Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Tiêu Uyên cười, “Đến lúc đó, trẫm xây một tòa Trích Tinh Lâu, mời nàng tới chơi.” “Được chứ!”
Ninh Tương Y chăm chú nghe chuyện, hoàn toàn không biết người nào đó cầm cái ly run run.

Hai người tiếp tục trò chuyện kỹ thuật tinh luyện, không phải không suy xét qua máy hơi nước, nguyên lý tuy rằng đơn giản, nhưng mỏ than vẫn còn đang khai thác, còn có vấn đề chính là kỹ thuật sắt thép tuy rằng tăng lên, lại chưa từng phổ cập, Ninh Tương Y hy vọng tứ quốc đều có thể phát triển, mà không phải một nhà độc quyền, cho nên kỹ thuật liên quan tới máy hơi nước, nàng còn chưa định lấy ra, chờ kỹ thuật tinh luyện đã cải tiến được phổ cập rồi sẽ nói.
Tiêu Uyên nghiêm túc nhớ kỹ những kiến nghị Ninh Tương Y đưa ra, chân thành tha thiết nói cảm ơn.
“Đa tạ nàng, Y Nhi, nếu không phải nàng, ta cũng không biết hôm nay ta có một bộ dáng gì……”
Nhớ lại lúc trước, nếu không phải Ninh Tương Y lần lượt ra tay tương trợ, rất có khả năng bên trong hắn đã chết, diệt chí, còn hủy dung, bị cha đẻ đã chết mang đi đổi một ngàn con ngựa, sao có được địa vị quyền thế như hôm nay? Hắn không ngừng hỏi chính mình, nếu là lúc trước, hắn bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn, thì có thể…… Có được nhiều hơn không?
Ninh Tương Y lại bất giác nhớ tới kiếp trước, hắn hủy dung, cả đời bộ dáng bi thương, không khỏi bật cười.
“Đều đã qua rồi.”
Nàng híp mắt, bởi vì trong điện ấm áp, nàng cởi áo lông cừu chỉ mặc váy dài màu xanh non, cả người thanh tú như cành liễu mới nhú.
Làm Tiêu Uyên bất giác ngây người, hắn nghĩ nhiều…… Có thể có một người vợ lanh lợi kiều diễm như vậy được không?
Thấy hắn ngẩn người, Ninh Tương Y nhấp ly rượu, khẳng định nói, “Đừng nghĩ quá nhiều, lúc trước không vì cái gì khác, cứ coi như vì gương mặt này của ngươi, ngươi là bằng hữu của ta đương nhiên ta phải giúp rồi! Mặc kệ bao nhiêu lần, chỉ cần ta ở đây, ta có một phần, ngươi cũng có một phần!
Ai kêu ngươi là Tiêu Uyên ca ca của ta chứ?”
Mặt Tiêu Uyên bỗng nhiên giãn ra, Y Nhi nói hắn đẹp, không biết rằng ở trong mắt hắn, nàng mới là đẹp nhất, trong dung nhan tinh xảo, bình thản sắc bén, đủ để khuynh quốc khuynh thành.
Hắn chịu đựng tham luyến, thấp giọng nói, “Vậy vì gương mặt này, kính nàng.”
Ninh Tương Y gật đầu, cười lại uống một ly.
Điểm khác biệt là Tiêu Uyên tuy rằng đang cười,nhưng trong lòng lại đầy phiền muộn, nếu nàng thực sự thích gương mặt này như vậy, lúc trước hắn có phải có thể dùng gương mặt này, giữ người lại đây hay không?
Mà bên kia, Ninh Úc đột nhiên chén rượu đồng thau làm vỡ nát!
Vài vị đại thần ngồi vây quanh cảm thấy hoảng sợ!!!
Nhiếp Chính Vương muốn làm gì!!!
Ninh Úc nhàn nhạt nói một câu.

“Trượt tay.”
“…”
Ninh Tương Y uống nhiều mấy chén, nhìn ca vũ trong sảnh, có chút nhớ lại nói.

“Bọn họ nhảy đều không đẹp bằng ngươi.”
Ninh Tương Y hiện tại còn nhớ rõ lúc nàng rời đi, Tiêu Uyên nhảy điệu nhảy kia, có thể nói dung nhập sinh mệnh! Nếu là trước đây, nàng còn có thể điểm mặt yêu cầu Tiêu Uyên lại nhảy một lần, nhưng hiện giờ, nàng gả chồng, Tiêu Uyên cũng là vua của một nước, những yêu cầu không hợp lý nàng sẽ không nhắc lại, nhưng tưởng tượng đến dáng múa như vậy không còn có người có thể thưởng thức, Ninh Tương Y có chút tiếc nuối.
Tiêu Uyên nhẹ nhàng cười, toàn bộ đại điện liền phồn hoa tựa cẩm.
“Chỉ cần nàng thích, ta nhảy cho nàng xem “
“Rầm”
Một thanh âm vang lên cắt ngang lời nói của Tiêu Uyên, các đại thần vây quanh Nhiếp Chính Vương rất muốn chạy trốn! Người này thật đáng sợ! Còn có thể giao lưu được hay không!Rõ ràng là họ đang báo cáo tình hình hỗn loạn rất nghiêm trọng …
Tiêu Uyên thấy Ninh Úc đứng dậy, hơi hơi nhướng mày, “Nhiếp Chính Vương, rượu và thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Ninh Úc lạnh buốt nhìn hắn, hai nam nhân xuất sắc tầm mắt tương đối, thế nhưng phóng ra hoa lửa kịch liệt! Không ít người đây bất giác nuốt nước miếng xuống không dám nói lời nào.
Các cô nương đang nhảy múa hoảng hốt không khỏi rối loạn động tác, nhạc khúc cũng thay đổi, nhưng đã không còn người chú ý.

“Rượu và thức ăn tạm được, nhưng Vương phi bổn vương tàu xe mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng, xin cho bổn vương mang nàng lui ra trước.”
Tiêu Uyên cắn răng, hắn còn có rất nhiều lời nói chưa nói xong!
Ninh Úc không chút nào yếu thế trừng mắt lại Đó là nương tử hắn!
Trong không khí tựa hồ nổi lơ lửng khói thuốc súng không tồn tại, Ninh Tương Y vội vàng hoà giải.
“Nói đến ta cũng thấy hơi mệt một chút, Tiêu Uyên ca ca, ta đây liền đi trước một bước……”
Tiêu Uyên thấy Ninh Tương Y nói mệt mỏi, mặc dù không đành nhưng vẫn nuốt xuống giữ lại lời nói
“Đã như vậy, Y Nhi…… Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ninh Úc sắc mặt xanh lạnh mang Ninh Tương Y đi rồi, sát khí ngưng trọng, phảng phất giống như muốn ăn thịt người.
Vừa nhớ tới khi hai người tranh giành công chúa,, mọi người trong lòng thổn thức không thôi.
Sau khi Ninh Tương Y đi rồi, Tiêu Uyên cũng ăn mà không biết mùi vị gì, sớm tan yến, trở về nghỉ ngơi, bóng dáng chiếc bóng cô đơn kia, vô cớ làm người khác đau lòng.
Cung nhân ở phía trước dẫn đường, lại run bần bật……
Mặt sau Nhiếp Chính Vương thật đáng sợ, không nói một lời cũng thật đáng sợ, thật thông cảm cho cung nhân của Đại Dục, có Nhiếp Chính Vương như vậy, vẫn là Ngọc Hành tốt hơn, bệ hạ dịu dàng hơn nhiều.
Ninh Tương Y tay bị Ninh Úc bắt lấy,dùng sức nắm chặt!
“Ngươi làm đau ta!”
Ninh Tương Y nhịn không được nói một câu, lúc này, Ninh Úc đột nhiên ngừng lại!
Trên mặt tuyết, hắn lạnh mặt từng câu từng chữ hỏi.

“Hoàng tỷ, chẳng lẽ ta lớn lên khó coi sao?”
”???”
Ninh Tương Y có chút ngốc.

Ninh Úc lại nói, “Nếu nàng muốn xem nhảy múa, ta cũng có thể nhảy cho nàng xem!”
Ninh Tương Y cảm giác muốn rơi nước mắt, Ninh Úc đang ghen sao…… Chẳng phải nàng xem Tiêu Uyên như ca ca sao.
Nàng chần chờ một lát, nhìn các cung nhân ngượng ngùng nói, “Các ngươi đều lui ra đi, ta biết Lăng Vân Điện đi như thế nào.”
Các cung nhân như được đại xá, vội vàng chạy, mà Ninh Tương Y nói làm Ninh Úc càng thêm ăn giấm! Nơi này là Ngọc Hành! Hoàng tỷ quen thuộc nơi này như thế, không phải càng biểu lộ nàng đã từng cùng Tiêu Uyên có bao nhiêu tốt đẹp sao?
“Hoàng tỷ, nàng có phải hay không đã khôi phục ký ức?”
Ninh Úc nghiêm túc hỏi.
“À thì…”
“Đừng nghĩ gạt ta.” Hắn tiến lên một bước đem người kéo đến trong lồng ngực, là “Những lời nàng nói cùng Tiêu Uyên ta đều nghe được.” Từng câu từng chữ của nàng có trật tự phân minh, dường như đã nhớ lại tất cả.
Ninh Tương Y nháy mắt không biết trả lời như thế nào, khuôn mặt tuấn tú càng giăng đầy thêm mây đen, “Giữa các người thể nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…..”
Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Tương Y thế nhưng nghe ra trong thanh âm lạnh lẽo của hắn có chút đau lòng.
Nàng đau lòng vò đầu bứt tóc, “Nào có…… Ta và người trải qua là nhiều nhất, cũng khắc cốt ghi tâm nhất…… Tiêu Uyên, ta chỉ xem hắn là ca ca.”
Ninh Úc biểu tình hơi hơi hòa hoãn, hắn biết hoàng tỷ sẽ không đối với Tiêu Uyên sinh ra ý nghĩ gì, nhưng hắn nhìn thấy Tiêu Uyên cùng hoàng tỷ trò chuyện với nhau thật vui, tuy hắn không nói ra miệng, nhưng trong lòng hắn vẫn nhịn không được toát ra một đám bọt khí chua lét!
Thật muốn đem hoàng tỷ nhốt trong người không muốn ai nhìn thấy, không cho bất luận kẻ nào nhìn đến!
Ninh Tương Y nhẹ nhàng thở ra, cho rằng việc này đã qua, ai ngờ Ninh Úc đột nhiên hỏi.

“Nếu không có ta, hoàng tỷ nàng có phải sẽ gả cho Tiêu Uyên không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui