Ngôn Tuấn Hàn liền chột dạ nhưng sau đó cũng nói ra
“Ta biết hắn trong một lần trốn khỏi cung ra ngoài chơi, Kỳ Nam hắn rất tốt mặc dù ma giáo làm nhiều chuyện ác nhưng hắn ngược lại rất tốt, bọn ta kết nghĩa huynh đệ”
Ngôn Tuấn Vỹ cũng gật đầu, hắn đương nhiên hiểu có nhiều chuyện vẫn là nên để Ngôn Tuấn Hàn tự quyết định
“Vậy chuyện của Phùng gia là do đệ sai Tôn Tình đi làm”
Ngôn Tuấn Hàn sững sờ một lát, Ngôn Tuấn Vỹ đó giờ chưa quan tâm những chuyện này tại sao hôm nay lại hỏi đến
“Cả chuyện của Tại gia cũng là đệ làm”
Ngôn Tuấn Hàn liền giải thích
“Hoàng huynh ta thừa nhận chuyện của Phùng gia là ta sai Tôn Tình làm nhưng chuyện hại Tại gia ta không làm, là phụ hoàng người cho người làm”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài sau đó nói tiếp
“Phụ hoàng vì lo sợ Tại tể tướng làm phản hơn nữa Phùng đại nhân hắn thật sự đã biết quá nhiều chuyện không thể để sống được”
“Nhưng đệ biết Phùng Kiều Ngọc là người trong lòng Chính Hiên mà đúng không, đệ có từng nghĩ bây giờ Chính Hiên đối xử tốt với đệ đột nhiên chấp nhận đệ là ý muốn trả thù hay không”
Ngôn Tuấn Vỹ nói
“Ta đương nhiên biết cũng đã từng nghĩ đến nếu thật sự Chính Hiên hắn muốn trả thù ta chấp nhận, nhưng ta tin Chính Hiên hắn không làm như vậy”
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài, tham vọng của Tại Chính Hiên hắn đương nhiên biết làm huynh đệ lâu như vậy làm sao nhìn không ra hơn nữa Hàn nhi lại hại chết nữ nhân trong lòng hắn bây giờ hắn đột nhiên tốt với Hàn nhi, nếu là kẻ ngốc cũng nhìn ra Tại Chính Hiên đang muốn trả thù, chỉ có hoàng đệ hắn ngu ngốc mà vẫn tin
“Hoàng huynh ta sẽ bù đắp lại cho hắn, ta… hai người là bằng hữu tốt huynh nghi ngờ hắn lợi dụng để muốn làm phản sao”
Ngôn Tuấn Vỹ rất muốn nói có, nhưng nhìn Ngôn Tuấn Hàn bây giờ hắn lại không dám nói ra
“Được rồi Hàn nhi tốt nhất vẫn là nên cẩn thận”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu sau đó quay về hoàng cung, gần đây hắn quan sát thấy tiểu cô nương Tôn Tình như đang có tâm sự trong lòng, đúng là cô nương lớn rồi quản không nỗi nữa mà
Gần đây trời đã vào đông, chiến sự ở biên giới thế nhưng lại kéo dài hơn nửa năm, bọn người Tây quốc quả thật dai như đĩa bọn chúng kiến quyết phải chiếm được biên giới của Bình Thiên quốc, đã hơn nửa năm Ngôn Chính Hàn không gặp lại Tại Chính Hiên rồi
“Hoàng thượng, Lý công công ngài ấy trở lại rồi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, Lý công công theo hầu phụ hoàng hắn sau khi ở hoàng lăng để tang người liền trở về bên cạnh hắn tiếp tục hầu hạ tân đế, gần đây trong triều nổi lên nhiều lời đồn cho rằng Phan đại tướng quân đang muốn làm phản vì con gái là hoàng hậu nhưng bị hoàng thượng ghẻ lạnh
Ngôn Tuấn Hàn cũng mặc kệ không để ý, bây giờ y là đang lo cho Tại Chính Hiên ở biên cương có bình an hay không
“Tôn Tình, Tồng Kỳ Nam đã đưa đồ đến chưa”
Nửa năm nay vì bận rộn chính sự y không có thời gian cùng Tống Kỳ Nam cùng hai người kia uống rượu như lúc trước nữa
“Bẩm hoàng thượng, Tống giáo chủ nói sẽ đích thân mang đến vì dược này khó điều chế cho nên mất khá nhiều thời gian”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, y cũng không gấp dù gì Tại Chính Hiên vẫn chưa trở về
Hôm nay là mùng một Ngôn Tuấn Hàn lại đến chỗ hoàng hậu
Phan Mạch vẫn như trước vẫn chuẩn bị thức ăn cho y
“Tiểu Hàn ngươi đến rồi”
“Phan Mạch tỷ lần nào cũng vất vả như vậy”
“Ta không vất vả, à đệ đã nhìn qua các phi tử mới vào chưa”
Sau khi Tại Chính Hiên xuất chinh một thời gian bá quan văn võ đóc thúc y mau chóng tuyển tủ để vị trí phi tử trong cung không trống trãi cũng như để mau chóng có con nối dỗi, y đành mắt nhắm mắt mở mà đồng ý mà thôi
“Ta chưa nhìn qua nhưng cũng không có hứng thú nhìn qua, Phan Mạch tỷ cứ sắp xếp cho họ thật tốt, cũng là ta làm lỡ đời của họ”
Phan Mạch gật đầu nàng đương nhiên hiểu được lời này
“À gần đây bọn họ có nhiều tin đồ về phụ thân tỷ, yên tâm đi ta nhất định không nghe bọn họ, Phan đại tướng quân hắn là một người trung thành ta tin”
Phan Mạch vốn không muốn nói đến chuyện này nhưng Ngôn Tuấn Hàn nhắc đến nàng nghe vậy cũng yên lòng, vốn dĩ thân làm hoàng hậu phụ thân nàng chắc chắn sẽ bị những kẻ ghét ngài đặt điều nói xấu nhưng nàng tin Ngôn Tuấn Hàn là một minh quân sẽ không tin theo loạn thần tặc tử
“Tiểu Hàn gần đây ta thấy Tôn Tình dường như là đang để tấm đến ai thì phải”
Nghe Phan Mạch nói vậy y cũng để ý thấy tiểu cô nương này gần đây rất là hai tự mỉm cười, còn có bên cạnh tiểu cô nương này lại xuất hiện một cây trâm ngọc, y dò hỏi thì thì tiểu cô nương liền đỏ mặt
“Lớn rồi không quản được nữa”
Nghe Ngôn Tuấn Hàn nói, Phan Mạch phì cười, nghe cứ như là phụ thân đang nói con gái mình vậy
Bốn tháng sau gốt cuộc thì trận chiến với Tây quốc cũng thắng lợi, Tại Chính Hiên chiến thắng trở về
Ngôn Tuấn Hàn trên triều nghe báo về liền vui mừng, gốt cuộc hắn cũng trở về rồi lần này lập công lớn như vậy y thật mừng cho hắn
Đêm hôm đó, Tống Kỳ Nam liền xuất hiện cầm theo một cái hợp, Tống Kỳ Nam tốn mười tháng để tìm đủ nguyên liệu quý giá mà chế ra với số lượng có hạn, liền mang đến Bình Thiên quốc đưa cho Ngôn Tuấn Hàn
“Đa tạ ngươi Kỳ Nam”
“Ta với ngươi cần gì đa tạ chỉ là Tuấn Hàn ta muốn hỏi một câu, vì hắn đáng không”
Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười
“Đáng, rất đáng, dù gì cũng là lỗi của ta ta bù đắp lại cho hắn”
Tống Kỳ Nam nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau khi căn dặn vài thứ về đan dược này sau đó rời đi còn bỏ lại một câu
“Lần sau quay lại chúng ta cùng nhau uống rượu”
Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười, nhất định rồi, lần sau sẽ không sai không về chỉ tiết là không có lần sau mà thôi
Ngày Tại Chính Hiên trở về kinh thành, Ngôn Tuấn Hàn dẫn theo bá quan văn võ ra nghênh đón hắn trở về
Ai ai cũng biết chắc chắn vị tướng quân trẻ tuổi này rất tài giỏi cho nên mới được hoàng thượng đặc biệt xem trọng như vậy nhưng một số kẻ thì khinh bỉ, leo lên long sàn của hoàng đế sau đó liền làm tướng quân thật là sỉ nhục không hơn không kém cho người làm quân.