Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Công ty của Trác Thiệu đãi ngộ luôn rất tốt, nhưng quản lý rất chặt chẽ.

Trước đây, đã từng có công nhân trang trí không chịu nổi công ty Trác Thiệu quản lý quá nghiêm ngặt mà rời đi, nhưng cho dù như vậy, Trác Thiệu cũng không có ý định thay đổi.

Hắn biết rất rõ một công ty muốn phát triển tốt thì quản lý là rất quan trọng.

Từ Đại Cương đã đi theo Trác Thiệu rất lâu, Trác Thiệu rất coi trọng cậu ta, nhưng cho dù như vậy, lúc này Trác Thiệu cũng không định vì Từ Đại Cương mà bỏ qua.

Hắn thậm chí còn tức giận hơn.

Hắn rất dụng tâm bồi dưỡng Từ Đại Cương, nhưng Từ Đại Cương thì sao?

Trác Thiệu đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ nhìn biểu hiện của Từ Đại Cương, liền biết chuyện lần này tuy rằng không phải Từ Đại Cương làm, nhưng người làm việc này, khẳng định cùng Từ Đại Cương có quan hệ không nhỏ.

Hiện tại Trác Thiệu cực kỳ thất vọng, Từ Đại Cương nghe Trác Thiệu nói, cả người đều ngốc.

Cậu ta và khách hàng kia có quan hệ không tệ, tuy rằng đã xảy ra chuyện trộm vật liệu xây dựng, nhưng cậu ta cảm thấy chỉ cần xin lỗi, là có thể cho qua việc này, nhưng phản ứng của Trác Thiệu...

Vậy mà Trác Thiệu lại muốn cậu ta rời khỏi Tinh Thần!

Từ Đại Cương không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như vậy, trên đầu cậu ta đổ mồ hôi, vốn còn muốn nói cái gì đó, lúc này lại một câu cũng không dám nói.

Sau khi Trác Thiệu báo cảnh sát lại gọi điện xin lỗi khách hàng, cũng cam đoan nhất định sẽ cho khách hàng một lời giải thích.

Khẩu khí của khách hàng rất không tốt, còn Trác Thiệu vẫn rất hòa nhã, nhưng lúc hắn cúp điện thoại đối mặt với Từ Đại Cương, liền không có chút khẩu khí tốt nào: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hiện tại có thể nói chưa?"

Từ Đại Cương nhìn Trác Thiệu xin lỗi người ta nên càng ngày càng chột dạ, còn tràn đầy áy náy, lúc này bị Trác Thiệu hỏi, trong lòng cậu ta run lên, lập tức nói: "Trác tổng, là em trai tôi trộm vật liệu xây dựng."

"Em trai cậu?" Trác Thiệu nhíu mày.

Hiện tại trang trí Tinh Thần có rất nhiều nhân viên, không như lúc ban đầu tất cả mọi người đều do Trác Thiệu tự mình tuyển vào, dù vậy khi có nhân viên mới, Trác Thiệu vẫn sẽ xem qua một chút, nhưng hắn chưa từng thấy có em trai của Từ Đại Cương, Từ Đại Cương cũng chưa từng nhắc tới.

"Nó tới bên này tìm tôi thuận tiện tìm làm việc, nên tôi liền bảo nó đi theo tôi làm chút công việc nhỏ..." Từ Đại Cương nuốt nước miếng, lại cúi đầu: "Trác tổng, thực xin lỗi."

"Đi công trường xem một chút." Trác Thiệu đứng dậy, không để ý tới Từ Đại Cương.

Công trường khách sạn đó nằm ở rìa thành phố H, cách tổng công ty trang trí Tinh Thần khoảng bốn mươi phút lái xe, nhưng vì thành phố hay kẹt xe nên thời gian qua đó mất gần một giờ.

Bình thường lúc này trên công trường hẳn là khí thế ngất trời, nhưng hiện tại công nhân trang trí Tinh Thần lại có chút câu nệ đứng ở một bên, đồng thời khách hàng kia đang nói chuyện với cảnh sát.

"Xin lỗi, trên đường kẹt xe, tôi đến hơi trễ." Trác Thiệu vừa đi vào, vẻ mặt áy náy nói với khách hàng.

Lúc này Khách hàng có vẻ đã không còn tức giận nữa, nói chuyện với Trác Thiệu còn rất hòa khí: "Trác tổng tới là được rồi, việc này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"


Ngay từ đầu, khách hàng này coi chuyện trộm vật liệu xây dựng là do toàn bộ công ty trang trí Tinh Thần làm, trong lòng rất tức giận nên khẩu khí rất kém, thậm chí đã chuẩn bị tốt công ty đổi trang trí khác cho mình.

Nhưng thái độ bên trang trí Tinh Thần vẫn rất tốt, Trác Thiệu còn gọi mấy cuộc điện thoại xin lỗi anh ta, anh ta cũng không tức giận như vậy nữa, chờ sau khi Trác Thiệu báo cảnh sát lại càng cảm thấy mình có lẽ đã trách lầm Trác Thiệu.

"Vương tổng, thực xin lỗi, chuyện lần này là công ty chúng tôi giám sát không tốt." Trác Thiệu trực tiếp thừa nhận sai lầm.

Vị Vương tổng này là người tinh mắt, lúc này một mực trốn tránh trách nhiệm ngược lại sẽ làm cho anh ta không vui, còn không bằng đem sự tình nói rõ ràng: "Sáng nay sau khi tôi nhận được tin tức, liền lập tức đi điều tra chuyện này, hiện tại đã có manh mối."

Nói xong, Trác Thiệu nhìn về phía Từ Đại Cương: "Từ Đại Cương, cậu nói đi."

Dọc theo đường đi, Trác Thiệu vẫn lạnh mặt, Từ Đại Cương cũng dần dần nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự tình, cậu ta cúi đầu về phía Vương tổng, lập tức nói: "Vương tổng, xin lỗi, tôi đã điều tra qua, chuyện lần này, hẳn là em trai tôi làm."

"Em trai cậu?" Vương tổng kia cau mày nhìn về phía Từ Đại Cương, ấn tượng của anh ta đối với Từ Đại Cương không tệ, kết quả... "Chính là người trẻ tuổi gầy yếu hay đi theo cậu?"

"Đúng vậy." Từ Đại Cương áy náy nói.

Đồng thời, những công nhân kia cũng nhao nhao phản ứng với vấn đề của em trai Từ Đại Cương.

"Em trai quản lý Từ kia nói là đến đây làm công nhân nhỏ, nhưng hoàn toàn không sai sử được."

"Ở bên này nói là làm việc, lại còn ghét bỏ thanh âm của chúng ta quá lớn quấy rầy hắn."

"Kỳ thật hắn luôn đi ra ngoài, không có ở chỗ này."

......

Từ Đại Cương vẻ mặt áy náy cúi đầu.

Em trai của cậu ta, thực sự không ra gì.

"Em trai cậu đâu?" Cảnh sát nhìn về phía Từ Đại Cương, hỏi.

"Tôi cũng không biết..." Từ Đại Cương nói, mà cậu ta vừa dứt lời một thanh niên chừng hai mươi tuổi từ bên ngoài tiến vào.

Gã vừa tiến vào, liền nhìn thấy Từ Đại Cương: "Anh, anh ở đây..." Vừa nói xong, gã đột nhiên chú ý tới những cảnh sát bên cạnh Từ Đại Cương, lúc này sắc mặt biến đổi muốn chạy ra ngoài.

Bộ dáng chột dạ này của gã, mặc kệ là ai nhìn thấy, đều có thể nhìn ra gã không thích hợp, những cảnh sát kia càng không chút nghĩ ngợi, đi lên bắt lấy gã.

Người tới đều là cảnh sát bình thường, giá trị vũ lực không tốt lắm, nhưng thanh niên kia thật sự gầy yếu, cuối cùng rất dễ dàng bị người bắt được.

Nhưng gã lại không quá sợ hãi, ngược lại hướng về phía Từ Đại Cương hô: "Từ Đại Cương, anh dám hại tôi! Tôi sẽ nói với mẹ để mẹ đánh chết anh!"

Sắc mặt Từ Đại Cương vẫn luôn rất khó coi, lúc này sắc mặt của cậu ta càng khó nhìn hơn.


"Có phải Từ Đại Cương hại cậu hay không tôi không biết, nhưng lần này vật liệu xây dựng bị mất, bất kể là cậu hay là Từ Đại Cương, đều phải tiếp nhận điều tra." Trác Thiệu cau mày nói: "Còn có Từ Đại Cương, vị trí quản lý dự án của cậu cũng không làm tiếp được."

Lúc Trác Thiệu nói chuyện, ánh mắt vẫn dừng trên mặt người thanh niên kia.

Ngũ quan của người thanh niên kia không giống Từ Đại Cương chút nào.

Vóc dáng Từ Đại Cương không cao, lúc trước khi quen Trác Thiệu vừa đen vừa gầy, hiện tại tuy rằng cường tráng hơn rất nhiều, nhưng làn da vẫn hơi đen, cả người nhìn rất cứng rắn.

Người thanh niên này lại khác, gã lớn lên rất cao, làn da rất trắng... Nếu không phải Từ Đại Cương nói đây là em trai cậu ta, Trác Thiệu nhất định sẽ không liên hệ bọn họ với nhau.

"Trác tổng." Từ Đại Cương cúi đầu kêu một tiếng.

"Từ Đại Cương, cậu tự mình suy nghĩ thật kỹ." Trác Thiệu nói.

Trác Thiệu cũng không rõ Từ Đại Cương và em trai kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng nếu Từ Đại Cương một mực bảo vệ em trai này của cậu ta, Trác Thiệu không dám dùng cậu ta.

Về phần hạng mục này, xảy ra chuyện như vậy, về tình về lý, hắn cũng không thể để Từ Đại Cương làm nữa.

"Sao anh có thể như vậy hả!" Em trai của Từ Đại Cương đột nhiên nói, tức giận nhìn Trác Thiệu: "Không phải chỉ là mấy tấm vật liệu thôi sao?"

Thanh âm của gã rất lớn, nhưng tất cả mọi người đều có thể từ trên mặt gã nhìn ra ngoài mạnh trong yếu, đồng thời... Gã coi như là chủ động thừa nhận...

Từ Đại Cương còn có em trai của cậu ta đều bị cảnh sát mang đi, Trác Thiệu lại xin lỗi vị Vương tổng kia, chủ động tỏ vẻ nguyện ý tặng một ít đồ cho Vương tổng, để bồi thường công ty bọn họ giám sát không nghiêm.

Tuy Vương tổng mất vài thứ, nhưng kỳ thật cũng không nhiều, cũng không có chứng cớ thực tế, chính là bởi vì như vậy, ngay từ đầu anh ta mới có thể không báo cảnh sát.

Hiện tại Trác Thiệu mạnh mẽ xử lý tốt sự tình, anh ta cũng không tức giận nữa, chỉ nhíu mày nói: "Những vật liệu xây dựng bị mất..."

"Vương tổng yên tâm, chờ cảnh sát điều tra rõ ràng, tôi nhất định sẽ cho Vương tổng một lời giải thích." Trác Thiệu nói.

Vương tổng hài lòng gật gật đầu, Trác Thiệu lại tỏ vẻ, mình sẽ tự mình giám sát công trường.

Mấy năm trước Trác Thiệu đã giám sát rất nhiều công trường, trong ngành có chút danh tiếng, Vương tổng cũng biết hắn vô cùng có trách nhiệm, lúc này tự nhiên rất hài lòng, lập tức gật gật đầu.

Trác Thiệu lưu lại xử lý chuyện trên công trường, mới lái xe đến đồn cảnh sát.

Em trai của Từ Đại Cương đã bị giam giữ, nhưng Từ Đại Cương không có việc gì, lúc Trác Thiệu đi qua, cậu ta đang sững sờ ngồi ở một hàng ghế ở cục cảnh sát.

"Từ Đại Cương." Trác Thiệu kêu một tiếng.

"Trác tổng?" Từ Đại Cương có chút kinh ngạc vui mừng nhìn Trác Thiệu.


Mấy năm nay Từ Đại Cương vẫn đi theo Trác Thiệu, giao tình giữa hai người không cạn, Trác Thiệu đưa Từ Đại Cương đến một nhà hàng gần đó, lúc này hỏi: "Từ Đại Cương, mấy năm nay ăn tết cậu cũng không về nhà, tôi tưởng cậu không có liên lạc gì với người nhà cậu, hiện tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người em trai?"

Trác Thiệu vừa mở miệng, liền trực tiếp chọc ngay vết sẹo của Từ Đại Cương, Từ Đại Cương khó chịu một trận, sau đó cắn răng một cái, liền đem tất cả chuyện của mình nói hết.

Cha của Từ Đại Cương qua đời sớm, cậu ta và mẹ cậu ta đã trải qua một đoạn thời gian rất tệ, khi cậu ta được bảy tám tuổi, mẹ cậu ta tái hôn.

Cha dượng của cậu ta là một nông dân thành thật, đối với cậu ta, đối với mẹ cậu ta đều rất tốt, có lẽ cũng là bởi vì như vậy, mẹ cậu ta vô cùng cảm kích cha dượng của cậu ta, đối với cha dượng của cậu ta càng ngày càng tốt.

Mà em trai của Từ Đại Cương là con của cha dượng và vợ cũ của ông ta.

Ngay từ đầu, vì mẹ cậu ta muốn có thanh danh tốt với bên ngoài, nên đối với em trai của Từ Đại Cương so với đối với Từ Đại Cương còn tốt hơn, chờ về sau, hạ quyết tâm muốn cùng cha dượng của Từ Đại Cương sống qua ngày thật tốt, bà ta đối với con riêng liền càng tốt.

Ở nông thôn, đất đai được chia cho hộ gia đình, cho dù đó là ruộng hay nhà đều không thuộc sở hữu của một cá nhân.

Lúc trước cha Từ Đại Cương qua đời, chú bác Từ gia liền chiếm đất đai và nhà cửa của cha Từ Đại Cương, chờ mẹ Từ Đại Cương mang theo cậu ta tái giá, đồ đạc nơi đó lại càng không có một chút quan hệ nào với cậu ta, mà đồ đạc trong nhà cha dượng Từ Đại Cương càng không liên quan gì đến Từ Đại Cương.

Những thứ đó tương lai đều sẽ là của em trai Từ Đại Cương, mà mẹ cậu ta tương lai cũng sẽ theo em trai Từ Đại Cương sống qua ngày.

Mẹ cậu ta phải dựa vào em trai cậu ta dưỡng lão, vì thế, phàm là trong nhà có chút thứ tốt, cuối cùng đều là của em trai Từ Đại Cương.

Từ Đại Cương và em trai cậu ta cùng tuổi, cùng năm tốt nghiệp trung học cơ sở, kết quả Từ Đại Cương thi đậu trung học phổ thông nhưng không đi học, còn em trai cậu ta thành tích không tốt thì được mẹ cậu ta và cha dượng chi một vạn đồng vào trường tư thục.

Mấy năm nay, Từ Đại Cương vẫn gửi tiền về nhà, năm mới cậu ta cũng muốn trở về, nhưng mẹ cậu ta không cho cậu ta trở về.

Từ Đại Cương ở bên ngoài làm việc, nếu trở về phải đi lại không nói, còn phải mua đồ cho thân thích trưởng bối chung quanh, còn phải lì xì cho tiểu bối, đây chính là một khoản chi tiêu rất lớn, mẹ Từ Đại Cương cảm thấy số tiền này không cần phải tiêu, liền bảo Từ Đại Cương đừng trở về, trực tiếp gửi tiền cho bà ta.

Trác Thiệu nghe được có chút không biết nói gì.

Chắc là lúc cha mẹ hắn còn sống vẫn luôn đối xử tốt với hắn, mà bản thân Trác Thiệu cũng không phải là một người có thể chịu ủy khuất, lúc trước bị Trác Vinh Minh lấy đi di sản cha mẹ để lại, chủ yếu cũng là bởi vì hắn không hiểu.

Chính vì vậy, hắn thật sự không có biện pháp lý giải Từ Đại Cương, không rõ vì sao Từ Đại Cương nguyện ý bị mẹ cần cứ lấy.

"Sau khi em trai tôi tốt nghiệp trung học, bỏ tiền một số tiền lớn học trường tư, học một năm liền không muốn đọc nữa, sau đó tôi, tôi... Tôi bảo cậu ta làm công nhân nhỏ, kỳ thật tiền lương là tôi trả cho cậu ta, tôi..." Từ Đại Cương vừa nói, vừa uống chút rượu, tửu lượng của cậu ta không tốt lắm, rất nhanh, lời nói liền nói không thuận, còn mang theo một tia nghẹn ngào.

Từ Đại Cương cũng biết tình huống của em trai mình, rõ ràng gã là người lười biếng, nên cậu ta không để gã vào Tinh Thần lấy tiền lương, mà là chính cậu ta xuất ra một phần tiền, thuê gã làm công nhân nhỏ.

Từ Đại Cương rất bận rộn, không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm em trai, không nghĩ tới chỉ vì chuyện này, em trai kia của cậu ta đã gây ra phiền toái lớn cho cậu ta.

Em trai của cậu ta rất cẩn thận, trộm không nhiều lắm, mấy ngày trước cậu ta hoàn toàn không phát hiện ra, sáng nay sau khi nghe khách hàng nói xong, cũng không nghĩ tới là em trai mình làm, cho đến khi cậu ta đi hỏi người phụ cận, mới biết được những vật liệu xây dựng kia, là bị người ta dùng xe của trang trí Tinh Thần mang đi.

Chiếc xe đó là chiếc cậu ta đang sử dụng!

Buổi tối cậu ta đi ngủ sớm, bởi vì trước đây vẫn ở một mình lại có thói quen treo chìa khóa và túi xách của mình ở phía sau cửa ký túc xá của công ty, nói cách khác, em trai cậu ta ở cùng cậu ta có thể thừa dịp sau khi cậu ta ngủ, cầm chìa khóa đi trộm đồ.

Nghĩ đến lúc trước em trai cậu ta đã không ít lần "lấy" tiền tiêu vật trong túi xách của cậu ta, Từ Đại Cương nhất thời cả người lạnh lẽo, cho nên lúc đi gặp Trác Thiệu mới chột dạ như vậy.

Chỉ là dù em trai cậu ta không tốt, rốt cuộc vẫn là em trai cậu ta, nếu ở bên cậu ta xảy ra chuyện...

"Từ Đại Cương, cậu phải biết, quy định của công ty cũng không phải để trưng cho đẹp!" Trác Thiệu nói: "Việc cậu làm lần này, không cẩn thận sẽ hủy hoại công ty!"


"Trác tổng, thực xin lỗi, tôi biết sai rồi." Từ Đại Cương vẻ mặt áy náy: "Trác tổng yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi xin lỗi bồi thường." Cậu ta đã hỏi cảnh sát, lần này nếu cậu ta có thái độ tốt bồi thường tổn thất, em trai cậu ta có thể nhẹ tội một chút.

"Từ Đại Cương, cậu đã từng nghĩ tới tương lai của cậu chưa?" Trác Thiệu lại hỏi.

Từ Đại Cương sửng sốt.

Lúc này Trác Thiệu lại nói: "Năm tôi mười lăm tuổi đột nhiên tỉnh ngộ, mới rốt cục hiểu được mình muốn cái gì, mấy năm nay, tôi một mực cố gắng, mà nhờ có nỗ lực như vậy, cuộc sống tương lai của tôi sẽ không quá kém, nhưng còn cậu thì sao? Cậu đã bao giờ nghĩ cậu sẽ làm gì trong tương lai chưa?"

Trên mặt Từ Đại Cương tràn đầy mờ mịt.

Trác Thiệu lại nói: "Công ty đang phát triển nhanh chóng, tôi cũng chưa bao giờ bạc đãi các cậu, lúc trước những người đi theo tôi đã có mấy người mua nhà ở tỉnh thành, còn cậu có cái gì? Cậu đã bao giờ nghĩ tới nếu cậu thích ai đó và muốn kết hôn với người ta chưa? Cậu đã bao giờ nghĩ cho con cái của mình trong tương lai không? Nếu không có nhà, con cậu sẽ đi học ở đâu?"

Năm nay Từ Đại Cương chỉ mới hai mươi mốt, bị hỏi như vậy, nhất thời có chút mờ mịt.

"Mấy ngày nay cậu suy nghĩ cho thật kỹ." Trác Thiệu nói.

Tuy rằng Trác Thiệu không hiểu cách làm của Từ Đại Cương, nhưng người như Từ Đại Cương, hắn đã gặp qua không ít.

Lúc trước Từ Đại Cương đã quen trả giá, cho nên mới làm ra chuyện hồ đồ, nhưng nếu cậu ta nghĩ rõ ràng, liền biết phải cùng nhà mình phân rõ giới hạn.

Tất nhiên, nếu cậu ta không hiểu...

Ngay cả khi có ba năm rưỡi giao tình, Trác Thiệu cũng không dám dùng cậu ta nữa.

Chuyện lần này làm cho Trác Thiệu bận rộn một ngày, qua ngày hôm sau, hắn liền thay thế Từ Đại Cương đi công trường, còn mang theo Lương Thần.

Lương Phóng cuối cùng cũng để Lương Thần đến gặp hắn.

Đáng tiếc Lương Phóng cũng có yêu cầu, cơm tối nhất định phải về nhà ăn, sau đó phải ở nhà...

Lúc trước Trác Thiệu còn muốn mang theo Lương Thần đi ra ngoài chơi một chuyến, hiện tại nghĩ cũng đừng nghĩ... Đương nhiên, hắn đang bận rộn, cũng quả thật không rảnh mang theo Lương Thần đi ra ngoài chơi.

Trác Thiệu đối với Lương Thần rất áy náy, cũng đối với Lương Thần càng ngày càng quan tâm, thế cho nên lúc hai người ở chung, đúng là làm cho người chung quanh có loại cảm giác hoàn toàn không chen vào được.

Trác Đình là một người rộng lượng, cảm thấy Trác Thiệu đã đối xử tốt với mình, bởi vậy ngay từ đầu không coi trọng, nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng lại không tránh khỏi bất mãn.

Anh trai nó đối với Lương Thần, sao so với đối với nó còn tốt hơn nhiều?!

Trác Đình trong lòng buồn bực, tâm tình Trác Thiệu gần đây vẫn rất tốt, bận rộn, hắn không chỉ dành thời gian dạy Lương Thần vẽ tranh, còn dành thời gian chiếm tiện nghi của Lương Thần.

Đương nhiên, hắn không muốn Lương Thần bị người chỉ trỏ, vẫn luôn rất khắc chế, nhiều nhất cũng chỉ thừa dịp chung quanh không có ai sờ tay nhỏ.

Hôm nay, Trác Thiệu lại mang theo Lương Thần đến công trường vốn do Từ Đại Cương phụ trách, kết quả, hắn đang nắm tay Lương Thần giúp cậu sửa bản vẽ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc.

"Làm sao vậy?" Trác Thiệu nghe được thanh âm lộn xộn bên ngoài, lúc này nhíu mày đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.

"Trác tổng, quản lý Từ... Không, mẹ của Từ Đại Cương đến, ở bên ngoài khóc." Có người nói với Trác Thiệu.

Trác Thiệu nhíu chặt mày hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận