều bày món ăn ra là lui ra ngay, nhìn cũng không dám nhìn nhiều.
Ninh Úc cứ cứ thế uống cạn ly rượu như vậy, trong lòng chịu đựng sự lo lắng không thể giải thích được, đang chờ đợi điều gì.
Chẳng bao lâu, thời giờ lành đã đến!
Trong lòng Ninh Úc khí áp mạnh mẽ, làm cung nhân hô giờ lành đã đến xém chút nữa khóc không ra nước mắt, vì không phải là một quốc gia đúng nghĩa, cung nhân Liên quốc cũng không phải thái giám, nhưng lúc này hắn hai chân run rẩy, thanh âm nhỏ nhẹ y như thái giám thực sự!
Vì thế, nghe được âm thanh xướng tên kèm theo sợ hãi như vậy, trái tim nhỏ bé của Ninh Tương Y cũng run rẩy theo, nàng siết chặt làn váy, trong lòng đột nhiên cảm thấy đây là một chủ ý ngu ngốc, nàng thật sự sẽ không bị phát hiện chứ? Bịt kín bằng một cái khăn voan là có thể thoát được thì Nhiếp Chính Vương kia cũng không còn được gọi là Nhiếp Chính Vương nữa…
Nhưng dao đã đặt trên cổ, nàng ra hay không ra thì đều phải chết sao! Lúc này trong lòng nàng ôm một tia may mắn, có lẽ…..
Nhiếp Chính Vương cùng nàng cũng không thân thiết gì đâu? Rốt cuộc chỉ có nhân tài mới có thể thông qua bóng dáng mà nhận ra đi? Vì chỉ có người rất quen thuộc mới có thể thông qua dáng dấp mà phân biệt được nhau.

Nàng lại không phải là người hắn yêu, có lẽ có thể vượt qua được thì sao? Chờ hắn đi, bọn họ liền di chuyển cả vương quốc, từ đây trời cao biển rộng, không bao giờ trở lại…….
Nghĩ như thế, nàng thật cẩn thận hướng chính điện bước đi, bái biệt cha mẹ, kính trà, xoay người, chạy lấy người! Chỉ cần vài phút là được, nàng có thể!
Vạn nhất….

Bị phát hiện sẽ như thế nào?
Ma xui quỷ khiến, ý nghĩ đáng sợ này lại xuất hiện trong đầu nàng, Ninh Tương Y có chút si ngốc, y như rối gỗ bước vào.
Phúc Nhai càng ngày càng căng thẳng, bởi vì hắn cảm giác được, uy áp trên người Nhiếp Chính Vương không thể tiếp tục khắc chế được nữa, xung quanh như có mây đen dày đặc, làm hắn vốn dĩ muốn tìm đối phương nói chuyện, cũng dần dần khó có thể mở miệng.
Lúc này trong đầu Phúc Nhai đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.

Có phải…… Hắn và Liên Nhi đều sai rồi không?
Nhiếp Chính Vương và Y Nhi căn bản không có cãi nhau, ở trong lòng Nhiếp Chính Vương, Y Nhi vẫn là người hắn yêu chăng?
Cho tới nay, Liên Nhi sợ chạm đến vết thương lòng của Y Nhi, đề tài về Nhiếp Chính Vương vẫn luôn tránh mà không nói, đặc biệt là lần trước, từ sau khi Y Nhi khóc lóc từ chỗ Nhiếp Chính Vương trở về, bọn họ lại càng tránh né chưa bao giờ hỏi qua.
Y Nhi nói nàng đã biết từ đầu đến cuối, hơn nữa quyết định buông tình cảm với Nhiếp Chính Vương, nhưng…… Y Nhi nàng là “Biết” từ đầu đến cuối, hay thực sự đã nhớ lại chuyện trước kia?
Hắn đột nhiên cảm thấy bọn họ giống như đều xem nhẹ một điểm quan trọng! Đó chính là lời Y Nhi nói, thật sự có thể tin sao?.

ngôn tình hay
Lúc trước Y Nhi xuất hiện thì đã ở tình với trạng quên mất nhiều ký ức, sau khi nàng ra ngoài một lần trở về, nói đã biết tất cả, nàng thật sự đã biết sao? Nếu những gì nàng biết là giả, bọn họ cứ căn cứ vào lý do của Y Nhi, suy đoán ra kết luận chẳng phải là cũng là giả sao?
Rốt cuộc, nếu Nhiếp Chính Vương thật sự không thèm để ý đến Y Nhi, hai người bọn họ cãi nhau, vì sao sau lần trước Y Nhi đi gặp hắn, những chiêu nhỏ đó cũng không vạch trần ra?
Chuyến đi này Nhiếp Chính Vương rốt cuộc là tới do thám biết thực hư của bọn họ, hay là…… Hoài nghi Y Nhi ở tại đây, thuần túy vì Y Nhi mà đến?
Phúc Nhai khẩn trương uống một ly rượu, nếu quả thực như hắn đoán như vậy, cần gì phải làm mấy chuyện kia chứ!
Nếu Nhiếp Chính Vương thực sự còn để ý đến Y Nhi, như vậy hôm nay bị hắn phát hiện Y Nhi gả cho người khác, đây mới thực sự là mang đến cho Tuyết tộc tai họa ngập trời!
Vì vậy, lúc lửa giận của Ninh Úc lên đến cực hạn, Phúc Nhai đột nhiên kêu ngưng lai!
Nhạc điệu hòa tấu lập tứ dừng lại! Hỉ nhạc thổi giống tang nhạc cũng không ai để ý, nhưng hễ nhạc dừng lại, con ngươi tối tăm lạnh lẽo của Ninh Úc dường như dừng lại một chút trên người Phúc Nhai, làm mồ hôi của đối phương từng giọt lớn rơi xuống.
Sức cưỡng ép quỷ dị cùng với bầu không khí im lặng, Ninh Úc cười lạnh hỏi, “Thành chủ đây là có ý gì?”
Phúc Nhai nuốt nuốt nước miếng, thật uổng công hắn sống bốn mươi mấy năm, thế nhưng bị một tên tiểu tử bức ép đến tình trạng này.
“Vương gia… Là như thế này, nữ nhi tiểu vương trời sinh tính nhút nhát, gặp được nhân vật lớn như Vương gia, chỉ sợ sẽ sợ đến thất thế, không bằng… Trước hết cứ để phu nhân đi trấn an nàng vài câu, cho nàng bình tĩnh đã……”
Phúc Nhai đưa mắt ra hiệu với Tuyết Liên, Tuyết Liên nháy mắt đã hiểu, phu quân đột nhiên thay đổi chủ ý, ý muốn Y Nhi không cần xuất hiện, tuy rằng nàng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng nàng vẫn vội vàng đứng dậy, trong lòng tính toán, dứt khoát tìm một cung nữ là được! Nhưng ban đầu không tính toán chuyện này, bởi vì nơi nào có thể tìm được cung nữ mang thai chứ? Nhưng hiện tại cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.
“Phu quân nói đúng, nữ nhi phải gả cho người khác, thân thiếp còn muốn dặn dò vài câu chuyện riêng tư…”
Nói xong, liền hướng Ninh Úc cười cười xin lỗi, chuẩn bị đi ngăn Ninh Tương Y lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui