Kiếp Này Gặp Được Anh

Mặc dù thái độ Dương Thành Vũ đối với tôi không hề có ý chèn ép hay chán ghét gì, nhưng chẳng hiểu sao từ sâu trong tiềm thức tôi vẫn rất sợ người đàn ông này. Chỉ cần nhìn thấy anh ta, là chân tay tôi đã run rẩy từng hồi, luống cuống cái gì cũng làm hỏng hết. Giống như bây giờ, khi mà anh ta vừa dứt lời, tôi liền giật mình đánh rơi cây chổi trên tay xuống sàn khiến chúng phát ra những âm thâm leng keng nghe thật chói tai.

- Qua đây lau trước đi.

Dương Thành Vũ rời mắt khỏi máy tính, anh ta nhìn tôi một giây kiên nhẫn nhắc lại lời của mình, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại. Tôi nhìn anh ta, ngẫm nghĩ trong đầu chắc hắn chẳng nhớ ra tôi là ai đâu, mà có nhớ thì một kẻ bần hàn như tôi cũng chẳng đủ ảnh hưởng để người ta phải để ý đến mình. Mọi chuyện đều là do tôi làm quá lên mà thôi.

Nghĩ đến điều ấy, tôi cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình trở về như cũ, cúi người xách xô nước lau sàn đi về phía nửa phòng khách còn lại. Dương Thành Vũ chẳng để ý đến tôi, anh ta từ đầu đến cuối mắt đều không rời những con số biến động chạy nhập nhằng trên máy tính, có lẽ là đang làm việc.

Tôi cúi người lau sàn với tủ để ti vi, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, đã vậy còn ám cả mùi nước xà phòng nên khó ngửi vô cùng. Lúc tôi lau đến chỗ Dương Thành Vũ làm việc, anh ta hơi nhăn mũi một cái rời ánh mắt từ máy tính sang dừng lại ở trên người tôi. Lần này, anh ta nhìn tôi không chỉ là một hai giây như trước, mà là nhìn rất lâu, khiến cho tôi vừa một chút dễ chịu ngay lập tức trở nên áp bức đến ngột ngạt.

Mặt bàn là mặt gương thủy tinh trong suốt, tôi tránh cái nhìn của Dương Thành Vũ, lại vừa vặn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Trước mặt tôi đó là một người phụ nữ mặc trên người bộ quần áo cũ mèm đã ố màu, cổ áo nhăn nhúm xuất hiện những chấm đen lốm đốm ẩm mốc. Mái tóc dài xù lên, vừa xơ vừa cứng, còn có những sợi dính bết vào trán bởi mồ hôi.

Tổng thể một lượt, tôi nhận ra mình chẳng phải là một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mà thực chất là một bà già bốn mươi đang bước dần vào độ tuổi lão hóa. May mắn nhất mà tôi có được, có lẽ chính là làn da trắng nõn hồng hào như tuyết có thể vắt được da nước, tuy không trơn láng như Ngọc, nhưng ít nhất sờ vào cũng thấy khá mịn màng, không có sẹo hay khuyết điểm nào cả.

Mặc dù đầu không ngẩng lên, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Dương Thành Vũ đang nhìn mình rất chăm chú, cái nhìn như muốn lột trần hết những gì tôi đang cố che dấu. Thế nhưng anh ta không lên tiếng nói chuyện, mà tôi cũng chẳng dám mở miệng, thành ra căn nhà rộng lớn ngoài tiếng kim đồng hồ chạy tí tách tí tách, thì đều là sự im lặng đến đáng sợ.

Lúc này tôi chỉ muốn đứng dậy chạy thật nhanh trốn đi vào trong bếp, nhưng do ngồi quá lâu giờ chân đã bị tê, nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố gắng chịu đựng. Tôi cầm lấy chiếc khăn lau lau từng chân bàn đến chân ghế, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ sơ sẩy chạm vào người đàn ông trước mặt sẽ khiến cho anh ta nổi giận.

