Kiếp Này Cho Chàng FULL


6
Sau khi hồi phủ, ta lại nhận được một đống trang sức từ Trân Bảo Các, trên cùng là chiếc vương miện lưu ly, quả thật tràn đầy ánh sáng rực rỡ màu sắc.

Phía trên đặt một tờ giấy, chữ viết rồng bay phượng múa, hai chữ “Lục Uyên” thấm qua cả mặt sau của tờ giấy.
Lúc đó ta nhìn chiếc vương miện lưu ly kia, cũng không phải thật sự yêu thích thứ đồ này, chỉ là trước kia Thẩm Quy Trì trở về từ Nam Du từng mang về một cái giống như vậy, cuối cùng lại rơi vào tay Tống Doanh, rốt cuộc vẫn khiến cho ta chua xót hâm mộ.
Khi ta đến gặp mẫu thân, mẫu thân vừa vặn nói với ta về hôn sự của Tống Doanh.

Mẫu thân từ trước đến nay luôn khoan dung rộng lượng, chỉ là đối xử lạnh nhạt với nàng ta, luôn không thể theo kịp mức độ quan tâm mà người đối với ta.

Dựa theo ý mẫu thân, ta vừa mới từ hôn, không tiện định hôn ngay lập tức, nhưng tuổi tác Tống Doanh không chênh lệch mấy so với ta, cũng nên định cho nàng ta một mối hôn sự.
Kiếp trước cũng là như vậy, mẫu thân bận tâm về hôn sự của Tống Doanh không ít, kết quả Thẩm Quy Trì lại nhắc tới trước mặt thánh thượng, nàng ta trực tiếp lấy vị trí bình thê cùng ta gả vào Thẩm gia, nói ra quả thật đều là chuyện cười.
Ta chỉ thản nhiên nhắc nhở: “Không bằng để Tống Doanh tự mình chọn, tránh kết quả chọn xong nàng ta còn không cảm kích.”
Mẫu thân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng đúng.”
Ta đi ra ngoài cửa, đúng lúc đụng phải Tống Doanh, kiếp trước ta oán hận nàng ta như vậy, nhưng kiếp này cũng chỉ là lạnh nhạt thờ ơ, nhìn nàng ta đặc biệt có hứng thú muốn đi chọn trượng phu cho mình, ta không khỏi lên tiếng: “Ngươi và Thẩm Quy Trì không qua lại nữa sao?”
Tống Doanh lại kỳ quái nhìn ta một cái, bĩu môi, “Ta có liên quan gì tới hắn?”
Ta bình tĩnh nhìn nàng ta một hồi, từ từ suy nghĩ lại một chút mới thông suốt được chuyện này.

Kiếp trước Thẩm Quy Trì không nhìn thấu được sự yêu thích của ta, nhưng vị thứ muội này của ta, lại nhìn rõ được tâm tư của ta, mới uốn mình theo Trầm Quy Trì.

Kiếp này ta không hề lưu luyến gì mà từ hôn, Thẩm Quy Trì trước mắt trông cũng rất sa sút, không lọt được vào mắt Tống Doanh, từ lưỡng tình tương duyệt đến kiếp này người dưng nước lã.
Thế nhưng, ta cười khẽ một tiếng, ngọn nguồn của vạn loại thống khổ, vậy mà lại là sự yêu thích của ta.
Ta buồn bực ho khan, khó chịu đến mức phải cúi gập người.

Đêm đó ta liền phát sốt, ca ca vội vàng lấy lệnh bài đi mời thái y, chẩn xong chỉ nói là do phong hàn, tĩnh dưỡng cho thật tốt là được.

Nhưng ta bị bệnh suốt nửa mùa đông, sang đến đầu xuân mới khoẻ lên.
Lúc bị bệnh ta đã có rất nhiều giấc mộng, mơ mơ màng màng, đợi đến khi ta khoẻ lên rồi, ta luôn cảm thấy dường như ta đã quên thứ gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra.
Nửa đêm, khi ta đang nửa mơ nửa tỉnh, ta nhìn thấy trước giường có một người, nhưng hắn lại không nói gì, chỉ cẩn thận cho ta uống một viên thuốc, vừa ngậm là tan trong miệng, hàng trăm kinh mạch trong cơ thể liền cảm thấy ấm áp.

Hắn đưa tay muốn chạm vào mặt ta, ta hơi động đậy một chút, hắn liền nhanh chóng thu tay lại, tức giận nói gì đó, nhưng ta cũng không thể nghe rõ.
Lúc ta thức dậy, đầu giường có đặt một cành hoa mùa xuân còn thấm sương mai nhỏ giọt.

Khi Tiểu Miên trang điểm cho ta, liền cài bộ diêu lên đầu ta, chính là cái mà ngày đó Lục Uyên tặng đến.
Ta đột nhiên muốn đi Hàn Sơn Tự ngoài thành cầu phúc ước nguyện, mẫu thân cực kỳ vui mừng đồng ý, nói là bệnh này của ta có thể khỏi, cũng nên cầu Phật tổ phù hộ nhiều hơn.

Ta mơ hồ nhớ lại ta đã từng gặp rất nhiều chuyện không tốt, nhưng khi tỉnh lại ta vẫn là viên minh châu trong lòng bàn tay Tống gia, không muốn suy ngẫm nhiều hơn nữa, đi bái Phật luôn là chuyện tốt.
Xe ngựa tiến về phía trước trên đường lát đá xanh, một chữ “Tống” treo ở góc xe khẽ lắc lư, phu xe lại đột nhiên dừng lại, Tiểu Miên thay ta vén rèm, sau đó nhíu mày xoay người lại, nói với ta: “Là lang quân Thẩm gia kia.”
Thẩm Quy Trì.
Ta nhớ rõ, khoảng thời gian trước ta đã từ hôn với hắn, nhưng chuyện càng lúc càng xa xăm, giống như là bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấu.

Ta cũng nhíu mày, khẽ thò người ra.
Đang có mây mù che nắng, sắc trời hơi tối, Thẩm Quy Trì mặc một thân thanh y đứng chắn trước xe ngựa, khuôn mặt gầy yếu nhợt nhạt, ánh mắt cũng càng thêm cố chấp tối sầm, nhìn có chút thất hồn lạc phách.
Ta cũng không phải là người có tính khí tốt gì, khẽ trừng to hai mắt, mắng: “Xe ngựa mà ngươi cũng dám cản, thật sự không sợ c.hết.”
Thẩm Quy Trì nhẹ giọng nói: “Nghe nói nàng bị bệnh suốt cả mùa đông, nhưng mà cửa phủ Tống gia không cho ta vào, ta chỉ có thể đợi ở bên ngoài.”
Ta có chút kỳ quái, “Ngươi tìm ta làm gì?”
Thẩm Quy Trì lại không trả lời, hắn nói: “Ta nằm mơ thấy một số chuyện, cũng không nhiều, ban đầu còn tưởng là giả, mặc dù rất hoang đường, nhưng vẫn muốn đến hỏi nàng.”
Hắn hơi ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp vậy mà lại có chút chùng xuống, trên mặt có chút yếu ớt, hắn nói: “Vào mùa đông này, đáng lẽ có người vì ta mà tìm được danh gia cô bản, đáng lẽ trên bàn của ta sẽ xuất hiện nhiều bút mực giấy nghiên thượng hạng, nàng ấy vì khoa khảo của ta mà tận tâm tận lực, nàng ấy nghe nói ta thích con dấu, liền học cách khắc hơn một tháng, khắc được một con thỏ nhỏ đặt trên bàn của ta.”
*Cô bản (孤本): Bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc).
Hắn nói rất chậm, từng chữ nói ra giống như thống khổ, lại giống như ngọt ngào.
Ta nghe những chuyện này rất quen thuộc, nhưng ta không thể nhớ ra.

Trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy không được thoải mái, ta liền lắc đầu nói: “Trên đời này, căn bản không có chuyện “đáng lẽ” mà ngươi nói.”
Ai đáng lẽ vì ngươi mà tận tâm tận lực? Ai đáng lẽ đưa trái tim chân thành cho ngươi vò nát?
Ta đột nhiên hỏi: “Vậy còn con thỏ nhỏ thì sao?”
Sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, hít thở nhẹ nhàng, dáng vẻ giống như rất đau đớn, “Ở trong mộng, ta đã ném nó đi.

Vì ta nghĩ đó là sỉ nhục.”
Ta khẽ cười một tiếng: “Trên đời này hóa ra còn có loại sỉ nhục như vậy.

Chắc hẳn người mà ngươi nói đến cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.

Thẩm Quy Trì, ngươi nên nhường đường rồi, ta còn có việc.”
Ta thêm một câu nữa, nhìn hốc mắt ửng đỏ của hắn, trong lòng ta cũng kinh ngạc đến sảng khoái, nhưng vẫn kéo ra một nụ cười châm chọc, ta nói: “Đáng lẽ, chính là không thể có lại được nữa, Thẩm Quy Trì, ngươi đã hiểu chưa?”
Hắn lảo đảo hai bước, sắc mặt trắng bệch, ta không biết có linh cảm gì, giống như lần trước ta chúc hắn tiền đồ như gấm, ta có linh cảm rằng hắn sẽ đau đớn từng giây từng khắc tiếp theo.

Nhưng mà nguyên nhân trong đó, bản thân ta cũng không rõ ràng, có lẽ cũng chỉ có Phật tổ mới biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui