2
Tuyết rơi không dày, ta ngại phiền toái nên không cần Tiểu Miên che ô, lại bởi vì trên đường đi nán lại chỗ Thẩm Quy Trì một chút, lúc đến chỗ của mẫu thân, trên vai tóc ta đều đã có một lớp tuyết mỏng.
Mẫu thân vội vàng sai bà tử cởi áo choàng cho ta, đặt một ấm lô bạc vào trong ống tay áo ta, lại gọi ta đến trước mặt, đưa một chung sữa bò nóng cho ta.
“Có lạnh không? Tuyết rơi dày cũng không biết để cho nha hoàn che ô, nhiễm lạnh thì phải làm sao?” Trong lời nói của mẫu thân tuy là trách cứ, nhưng trên mặt lại đều là thân thiết.
“Không nhiễm lạnh được.” Ta còn chưa dứt lời, khẽ phát ra một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng, ta vội vàng cầm lấy chung sữa bò nóng nhấp một ngụm, mượn hơi nóng ngăn lại những giọt nước mắt đang sắp trào ra khỏi đáy mắt.
Một năm nay, ta là viên minh châu trên tay Tống gia, ngay cả chuyện dính một chút tuyết cũng không nỡ.
Sau đó có một mùa đông, ta vì Thẩm Quy Trì mà vượt ngàn dặm tìm y, cả người và ngựa đều mất phương hướng, suýt chút nữa đã đóng băng c.hết cóng trong tuyết, lại không ai có thể hỏi ta một câu, “Nhạn Thư, có lạnh không?”
Mẫu thân đưa tay giúp ta sửa lại một mấy sợi tóc vụn loà xoà bên tóc mai, dịu dàng nói: “Hôn thư kia của Thẩm gia, nhiều vô số kể.
Một lát nữa ta sẽ thương thảo với phụ thân con, thay con giải quyết thật tốt cửa hôn sự này.”
Cửa hôn sự với Thẩm Quy Trì này của ta, là do tổ tông định ra, đáng tiếc Thẩm gia ngày càng lụn bại, hiện giờ chỉ còn lại một mình Thẩm Quy Trì không nơi nương tựa.
Nếu lúc này Tống gia từ hôn, sẽ luôn bị đội cái mũ hiềm bần ái phú, liên lụy đến thanh danh nửa đời của phụ thân.
*Hiềm bần ái phú (嫌贫爱富): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là ghét nghèo yêu giàu; chỉ người lấy chuẩn mực giàu nghèo để đối nhân xử thế.
“Nhạn Thư, mẫu thân mong con có thể tìm được lang quân như ý, sống một đời bình an thuận lợi.”
Ta đưa tay ra nắm lấy tay mẫu thân, thật ấm áp.
Ta cảm thấy dường như nước mắt mình sắp rơi, cong môi mỉm cười.
Ta không cần mình có được lang quân như ý gì, cũng không cầu mình bình an thuận lợi gì, chỉ mong Tống phủ bình yên vô sự, tránh khỏi đau khổ vô vọng của kiếp trước.
Mẫu thân thở dài nói: “Đông chí hôm nay, vốn nên làm lớn, bởi vì chuyện của hài tử Thẩm gia kia, trên dưới toàn phủ đều không vui vẻ, cho nên mới gác lại.
Ca ca con đã đến trường luyện binh ngoài thành luyện võ từ sáng sớm, ở đó trút giận.
Nhìn đã thấy u ám.”
Tay cầm chén trà của ta căng thẳng, ta mở to hai mắt run giọng hỏi: “Hôm nay là Đông chí sao?”
Ta mới nhớ ra, hôm nay vậy mà lại là Đông chí.
Ngày này kiếp trước, đã xảy ra chuyện rất lớn.
Đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng là Lục Uyên nhận lệnh xuất kinh, lại gặp phải mai phục, ngược lại không c.hết mà bị què một chân.
Ca ca nghe tin đến giải cứu, dưới hoảng loạn không có chuẩn bị gì, mất đi nửa cái mạng, chôn rễ bệnh căn, thiếu niên lang vốn có thể rung chuyển trời đất, lại nằm triền miên giường bệnh nửa đời người.
Mùa đông này Thẩm Quy Trì đến, Tống gia liền sống trong bầu không khí u ám như vậy.
Người người mắng Thẩm Quy Trì là họa tinh, ở nhà khắc phụ mẫu, đến Tống gia thì lang quân Tống gia đều gặp tai ương.
Ta buông chén xuống, nhắm mắt lại, ổn định tâm thần, lúc mở mắt ra, đã mang ý cười dịu dàng, “Mẫu thân, con muốn ra khỏi thành thăm ca ca, mẫu thân hãy chuẩn bị cho con một ít bánh trôi ca ca thích ăn, huynh ấy chắc hẳn không vui vẻ lắm, con đi thăm huynh ấy một chút.”
