Hạ Lâm Tuyết thấy cô bình tĩnh như vậy, cô ta bống thấy lửa giận càng bốc lên.
Cô ta sai người cởi trói cho Lý Mộng Nghiên, muốn để cô tiếp theo phải giãy giụa cầu xin cô ta.
Kẻ xen vào tình cảm của người khác như cô thì có tư cách gì để hỏi tôi.
Hạ Lâm Tuyết căm ghét gào lên với Lý Mộng Nghiên.
Tình cảm bao năm nay của chúng tôi vẫn luôn tốt đẹp.
Thừa An chỉ là đang giận dỗi tôi, muốn tôi chạy về nước theo anh để dỗ dành anh thôi.
Cô còn không biết xấu hổ xen vào, cô đã dùng cách gì để dụ dỗ anh ấy kết hôn với cô.
Hạ Lâm Tuyết càng nói càng dần mất đi lý trí, chạy về phía Lý Mộng Nghiên cầm cổ áo cô lôi tới.
Lý Mộng Nghiên phản kháng lại, nhưng nghĩ đến cô hiện tại còn đang mang thai, không dám hành động lỗ mãng.
Hạ Lâm Tuyết vẫn xô đẩy cô, trừng mắt tiếp tục gào lên với Lý Mộng Nghiên.
Tôi và anh ấy đã đính hôn rồi, còn có một ngôi nhà riêng, sau này sẽ sống hạnh phúc với nhau ở đó.
Anh ấy rất quan tâm, chiều chuộng tôi.
Chúng tôi còn tính đến chuyện sau này sẽ sinh bao nhiêu đứa con.
Viễn cảnh hạnh phúc đó vì cô mà giờ đã không còn gì nữa, tất cả là tại cô, tại cô cướp mất Thừa An của tôi.
Lý Mộng Nghiên không tin những lời cô ta vừa nói, nhưng chuyện cô ta từng là vị hôn thê của anh là thật.
Cho dù không tin nhưng trong lòng vẫn có gì đó nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Hạ Lâm Tuyết lấy ra một sấp ảnh vứt về phía cô: Cô nhìn xem tôi và anh ấy đã từng hạnh phúc như vậy.
Anh ấy chỉ có hứng thú nhất thời với cô thôi.
Khi hứng thú qua đi, anh ấy sẽ nhận ra tôi mới là người anh ấy thật sự yêu nhất.
Giờ này Hạ Lâm Tuyết đã phát điên rồi, lý trí cũng không giữ lại được nữa.
Lý Mộng Nghiên nhìn qua đống ảnh đang lả tả dứoi đất.
Tấm ảnh chất lượng cao rõ nét ghi lại từng chi tiết cuộc sống của anh và cô ta.
Những tấm ảnh đó Hạ Lâm Tuyết từng thuê người chụp.
Cô ta tìm cách tiếp cận anh sau đó thợ chụp sẽ mượn góc ảnh chụp lại những tấm dễ làm cho người khác hiểu nhầm.
Giờ phút này Lý Mộng Nghiên không suy nghĩ được nhiều nữa, sự lo lắng trong lòng chưa từng giảm, lại thêm những bức ảnh rõ nét đó.
Sự phán đoán khi tỉnh táo của cô giường như đã mất sạch.
Hạ Lâm Tuyết nhìn thấy cô khổ sở như vậy mà hả dạ.
Cô ta không chiếm được trái tim của anh thì người khác cũng không thể có.
Cô ta sẽ phá huỷ từng người một.
Chúng tôi ở nước ngoài bên nhau 4 năm, một người vừa xuất hiện nửa năm như cô, cô lấy gì ra để ảo tưởng rằng anh ấy yêu cô.
Hai người chỉ là liên hôn gia tộc.
Anh ấy không muốn làm trái lời gia đình nên mới trái lòng mình mà cưới cô.
Cô vẫn còn mơ mộng rằng sẽ có được tình yêu của anh ấy.
Lý Mộng Nghiên cố kìm nén cảm giác khó chịu trong người.
Co ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Hạ Lâm Tuyết.
Quá khứ của cô và anh ấy tôi không có quyền lấy ra tranh cãi.
Ai cũng có quá khứ, đều là chuyện đã qua.
Hiện tại tôi là vợ hợp pháp của anh ấy.
Tôi không cần phải biết trước đó anh ấy đã yêu bao nhiêu người phụ nữ, tôi chỉ cần biết hiện tại anh ấy yêu tôi, chỉ mình tôi là được.
Vậy nên một người thuộc quá khứ như cô không thể làm ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại của vợ chồng tôi được.
Chỉ có bản thân Lý Mộng Nghiên biết được cô đã can đảm như thế nào mà ở trong hoàn cảnh hiện tại đối đáp lại Hạ Lâm Tuyết.
Cô cũng biết thật ra trong lòng cô đang mâu thuẫn như thế nào, không hoàn toàn cảm thấy những lời cô vừa nói ra là thật lòng.
Cô cũng đang giao động, mơ màng về tình cảm của hai người.