Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người


Sau khi nhận được bức thư của Ninh Tương Y, đây là lần đầu tiên Ninh Úc không hề vui vẻ.
Hoàng tỷ muốn hắn hồi kinh.
Đúng thế, nếu lúc này hắn hồi kinh chắc chắn sẽ được Hoàng đế ban thưởng, có chức quyền, có tiền tài, làm tốt việc buôn bán, có tiền mua tiên cũng được”, hắn có thể là một Vương gia giàu có, tự tại biết bao.
Nhưng mà hắn không cam tâm!
Hiện nay quân Lâu Diệp lắm le hành động, rất có thể sẽ nhằm vào thời điểm tuyết rơi mà đột ngột tiến đánh khiến bọn họ không kịp trở tay, cho nên hắn không thể đi như vậy, chưa nói đến chuyện những người dân đàng hoàng vô tội mà điều hắn muốn còn nhiều hơn, ba vạn binh mã trong tay vốn không thể khiến hắn thỏa mãn, vì vậy hắn phải lập công! Dùng công trạng để đổi lấy quyền lợi!
Ninh Úc muốn đích thân đi thám thính tình hình!
Trấn Tây Vương là người đầu tiên đứng ra phản đối!
Ông ta cho rằng Ninh Úc chỉ đang nghi thần nghi quỷ, một đường hầm thì nói lên được điều gì chứ, đường hầm như thế giữa các quốc gia nhiều vô số kể, ai mà không có chút tâm tư? Lâu Diệp có cử người bí mật sang Ngọc Hoành cũng không thể chứng minh cái gì, hơn nữa mùa đông ở đây vốn đã giá rét, bọn họ còn không đủ lương thực thì sao có thể đánh trận?
Suy cho cùng thì chẳng qua là ông ta không muốn bách tính phải chịu khổ.
Trấn Tây Vương đã trấn giữ ở Tây Châu mười năm rồi, nơi đây chưa từng xảy ra chiến tranh loạn lạc, một khi ông ta đồng thuận với suy nghĩ đó của Ninh Úc thì có nghĩa là bách tính sẽ phải tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, Tết nguyên đán là lúc thảnh thơi nhất trong một năm, ông ta không muốn vì một chuyện chưa rõ ràng mà khiến lòng dân lo âu.
Nhưng Ninh Úc lại không cho là vậy.
Nhìn đất thì có thể thấy hầm vừa đào xong cách đây không lâu, rõ ràng là quân Lâu Diệp đào để thám thính tình hình, tính theo thời gian, một năm trước ngươi Lâu Diệp bí mật sang Ngọc Hoành, nếu từ lúc đó bắt đầu đào hầm thi đến bây giờ dúng là vừa đào xong không lâu.

Không có quân lương… cháng lẽ một năm trước người Lâu Diep hành động đơn độc? Không the muợn quân lương từ Ngọc Hoành sao? Không biết chừng bọn ho dã thương thảo xong từ sớm rồi!
Ninh Úc tin vào trực giác của minh, Ninh Tương Y từng nói rằng đại não của con người sẽ âm thầm thu nạp và phân tích vô ső thông tin, từ đó tạo nên trực giác, vì thế có những lúc trực giác là thứ rất đáng tin!
Nhưng ông ngoại lại không tin hắn… Ninh Úc suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nở nụ cười, không tin thì dã sao? Hån quyết định sẽ bí mật làm chuyện này!
Sau khi biết dự định của hắn, người đầu tiên phản đối là Bạch Sinh.
“Điện hạ, nếu như Công chúa đã sắp xếp xong hết mọi chuyện sao người lại không làm theo ý nguyện của nàng?” Hắn không mong điều Ninh Úc nghĩ là thật bởi vì một khi phát động chiến tranh thì đó không còn là chuyện của một người nữa mà là chuyện của một quốc gia.
Hơn một năm trở lại đây, hắn cũng đã có tình cảm với người dân chốn Tây Châu này, thực lòng không muốn có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, Công chúa muốn Điện hạ hồi kinh, lợi dụng công trạng lần này để lấy việc tu sửa kênh đào về tay, nghe nói kênh đào chỉ cần hai năm là có thể tu sửa xong, đến lúc đó có thể nói là lại có thêm một công trạng lưu danh thiên cổ, cộng thêm công lao sửa chữa đường nước ngầm, con đường sau này của Điện hạ chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Công chúa lao tâm khổ tứ giành được con đường tốt như vậy, sao Điện hạ lại không muốn đi chứ?
Đương nhiên Ninh Úc hiểu suy nghĩ của Bạch Sinh, hắn ngồi trên đồi núi, ngắm nhìn chân trời bao la vô tận trước mặt, ráng chiều lúc sẩm tối ở Tây Châu đẹp vô cùng, tựa mây đỏ cháy rực nơi chân trời, lại tựa như đang đốt cháy trái tim của hắn,
Đôi mắt lạnh nhạt của hắn ngày càng trở nên bình tĩnh và kiên định, hẳn từ từ nói: “…Tu sửa kênh đào chắc chắn là một đại công, nhưng hiện nay,
Thái tử đã nắm vững quyền lực một năm, nếu ta có đi thì dù nỗ lực đến thế nào, cũng chẳng thể lấn lướt được Thái tử”
Hắn lạnh nhạt nói, không nén được lộ ra một nụ cười khổ.
Không phải là hắn không muốn gặp Ninh Tương Y sớm một chút, đã một năm rưỡi rồi, có phải ngoại hình nàng cũng đã thay đổi? Nhưng mà hắn càng hiểu hắn muốn cái gì… Hắn muốn có được hoàng tỷ của hắn! Hắn muốn có quyền lực khiến người đời e sợ, muốn có được sức uy hiếp có thể khiến tất cả mọi người phải im miệng! Mà đó không phải là thứ mà một vị Vương gia giàu có có thể có được.
Chỉ khi hắn nắm được binh quyền!
Mới có thể nắm chặt sinh mạng của tất cả trong lòng bàn tay.
“Nhưng chúng ta phải làm sao mới thăm dò được thực hư?”
Bạch Sinh vẫn còn phản đối, không muốn Ninh Úc đi mạo hiểm.
Ninh Úc nhổ ngọn cỏ đã úa vàng dưới chân, nhẹ nhàng nói: “Nếu như bọn họ có thể thông qua mật đạo để đến đây dò la tin tức, vậy tại sao chúng ta lại không thể qua đó?”
Suy nghĩ của hắn quá điên rồ, một lúc lâu sau Bạch Sinh cũng không phản bác lại hắn.
Lợi dụng mật đạo mà đối phương dùng để thám thính rồi để thám thính tình hình quân địch? Đúng là chỉ có Ninh Úc võ công cao cường, to gan lớn mật mới có thể nghĩ ra cách như thế.
Đêm, một đám người áo đen xuất hiện ở biên giới Lâu Diệp.
Người đứng đầu rõ là một thiếu niên, mặt của hắn được che đi, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen tuyền lạnh lùng.
Bọn họ mới đi qua mật đạo bí mật, sau khi giết tên thủ vệ ở lối ra, phát hiện đã đến ranh giới nước Lâu Diệp, quả nhiên người Lâu Diệp có mưu đồ phá hoại, dám đào một đường hầm dài như thế thông qua hai nước.
Những người theo Ninh Úc đi qua đây đều là tử sĩ, trong tay hắn có tiền có người, bồi dưỡng mấy tử sĩ không phải là vấn đề lớn, chỉ là hắn tuổi còn nhỏ mà đã có mất nhìn xa trông rộng như thế thật giống như biết dự đoán cả tương lai.
Mấy con người di chuyển nhanh chóng trong đêm đen, cũng không biết đã đi được bao xa.
“Điện hạ! Phía trước có ánh lửa!”
Ninh Úc híp mắt nhìn qua, quả nhiên phía trước giống như có người đóng quân.