Trước đây ta ở nhà nhận muôn vàn sủng ái, chuyện như vậy mẫu thân chắc hẳn sẽ không cho phép, người lại nhìn bầu trời bên ngoài, cũng may tuyết đã ngừng, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Trời lạnh như vậy....”
Trong lòng ta lo lắng, nhưng vẫn dỗ dành mẫu thân, may là mẫu thân đã gật đầu, ta liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ta không ngồi xe ngựa, xe ngựa đi quá chậm, hiện giờ đã qua giữa trưa, ta nhớ rõ là lúc trời tối, ca ca ta một thân đầy m.áu được đưa trở về.
Không nhanh hơn một chút, sẽ không kịp.
Ta có một con ngựa, tên là Trục Tuyết, toàn thân trắng như tuyết, cưỡi nó có thể truy mây đuổi trăng.
Ta lại phái thị vệ đắc lực nhất đi đến binh doanh trước.
Còn ta thì muốn đuổi kịp Lục Uyên.
Ta thiếu Lục Uyên một cái mạng, lần này ta trả lại cho hắn.
Gió bắc gào thét bên tai ta, ta cưỡi Trục Tuyết qua Thượng Kinh, sau đó ra khỏi cửa thành, đi về phía Thập Lý Đình.
Gió lớn lạnh lẽo, thổi vào lồng ngực đau không ngừng, ta lại vung roi tăng tốc.
Kiếp trước, sau khi thánh thượng lâm bệnh mà băng hà, ấu đế chỉ mới ba tuổi, Lục Uyên đảm nhiệm vị trí nhiếp chính vương, cùng với Thẩm Quy Trì ổn định triều cương, hai người cũng không đối phó nhau, nhưng lại là đối thủ chính trị tranh cãi gay gắt.
Lục Uyên khập khiễng một chân, mặt lạnh đi cà thọt thượng triều hạ triều, nhưng không có ai dám bất kính với hắn.
Mà ta lại từng cười nhạo trước mặt hắn một câu “Vương gia què”.
Nhưng mà, lúc ta và Tống Doanh đồng thời bị quân địch bắt được, Thẩm Quy Trì chỉ đưa tới năm rương vàng bạc, chính Lục Uyên đã dùng một mũi tên bắn c.hết quân địch, cứu mạng ta.
Ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, còn chưa có cơ hội báo đáp hắn đã t.ự t.ử, lần này sống lại, ta sẽ khôi phục hai chân kiện toàn cho hắn, mong hắn vẫn tôn quý, không còn ai cười nhạo hắn khiếm khuyết nữa.
Gió lạnh thấu xương, năm nay tuyết rơi sớm, ngoại ô không có người đi đường, trời âm u đầy tuyết trắng.
Ta phất roi thúc ngựa, ta lại yếu ớt, lúc liếm môi đã cảm nhận được mùi m.áu nhàn nhạt, nếu lần này bị gió thổi, không biết khuôn mặt này phải dưỡng thương trong bao lâu.
Mắt thấy Thập Lý Đình ở phía trước, có mấy người đang nghỉ ngơi trong đình, lúc này ta mới thả lỏng.
Đi qua Thập Lý Đình một chút, chính là nơi mai phục của tặc nhân.
Trong gió lớn, tà áo bay phấp phới, trâm bạc lung linh bên tóc mai của ta vang lên, ta xoay người xuống ngựa, trước đình lại có người dựa cột nhìn ta thật lâu.
Hắn mặc một thân tử y đai ngọc, bên hông treo một miếng ngọc bội, khắc chữ “Uyên”.
Tóc dài búi cao, hơi xoã hai bên tóc mai, bị gió thổi tung bay.
Gương mặt Lục Uyên rất đẹp, mi phi nhập mai, đôi mắt hẹp dài, hiện giờ lại nhếch lên vài phần tùy ý.
Đôi môi mỏng dưới sống mũi cao, một cỗ thiếu niên phong lưu hoành hành, dù là mùa đông này cũng không che giấu được.
*Mi phi nhập mai (眉飞入鬓): Kiểu lông mày dài như sắp chạm đến tóc mai, hơi xếch lên một chút.
Theo tướng số gọi là “mi nhập sơn lâm”, đây là lông mày của anh hùng, tính cách hướng ngoại, tràn đầy sức sống, phân tích sự việc có trật tự, hành vi quả quyết, tính khí nóng nảy, tương đối chủ quan kiêu ngạo.
Thơ nói: “Mi nhập sơn lâm tú thả trường, uy quyền chí cao phụ quân vương”, đại khái là lông mày dài đẹp như vậy thì là người có uy quyền chí cao phò tá vua.
Ta giật mình, Lục Uyên trước đây mà ta nhìn thấy cực kỳ âm trầm, thủ đoạn cũng tàn nhẫn cường ngạnh, nhưng hoá ra, trước khi bị gãy chân, hắn lại là thiếu niên đắc ý như vậy.
Hắn nhìn ta từ trên cao xuống, thân tín bên cạnh hắn cũng rất hiếu kỳ khi thấy một tiểu nương tử như ta ở nơi hoang dã này, hết nhìn ta, lại nhìn Lục Uyên, ngạc nhiên nói: “Tiểu vương gia quả thật được hoan nghênh, chúng ta rời kinh xa đến như vậy, còn có quý nữ vội vã đến đưa tiễn.”
Lục Uyên cũng khẽ nâng cằm, đôi mắt hẹp dài của hắn cong lên, hắn hơi nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
Ta xoay người lấy hộp thức ăn từ Trục Tuyết, tiến lên vài bước, che mặt giả vờ thẹn thùng nói: “Hôm nay Đông chí, vương gia nhất định vẫn chưa thể ăn được bánh trôi.
Ta đến tiễn vương gia một đoạn, thành toàn cho trái tim ái mộ của ta.”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, ta tiến lên hai bước, đưa hộp thức ăn về phía Lục Uyên, lại giẫm phải tuyết dưới chân, không cẩn thận trượt chân, ta khẽ hô một tiếng, nhào vào lòng Lục Uyên, ta bị hắn giữ chặt một cánh tay, rốt cuộc cũng không đến gần hắn được nửa phần.
Lục Uyên cắn răng nói một câu “Cô nương tự trọng”, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn thân tín bên cạnh đang mở to mắt xem kịch, bọn họ liền tự giác dời ánh mắt.
Ta lại mượn lúc này nhẹ giọng nói: “Có độc, có phản đồ, có mai phục.”
Lục Uyên văn võ song toàn, nhưng kiếp trước què quặt.
Một là, trong những thân tín xuất hiện phản đồ, làm hắn trọng thương từ phía sau.
Hai là, bởi vì trúng độc, độc này vốn cũng không chí mạng, chỉ khi vận công mới phát độc, độc xâm nhập toàn thân.
Kiếp trước ta vì giúp Thẩm Quy Trì, những điều này cũng nhất thanh nhị sở, ngay cả phương thuốc giải độc sơ đẳng cũng biết, cuối cùng giúp được Lục Uyên bây giờ.
Hắn hơi trầm mắt xuống, một tay nâng cằm ta, thanh kiếm trong tay áo lóe lên hàn quang dường như sắp trượt ra cắt cổ họng ta, ta lại nghênh đón ánh mắt của hắn, không tránh né, nói một lần nữa: “Ta là đích nữ nhà Tống tướng quốc, nếu vương gia đã xem thường ta như vậy, cũng nên ăn một ít bánh trôi mà ta dày công làm, từ nay về sau ta sẽ dập tắt trái tim này.”
Ta mở hộp thức ăn ra, một mùi thơm toả ra, tự mình ăn trước một viên trắng tròn, “Không độc.”
Ta đ.ánh cược hắn tin tưởng phụ thân ta, Tống tướng quốc.
Ánh mắt đen nhánh của hắn nhìn ta hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng, nhận lấy hộp thức ăn trong tay ta, lúc này mới có thân tín tới khuyên can, hắn khoát tay, cười nói: “Chỉ là một tiểu cô nương, không có gì đáng ngại.”
Hắn ăn bánh trôi một cách miễn cưỡng, nhưng lúc ăn viên đầu tiên lại khẽ nhướng mày, trù nghệ của ta từ trước đến nay đều rất tốt.
Dáng vẻ tuấn tú của Lục Uyên lúc rũ mắt xuống ăn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ như Diêm Vương của kiếp trước.
Ta chờ đợi hắn ăn đến mức nhàm chán, ôm mặt cười nói: “Vương gia đã ăn bánh trôi của ta, chắc hẳn cũng có vài phần ý tứ với ta, vừa vặn ta chưa gả...”
Ta còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Lục Uyên suýt chút nữa bị sặc, hắn ngước mắt nhìn dáng vẻ có chút bối rối của ta, âm trầm phun ra hai chữ “Câm miệng”.
Thân tín bên cạnh hắn cũng không nhịn được mà cười khẽ.
Đợi đến khi hắn ăn xong, ta lấy lại hộp thức ăn, đã thông báo cho ca ca nơi này nguy hiểm cần phải chuẩn bị, hẳn là ca ca đang trên đường tới đây.
Ta đã giấu thuốc giải độc ở trong nhân bánh trôi Lục Uyên ăn, chắc hẳn sẽ không có gì nghiêm trọng.
Tuyết lại bắt đầu rơi rải rác dưới đất, ta cảm thấy lạnh đến rùng mình, nhưng lúc lên ngựa lại ung dung khó có được.
Khi ta định thúc ngựa rời đi, lại bị gọi một tiếng, ta quay đầu lại, gió thổi ào ào, Lục Uyên đứng trong đình, tuyết bay lượn bên chân hắn, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Trong lòng ta nhẹ nhõm được một chuyện, tự nhiên vui vẻ thoải mái, liền cười trả lời hắn: “Tống Nhạn Thư.
Ta tên là Tống Nhạn Thư.”.