Khoảng cách của chúng tôi trở nên gần hơn, không biết có phải là do tôi quá sợ hãi quá nên ảo tưởng phía sau gáy mình đang bị từng hơi thở nóng rực của Dương Thành Vũ bao vây lấy. Đến cả mùi hương nước hoa anh ta dùng cũng ám lên người tôi, át đi cái mùi xà phòng lau sàn khó ngửi, thơm nhẹ thanh mát.

Tôi mụ mị đầu óc tham lam ngửi mùi hương hoa trà thoang thoảng nơi cánh mũi, thần trí kiên định phút chốc lạc lối không đi thẳng mà rẽ ngoặt sang một hướng khác. Ngày trước còn cùng với Tuấn, vì anh ta hay phải đi tiếp khách và đối tác của công ty nên mỗi lần lấy lương tôi đều để dư ra một ít tích góp lại mua cho anh ta một lọ nước hoa Pháp dành cho nam giới. Mặc dù không phải là hàng loại đắt tiền nhất, nhưng mà khi ấy Tuấn rất thích, anh ta sung sướng ôm tôi quay mấy vòng trong phòng cảm ơn rối rít, sau đó hai vợ chồng không kiềm chế được mà quấn lấy nhau. Bây giờ nghĩ lại những chuyện ấy, cảm thấy mọi thứ chẳng khác gì một trò cười.

Người ta nói, trong tình yêu, người phụ nữ chỉ cần bước một bước, còn 999 bước còn lại thì người đàn ông sẽ lặng lẽ đi tới. Nhưng trong trường hợp của tôi với chồng cũ thì tình thế lại đảo ngược, Tuấn không bước lên được một bước, thậm chí anh ta cũng không có đứng yên một chỗ chờ tôi, mà anh ta càng ngày càng lùi dần kéo khoảng cách của chúng tôi xa hơn. Cho nên, tôi là người phải bước một nghìn bước đó. Bước đến nỗi bàn chân chảy máu vì dẫm lên thủy tinh vẫn cố muốn bước tiếp.

- Anh dậy sao không gọi em dậy?

Bầu không khí im lặng bị vỡ phá vỡ bởi giọng nói nhẹ nhàng của Ngọc, tôi lúc này cũng thoát khỏi những suy nghĩ chạy dài, ngẩng đầu lên nhìn. Ở phía cầu thang, cô ta đang chầm chậm bước xuống, trên người mặc một chiếc váy hai dây màu đen dài đến gót chân, chân váy xúng xính. Tuy chiều cao so với tôi không bằng, nhưng phải nói Ngọc rất xinh, cũng rất trắng, gương mặt rất thích hợp để tiến vào làng giải trí hoặc thi những cuộc thi sắc đẹp.


Ngọc chạy lại ôm lấy Dương Thành Vũ, biết mình là kẻ ngáng chân nên tôi cũng chẳng có mặt dày trở lại, luống cuống xách xô nước bẩn đi về phía nhà vệ sinh để dọn dẹp. Đằng sau, người đàn ông kia ừm nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó anh ta đáp lời.

- Sao không ngủ thêm một chút nữa. Còn mệt lắm không?

Ngọc cười bẽn lẽn đầy xấu hổ, vẻ mặt của cô ta đỏ hồng như hai trái đào, quyến rũ động lòng người:” Hôm nay anh có ở đây nữa không, hay là phải về rồi.”

Dương Thành Vũ nhìn đồng hồ, anh ta gập máy tính lại, dứt khoát lắc đầu.

- Không được, ở đây với em hai ngày rồi, không thể bỏ bê công việc thêm được nữa. Hôm nay bên Tổng công ty có cuộc họp cổ đông, tôi rất bận rộn.

- Vậy anh ở lại ăn sáng với em nhé. Chắc người làm đã nấu xong hết rồi, ăn xong rồi hãy đi.

Ngọc lên tiếng đề nghị, cô ta không để cho Dương Thành Vũ có cơ hội từ chối nên vội vàng hướng tôi gọi lớn.

- Chị An, bữa sáng đã xong chưa? Xong rồi thì ra dọn đi, chúng tôi muốn ăn sáng. Hâm nóng thêm chút sữa tươi nữa nhé.

Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đưa tay bẹo má mình cho tỉnh táo sau đó đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng khách, tôi nhìn thấy Ngọc ngồi trên đùi của Dương Thành Vũ, hai tay bưng lấy mặt anh ta hôn điên cuồng, còn người đàn ông kia thì lại cứng ngắc như một khúc gỗ, không từ chối cũng không đẩy ra.

Ba phút sau, họ khoác tay nhau đi vào trong phòng ăn. Ngọc nhìn một bàn ăn không quá rườm rà cũng không quá đơn giản, cô ta hài lòng nở nụ cười, khẽ nhếch mắt ám chỉ tôi rời khỏi rồi quay sang Dương Thành Vũ, cười nói.

- Tay nghề của người làm mới khá là tốt, em đã ăn cháo chị ta nấu một lần rồi, em nghĩ sẽ hợp khẩu vị với anh đó.

Dương Thành Vũ khẽ nhếch mép, anh ta nhìn bát cháo trước mặt vừa được Ngọc đưa tới, không hề lên tiếng từ chối, ngược lại còn cúi đầu ăn từng miếng. Bộ dạng thưởng thức của anh ta cũng khác hẳn với người nghèo như tôi, từ động tác cầm thìa đến cầm cốc nước cũng toát lên khí chất của người của tiền.

- Tạm được. Nếu em cảm thấy người giúp việc này ổn thì cứ giữ lại. Một tháng thay nhiều người cũng không tốt đâu.


Ngọc cười cười, ngữ điệu cô ta không nghe rõ được là hờn dỗi hay là đang thăm dò, ngón tay vuốt ve lên xuống nơi bắp tay săn chắc của anh ta.

- Thật ra em cũng có suy nghĩ giống như anh.

Người làm này tuy quê mùa nhưng không phủ nhận cô ta cũng có nét thanh tú, lại chạc tuổi nhau, chung đụng một bầu không khí cũng không cảm thấy khó chịu. Cô ta rất bảo thủ, nếu không làm thì cũng sẽ gọi điện cho con gái và ba mẹ.

Dương Thành Vũ buông thìa trên tay vào bát, tôi không nhìn thấy ánh mắt với hành động của anh với Ngọc là như thế nào bởi vì mọi thứ đã bị bóng lưng rộng lớn của người đàn ông đó che mất. Tôi chỉ có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo đầy tính uy hiếp, và tiếng rên hơi nhẹ vì đau của cô ta.

- Ngọc, người thông minh là người nên biết thức thời, và đứng có cố gắng đào sâu mọi thứ mà sớm đã biết đó là cấm kị.

- Em biết. Là do em nhất thời không suy nghĩ chu đáo.

- Em biết được là tốt. Ăn sáng tiếp đi, tôi đi làm trước đây.

Dương Thành Vũ không ở lại lâu, anh ta đẩy ghế đứng dậy đi thẳng ra ngoài, bỏ mặc lại người tình nhỏ ở trong bếp. Tôi đứng ngoài cửa, biết thân biết phận nên vươn tay lau giày cho anh ta thật sạch rồi đặt xuống đất. Cái việc làm này từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng làm cho ai, đến ngay cả Tuấn cũng không có khả năng, nhưng lúc này, tôi lại chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Dương Thành Vũ chỉ nhìn tôi một cái rồi rời đi luôn, Ngọc cũng chẳng còn tâm trạng nào ăn uống nên lớn tiếng gọi tôi vào dọn dẹp. Bình thường mối quan hệ của chúng tôi chẳng nóng chẳng lạnh, nhưng lúc này cái nhìn cô ta đối với tôi thật sự mà nói là có vấn đề.

Ngọc không rời ra phòng khách mà luôn luôn trong nhà bếp chơi game. Cô ta nhìn tôi rửa bát, đột nhiên lên tiếng hỏi.

- Cô với chồng cô còn liên lạc không. Anh ta cũng ở thành phố này à?

Tôi ngẩn người trước câu hỏi của Ngọc, không hiểu ý đồ của cô ta là gì, nhưng bản thân vốn là người nhu hòa nên cũng không giấu giếm.


- Là thành phố A. Chúng tôi ly hôn hai năm rồi, tôi nuôi con một mình.

Ngọc nhíu mày:

- Chồng cũ cô không chu cấp tiền cho cô nuôi con hay sao. Một người phụ nữ không có bằng cấp, không việc làm ổn định, cô nghĩ mình bươn chải được sao. Thủ đô không dễ sống như thành phố A, cái gì cũng đắt đỏ, công việc phổ thông muốn kiếm cũng khó vì đều là những việc rất nặng nhọc.

Tôi hiểu những lời Ngọc nói, tuy là nặng lời nhưng hoàn toàn nói rõ lên hoàn cảnh của tôi bây giờ. Với mức lương hơn 4 triệu, tôi sẽ chẳng thể nào để ra dư dả được nếu sống ở thủ đô rộng lớn xa hoa này. Ở quê tôi còn bố mẹ già với con nhỏ, tiền sữa tiền bỉm của Tiểu Đa tính ra đã nửa tiền tôi làm, đó là lý do vì sao tôi vẫn đau đáu trong lòng muốn tìm một công việc lương phải trên 8 triệu.

Đợt trước hai cô gái hàng xóm nói việc làm phổ thông kiếm mức lương đó rất khó, bây giờ ngẫm lại mới thấy họ nói đúng thật không hẳn là sai. Để kiếm một công ty không nhận bằng đại học không phải là không có, có điều giờ giấc làm việc đều mười bốn mười năm tiếng, thêm nữa họ đòi hỏi có tay nghề. Mà tôi trước nay chỉ ngồi ở văn phòng, tôi sợ chính mình không làm được. Tệ hơn là trong lòng tôi vẫn luôn ấm ức, bởi vì rõ ràng bản thân là người có ăn có học đàng hoàng, vậy mà bây giờ phải cực khổ như thế này.

Nghĩ đến điều ấy, khóe mắt tôi lại cay xè, giọng nghẹn lạc hẳn đi.

- Chúng tôi li hôn vì cuộc sống không hợp, anh ta cũng không biết là mình có con. Mà tôi cũng không có ý định muốn nói cho anh ta biết.

Ngọc cười khẩy, cô ta gẩy tàn thuốc xuống sàn nhà, bộ dạng tùy ý thong dong.

- Tôi không biết nên nói cô là ngu ngốc hay là tự cao không phải lối nữa. Rõ ràng cuộc sống của cô khó khăn một đồng không có, vậy mà còn cố tình đẻ đứa con của chồng cũ ra rồi tự thân mình đày đọa mình. Để bây giờ một thân gầy nhai lưng ở thành phố, cô không thấy cực khổ à.

Tôi cười nhạt.

- Suy nghĩ của tôi với cô không giống nhau. Con bé là con của tôi, tôi có cực khổ đến mấy cũng muốn nuôi nó, dù sao đó cũng là một sinh mệnh. Khi nào cô làm mẹ rồi thì cô sẽ biết, cảm giác đó thiêng liêng như thế nào.

“ Làm mẹ sao”. Ngọc cười cười, nụ cười của cô ta mang theo chút tự giễu, tôi nhận ra ở trong đó dường như có sự đau lòng:” Anh ấy sẽ không bao giờ cho ai khác mang thai đứa con của mình. Với cả tôi cảm thấy đây là cuộc sống tôi muốn. Được ăn sung mặc sướng, tài khoản trong thẻ mỗi ngày một nhiều lên, thích mua gì thì mua, thích làm gì thì làm, rất thoải mái.”

Tôi không rõ cuộc sống của Ngoc phức tạp ra sao nên chỉ có thể lẳng lặng nghe lời cô ta nói, không hề lên tiếng khuyên nhủ hay là nói ra quan điểm suy nghĩ của mình. Thế nhưng hôm nay dường như cô ta thật sự gặp chuyện, cho nên chẳng hề nề ngại việc tôi là một người làm xa lạ mà tâm sự.

- Tôi rất thích cô. Bởi vì cô là người thật thà, lại còn ngang tuổi tôi. Ở cô tôi có thể nhìn thấy chính mình của rất nhiều năm về trước, nhưng vì đồng tiền lên ngôi, tôi không còn giữ được những thứ đó nữa.

Tôi vẫn chưa tiêu hóa hết được nội dung mà Ngọc muốn nói với mình là gì, chỉ biết ngẩn người ra nhìn cô ấy.

- Đôi lúc tiền cũng không thể quyết định được tất cả.


“ Nói láo”. Ngọc đặt cuốc sữa đã uống cạn từ trên tay xuống mặt bàn, cô ta vuốt tóc:” Cuộc sống này mà không có tiền thì chỉ có thể làm một kẻ sống ở tầng lớp bần cùng chứ mãi mãi không bao giờ ngẩng đầu được lên. Giống như cô, nếu cứ một mình như này, không bám víu vào người có tiền thì cả đời cũng đừng mơ có thể sống ở trong ngôi nhà như thế này.”

Tôi sửng sốt, không biết Ngọc đang cố ý hạ mạt mình hay là cô ta thật sự thông cảm với mình nữa.

Tôi lên tiếng.

- Tôi chỉ cần đủ ăn, cuộc sống gia đình ổn định là được.

Ngọc cười.

- Cô mà cứ có cái suy nghĩ ấy thì cả đời tài khoản cũng không quá được 200 triệu chứ đừng nói tiền tỷ. Làm người phải biết nghĩ xa, phải biết tìm đường đi cho mình. Đường nào dễ đi thì chúng ta đi, khó quá bỏ qua, đấy mới gọi là người thông minh. Chứ ai như cô, cứ đường bụi rậm đâm vào.

Đến lúc này thì tôi đã rõ những lời kia là có ý gì rồi, có điều tôi vẫn khó hiểu tại sao cô ta lại phải nói với tôi. Nếu để mà dằn mặt thì thật sự quá vô lý, bởi vì tôi với Dương Thành Vũ đến một câu nói chuyện cũng không có, thêm nữa anh ta có khi còn chướng mắt hận không thể đuổi tôi đi. Tôi làm sao có sức ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

Bản thân vẫn chưa định thần xem trả lời như thế nào cho hợp lý, thì Ngọc lại lên tiếng nói tiếp.

- Cô đừng nghĩ tôi nhiều chuyện, chẳng qua tôi thấy cô vừa thật thà lại thân thiện nên mới muốn nói chuyện một chút. Phụ nữ chúng ta sinh ra đã thiệt thòi, ai mà cũng rụt rè ngu ngốc như cô thì chẳng bao giờ có thể ngóc đầu lên được.

- Vậy cô thấy cuộc sống của mình ổn sao? Không bạn bè, không đi ra ngoài, còn anh ta... cũng không đến thường xuyên.

Ngọc nhướn mày:” Cô muốn nói đến anh Vũ sao. Người đàn ông đó là người của giới tư bản, một người máu lạnh chẳng biết thương xót người khác là gì hết”. Nói rồi cô ta dừng lại, ngước lên hỏi tôi:” Cô nghĩ chúng tôi là người yêu sao?”

Tôi lắc đầu, Ngọc lại thở ra một hơi thuốc thật dài.

- Tôi ở bên Dương Thành Vũ năm năm rồi, tôi rất yêu anh ta, nhưng anh ta không yêu tôi. Nếu tôi ngoan ngoãn thì mọi thứ sẽ tốt đẹp, nếu tôi không ngoan ngoãn, thì tôi sẽ mất hết mọi thứ. Với cả anh ta cũng không phải có một mình tôi. Nếu cô xem tin bát quái, sẽ biết cứ một tuần anh ta lại lên báo vì bắt gặp đi với người này người kia. Bất quá điều đấy đối với những kẻ có tiền là điều quá bình thường, thuận mua vừa bán, vừa mắt ai thì sẽ độc đoán chiếm lấy.

Ngọc lại tiếp tục cười cười, cô ta nhìn tôi một lượt rồi nói một câu đầy ẩn ý.

- Tôi thấy cô là con người thích thanh tịnh, khác hẳn với kẻ muốn ồn ào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận