“Tin tức kinh thành truyền đến, vương gia trở thành tân thái tử, mười ngày sau làm lễ sắc phong”
Tại Chính Hiên nói, Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền vui mừng, ca ca có thể trở thành thái tử y cũng an lòng rồi, chỉ là Ngôn Đình Anh sẽ không chịu an phận khi vị trí thái tử lần nữa vượt khỏi tay hắn
“Kinh thành còn có tin tức gì nữa không?”
“Hoàng thượng lập người làm vương gia, đợi người bình an trở về lập tức ban vương phủ”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, như vậy cũng được nhưng y lại chưa có ý muốn quay trở về kinh thành, y có dự tính sau khi chuyện này kết thúc y liền tạo ra một cái chết giả, sau đó ở phía sau âm thầm giúp cho ca ca thuận lợi đăng cơ, điều này y vẫn chưa nói với ai nhưng Tại Chính Hiên ở bên cạnh lại nhìn ra được, Ngôn Tuấn Hàn dường như đang có suy tính gì đó
“Ngươi không định trở về kinh thành sao”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười
“Cũng có thể, trận này đánh với đám người Địch quốc và tri phủ Nam Thành không biết có toàn mạng hay không, huống hồ về kinh thành chứ”
Kế hoạch ban đầu vốn dĩ Ngôn Tuấn Hàn chỉ muốn thu thập bằng chứng tham ô hối lộ của tri phủ Nam Thành, nhưng sau khi biết được có Địch quốc ở phía sau, cộng thêm việc Ngôn Đình Anh nuôi binh thì y liền muốn liều một lần duyệt sạch cả bọn, mặc dù bên người y dẫn theo không có bao nhiêu để đổi chọi với binh lính nhiều như vậy chả khác gì liều mạng, nhưng liều mạng một chút cũng có thể giúp cho Bình Thiên quốc bình an, y vẫn sẽ làm
“Trận này an tâm chúng ta sẽ thăng, huynh trưởng của ta hắn không cùng bọn tri phủ cấu kết, hắn bị người làm bị thương cho nên thời gian này luôn không có tung tích”
Ngôn Tuấn Hàn bất ngờ, nhưng nghĩ lại quân doanh biên cương vô cùng trọng yếu, mặc dù Tại Chính Điền chỉ là một phó tướng nhưng phó tướng cũng vô cùng quan trọng, bây giờ phó tướng bị thương truyền tin ra ngoài sẽ khiến cho những nước có mưu đồ lợi dụng cơ hội này đánh vào biên cương
“Ca ca của ngươi vẫn ổn chứ”
“Thương tích không nặng, theo ta biết là do đám người tri phủ không mua chuộc được hắn cho nên liền ra tay hãm hại”
Đối với cách làm này Ngôn Tuấn Hàn không còn lạ lẫm, một kẻ mưu mô như tri phủ Nam Thành và Ngôn Đình Anh nếu như đã không có được liền ám hại
“Chúng ta phải nhanh chóng thu thập tin tức, e rằng yến tiệc ngày kia đành phải đi thôi, đợi Tống Kỳ Nam trở về chúng ta liền bàn tính một chút”
Tại Chính Hiên gật đầu
Hai người cùng nhau dùng bữa, Tại Chính Hiên vẫn quyết định đêm nay ở bên ngoài canh giữ cho Ngôn Tuấn Hàn
Không biết như thế nào Ngôn Tuấn Hàn lại có một suy nghĩ, muốn để Tại Chính Hiên ở lại trong phòng, hơn hết còn để hắn ở bên mình mà nghỉ ngơi
Thật ra ngày đó trên xe ngựa thật y đã ngủ rất ngon, đã lâu như vậy mà không gặp phải ác mộng, vô cùng bình yên, mấy ngày nay liên tiếp nằm mộng y có chút mệt mỏi khi giật mình tỉnh lại
“Đã không còn sớm, người cũng nên nghỉ ngơi sớm”
Tại Chính Hiên vốn định lui đi nhưng Ngôn Tuấn Hàn đột nhiên kéo lấy vạt áo hắn
“Đêm nay không cần canh giữ, ở lại đây đi, ở một bên giường canh giữ ta, bên ngoài lạnh”
Tại Chính Hiên có chút bất ngờ, ngơ ngác một lúc lâu mới nhận ra lúc nãy Ngôn Tuấn Hàn thế mà cho hắn được phép ở lại phòng
“Người nói thật chứ”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, thật ra nếu đã sống lại một đời, y liền muốn thử một lần xem thử tâm của Tại Chính Hiên có mình hay không, thời gian qua quả thật có thể thất Tại Chính Hiên cư nhiên đã làm rất nhiều việc mà kiếp trước y chưa bao giờ nhìn thấy được
Ngôn Tuấn Hàn thay ra y phục sau đó liền nằm lên giường chợp mắt, Tại Chính Hiên đợi khi y hoàn toàn thiếp đi mới từ từ ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve mái tóc của Ngôn Tuấn Hàn, nhìn dung nhan của y một cách gần nhất, người nàu cư nhiên lại gầy đi, hay vốn dĩ y lúc nào cũng gầy như vậy
Tại Chính Hiên nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Ngôn Tuấn Hàn, đêm nay hắn không thể ngủ được, cứ nhớ lại ngày hôm đó nhìn thấy y từ trên tường thành nhảy xuống, máu chảy khắp nơi, nhìn thấy Ngôn Tuấn Vỹ ôm thi thể y rời đi, tim hắn liền thắt lại, đã bao nhiêu đêm cứ chợp mắt liền nhìn thấy vẻ mặt bin thương của y trước khi chết, lại nhớ đến khoảng thời gian đó, hư tình giả ý nhưng thật chất hắn đã thật sự muốn buồn tay hận thù khi nghe Ngôn Tuấn Hàn nói muốn cùng hắn nắm tay cùng hắn thành thân, nhưng tất cả gốt cuộc vẫn không thể xảy ra được
Ôm người trong lòng, nước mắt liền rơi, nam nhân không thể rơi lệ chỉ là nói mà thôi, nam nhân khi đau lòng nhất liền rơi lệ, hắn trong lòng thật muốn trăm lần ngàn lần xin lỗi y, tất cả đều là do sự mù quáng của hắn, hắn cho rằng bản thân vốn dĩ thông minh tính toán mọi thứ đều không sai lệch, nhưng mà ngay từ đầu mọi thứ đã sai mất rồi, hắn sai hoàn toàn rồi
Một đêm trôi qua, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên thiếp đi một cách ngon giấc, chỉ là trong tiềm thức luôn nghe thấy câu xin lỗi ngươi của ai đó
Ý thức được trời đã sáng, Tại Chính Hiên liền ngồi dậy khỏi giường, trở về đứng bên giường như đêm qua, hắn không muốn để Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy thấy hắn ôm y, y chắc chắn sẽ nổi giận
Đương nhiên mọi chuyện đêm qua Tống Kỳ Nam đều biết, hắn trở về muốn cùng Ngôn Tuấn Hàn bàn chút việc liền ở bên ngoài nghe được lời mà Ngôn Tuấn Hàn nói với Tại Chính Hiên, trong lòng hắn liền có chút không vui, cho rằng ngày hôm đó Ngôn Tuấn Hàn đối với Tại Chính Hiên đã không còn tình cảm hắn liền mong rằng bản thân sẽ có cơ hội, cư nhiên Tại Chính Hiên thế mà cũng có tình cảm với Ngôn Tuấn Hàn, khiến cho hắn liền không biết phải làm như thế nào
Lúc Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy nhìn thấy Tại Chính Hiên có cảm giác nhìn thấy lại kiếp trước, Tại Chính Hiên cùng y tỉnh dậy
“Người tỉnh rồi sao, để ta ra ngoài căn dặn nô tì chuẩn bị thức ăn cho người”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, sau khi Tại Chính Hiên đi y liền thay đổi khuôn mặt, hơi ấm bên cạnh vẫn còn, nói đêm qua Tại Chính Hiên ôm y ngủ là sự thật, chỉ là lúc tỉnh dậy hắn lại đứng một bên, nhưng đêm qua Ngôn Tuấn Hàn thật sự ngủ rất ngon, cảm giác so với kiếp trước không hề khác biệt, chỉ là tình cảm trong lòng không giống như kiếp trước nữa mà thôi, kiếp trước là y nợ hắn và y thật lòng yêu hắn
Kiếp này Ngôn Tuấn Hàn nửa muốn buông bỏ nửa lại không khiến y vô cùng đau đầu.