Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu


“Lời ta nói là thật, thái tử phi người ở lại chăm sóc thái tử đi”
Phan Mạch nhìn nàng không có biểu hiện gì nói dối cả
“Nhưng ta quen ở chiến trường, không giỏi mấy việc chăm sóc người khác”
“Vậy thì mặc kệ a, thái tử không chết được đâu đừng lo, hay là ta và người ăn bánh uống trà đi dù gì thái tử cũng say mà người thì cũng không muốn động phòng”
Phan Mạch nghe vậy liền đồng ý
Cả hai người cùng ăn cùng trò chuyện, Phan Mạch lúc này cũng hiểu ra được một vài điều về Ngôn Tuấn Hàn, nàng nhìn y mỉm cười như đang nhìn một đệ đệ vậy ngược lại nàng thấy Tôn Tình rất đáng yêu
Sáng hôm sau trời vừa sáng bên ngoài truyền đến tiếng của hoàng hậu Tôn Tình lập tức gọi cả Ngôn Tuấn Hàn và Phan Mạch dậy, hai người còn ngơ ngác, nghe tiếng hoàng hậu lập tức hiểu ra cả hai luống cuống, hoàng hậu chắc chắn đến xem bọn họ đã động phòng chưa nếu biết bọn họ chưa động phòng e là có chuyện mất
Phan Mạch nhanh chóng cởi y phục leo lên giường, Ngôn Tuấn Hàn vẫn là y phục rắc rối chưa cởi xong thấy vậy Tôn Tình và Phan Mạch đành phải giúp đỡ xé ra cho lẹ
Hoàng hậu mở cửa bước vào, Tôn Tình liền trốn lên trần nhà, nàng thở phào nhẹ nhõm
Hoàng hậu nhìn hai ngươi trên giường lập tức mỉm cười vừa y mặc dù nàng hiểu rõ hoàng nhi của mình đã thiệc thòi rồi
Hoàng hậu không nói gì mà rời đi chỉ cho người mang đến ngọc lưu ly quý giá thưởng cho Phan Mạch
Ba người trong phòng liền thở phào
“ Phan cô nương ta ….


Ngôn Tuấn Hàn nhìn qua Phan Mạch
“Không sao ta hiểu được mà, ngài không cần lo lắng”
“Ta thật sự có lỗi”
“Không sao nếu sau này có một ân huệ xin ngài hãy cho ta được cống hiến tài năng của mình ở ngoài xa trường”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
Mọi chuyện như vậy cứ thế mà bình yên trôi qua, mùa xuân đến hoàng thượng sức khoẻ ngày một yếu, không biết còn có thể đến chừng nào, ngược lại Ngôn Tuấn Hàn cũng bận rộn xử lí triều chính thay phụ hoàng y
“Tôn Tình”
“Thái tử cho gọi ta”
“Có tin tức gì không”
“Thuộc hạ đã điều tra quả thật có một nhóm sát thủ đang âm thầm giết rất nhiều mệnh quan triều đình nhưng bọn chúng đều là một bọn tham ô đáng chết”
“Nhưng chuyện này không thể cứ như vậy, dù gì cũng là mệnh quan triều đình, ngươi đi điều tra xem là ai, còn nữa cho gọi Tại thị về vào đây”
Tôn Tinh tuân lệnh
“Tại thị vệ, thái tử điện hạ gọi ngươi vào”
Tại Chính Hiên gật đầu sau đó đi vào
“Thuộc hạ tham kiến thái tử”
“Đứng dậy đi”
“ Việc Tại tể tướng bị người đổ oan ta đang cho người điều tra tại thị về ngươi gần đây chắc có nghe được việc những quan lại từng làm chứng cha ngươi hối lộ đều đã bị giết chết đúng chứ”
Tại Chính Hiên im lặng một lát
“Thuộc hạ có nghe đến”
“Ta không biết phải như thế nào để giải oan cho phụ thân ngươi khi bọn chúng gần như chết hết rồi, Tại Chính Hiên ta biết ngươi có ý muốn ra xa trường giết giặc, vài hôm nửa trên triều ta sẽ cầu xin phụ hoàng cho ngươi trở lại doanh trại, ở cái đông cung này chỉ uổng phí tài năng của ngươi”
Tại Chính Hiên bất ngờ nhìn chầm chầm Ngôn Tuấn Hàn, chỉ thấy trong mắt y đang nhìn về xa xăm
“Thuộc hạ cảm tạ thái tử”
“Được rồi lui ra đi”
Lúc này Phan Mạch liền đi vào trong nhìn thấy Tại Chính Hiên cũng mỉm cười một cái, nàng biết Tại Chính Hiên lúc ở doanh trại trước đó có gặp qua người này phụ thân nàng cũng nói hắn là một người có tài sẽ phò tá tốt thái tử
Tại Chính Hiên đi ra, Phan Mạch liền thuận tay đóng cửa
“Tiểu Hàn a ngươi sao vậy gặp Tại thị về liền trở thành bộ mặt lạnh tanh vậy”
Phan Mạch bước đến
“Suỵt nhỏ tiếng một chút người muốn người khác nghe được sao”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu từ ngày hôm đó y và Phan Mạch cứ như vậy gọi nhau tỷ đệ, Phan Mạch thật sự rất hiểu chuyện không những vậy còn dạy cho y rất nhiều thứ kể cho y nghe nhiều chuyện ở chiến trường
“Yên tâm ta đóng cửa rồi, bên ngoài cũng không có ai, Tiểu Hàn nói ta biết có phải người thích Tại Chính Hiên không”
Ngôn Tuấn Hàn liền có chút ão não, y thích hắn như vậy ngay cả một người như Phan Mạch còn nhận ra tại sao Tại Chính Hiên đến cho cùng là vì cái gì
“Thật vậy sao”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu sau đó tiếp lời
“Nhưng hắn đã sớm có người thích, là Phùng Kiều Ngọc, nếu năm đó không xảy ra biến cố thì hai người bọn họ đã thành thân rồi”
Phan Mạch gật đầu, Phùng Kiều Ngọc nàng từng gặp qua vị Phùng tiểu thơ này, rất xinh đẹp khả ai, nghe bảo cầm kỳ thi hoạ đều giỏi phải nói là một mỹ nhân ai cũng muốn cưới về
“Thật tiếc a, Tiểu Hàn ngươi đừng buồn nữa, ngày mai phải đi săn với hoàng đế, ta cũng rất muốn săn nhưng bây giờ thân phận đã là thái tử phi e rằng không được a”
Nhìn Phan Mạch ánh mắt cầu mong Ngôn Tuấn Hàn liền hiểu ra
“Được rồi ngày mai ta sẽ đánh tiếng với phụ hoàng mẫu hậu để ngưởi cùng ta đi săn được chưa”
Phan Mạch liền mỉm cười, còn gì bằng
Bình Thiên quốc có một tục lệ cứ vừa qua mùa xuân liền có đại hội săn bắn, tất cả hoàng thân quốc thích nếu không phải có chuyện thì bắt buột phải tham gia, đương nhiên là một thái tử năm nào Ngôn Tuấn Hàn cũng tham gia cả và nói thế nào đi nữa y vẫn không săn lại Ngôn Tuấn Vỹ được, ca ca hắn rất giỏi bắn cung
Ngày hôm sau tại bãi săn bắt Phan Mạch đi bên cạng Ngôn Tuấn Hàn ai cũng khen ngợi vị thái tử phi này thật xứng đôi với thái tử
Tại Chính Hiên vẫn vậy làm thị vệ theo bên cạnh Ngôn Tuấn Hàn
Hoàng đế vì long thể bất an, cho nên mọi việc đều giao lại cho Ngôn Tuấn Hàn làm chủ, hoàng hậu vì lo cho người nên cũng không xuất hiện
Ngoài các vị hoàng tử vương gia ra còn có xuất hiện thêm một vài phi tử của hoàng đế cùng với thiếp thất của thái tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui