Lên kế hoạch xong bọn chúng vẫn chưa tới nơi, Quý Thừa An nhàm chán, lại có chút nhớ Lý Mộng Nghiên.
Anh lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của cô, biết cô sẽ không nghe máy của anh, nhưng anh vẫn muốn gọi, rất muốn nghe giọng nói của cô.
Một hàng 'tút' dài vang lên, như Quý Thừa An dự kiến, cô không muốn nghe máy.
Anh vẫn áp điện thoại bên tai, nghe từng tiếng 'tut' qua đi.
Anh cũng không có hi vọng rằng cô sẽ nghe cuộc gọi này, điện thoại vẫn đang kêu, còn anh thì đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra toàn thành phố.
Rồi, tiếng 'tút' kết thúc, anh hạ tay cầm điện thoại xuống, không ngạc nhiện vì cô không nghe máy.
Đưa màn hình điện thoại đến trước mặt, lại nhìn thấy trên màn hình, đồng hồ đang đếm giây, cô nghe điện thoại của anh, điều này làm anh không ngờ đến.
Tâm trạng có chút kích động, anh đưa điện thoại lên tai, bên kia không truyền đến tiếng động nào.
Anh lắng tai nghe một lúc vẫn không thấy động tĩnh
Mộng Nghiên.
Anh hơi khàn giọng gọi một tiếng.
Nín thở từng giây chờ bên kia trả lời.
Một khoảng im lặng vài giây qua đi, bên kia mới có tiếng nói lại:Ừm.
Anh vui vẻ, mắt vẫn đang nhìn từng ánh đèn phía xa:Không có việc gì, chỉ là muốn nghe giọng của em thôi.
Anh đã nghe rồi đó, tôi cúp máy đây.
Khoan đã.
Anh gấp gáp gọi cô lại, chỉ là một đêm không về nhà, anh lại nhớ cô da diết.
Không kiềm chế được mà gọi cho cô, muốn nghe giọng của cô.
Không biết liệu nay có phải ngày đặc biệt không, cô lại chấp nhận cuộc gọi của anh.
Nghe được giọng của cô, anh sẽ thấy yên tâm, dù giọng cô hời hợt, không mang theo tình cảm gì, nhưng anh vẫn thấy mãn nguyện.
Còn chuyện gì nữa sao.
Cô vốn không muốn nói chuyện với anh bằng giọng điệu lạnh lẽo như vậy.
Nhưng trong lòng như có cảm giác hờn dỗi, câu nói ra lại như tỏ ra xa cách với anh.
Chỉ là rất nhớ em thôi.
Giống như một năm vừa rồi.
Dù anh ở ngay căn hộ bên cạnh em, nhưng không lúc nào không nhớ em.
Muốn gọi điện cho em như lúc này, chỉ để nói với em rằng anh rất nhớ em.
Bây giờ thì đã có thể nói được rồi.
Quý Thừa An hít sâu một hơi, trong lòng khẩn trương:Em có nhớ anh chút nào không.
Hỏi xong câu đó, không gian lại chìm vào một khoảng tĩnh lặng, anh kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
Nhìn điện thoại, số giây trên màn hình vẫn tiếp tục đếm, cô không tức giận dập điện thoại của anh, cô vẫn còn đang suy nghĩ.
Quý Thừa An biết cô đang đấu tranh, không giục cô trả lời mà vẫn kiên nhẫn đợi.
Một chút.
Quý Thừa An nhắm mắt, thở hắt ra một hơi, một năm này chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như hiện tại.
Tôi dập máy đây.
Không đợi Quý Thừa An trả lời lại, cô đã vội tắt máy.
Cô có nhớ anh, không phải một chút, mà là vô cùng vô cùng nhớ, nhưng lại khó để thừa nhận.
Lý Mộng Nghiêm cảm thấy bản thân thật thất bại.
Sự mạnh mẽ tích cóp trong một năm, nhưng khi anh đứng trước mặt, bản thân chỉ toàn là uỷ khuất.
Đứng trước mặt anh, tình cảm của cô không thể chôn giấu đi đâu được.
Cô không thể không thừa nhận, bản thân còn rất yêu anh.
Dù quá khứ có tàn nhẫn với hai người, nhưng tình yêu không hề vơi bớt.
Đứng trước mặt nhau, bọn họ vẫn không thể vứt bỏ đi đoạn tình cảm này.
Quý Thừa An nghe xong cuộc điện thoại, anh quyết định phải giải quyết vụ này nhanh gọn, không để lại bất kì nguy cơ nào.
Vụ này xong xuôi, anh sẽ về dinh chặt lấy Lý Mộng Nghiên, cứ mặt dày bám lấy cô rồi cô cũng sẽ mềm lòng mà về nhà với anh thôi.