Cô nhìn thấy Hạ Chí Viễn đang trò chuyện vui vẻ với một người, mà người này chính là người cô không muốn gặp nhất.
"Tiểu Hạ, con về rồi sao? Con mau qua đây, Ngôn Nhất vừa mới trở về nước, hôm nay nó đặc biệt đến thăm con đó"
Ông vừa nói vừa kéo Hạ Lạc ngồi cạnh Sở Ngôn Nhất.
"Ba, con đi đường hơi mệt, con về phòng nghỉ ngơi trước"
Cô đứng lên định đi về phòng, nhưng Hạ Chí Viễn lại kéo cô ngồi xuống.
"Con đừng viện cớ, khoảng cách từ trường đến nhà cũng không xa lắm. Con mau ngồi xuống cho ba"
"Ba tiếp anh ta đi, anh ta là khách của ba, không phải khách của con"
"Con nói gì vậy, Ngôn Nhất cố tình đến đây để thăm con, con không được ăn nói vô lễ như vậy. Con mau xin lỗi Ngôn Nhất đi"
"Bác trai, không sao đâu, con chính là thích tính cách thẳng thắn như vậy của em ấy"
"Tiểu Hạ, con xem Ngôn Nhất người ta hiểu chuyện như vậy, còn con mau xem lại mình đi, ba đúng là chiều hư con rồi"
"Ba gọi con về là vì muốn con gặp anh ta sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Hạ, con ở đây nói chuyện với Ngôn Nhất đi, ba còn có chuyện phải làm. Con tuyệt đối không được nói chuyện lỗ mãng như vậy nữa"
Câu cuối cùng ông chỉ nói nhỏ cho cô nghe. Nói xong ông rời đi mặc cho Hạ Lạc gọi ở phía sau.
Hạ Lạc cảm thấy khó hiểu, sao ba cô lại đột nhiên thay đổi như vậy? Trước đây không phải ông vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô sao?
Ba cô và ba của Sở Ngôn Nhất là bạn thân. Khi cô còn nhỏ, gia đình hai bên muốn tác hợp cho cô và Sở Ngôn Nhất, nhưng không lập hôn ước, bởi vì Hạ Chí Viễn cảm thấy chung thân đại sự là chuyện rất quan trọng, cho nên ông muốn cho cô quyền tự do quyết định.
Sau này khi lớn lên, cô không thích hắn ta nên ông đã nói rõ với gia đình của Sở Ngôn Nhất để tránh mất giao tình giữa hai bên. Nhưng Sở Ngôn Nhất lại thích Hạ Lạc nên hắn ta không chịu từ bỏ, hắn ta vẫn thường xuyên đến tìm cô. Vì cảm thấy phiền nên ông dứt khoát không tiếp đón hắn ta.
Nào ngờ bây giờ ông lại đột nhiên tốt với hắn ta như vậy, cho nên cô không khỏi cảm thấy khó hiểu.
"Hạ Lạc, anh nghe bác trai nói hiện giờ em đang làm y tá ở trường quân sự, trường cách đây cũng không xa lắm. Bình thường em không về nhà sao?"
"Ừm"
"Vậy em thích công việc này chứ?"
"Tất nhiên rồi"
"Em càng ngày càng xinh đẹp, lúc nãy suýt nữa là anh không nhận ra em rồi"
"Anh không cần dẻo miệng như vậy"
"Em đúng là chẳng thay đổi chút nào. Đối với anh em luôn tỏ thái độ như vậy"
"Anh đi du học cũng đã được bốn năm rồi, lần này anh về thăm hai bác hay là về nước luôn?"
"Lần này anh về luôn, anh đang chuẩn bị thay ba tiếp quản nhà xưởng, sau này hai chúng ta có cơ hội gặp nhau thường xuyên rồi"
"Đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp với mình sao?"
"Không phải là em không biết, từ trước đến giờ anh chỉ thích mỗi mình em thôi"
Hạ Lạc im lặng. Hắn ta nói tiếp: "Còn em thì sao? Đã tìm được đối tượng chưa?"
Cô chỉ chờ có vậy nên nhanh chóng trả lời: "Tôi đã tìm được rồi, hơn nữa anh ấy còn là mẫu bạn trai lý tưởng của tôi"
"Có thật không? Hay là em chỉ đang lừa anh thôi?
"Dĩ nhiên là thật, từ trước đến giờ tôi có lừa anh bao giờ chưa?"
"Được thôi, vậy anh rất muốn xem thử bạn trai của em là người như thế nào, nếu như cậu ta thật sự tốt với em, đến lúc đó anh sẽ thật lòng chúc phúc cho cả hai"
Ban đầu Hạ Lạc chỉ nói dối Sở Ngôn Nhất cho hắn ta bỏ cuộc, không ngờ hắn ta lại thật sự muốn gặp bạn trai cô.
Nhưng cô vẫn mạnh miệng: "Được thôi, hy vọng đến lúc đó anh nói được sẽ làm được"
Cùng lúc đó, Hạ Chí Viễn đang ở trong phòng xem sổ sách, trán ông hơi nhăn lại.
"Lão gia, thật sự không cần nói cho tiểu thư biết sao?"
"Không cần"
Sau khi Sở Ngôn Nhất về, Hạ Lạc tìm ông để nói chuyện. Cô hỏi ông tại sao lại làm như vậy, ông nói chỉ là đột nhiên cảm thấy Sở Ngôn Nhất cũng không tệ, lại còn chung tình với cô, nếu cô đồng ý ở bên hắn ta cũng không có thiệt thòi gì.
Nhưng cô lại không chấp nhận lý do này, đáng lẽ lần này cô trở về là muốn làm hòa với ông, nhưng ông lại làm cô tức giận, vì vậy sáng hôm sau cô lại quay về trường.