Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Từ nhỏ Lý Triết Học đã không thích học tập, thành tích kém, nhưng thể thao lại cực kỳ tốt. Thời đi học, lúc có đại hội thể thao mỗi người có thể tham gia ba hạng mục, hắn ta báo danh ba hạng mục khác nhau là chạy bộ, nhảy xa và ném tạ. Sau đó tất cả đều giành được giải nhất, còn được bằng khen về cả 3 hạng mục.

Bà ngoại của hắn ta chưa từng được đi học, không biết rất nhiều chữ nhưng vẫn có thể nhận ra tên của cháu mình, hắn ta thường lấy giấy chứng nhận thể thao của mình để dỗ bà ngoại, chín năm giáo dục bắt buộc, nhiêu đó đã đủ để che giấu.

Hắn ta thể thao tốt như vậy, thân thể tự nhiên cũng cực kỳ cường tráng, rõ ràng cùng tuổi với Từ Đại Cương, nhưng trong thân thể hắn ta, có thể nhét hai Từ Đại Cương, đồng thời, bản lĩnh đánh nhau của hắn ta, tuyệt đối không thua kém Trác Thiệu.

Vì vậy, ngay cả khi nhà họ Trác có hai người đàn ông, Lý Triết Học vẫn không sợ chút nào, sau khi hắn ta châm thuốc lá, hắn ta tìm một chiếc ghế tùy tiện ngồi xuống lắc lắc chân: "Nợ tiền thì phải trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, các người nên nhanh chóng trả lại tiền cho tôi."

Lý Triết Học một bộ không đem người để vào mắt, bộ dáng cà lơ phất phơ, khiến Trác Vinh Minh và Trác Gia Bảo sửng sốt, thật đúng là có chút sợ hãi, trái lại Khuất Quế Hương buông áo len thêu thùa trên tay xuống, đứng lên giận dữ nhìn Lý Triết Học: "Nợ tiền gì? Chúng tôi nuôi Trác Thiệu lâu như vậy, nó còn có mặt mũi cùng chúng tôi muốn tiền? Nghĩ thật đẹp!"

Mấy năm trước, Khuất Quế Hương cũng đã thất nghiệp, vẫn luôn không có việc làm, nhưng bà ta cũng sẽ tìm chút việc làm kiếm tiền.

Gần huyện Phúc Dương, có một loại áo len khá phổ biến, những nhà máy sản xuất áo len, có một số cần phải đính hạt hoặc thêu lên trên áo.

Công việc như đính hạt, thêu hoa tự mình tuyển công nhân vào làm không có lời, nhà sản xuất bình thường đều là thuê ngoài cho người ta làm, mà người phụ trách công việc như vậy, lại tìm những phụ nữ trung niên, cho bọn họ mẫu để họ mang về nhà đính hạt hoặc thêu hoa.

Huyện Phúc Dương có rất nhiều phụ nữ trung niên không có việc làm, sẽ đi nhận công việc như vậy về nhà làm. Mấy năm trước, Khuất Quế Hương vẫn luôn làm như vậy trợ cấp cho gia đình, sau đó được cha mẹ Trác Thiệu để lại tiền, mỗi tháng còn có thể lấy tiền thuê nhà, sau đó mắt mình ngày càng kém, bà ta mới không làm việc này nữa.

Nhưng gần đây, bà ta lại nhận công việc này về để làm.

Lúc này, Khuất Quế Hương buông hạt đang khâu được một nửa xuống, trên sống mũi đeo một cặp kính lão mấy đồng, liền mắng Lý Triết Học: "Mày là tiểu súc sinh có cha sinh không có mẹ nuôi, có phải Trác Thiệu bảo mày tới hay không, mày..."

Lúc đầu sự chú ý của Lý Triết Học toàn bộ đều ở trên người cha con Trác Vinh Minh, cho dù Khuất Quế Hương tiếp lời, hắn ta chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Khuất Quế Hương một cái, liền dời tầm mắt, nhưng bây giờ...

Lý Triết Học đứng lên, trực tiếp đạp ngã chiếc ghế mà Khuất Quế Hương dùng để đặt kéo, kim tuyến, hạt châu: "Má, lão tử ghét nhất là người khác nói về ba mẹ tôi, bà không biết sao?"

Hạt châu may trên quần áo phần lớn rất nhỏ, còn có rất nhiều chủng loại, vốn là được Khuất Quế Hương đặt ở trong từng cái hộp nhỏ, nhưng hiện tại...

Ghế bị lật, cái hộp nhỏ cũng lật, các loại hạt châu rơi rải xuống đất.

"A!" Khuất Quế Hương kinh hô một tiếng, bà ta còn có ba mươi bộ quần áo chưa khâu, hạt châu này, người phụ trách tuy rằng sẽ cho nhiều hơn một chút, nhưng khẳng định không muốn cho bà ta thêm một phần nữa... Bây giờ tất cả mọi thứ đều rơi mất, bà ta phải làm gì đây?

Khuất Quế Hương không chút nghĩ ngợi, liền hướng Lý Triết Học vọt tới: "Mày tiểu súc sinh..."

Lý Triết Học đi sang bên cạnh một bước, né tránh công kích của bà ta, sau đó xách ghế trúc trước đó của Khuất Quế Hương đập xuống đất...

Cái ghế của Khuất Quế Hương vốn không đáng tin cậy, lúc này trực tiếp vỡ vụn ra, chỉ còn lại lưng ghế vẫn còn trong tay Lý Triết Học.

Lưng ghế này, chính là mấy ống trúc, đầu bên dưới vẫn còn nhọn, Lý Triết Học dùng nó chỉ vào Khuất Quế Hương, cười lạnh nói: "Bà muốn đánh tôi? Đến! Đến đánh đi!"

Khuất Quế Hương kinh ngạc. Tuy rằng bà ta có chút hung dữ, nhưng nào dám động thủ với người cầm đao thật?

Lúc này Lý Triết Học mới nhận ra Khuất Quế Hương.

Người này, không phải chính là người mua mấy củ hành, đều phải ở chợ hơn nửa ngày sao?

Có một lần người này đến quầy hàng của bà ngoại hắn ta mua bắp cải, nhất định phải bẻ bỏ rất nhiều lá bắp cải tốt rồi mới đem cân trọng không nói, chờ mua xong, thế nhưng còn đem lá bắp cải mình bẻ xuống cũng mang đi luôn...

Lý Triết Học cười lạnh một tiếng, trực tiếp đánh vào bụng Trác Gia Bảo: "Không trả tiền thì thôi, vậy mà các người còn dám ngang ngược với tôi, có tin tôi giết chết các người hay không?"

Ba người Trác gia đều sửng sốt.

Hành vi của người này rất giống với Trác Thiệu, hiển nhiên là do chính Trác Thiệu tìm tới, mà bọn họ hết lần này tới lần khác chỉ sợ một chiêu này.

Trác Gia Bảo một thân thịt mỡ, không dễ dàng bị đá hỏng như vậy, nhưng gã vẫn ôm bụng kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi lại cùng nhau chảy ra.

Khuất Quế Hương thấy thế vội vàng đi đỡ gã, há miệng muốn mắng người, hết lần này tới lần khác lại không dám thật sự mắng ra miệng.

Mà Trác Vinh Minh, lúc này lại hối hận gần chết.

Chuyện con trai mình đi tìm Trác Thiệu gây phiền toái, ông ta cũng biết, thậm chí rất ủng hộ —— ông ta đã sớm thấy Trác Thiệu không vừa mắt!

Nhưng ông ta thật đúng là không nghĩ tới, con trai mình chỉ đi tìm phiền toái vài ngày, Trác Thiệu cũng liền tìm bọn họ phiền toái.

Sớm biết sẽ như vậy, ông ta nhất định sẽ ngăn cản con trai... Ông ta không muốn bị đánh.

Trác gia nhất thời náo nhiệt lên, Trác Thiệu nghe động tĩnh trong phòng cười khẽ một tiếng.

Thay vì vào nhà, hắn quay lại và rời khỏi đây.

Lúc Trác Thiệu đi tìm Lý Triết Học, trời đã tối, mà lúc hắn rời khỏi Trác gia, trời càng tối.

Lúc này kỳ thật mới hơn tám giờ tối, vào mùa hè trên đường phố huyện Phúc Dương vẫn còn rất nhiều người, nhưng lúc này là mùa đông, dưới ánh đèn đường, cũng chỉ có một bóng người là Trác Thiệu.

Trác Thiệu quấn chặt áo khoác một chút, xuyên qua con đường gần như không thấy bóng người trở về nhà.

Mà vừa mở cửa phòng, Trác Thiệu liền nghe thấy Lương Thần đang hỏi Từ Đại Cương: "Tại sao Trác Thiệu còn chưa trở về?"

"Tôi cũng không biết." Từ Đại Cương nói.

Tối nay Trác Thiệu phải đi đến chỗ Đường Điền Khánh hẹn, không rảnh về nhà nấu cơm, liền bảo cậu ta đến làm.

Nấu cơm xong, cậu ta liền muốn rời đi, nhưng lại bị Lương Thần gọi lại.

Sau khi Lương Thần biết được Trác Thiệu đi nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa, liền bảo cậu ta đi tìm người, nhưng Trác Thiệu đã không còn ở đó nữa, tối nay công trường không có khởi công xây dựng đêm, Trác Thiệu cũng không có ở công trường...

Từ Đại Cương hoàn toàn cũng không biết Trác Thiệu đi đâu, nhưng Lương Thần vẫn hỏi, lúc này cậu ta quả thực có chút không biết nên làm thế nào cho phải.

"Tôi về rồi đây." Trác Thiệu cười nói.

Lương Thần nhìn thấy Trác Thiệu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức rót một ly nước cho Trác Thiệu: "Trác Thiệu, cậu đi đâu vậy?"

"Tôi đi tìm Trác Gia Bảo." Trác Thiệu nói: "Chuyện lúc trước là anh ta làm, tôi liền sai người đi tìm anh ta gây phiền toái."

"Là anh ta?" Lương Thần có chút kinh ngạc.

"Là anh ta, thật không nghĩ tới, anh ta thế nhưng cũng có thể nhịn được mùi hôi thối làm những thứ này..." Trác Thiệu có chút cảm khái. Hắn còn tưởng rằng Trác Gia Bảo cái gì cũng không làm được, thì ra cũng không phải...

Nếu Trác Gia Bảo nguyện ý đem tinh lực tìm hắn gây phiền toái lấy ra làm chuyện khác, làm sao đến bây giờ còn không thành công?

Lương Thần ngược lại không có cảm khái như Trác Thiệu, chỉ là rất chán ghét Trác Gia Bảo kia: "Anh ta là người quá xấu!

"Đúng vậy..." Trác Thiệu cười cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Lương Thần: "Lương Thần, cậu nói với chú Lương chuyện tôi gặp phiền toái hả?"

Chuyện Lương Phóng tới đây, có chút ngoài dự liệu của Trác Thiệu.

Trác Thiệu không muốn nhờ Lương Phóng giúp đỡ.

Chuyện hắn và Lương Thần ở cùng một chỗ, Lương Phóng hơn phân nửa sẽ không đồng ý, dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của Lương Phóng, tương lai đối mặt với Lương Phóng cũng có chút tự tin.

Nhưng Lương Phóng giúp hắn, hắn cũng rất cảm kích, Lương Thần nhớ kỹ hắn, hắn cũng cảm kích như vậy.

Nhưng Lương Thần nghe Trác Thiệu hỏi như vậy, lại nhịn không được chột dạ.

Trác Thiệu bảo Từ Đại Cương đừng nói cho cậu biết chuyện này, nhưng cậu buộc Từ Đại Cương phải nói...

Từ Đại Cương cúi đầu đi. Trác Thiệu rõ ràng bảo cậu ta không cần nói, cậu ta lại nói...

Tuy rằng việc này cuối cùng phát triển theo hướng tốt, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn không nghe Trác Thiệu nói.

Lúc đầu Trác Thiệu không nghĩ tới điểm này, nhìn thấy phản ứng của hai người này, mới nghĩ đến chuyện này.

"Trác Thiệu, thực xin lỗi, tớ không nên hỏi." Lương Thần thấp giọng nói, theo bản năng nắm chặt nắm tay.

Cậu không nghe lời, Trác Thiệu có tức giận hay không?

"Ông chủ nhỏ, tôi..." Từ Đại Cương ấp úng nói không nên lời. Cậu ta như thế nào sẽ bị Lương Thần uy hiếp liền nói đây? Kỳ thật cậu ta hoàn toàn có thể đem chuyện này nói cho Trác Thiệu, sau đó bảo Trác Thiệu suy nghĩ rốt cuộc phải làm như thế nào.