Hắn lập tức ra dấu tay, tất cả chia ra tiến về phía trước, một khí
thấy có điều bất thường thì trốn đi chờ tín hiệu của Ninh Úc, cứ thế, đoàn người nhanh chóng tiến gần về phía ánh lửa.
Người Lâu Diệp cũng nói tiếng Hán, vì bọn chúng vừa khinh thường người bản địa gầy yếu, vừa ngưỡng mộ văn hóa của họ.

Còn những người quý tộc với nhau lại dùng Ưng Văn để giao tiếp, đây có thể coi như ngôn ngữ thuộc về riêng quý tộc, để đề phòng lộ bí mật ra ngoài.
Hiển nhiên nơi này không phải là doanh trại bình thường, ngoài diện tích rất lớn ra thì còn bố trí đội ngũ tuần tra khắp nơi, giống như đang bảo vệ thứ gì đó, Ninh Úc nép sát vào một viên đá, nhìn vào bên trong, từng người thân hình cao lớn, trong thời tiết lạnh giá nhưng chỉ mặc áo giáp mỏng manh, mắt nhìn về phía xa, lúc nào cũng đầy đề phòng.
Ngoài đội tuần tra, ở trung tâm có mấy cái lều lớn, phía trong có tiếng nữ tử nói cười, phía ngoài cửa đốt một đống lửa lớn, không ít người ngồi vây quanh đống lửa ăn thịt uống rượu, dáng vẻ cực kỳ thoải mái.
Tim Ninh Úc hơi run lên, quả nhiên bên Lâu Diệp có động thái.
Nếu không tại sao bọn chúng lại chọn dựng trại ở nơi thôn trang hẻo lánh như thế?
Hắn bất giác nghĩ đến một câu mà hoàng tỷ từng nói:
“Ba quân chưa hành động, lương thảo phải sẵn sàng trước!”
“Mạnh Nã! Ngươi nói xem chúng ta còn phải chờ bao lâu, nhìn thời tiết này chắc trận tuyết đầu tiên cũng sắp rơi rồi.” Ở Tây Châu tuyết thưong rơi sớm, hơn nữa thường rơi liên tục mấy tháng.
Tên Mạnh Nã đó là một đại hán thân hình cao lớn.

Hắn vừa uống rượu, vừa hip måt nói: “Vài ngày nữa thôi, đợi đến khi đại quân, ổn định đội ngũ, tuyết bát đầu rơi thì chúng ta sẽ đánh cho bon chúng không kịp trở tay!”
Câu nói này của hắn trùng hợp bị Ninh Úc bí mật đến đây nghe được, lương thảo, đúng là lương thảo thật!
Tim hằn hơi run lên, thu minh trốn di tua như ma quý, nếu như chỗ này là nơi tập kết quân lương thật thì người canh giữ ở đây åt phải nhiều vô số kể, quả nhiên là thế, không lâu sau thì từ một chỗ không xa truyền đến tiếng giận dữ của người Lâu Diệp, chắc chắn là người của hắn đã bị phát hiện.
Ninh Úc hơi híp mắt lại, trong lòng biết rõ lúc này không phải là lúc để ra mặt, hän phải náu mình thật kĩ, chờ thời cơ tới!
Đây là cơ hội vô cùng tốt ngẫu nhiên dâng đến trước mặt hắn, hắn khó mà cưỡng lại được sự mê hoặc này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui