Lý Mộng Nghiên cô gắng kéo lên mí mặt nặng trĩu của mình.
Đập vào mắt là trần nhà trắng tinh.
Một mùi thuốc sát trùng nồng nặc truyền vào mũi.
Đây là cô đã được cứu rồi phải không.
Khẽ cử động cơ thể thì cơn đau ập đến, toàn thân đều rã rời.
Cơn đau dưới bụng truyền đến làm cô phải nhăn mặt lại, hít sâu vài cái.
Quý Thừa An thấy cô tỉnh dậy thì kích động đứng bật dậy: Em tỉnh rồi.
Đừng cử động, muốn gì thì nói với anh.
Em có khát không, anh lấy nước cho em nhé.
Mọi người nghe thấy tiếng cũng lật đật đi nhanh về phía giường cô.
Mẹ Lý lại không cầm được nước mắt.
Lý Mộng Nghiên nghe được tiếng nói của anh, theo bản năng nhìn sang anh, chỉ tầm 2 giây, cô nhắm mắt lại quay đầu qua hướng khác.
Cô biết trong truyện này anh không có lỗi, nhưng mọi nguồn cơn mọi chuyện đều từ anh mà ra.
Những chuyện cô vừa trải qua, không thể không tức giận, cũng có kiềm chế được lửa giận.
Cô choàng mở mắt, con đau từ dưới truyền đến nhắc nhở chuyện quan trọng cô mới nhớ ra.
Nhẫn nhịn cơn đau nhức, cô muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng không được, đữ thử vài lần anh vẫn không có ý định buông tay.
Cô dùng tay còn lại đặt nhẹ lên bụng, nhìn sang mẹ Lý.
Thanh âm khàn khàn, yếu ớt: Mẹ ơi, bé con, bác sĩ bảo con của con sao rồi.
Mẹ ơi bụng con đau quá, bé con cuat con không có bị sao phải không mẹ.
Mẹ Lý kìm nén đau khổ trong lòng, tay tay xoa nhẹ đầu cô, thấp giọng an ủi:
Bé cưng của mẹ, chỉ cần con trở về được là tốt rồi.
Mọi chuyện đều qua rồi nhé.
Các con vẫn còn trẻ, sau này vẫn có thể có những bé cưng khác.
Con đừng suy nghĩ gì cả.
Lòng bà đau thắt lại, bà biết giờ bà không thể tỏ ra quá đau khổ.
Bà cần làm chỗ dựa cho con gái.
Con gái bà hiện tại có lẽ đang rất đau đớn.
Đau cả thể xác lần tinh thần.
Cô nhắm chặt mắt lại, ngực phập phồng thở dốc, kìm nén lại cảm giác uất ức, tủi thân, cố để bản thân không bộc phát giận dữ trong đầu.
Quý Thừa An vẫn nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn cô không dời.
Từ lúc cô tỉnh dậy, ngoài hai giây đó, cô chưa từng nhìn anh thêm.
Anh biết hiện tại cô không thể tha thứ cho anh, nỗi đau cô trải qua quá lớn.
Đứa con của anh và cô vừa xuất hiện, chưa được cảm nhận giay phút hạnh phúc vì làm cha làm mẹ nào, đứa bé đã phải bỏ mạng.
Cô đau khổ, anh cũng đau khổ không kém hơn.
Lại thêm cảm giác tự trách.
Căn phòng lần nữa rơi vào khoảng nặng bí bách.
Cô vẫn còn rất yếu, cần phải được nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh cũng không thể có quá nhiều người.
Quỳ Thừa An quay qua dặn dò mọi người, muốn mọi người quay về nghỉ ngơi.
Mộng Nghiên có con chăm sóc là được rồi, hôm nay mọi người đều đã mệt mỏi, quay về nghỉ ngơi sớm đi.
Mộng Nghiên bị thương, anh là chồng nên ở lại chăm sóc là đương nhiên, mọi người cũng không tranh giành ở lại nữa.
Lý Mộng Nghiên yếu ớt gọi mẹ Lý:Mẹ ở lại với con nhé.
Quý Thừa An muốn ở lại chăm sóc cô:Ba mẹ cũng mệt mỏi rồi, hôm nay để anh ở lại chăm sóc em.
Mẹ về nghỉ ngơi rồi mai lại đến thăm em được không.
Lý Mộng Nghiên không để ý đến anh, coi như không nghe thấy anh nói.
Vẫn làm nũng muốn mẹ Lý ở lại với cô.
Nhiều ngày rồi con chưa gặp mẹ.
Hôm nay mẹ ở lại với con nhé.
Con có nhiều chuyện muốn tâm sự với mẹ lắm.
Mẹ Lý mềm lòng, không chống đỡ được mỗi khi con gái làm nũng.
Vậy Thừa An con cũng về nghỉ ngơi đi, mẹ ở lại chăm sóc Mộng Nghiên.
Mẹ là phụ nữ, cũng biết chăm sóc người khác hơn.
Con yên tâm về nghỉ ngơi đi.
Quý Thừa An biết cô vẫn còn đang tức giận, không muốn nhìn thấy anh.
Không bằng lòng nhưng vẫn đứng dậy ra về.
Trước khi về lại tiến đến gần cô, tay vuốt ve nhẹ nhàng trên má cô:Đừng suy nghĩ gì nhiều, sáng mai anh sẽ đến sớm với em.
Lý Mộng Nghiên vẫn ngó lơ anh, nhìn đi hướng khác không trả lời lại.
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng bệnh đi về.
Phòng bệnh khôi phục lại sự im lặng.