"Không có việc gì, muốn hỏi liền hỏi." Trác Thiệu sờ sờ đầu Lương Thần: "Chuyện lần này là tôi không đúng, không nói rõ ràng với cậu."

Lương Thần rất mẫn cảm, ngay từ đầu hắn đã không nên gạt Lương Thần.

"Không không, đều là tớ không tốt." Lương Thần vội vàng nói: "Sau này tớ sẽ không hỏi nữa."

"Không có việc gì, cậu muốn hỏi thì hỏi là được rồi, Đại Cương, sau này Lương Thần muốn biết cái gì, cậu đều có thể nói." Trác Thiệu nói.

Lương Thần nghe Trác Thiệu nói như vậy, càng lo lắng, Trác Thiệu đây không phải là phản đối chứ?

Trác Thiệu nói đương nhiên không phải nói ngược, sau khi nói xong, hắn lại sờ sờ đầu Lương Thần: "Sau này cậu hỏi tôi trực tiếp cũng được, tôi đều sẽ nói cho cậu biết."

Lương Thần là vợ hắn, điều tra hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Trên mặt Trác Thiệu tràn đầy nghiêm túc, Lương Thần nhìn Trác Thiệu một cái, nhất thời yên lòng, sau đó trái tim nhịn không được nhanh chóng nhảy lên.

Từ Đại Cương thấy thế thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng chắc chắn Trác Thiệu rất coi trọng Lương Thần.

Sau này cậu ta ngàn vạn lần không thể đắc tội Lương Thần! Nhất định phải nghe lời Lương Thần!

Từ Đại Cương âm thầm đưa ra quyết định, mà rất nhiều năm sau, cậu ta nhìn lại chuyện cũ, đột nhiên phát hiện mình đã từng anh minh cơ trí như vậy.

Trời đã khuya, Trác Thiệu liền bảo Từ Đại Cương trở về.

Mà Từ Đại Cương vừa đi, Trác Thiệu liền đem cái hộp nhỏ hôm nay Đường Điền Khánh đưa đưa cho Lương Thần: "Lương Thần, đây là hôm nay Đường Điền Khánh cho tôi coi như quà xin lỗi, tôi cho cậu."

Trác Thiệu rất thích vàng.

Hắn là một người rất tục tĩu, vàng như vậy, không có khả năng không thích, nhưng hắn càng thích Lương Thần hơn, hiện tại không chút do dự đem vàng đưa cho Lương Thần.

Bản thân thứ như vậy, cũng nên để cho vợ giữ.

"Đây là cái gì?" Lương Thần tò mò hỏi một tiếng, mở hộp ra nhìn một chút, lập tức kinh hô: "Vàng?"

"Đúng vậy." Trác Thiệu nói, "Cho cậu cầm chơi."

Ai sẽ chơi với vàng? Lương Thần nắm lấy cái hộp trên tay, có chút không biết làm sao.

"Được rồi, mau đi thu thập một chút, đi ngủ sớm một chút đi, cậu sắp thi cuối kỳ đúng không?" Trác Thiệu nói.

Bất tri bất giác đã là cuối năm, trường học đều sắp bắt đầu kỳ thi cuối kỳ, mà đến lúc đó, hắn còn phải trở về thi.

Sau tất cả, hắn vẫn còn là một sinh học năm cuối cấp.

Lương Thần gật gật đầu, cầm cái hộp trên tay trở về phòng mình.

Sau khi trở về phòng, Lương Thần liền từ dưới gầm giường kéo cặp sách Trác Thiệu đưa cho cậu vào ngày sinh nhật của cậu, sau đó đặt cái hộp trên tay vào.

Cậu vừa mới bỏ vào, lại lấy ra, sau đó mở ra nhìn một chút.

Đây chính là vàng Trác Thiệu đưa cho cậu!

Lương Thần đối với khối vàng này thích muốn chết, nhưng sau khi nhìn một hồi, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Vàng này cũng không phải là Trác Thiệu đặt biệt mua cho cậu, mà là Đường Điền Khánh đưa cho Trác Thiệu.

Có phải Trác Thiệu không thích nên mới thuận tay cho cậu không?

Hoặc là, cậu bảo ba cậu giúp Trác Thiệu, Trác Thiệu không biết phải hồi báo như thế nào, liền cho cậu một khối vàng?

Niềm vui sướng tràn đầy của Lương Thần biến mất vô tung, nhưng cậu vẫn đem vàng bỏ vào, mà trong cặp sách, còn đặt một con trâu điêu khắc Trác Thiệu tặng.

Trong lòng Lương Thần có chút không dễ chịu, nhưng rất nhanh, cậu liền đem tâm tình của mình điều chỉnh tốt.

Trác Thiệu đối với cậu tốt như vậy, hoàn toàn không truy cứu chuyện cậu uy hiếp Từ Đại Cương đã rất tốt rồi.

Về ba cậu...

Lương Phóng giúp Trác Thiệu, Lương Thần rất cảm kích, suy nghĩ một chút, cậu gửi cho Lương Phóng một tin nhắn: "Ba, cảm ơn ạ."

Mấy ngày nay Lương Phóng vẫn mang theo cấp dưới khởi công đêm, hôm nay vừa mới hoàn thành công việc, điện thoại di động liền truyền đến tin nhắn nhắc nhở.

Ông tháo găng tay dây bông trên tay xuống, lấy điện thoại di động ra mở ra, sau khi phát hiện là Lương Thần gửi tới tin nhắn, không khỏi có chút kích động.

"Đã nói rồi không cần nói cám ơn, Trác Thiệu bên kia không sao chứ?" Lương Phóng hỏi.

"Không sao rồi ạ, hôm nay Thẩm Tinh Hỏa đã xin lỗi cậu ấy." Lương Thần trả lời tin nhắn.

"Xin lỗi là tốt rồi, nhưng vẫn phải nhắc nhở cậu ta chú ý một chút." Lương Phóng lại nói.

"Vâng, con sẽ nhắc ạ." Lương Thần tiếp tục trả lời.

"Còn nữa, có chuyện gì, lại tới tìm ba."

"Vâng ạ."

"Gần đây trời lạnh, con lại đi mua chút quần áo để mặc, miễn cho bị đông lạnh hỏng."

"Vâng ạ."

"Con cũng quan tâm Trác Thiệu một chút, có thể mua cho cậu ta một ít quần áo, cậu ta làm việc trên công trường, khẳng định rất lạnh."

"Con không biết phải mua gì..."

......

Lương Phóng không còn gì để nói, gửi tin nhắn cho con trai, mà sau khi Lương Phóng gửi tin nhắn tới, Lương Thần ngượng ngùng không trả lời, cuối cùng hai người qua lại, vậy mà tán gẫu một tiếng đồng hồ.

Một giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng không nói chuyện nữa, bởi vì tiền điện thoại của Lương Thần đã hết.

Đặt điện thoại di động ở đầu giường, tâm tình lúc này của Lương Thần lại tốt lên.

Khi cậu còn rất nhỏ, người khác đã nói cho cậu biết, nói ba cậu không thích cậu, sau đó Lương Phóng vẫn luôn không đến thăm cậu, càng khiến cậu chắc chắn điểm này.

Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên phát hiện ra rằng cha mình có thể thích cậu.

Còn có Trác Thiệu, ngày mai, cậu muốn tìm người đi làm cho Trác Thiệu một bộ áo bông, dùng tơ tằm kéo ra áo bông.

Nghe nói loại áo bông này vừa mỏng vừa giữ ấm, còn thoáng khí, ăn mặc thoải mái nhất.

Người dân ở nông thôn huyện Phúc Dương đều biết nuôi tằm, cũng sẽ tự làm chăn tơ tằm hoặc áo bông tơ tằm vân vân, còn có thể đem ra bán.

Lương Thần đi mua một bộ áo bông, chỉ là quần áo đặt may phải một khoảng thời gian mới lấy được, mà cái trước mắt là kỳ thi cuối kỳ đã đến.

Ngày thi này, Trác Thiệu như thường lệ đi đến công trường trước.

Từ sau khi Lương Phóng đi tới cửa công ty Đường Điền Khánh xây tường, Trác Thiệu lại tìm Lý Triết Học đến nhà họ Trác đòi nợ, trên công trường cũng không xảy ra chuyện gì nữa, tất cả mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo.

Bởi vì điều này, Trác Thiệu cũng có thể nghỉ hai ngày để đi thi.

Xem qua công trường, lại dặn dò Từ Đại Cương vài câu, Trác Thiệu liền vội vàng đi ra ngoài, kết quả vừa vặn gặp Thẩm Tinh Hỏa đến xem tiến độ.

Mấy ngày nay tâm tình Thẩm Tinh Hỏa vô cùng tốt.

Sau khi Lương Phóng xuất hiện, những người có mặt mũi trong huyện thành, liền đều biết nhà hàng mới của anh ta là mời công ty trang trí tỉnh thành đến trang trí.

Người của huyện Phúc Dương bài ngoại, nhưng không bài xích người trong thành phố, đối với người tỉnh thành, vậy thì càng không bài xích, thậm chí còn có một loại tâm tính mặt trăng tỉnh thành so với mặt trăng của huyện thành tròn hơn.

Nghe nói nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa là tìm công ty trang trí tỉnh thành trang trí, mọi người đều rất chờ mong, nhà hàng còn chưa mở cửa, cũng đã có người đến đặt tiệc rượu rồi! Nói là năm sau sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà hàng mới của anh ta!

Cứ như vậy, Thẩm Tinh Hỏa làm sao có thể mất hứng?

"Trác Thiệu, cậu làm rất nhanh, sắp hoàn thành rồi chứ?" Thẩm Tinh Hỏa tò mò hỏi.

Thợ mộc gần như đã hoàn thành, thợ hồ cũng dán tất cả gạch trong và ngoài nhà... Anh ta nhìn khách sạn này của anh ta, đều có khuôn mẫu!

"Đúng vậy Thẩm tổng, sắp hoàn thành rồi, đương nhiên, tiếp theo vẫn có một ít công việc." Trác Thiệu cười nói với Thẩm Tinh Hỏa.

"Thật nhanh, theo tôi thấy, nói không chừng ngày mùng một tết tôi có thể khai trương rồi!" Thẩm Tinh Hỏa cười ha ha: "Trác Thiệu, cậu thật sự lợi hại! Nhân tiện, trước đây cậu không phải đề nghị tôi đặt hàng một số bộ đồ ăn có in logo nhà hàng sao? Họ đã cho tôi một số mẫu, cậu xem với tôi đi."

Lúc này Thẩm Tinh Hỏa, ánh mắt đối với Trác Thiệu, đó chính là tín nhiệm vạn phần.

Trác Thiệu vẫn rất nguyện ý giúp Thẩm Tinh Hỏa một chút việc nhỏ để đề cao độ hảo cảm của Thẩm Tinh Hỏa, nhưng hôm nay...

"Thẩm tổng, xin lỗi, tôi lập tức phải đi học tham gia kỳ thi cuối kỳ, hiện tại không có thời gian." Trác Thiệu vẻ mặt áy náy nhìn về phía Thẩm Tinh Hỏa, nếu hắn không đi học, sẽ đến trễ.

"Kỳ thi cuối kỳ?" Thẩm Tinh Hỏa có chút phản ứng không kịp.

"Đúng vậy, kỳ thi cuối kỳ, tuy rằng tôi không học, nhưng vẫn phải đi thi." Trác Thiệu cười nói: "Thẩm tổng, tôi đi trước."

Trác Thiệu nói xong, không đợi được phản ứng của Thẩm Tinh Hỏa, liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thẩm Tinh Hỏa nhìn hắn chạy như điên rời đi, cả người cứng đờ.

Anh ta đã biết chuyện Trác Thiệu mới mười lăm tuổi, nhưng mãi đến lúc này nhìn thấy Trác Thiệu điên cuồng chạy đi thi, mới có một chút cảm giác chân thật.

Trác Thiệu này, là một vị thành niên, còn là một đứa trẻ mới học lớp chín!

Trẻ con bây giờ, thật sự quá lợi hại, lúc anh ta bằng tuổi Trác Thiệu, ngay cả đồ ăn cũng nấu không được!

Trác Thiệu sau khi lấy được đề thi ngữ văn, liền biết lần này mình chết chắc rồi.

Kỳ thi cuối kỳ của trường trung học cơ sở Bắc Môn, là do giáo viên nhà trường tự ra đề thi, lần này bọn họ không chỉ thi nội dung học kỳ này, mà còn đem nội dung lớp 7, lớp 8 đưa vào.

Trác Thiệu tuy rằng cũng từng đem ngữ văn lớp 7, lớp 8 lấy ra đọc, đọc thuộc lòng thể ngôn văn, nhưng mấy ngày nay vội vàng trang trí, những thứ như "Chi, hồ, giả, dã", hắn đã sớm quên...

Nội dung bài học của mấy tháng nay, hắn còn chưa học...

Mấy câu đề viết chính tả, Trác Thiệu một câu cũng không làm được, may mắn đọc hiểu là có thể đoán được.

Nhưng phần viết văn sau đó, lại là một phiền toái.

Hắn có thể viết văn bản bằng cách viết một văn tóm tắt không?

Trác Thiệu rất ưu thương làm xong đề thi ngữ văn, sau đó lại nghênh đón đề thi mấy môn khác.

Rất may, toán học chỉ cần hiểu, tạm thời sẽ không quên, hắn nên làm tốt, tiếng Anh là không cần phải nói, về phần khác... Vẫn là đừng nghĩ tới nữa.

Trác Thiệu thi xong, đúng là có một loại cảm giác thoải mái, thi cuối kỳ kết thúc rồi!

Hắn cảm thấy rất thoải mái, Lương Thần và Trác Đình cũng nghĩ giống vậy...

Tối hôm đó, Trác Thiệu mua thêm một ít thức ăn về, sau đó nấu một bữa cơm lớn.

Mặc kệ Trác Thiệu làm cái gì, Lương Thần đều rất cổ vũ, chứ đừng nói hôm nay Trác Thiệu nấu đồ ăn, thật đúng là rất tuyệt...

Lương Thần ăn nửa đĩa mực xào, sau khi ăn cơm xong vui vẻ đi rửa chén.

Trác Thiệu đi theo, cùng cậu rửa chén.

Lúc trước hắn quá bận rộn, cũng không rảnh cùng Lương Thần nói chuyện, chuyện này thật sự không tốt lắm, không cẩn thận, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa các tình nhân!

Bây giờ nếu có thời gian rảnh rỗi, nên làm một cái gì đó với nhau, cùng nhau trò chuyện!

Trác Thiệu và Lương Thần chen chúc bên cạnh bồn nước, một bên vừa rửa chén, vừa nói chuyện, hắn còn nhân cơ hội sờ sờ tay Lương Thần.

Lương Thần lại gầy đi một chút, không còn là một đôi tay không mập mạp như trước, thậm chí còn có chút thon dài, quả thực dễ nhìn hơn rất nhiều, cuối cùng cũng làm cho hắn không có cảm giác đùa giỡn đứa nhỏ này là đang vi phạm pháp luật.

Lúc Lương Phóng vội vội vàng vội vàng chạy về nhà, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Con trai mình và Trác Thiệu cùng nhau rửa chén không có gì, hai người này thoạt nhìn, sao lại thân mật như vậy?

Lương Phóng có chút ghen tị, nhưng rất nhanh lại nhận ra đây không phải là chuyện xấu.

Trác Thiệu là một người rất có bản lĩnh, con trai ông có thể làm cho Trác Thiệu coi trọng, đây chính là chuyện tốt, tương lai có Trác Thiệu giúp đỡ, cậu cũng không có khả năng sống quá kém.

Lương Phóng yên tâm nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao, vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.

Không khí giữa Trác Thiệu và Lương Thần có chút không thích hợp. Lúc ông còn trẻ cũng có rất nhiều anh em, mà bọn họ ở chung, cùng Trác Thiệu và Lương Thần, hoàn toàn không giống nhau.

Trác Thiệu đối với Trác Đình, cũng không có đối tốt giống với con trai ông.

Lương Phóng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau khi Trác Thiệu và Lương Thần đi ra, liền cười nói: "Thần Thần, còn có Tiểu Đình, tương lai hai đứa muốn học trường nào ta đều đã đăng ký xong, kỳ nghỉ đông hai đứa muốn đi học thêm, ta cũng đã giải quyết xong rồi."

"Cám ơn chú Lương." Trác Thiệu cảm kích nói, hắn biết mấy ngày nay Lương Phóng cũng rất bận rộn, rõ ràng bận rộn như vậy, còn giúp hắn giải quyết chuyện hai đứa nhỏ đọc sách, hắn thật sự rất cảm tạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui