Kiếp Này Lại Nắm Tay

“Mèo con, ta mặc kệ ngươi là nam hay nữ, ta chỉ biết là ta thích ngươi, ta yêu ngươi, cả đời này ta sẽ không yêu người khác. Nếu là vì nối dõi tông đường mà tùy tùy tiện tiện tìm một nữ nhân thành thân, đây không phải là xem nhẹ tình yêu sao? Nhân sinh trên đời, ngắn ngủi vài thập niên, chúng ta là vì mình mà sống, không phải vì người khác. Ta biết ngươi là nam tử đỉnh thiên lập địa, cho nên ta sẽ không trói buộc ngươi, ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, thế nhưng ta sẽ vẫn bồi bên cạnh ngươi. Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.”

“Ngọc Đường, ta, thế nhưng gia đình ngươi”

“Ngươi yên tâm tốt đi, anh ta hắn cũng rất thích ngươi, nãy hắn đã đáp ứng rồi.”

Nghe vậy Triển Chiêu đẩy Bạch Ngọc Đường ra, tức giận nói: “Chuột hư hỏng, nguyên lai ngươi cái gì cũng đã tính tốt rồi, hiện tại mới” thanh âm càng nói càng nhỏ.

Bạch Ngọc Đường bước lên trước vòng tay ôm thắt lưng hắn, ở bên tai hắn xin tha: “Mèo con, ta nào có tính tốt, không phải vẫn còn ngươi sao? Mèo con, đáp ứng ta được không?”

“Ta” Hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai, sắc hồng lan từ mặt xuống cổ, Triển Chiêu cúi đầu, hai tay cầm tay Bạch Ngọc Đường.

“Mèo con, nhìn ta, vừa rồi khi ta hôn ngươi, chán ghét không?” Bạch Ngọc Đường xoay Triển Chiêu lại, buộc hắn phải đối diện với mình.

Theo bản năng lắc đầu. Làm sao có thể chán ghét, hắn thậm chí còn cảm thấy một tia ngọt ngào.

Bạch Ngọc Đường nhếch khóe miệng: “Mèo con, ta đã biết, vậy đáp ứng ta, được không.” Tiếp tục dụ: “Mèo con, đáp ứng ta đi!”

“Mèo con, Mèo con, Mèo con.” Âm điệu nhất loạt cất cao: “Đáp ứng ta, được không? Ta sẽ yêu ngươi cả đời, cả đời đối tốt với ngươi.” Kéo tay Triển Chiêu lắc.

Triển Chiêu nhìn đường đường Cẩm Mao Thử cư nhiên lại như tiểu hài tử mà làm nũng với mình, không khỏi “phì” một tiếng bật cười. Mắt đảo đảo rồi ở hôn nhẹ lên môi hắn một cái, dù sao sư phụ cũng không cho phép mình không thành thân, vậy cứ thế đi!


Bạch Ngọc Đường mừng rỡ, Mèo con của hắn rốt cục đáp ứng hắn rồi, cao hứng mà một phen ôm lấy Triển Chiêu xoay xoay: “Ha ha ha, thật tốt, Mèo con của ta rốt cục đã đáp ứng ta, Mèo con, ta thật cao hứng, thật cao hứng!”

“Á! Ngươi làm gì vậy, mau thả ta xuống.” Triển Chiêu kinh hô. Được Bạch Ngọc Đường thả ra, Triển Chiêu còn chưa định hồn, cười mắng: “Chuột điên!”

“Đúng vậy, ta điên rồi, cao hứng phát điên.” Nói xong liền không thể đợi mà hôn lên đôi môi đỏ hồng ngày nhớ đêm mong kia. Hai môi chạm vào nhau, cả người Triển Chiêu chấn động, bị Bạch Ngọc Đường giam chặt vào ngực không thể động đậy. Bạch Ngọc Đường dùng lưỡi miêu tả hình dáng môi đối phương, tinh tế liếm liếm, sau đó lại nhẹ nhàng hút vào, động tác ôn nhu như thế khiến Triển Chiêu chậm rãi thả lỏng, nhu thuận nhắm hai mắt lại mặc những hành động này. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở răng môi Triển Chiêu trượt vào, quấn lấy lưỡi hắn, vui đùa, nếm hết vị ngọt của đối phương, hút mút nhiều lần.

Ba kiếp Bạch Ngọc Đường đều là cao thủ trong tình yêu, sử dụng hết bản lĩnh, Triển Chiêu vốn không phải đối thủ của hắn, sớm đã bị hôn đến đầu óc mơ màng, không biết mình ở chỗ nào, toàn thân như nhũn ra, bị Bạch Ngọc Đường nắm trọn, toàn bộ thân mình đều dựa trên người hắn, mơ hồ để hắn ôm lên giường.

Mùng năm tháng năm, đại cát, thích hợp cưới xin.

Ngày này toàn bộ Kim Hoa phi thường náo nhiệt, nguyên nhân sao, tất nhiên là Bạch gia nhị thiếu gia Bạch Ngọc Đường đại danh đỉnh đỉnh thành thân đó, hơn nữa còn là với một nam nhân. Trong nhất thời tin tức này khiến toàn bộ Kim Hoa nổ tung, mọi người đều vọt tới trước cửa Bạch phủ xem náo nhiệt.

Bạch Kim Đường hạ lệnh, toàn bộ cửa hàng của Bạch gia trong thành Kim Hoa giảm giá bảy ngày, toàn bộ tửu lâu bày tiệc, chúc mừng đệ đệ thành thân.

Trước cửa Bạch phủ, nhóm gia đinh nâng khay tung kẹo mừng, tiền mừng, người đông nghìn nghịt, phi thường náo nhiệt, khách nhiều vô kể.

Nổ pháo tấu nhạc.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.


Phu phu đối bái.

Lễ thành, đưa vào động phòng.

Hai người bị mọi người đẩy vào động phòng. Phòng tân hôn một màu đỏ, cửa phòng dùng sơn nước đỏ thẫm nhuộm thành, ở trên cửa treo vật trang trí hình “con dơi”, “con dơi” đại biểu cho phúc lộc, ở phòng tân hôn thì tượng trưng cho “hạnh phúc mỹ mãn”. Trên khung cửa dán đầy câu đối “hỉ kết liên lý”, “bách niên hảo hợp”, “bạch đầu giai lão” (vợ chồng / chồng chồng hạnh phúc, trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long) vân vân.

Hai ngọn nến đỏ thẫm, ở giữa đặt rượu hợp cẩn, phía dưới là bánh hỉ, điểm tâm, trên bàn bày vài món Triển Chiêu thích ăn.

Sa trướng màu đỏ, chăn hỉ màu đỏ, gối đầu màu đỏ.

Từ cửa đến trên giường hỉ còn rắc đầy cánh hoa màu hồng nhạt, dưới ánh nến có vẻ mộng ảo, diễm lệ.

Hai người Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu đều mặc hỉ phục đỏ thẫm, viền vàng, giống nhau như đúc. Thế nhưng cổ tay hỉ phục của Bạch Ngọc Đường dùng kim tuyến thêu một con chuột nhỏ vênh váo tự đắc, còn Triển Chiêu lại là một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt.

Bạch Ngọc Đường xưa nay chỉ mặc bạch y, lãnh liệt, chói mắt, đường hoàng, sắc bén, mà hiện giờ mặc hỉ phục màu đỏ, cả người có vẻ đều ấm lên, càng thêm yêu mị, lại đẹp rực rỡ. Triển Chiêu càng không cần phải nói, chỉ có thể dùng một từ “mỹ” để hình dung.

Triển Chiêu ngồi ở trên giường hỉ hết nhìn đông lại nhìn tây: “Thật không nghĩ tới ta cư nhiên lại thành hôn như vậy!”

“Vậy ngươi từng nghĩ thế nào?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi.


Triển Chiêu nhắm mắt lại nghiêng đầu nói: “Trước kia tất nhiên ta cũng từng nghĩ đến chuyện thành thân, nghĩ có lẽ sau khi lang bạt giang hồ một thời gian ngắn sẽ gặp một nữ tử xinh đẹp ôn nhu hiền lành nhưng cũng không mất đi sự khả ái rồi thành hôn, nếu nàng cũng có võ công thì càng tốt” Bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như đang hạ xuống, chỉ nghe một thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Ồ, nói như vậy thành hôn với Bạch mỗ là ủy khuất ngươi rồi?” Triển Chiêu bỗng mở mắt ra, hỏng rồi, con chuột sinh khí: “Ngọc Đường, đừng giận, ta không phải có ý đó.”

“Vậy ngươi có ý gì?”

“Ngọc Đường, ta cũng đã nói là lúc trước, ta hiện tại không phải đã gả cho ngươi rồi sao?” Vì để Bạch Ngọc Đường có thể nguôi giận, Triển Chiêu ngay cả “gả” cũng nói, thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường quả nhiên hòa hoãn chút, Triển Chiêu lại nói: “Bất luận là nam nhân nào cũng không nghĩ tới sau này mình sẽ thành hôn với một nam nhân khác đi, Ngọc Đường, đừng giận, được không? Ngọc Đường!” Nói xong còn túm túm tay áo Bạch Ngọc Đường. Thấy ngữ khí con mèo kia lấy lòng còn làm nũng, Bạch Ngọc Đường làm sao cũng không tức giận nổi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn hắn, cũng không thể phá hỏng tâm tình, bất quá hắn sẽ đòi lại ở chỗ con mèo nhỏ ngóc kia, về phần “xinh đẹp ôn nhu hiền lành nhưng cũng không mất đi sự khả, còn muốn có võ công” rõ ràng là hình tượng của tiểu tam Đinh gia đó, về sau nhất định phải kéo Mèo con cách xa Đinh Tam nhi kia.

“Ngọc Đường”

Bạch Ngọc Đường nâng cằm hắn cười mắng: “Mèo ngốc!”

Thấy khuôn mặt Bạch Ngọc Đường từ âm u chuyển sang tươi sáng, nhẹ nhàng thở ra, cũng không suy nghĩ lung tung nữa, chuyên tâm ứng phó con chuột bá đạo trước mắt.

Bạch Ngọc Đường nâng chén rượu đi đến bên giường đưa cho Triển Chiêu, nhướn mi: “Mèo con.”

Triển Chiêu mỉm cười nhận rượu, hai người vòng tay, uống cạn.

Bạch Ngọc Đường hình như có chút say, không biết là hương rượu say lòng người hay là người trước mặt khiến người say mê, liền si ngốc nhìn hắn. Nhớ lại một màn ngày trước: Lần đầu gặp Miêu gia, đêm đạo tam bảo, thông thiên quật “tức chết miêu”, xóa bỏ hiềm khích lúc trước kề vai chiến đấu, hai bên cùng hứa hẹn, hết lần này đến lần khác hiểu lầm thương tổn, cuối cùng vạn nhớ nhung đều thành tro bụi khi biết được tin mình chết. Tâm vẫn đau, bất quá thật may, kiếp này vẫn nắm được, đời này quyết sẽ không lại để hắn chịu nửa điểm thương tổn, Mèo con của ta.

Chậm rãi vuốt nhẹ khuôn mặt hắn: “Mèo con, ngươi thật đẹp!” Mắt rũ xuống, hai má ửng lên, thậm chí còn có xu thế lan xuống phía dưới. Hôn, dừng ở trên mí mắt, cẩn thận như đối đãi với trân bảo hiếm có.

“Ngọc Đường.”

“Ừm.”

“Ngươi có hối hận?” Nâng lên ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.


“Nói bừa gì đó, trời biết trong lòng ta hiện đang cao hứng nhiều thế nào.” Nói xong kéo tay Triển Chiêu đặt lên tim mình: “Cảm nhận được không?” Lập tức nguy hiểm nói: “Nói thực đi, có phải ngươi hối hận hay không?”

“Mới không có!” Cảm nhận được trái tim kia đang đập từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ hữu lực, Triển Chiêu thấy vô cùng an tâm, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nếu một ngày, ngươi gặp một cô nương xinh đẹp nhà ai cũng không được hối hận, nếu dám có lỗi với ta, ta liền”

“Liền thế nào?” Bạch Ngọc Đường cười nói.

“Liền, liến biến hai ngươi thành quỷ uyên ương.” Bày ra bộ dáng hung tợn.

“Í, Mèo con, tâm ngươi thực độc ha!” Bạch Ngọc Đường giả bộ sợ hãi.

“Hừ! Xem ngươi dám không.”

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười: “Mèo ngốc, thiên trường địa cửu, Bạch Ngọc Đường chỉ động tình với một mình ngươi.” Từ trong y phục lấy ra một chiếc hộp tinh xảo màu đỏ, mở, bên trong là một đôi nhẫn ngọc. Nhấc một chiếc, kéo tay trái Triển Chiêu đeo vào ngón áp út của hắn. Triển Chiêu nâng tay nhìn, liền thấy trên nhẫn ngọc màu trắng có khắc một con chuột nhỏ thần sắc rất thật, hai móng vuốt ôm một chữ “Chiêu”. Bạch Ngọc Đường lại nhấc một chiếc nhẫn khác đặt lên tay hắn, ý bảo cũng đeo giúp mình, Triển Chiêu nghe theo, cũng đeo vào ngón áp út tay trái Bạch Ngọc Đường, phía trên khắc một con mèo nhỏ ngồi ôm chữ “Đường” ngủ gật.

“Thích không?” Bạch Ngọc Đường kéo tay trái Triển Chiêu hôn một cái.

“Ừm, thích.” Có chút thẹn thùng, nhưng rất cảm động.

Bạch Ngọc Đường lại cầm lấy tay Triển Chiêu, mười ngón đan vào nhau: “Nắm tay, cùng sống đến già; đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.”

Hai người dần dựa sát vào nhau, nến đỏ lay động, sa trướng hạ xuống, xiêm y giải khai, sóng đỏ quay cuồng, một phòng triền miên.

Từ đó, mặc kệ sau này có bao nhiêu gian nan hiểm trở, bọn họ đều nắm tay nhau. Quản gì núi cao sông rộng, trường kiếm giang hồ.– HẾT –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận