Kiếp Này Cho Chàng FULL


7
Hoa đào ở Hàn Sơn Tự ngoài ngoại ô nở sớm, nhưng hương khách cũng không nhiều.

Ta quỳ trong đại điện, ngẩng đầu là có thể thấy được dáng vẻ từ bi của tượng Phật.

Ta mơ hồ biết được mình đã quên một số chuyện hình như rất quan trọng, nhưng mà lúc này lại vô cùng an bình, không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi chuyện đều sẽ có trời xanh an bài.
Ta đang chắp tay cầu phúc, lại cảm giác bộ diêu trên tóc ta đung đưa, ta mở mắt ra, đầu ngón tay Lục Uyên vừa rời khỏi tua rua trên bộ diêu, hắn rũ mắt nhìn ta, một tháng không gặp, hắn càng ngày càng tuấn tú.
Ta vừa định nói chuyện, liền thấy hắn ra hiệu im lặng.

Lục Uyên quỳ xuống đệm bồ bên cạnh ta, trước kia ta nghe nói tiểu vương gia không tin thần Phật, bây giờ thì hay rồi, tư thế này còn thành kính hơn cả ta.
Lúc ta và Lục Uyên đứng dậy đi ra ngoài, hắn mới lười biếng mở miệng, vươn tay véo mặt ta nhìn trái nhìn phải, “Tròn trịa hơn một chút so với trước lúc bị bệnh, thuốc của ta quả nhiên không tệ.”
Ta mới nhớ lại người mà ta tựa như thật giả nhìn thấy trong lúc bị bệnh, trợn tròn hai mắt nói: “Thuốc của ngươi? Ngươi lén vào khuê phòng của ta!”
Lục Uyên “Ừm” một tiếng, xấu hổ thu tay về, sờ sờ mũi, mất tự nhiên chuyển chủ đề: “Nàng ước nguyện cái gì?”
Ta nói: “Nói ra thì sao còn linh nghiệm được nữa?”
Khóe mày hắn ẩn chứa nét cười, rũ mắt xuống nhìn ta, “Nếu nàng nói cho ta biết, không chừng còn có tác dụng hơn nói với Phật tổ.” Trong lời nói khó tránh khỏi có chút tự tin.
Ta “Ồ” một tiếng, nói từng chút một: “Ta ước nguyện với Phật tổ, tiểu vương gia của Thượng Kinh sớm ngày cưới thê.”
Lục Uyên ngẩn ra, sau tai lại xuất hiện vệt đỏ, biết ta trêu chọc hắn, lại chậm rãi đáp, gương mặt hắn quả thật khó có khi được nghiêm túc: “Tống Nhạn Thư, nàng muốn xuất giá sớm như vậy sao?”
Hoàng tước vẫy đuôi dài hót một tiếng thanh thúy, hoa đào ngoài tự rơi đầy trên nền đất đỏ, con đường này vốn là con đường nhỏ dẫn xuống chân núi, ta nhìn mặt mày tinh xảo của Lục Uyên, còn chưa suy nghĩ kĩ xem lời này là có ý gì.

Nhưng lại nghe thấy một âm thanh xuyên qua không khí, Lục Uyên kéo ta vào trong lòng, ta liền đụng thẳng một mùi trúc thanh nhã, hắn lui về phía sau một bước, có một mũi tên vừa mới bắn xuyên qua chỗ ta vừa đứng.
Ta ngước mắt nhìn thấy gương mặt Lục Uyên trầm xuống, những mũi tên vẫn được bắn tới không ngừng nghỉ, còn có cả thích khách cầm đao xông ra.
Lục Uyên phân tâm ấn đầu ta vào trong ngực hắn, giọng nói trầm thấp: “Đừng nhìn, ôm chặt ta.”
Trời đất quay cuồng, đao kiếm va chạm nhau, ta không biết tình hình chiến đấu như thế nào, chỉ là lòng bàn tay đã đổ mồ hôi vì Lục Uyên.

Mùi m.áu tươi càng lúc càng nồng đậm, không biết là của Lục Uyên hay của thích khách.
Lúc ta ngẩng đầu lên lại, đã có một đống người ngã trên mặt đất, nơi Phật môn, lại nhuộm đầy m.áu tanh.

Lục Uyên siết chặt eo ta, đi vào sâu trong Hàn Sơn Tự, rẽ năm đường bảy ngã sau đó vận dụng cơ quan tiến vào mật thất, thắp một ngọn đèn, mới thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Trên vai ta đột nhiên nặng nề, Lục Uyên giống như rốt cuộc không chịu nổi nữa, ta mới phát hiện trên mặt hắn đều là mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, bụng đã trúng đao, trên đùi cũng chảy m.áu ào ạt.
Ta đỡ hắn tìm một bức tường ngồi xuống, hắn lấy thuốc từ trong ống tay áo ra bôi lên vết thương, tay khẽ run lên, ta xé một miếng vải lớn từ trên váy lục la cho hắn cầm m.áu, thoáng thấy đã xử lý tốt vết thương một chút, hắn mới thở hổn hển dựa vào tường nhắm mắt lại.
Ánh đèn khẽ lay động, Lục Uyên hơi ngửa đầu nhắm mắt, hắn đột nhiên gọi ta: “Tống Nhạn Thư.”
Ta nhìn hắn, hắn nói: “Nàng lại đây một chút.”
Ta còn tưởng rằng hắn muốn nói gì đó, liền tiến lại gần, không ngờ hắn đột nhiên hơi đứng dậy, đôi môi mỏng lướt qua gò má ta, có lẽ còn đụng trúng khóe môi của ta một chút.

Ta ngơ ngác tại chỗ, lại nhìn thấy hắn đã trở về, bởi vì động tác nhỏ này mà đau đến mức phải hít một hơi, nhưng vẫn nhướng mày nở nụ cười, trong tiếng cười còn mang theo chút đắc ý.
Hắn nói: “Cửa sau của Hàn Sơn Tự có một con đường nhỏ đi ra ngoài, thị nữ của nàng sẽ đợi nàng ở đó, nàng đi từ nơi đó xuống núi, rất an toàn.”
Lúc này ta mới phản ứng lại, hắn muốn để cho ta rời đi, ta hỏi: “Còn ngươi thì sao?”
Hắn nói, “Nàng không cần phải quan tâm.”
Nhưng ta cố chấp, hỏi lại lần nữa: “Còn ngươi thì sao?”
Lục Uyên nhìn ta, hồi lâu sau hắn mới bất đắc dĩ thở dài, nhưng lại hàm chứa nhu hòa, “Ta sẽ đợi ở đây, Nhạn Thư.”
“Đợi cái gì?”
Hắn trầm mặc một lúc lâu, gương mặt Lục Uyên trong bóng tối lại đẹp đến động lòng người, hắn bình tĩnh mở miệng: “Ngày đó mai phục ở Thập Lý Đình, cho dù triều đình có tra lại cũng không tìm được hung thủ, đồ ta dùng hàng ngày cũng cực kỳ cẩn thận, chỉ có ngày đó trước khi đi, bệ hạ và Văn phi nương nương ban cho ta một chén rượu chưa từng được kiểm tra qua, lại trúng độc.

Tặc nhân mai phục đã bị thẩm vấn khai ra, dù không lấy được tính mạng của ta, cũng phải phế một chân của ta, để cho ta làm một vương gia què quặt, bất luận như thế nào, người khiếm khuyết từ đầu đến cuối đều sẽ không có duyên với đế vị.

Thân thể bệ hạ càng lúc càng không tốt, thái tử lại còn nhỏ.”
Hắn vẫn nói rất bình tĩnh, nói đến sinh tử đại sự, cũng giống như là chuyện không liên quan đến mình, “Ta đang đợi, đợi xem là Văn phi nương nương không muốn ta sống, hay là ca ca ta muốn mạng của ta.

Nếu là người trước, tự nhiên đều vui vẻ, nếu là người sau...”
Lục Uyên cười nhẹ, lại nói với ta, mang theo chút tiếc nuối: “E là ta phải nuốt lời rồi, không thực hiện được ước nguyện vừa rồi của nàng, tiểu Nhạn Thư.”
Hắn đưa tay lên, vuốt lại bộ diêu bên tóc mai cho ta, ghét bỏ nói: “Kiểu dáng này xấu quá, lần sau đổi một cái khác đi.”
Ta lại vươn tay giữ chặt tay hắn, vẫn còn hơi ấm, ta nghiêm túc nhìn hắn, “Ta đợi cùng chàng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui