Lúc này Tôn Tình liền vào trong nhìn thấy một màn này liền lập tức lui ra, Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên liền đỏ mặt
Nhìn Tôn Tình ra ngoài thất thần Viên Trình Nam liền hỏi
“Này ngươi đi báo cáo với điện hạ sao lại thất thần đi ra, bộ có gì sao”
Tôn Tình nhớ lại lúc nãy thấy điện hạ và Tại thị vệ ôm nhau chuẩn bị hôn thì liền lập tức đỏ mặt
Viên Trình Nam nhìn thái độ của Tôn Tình liền hiểu
“Xem ra có người vào không đúng lúc rồi”
Đoàn người tiếp tục lên đường đến Lam Ninh trấn, trấn này tuy nhỏ nhưng lại vô cùng náo nhiệt không thua kém bất cứ nơi nào, Tôn Tình chọn được một khách điếm liền cho xe ngựa dừng lại
Tại Chính Hiên đỡ Ngôn Tuấn Hàn xuống khỏi xe ngựa
Tôn Tình bước vào trước căn dặn ông chủ nơi này sau đó đặt một lượng lớn ngân phiếu lên bàn, ông chủ nhìn thấy liền biết bản thân phát tài rồi liền nhanh chóng sai người sắp xếp phòng
Chu Đình vẫn đang rất hâm mộ Tôn Tình, làm thuộc hạ của Ngôn Tuấn Hàn có nhiều ngân phiếu như vậy sao, nhưng Tôn Tình liền mỉm cười nói
“Chu công tử người đừng đánh chủ ý này nữa a, lần trước ta nói qua rồi ngân phiếu này là của công tử nhà ta không phải của ta ngày đừng mơ nữa”
Sau khi phòng được sắp xếp xong ai nấy đều làm việc của mình, Phan Mạch đi sắp xếp thị vệ bảo vệ xung quanh khách điếm, Tôn Tình và Viên Trình Nam và Kim Hoa An áp giải tên thích khách duy nhất còn sống đến chỗ của Ngôn Tuấn Hàn
Tại Chính Hiên cũng rời đi gặp Dinh Lâm
“Điện hạ đây là tên thích khách duy nhất còn sống”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu nhìn tên thích khách đang trừng mắt nhìn mình mà mỉm cười
“Thả hắb đi”
Tôn Tình tròn mắt
“Điện hạ…”
“Không nói nhiều thả hắn đi”
Tôn Tình mặc dù không hiểu điện hạ đang tính toán gì nhưng vẫn vân lệnh mà làm, thích khách được thả ra nhưng lại không đi
“Đứng đó làm gì ta thả ngươi may đi nếu không ta đổi ý thì ngươi khó mà sống được”
Thích khách liền cười
“Ta vốn nghe qua danh của thái tử điện hạ, người làm sao dễ dàng thả ta đi như vậy, hơn nữa ta trở dù gì cũng là con đường chết chả có gì khác nhau cả”
Ngôn Tuấn Hàn cười, tên thích khách này cũng không phải ngu ngốc lắm
“Ta tha mạng cho ngươi cũng là ý muốn ngươi rời đi nếu ngươi không muốn đi liền cứ ở lại đây khi nào muốn đi liền đi”
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên có suy tính của mình, không đơn giản giữ lại một tên thích như vậy vì hắn nhận ra tên thích khách này kẻ này không ai khác là người sau này xuất hiện bên cạnh Tại Chính Hiên giúp hắn thắng trận là một người có tài, giết đi thật phí
Tôn Tình khó hiểu nhìn điện hạ
“Ơn tha mạng của thái tử điện hạ ta nhất định sẽ báo đáp”
“Không cần ngươi báo đáp chỉ cần ngươi sau này dốc lòng vì Bình Thiên quốc mà thôi, ngươi là kẻ có tài e rằng biết nên theo ai”
Tên thích khách gật đầu hiểu rõ, Ngôn Tuấn Hàn lệnh Kim Hoa An và Viên Trình Nam đưa tên thích khách ra ngoài
“Điện hạ người tha mạng cho hắn sao”
“Tôn Tình chúng ta phải biết xem trọng người có tài hơn nữa tương lai hắn chắc chắn sẽ làm được nhiều việc có ích xem như giữ lại cho hắn một mạng”
Tôn Tình gật đầu, quả là điện hạ nhìn xa trong rộng, nàng vẫn còn nhỏ vẫn không thể hiểu được
Buổi tối Tôn Tình vẫn ở ngoài cửa canh giữ, Tại Chính Hiên sau khi gặp Dinh Lâm cũng trở về nhìn thấy Tôn Tình đang đứng liền lên tiếng
“Tôn cô nương cả ngày đã bảo vệ điện hạ cũng nên nghỉ ngơi, ở đây cứ giao cho ta”
Tôn Tình đương nhiên nhanh chóng đồng ý, nàng muốn mau chóng trở về cùng Phan Mạch nói chuyện a, Phan Mạch có rất nhiều chuyện kể cho nàng nghe như một người tỷ tỷ vậy, hơn nữa nàng phải thương lượng với Phan Mạch về việc điện hạ căn dặn những ngày sắp tới
Ngôn Tuấn Hàn lúc này đang đọc sách liền thấy trước cửa có bóng người nhìn liền nhận ra là Tại Chính Hiên, y liền lên tiếng
“Vào đi”
Tại Chính Hiên liền đẩy cửa vào bênh trong
“Vẫn còn sớm ngươi có muốn ra ngoài dạo không”
Tại Chính Hiên hỏi, Ngôn Tuấn Hàn nghĩ nghĩ sau đó liền gật đầu, nghe nói Lam Ninh trấn buổi tối cũng rất náo nhiệt
Hắn và y cứ thế liền cùng nhau ra bên ngoài, bên ngoài trấn người người tấp nập cho dù là ban đêm cũng không thua kém, nghe nói Lam Ninh trấn có một ngôi đền, nơi đây nghe nói chỉ cần những người nào có tâm nguyện đều sẽ thành cả cho nên người đến Lam Ninh trấn chủ yếu đều muốn đến đây cầu nguyện cho nên Lam Ninh trấn trở nên tấp nập cũng là vì vậy
Hai người đi cùng nhau nhưng lại im lặng không nói lời gì, cứ có cảm giác như cả hai vẫn có một bức tường ngăn cản vậy, Tại Chính Hiên đương nhiên không muốn không khi như vậy liền lên tiếng
“Ta nghe nói ở Lam Ninh trấn có một ngôi đền, nghe nói ở đây chỉ cần thành tâm cầu gì đều được”
“Vậy sao, nhưng ta cho rằng điều ta cầu lại không được”
Tại Chính Hiên nhìn y, cứ có cảm giác đây không phải là Ngôn Tuấn Hàn thì phải, một thiếu niên mười bảy mười tám nhưng hắn cứ cảm thấy tâm tư của y quá nhiều, hoàn toàn không giống năm đó một chút nào
“Vậy người có muốn đi hay không”
“Đi, chúng ta cùng đi”
Vừa bước vào bên trong Ngôn Tuấn Hàn liền muốn cười thành tiến, xem ra đây lại là cái trò gì đó của ma giáo rồi đây, nhìn xem cái pho tượng kia thần thánh chỗ nào nhìn điểm nào cũng thấy giống Tống Kỳ Nam không sai lệch
Xem ra Tống Kỳ Nam thật sự cũng rất thích mấy trò này thì phải
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn cười liền tò mò, y sao lại cười như vậy
“Xem ra thật sự không có thần phật gì rồi, chúng ta vẫn là nên rời đi thôi”
Ngôn Tuấn Hàn nghĩ liền đoán ra lí do Lam Ninh trấn tấp nập người như vậy không phải là vì nơi đây có ngôi đền này mà vì vốn dĩ đây là nơi ma giáo hoạt động, để buôn bán cho nên nó lại đông đúc, chắc chắn tin tức y đến đây sẽ truyền đến tay Tống Kỳ Nam mà thôi, nhưng ở lại đây càng có thể an toàn, phạm vi của ma giáo ít người dám gây sự
Tại Chính Hiên mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn theo Ngôn Tuấn Hàn rời khỏi chỗ này
“Lúc nhỏ người thích ăn kẹo hồ lô nhất, phía trước có kẹo hồ lô người có muốn ăn không Hàn nhi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, xem ra là hắn vẫn còn nhớ, Tại Chính Hiên liền đi đến phía trước mua kẹo hồ lô đến, Ngôn Tuấn Hàn liền cầm lấy kẹo hồ lô, đã lâu như vậy y không đụng vào những thứ có vị ngọt như kẹo hồ lô
Ngôn Tuấn Hàn hài lòng mà cầm lấy kẹo hồ lô cắn một miêng, Tại Chính Hiên nhìn thấy nét của y liền mỉm cười
Đúng lúc này hai người liền thấy Chu Đình bước ra từ một tửu lâu
“Tuấn Hàn ngươi cũng ra ngoài a”
“Ngươi lại đi mua rượu, khách điếm không có sao”
Chu Đình cười cười
“Thật ra không phải chỉ là ở Lam Ninh trấn thì tửu lầu phía trước là có rượu ngon a, giống với loại rượu Kỳ Nam đen đến mấy lần trước”.