Lời của người phụ nữ bí ẩn vừa dứt, Ngọc Nhi liền bừng tỉnh, mở to mắt.
Trước cô là một gương mặt rất quen thuộc đang cất giọng đầy lo lắng:- Cô chủ.
Cô không sao chứ?- Dì Lan.
Sao dì lại ở đây?Dì Lan là vú nuôi của Ngọc Nhi từ nhỏ.
Khi xưa, lúc cô dọn đến sống với ông ngoại, cô cũng không còn gặp bà lần nào nữa.
Một lần sang nhà thăm bệnh tình của ba, cô được người hầu trong nhà kể lại rẳng một tháng sau khi cô rời khỏi nhà họ Tô, dì Lan đã trở về quê sinh sống.- Cô chủ à.
Tôi không ở đây thì có thể ở đâu.
Thôi, cô chủ dậy đi rồi mau chuẩn bị xuống ăn sáng.- Hôm nay là ngày mấy vậy dì?- Ngày 7 tháng 7 năm 201X.Nói xong, dì Lan ra khỏi phòng.Năm 201X không phải là thời điểm cô 16 tuổi sao.
Chẳng lẽ cô quay trở về quá khứ.
Không thể nào xảy ra chuyện hoang đường như vậy.
Ngọc Nhi vội chạy tới bàn trang điểm, soi mình trước tấm gương lớn.Một cô gái trẻ, xinh đẹp mang nét hồn nhiên ngây thơ của tuổi mới lớn, mái tóc đen xỏa dài ngang lưng còn rối, mặc trên người chiếc váy ngủ màu trắng kín đáo.
Đúng, chính xác là cô.
Ngọc Nhi của 16 tuổi.Từ phòng mình xuống, Ngọc Nhi còn lân lân cảm giác kỳ lạ.
Cô không tin là mình đã sống lại.
Rõ ràng sự việc diễn ra rất chân thực, không giống như giấc mộng.
Khi cô vừa xuống tới cầu thang, dòng suy nghĩ của cô đột nhiên bị xen ngang khi trông thấy hai người ngồi ở bàn ăn lớn đối diện đang trò chuyện.Người ngồi tại vị trí đầu bàn là cha cô, Tô Quốc Hùng; trông ông còn rất trẻ và khỏe mạnh.
Còn người ngồi bên trái không ai khác là Trương Gia Kiệt lúc 11 tuổi.
Như cảm nhận được có người xuất hiện, Quốc Hùng và Gia Kiệt đồng thời quay sang nhìn Ngọc Nhi.Lúc này, Ngọc Nhi nhớ tới một chuyện.
Sau khi mẹ cô mất không bao lâu, mặc cô phản đối, ba cô vẫn dẫn Trương Gia Kiệt về nhà và nói cậu sẽ tạm thời ở đây trong một tháng.
Tuy nhiên, chỉ mới được nửa tháng trôi qua, ba cô đột ngột quyết định nhận Trương Gia Kiệt làm con nuôi; kết quả, Quốc Hùng và Ngọc Nhi đã cãi nhau một trận lớn.Thời điểm bây giờ cô sống lại là ngày hôm sau sự việc đó.
Như vậy đúng là Ngọc Nhi cô thật sự đã được trọng sinh.
Cô đã được cho cơ hội sửa chữa sai lầm.
Nhưng tốt hơn hết là Ngọc Nhi cô nên tỏ ra bình thường bởi vì cô chưa biết được mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra giống như trong trí nhớ của cô hay không.Bầu không khí trong phòng yên tĩnh không một tiếng động kéo dài một lúc, Ngọc Nhi ho nhẹ một tiếng rồi chào Quốc Hùng buổi sáng, quay sang gật đầu nhẹ với Gia Kiệt xong kéo ghế ngồi xuống bên phải của ông.Trong suốt bữa ăn, cả ba không ai nói lời nào, trừ thỉnh thoảng Ngọc Nhi gắp cho ông một vài miếng rau và nhắc nhở người hầu thay cho Gia Kiệt một ly sữa nóng.
Thái độ của Ngọc Nhi làm Quốc Hùng vô cùng ngạc nhiên.Khi trông thấy cô, ông đã chuẩn bị mọi cách để hòa giải giữa hai cha con và giải thích cho Ngọc Nhi về chuyện của Gia Kiệt nhưng hành động lúc nãy của cô có thể chứng minh sự việc hôm qua cô không còn tính toán nữa cũng như chấp nhận sự hiện diện của Gia Kiệt trong nhà này.Trong lòng Quốc Hùng hiện đan xen vui mừng lẫn lo lắng vì cái tính cứng đầu của con bé vốn được thừa hưởng từ ông.
Song Quốc Hùng vẫn ôm hi vọng Ngọc Nhi đã thay đổi suy nghĩ.Thế là ông cố tình ăn nhanh phần bữa sáng của mình rồi lặng lẽ tránh lên thư phòng để không gian cho hai chị em dễ dàng trò chuyện.
Vì ông biết Ngọc Nhi rất sĩ diện, trước mặt ông chắc chắn cô sẽ không tự mở miệng nói câu nào với Gia Kiệt.Còn Gia Kiệt, tuy bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng vô cùng phòng ngừa cô gái đang ngồi ăn bánh mỳ trước mặt mình.
Cậu nhớ một lần Ngọc Nhi cũng đột nhiên yêu cầu người hầu làm y như vậy.Lúc đó Gia Kiệt mới được Quốc Hùng dẫn về, mọi thứ còn lạ lẫm đối với cậu thêm việc lần đầu tiên, trừ mẹ cậu, có người quan tâm đến cậu như vậy nên cậu vui vẻ, ngoan ngoãn uống hết ly sữa đó.Nào ngờ một lúc sau, cậu liền bị đau bụng, chạy vào nhà vệ sinh gấp.
Kết quả, trưa hôm đó, chú Hùng phải bỏ việc ở công ty về đưa cậu đi bệnh viện.Sau này cậu nghe phong phanh người hầu tám chuyện với nhau, mới biết rằng ly sữa đó đã được cô ngấm ngầm yêu cầu người hầu bỏ thuốc xổ.
Vậy mà ban đầu, cậu cứ nghĩ Ngọc Nhi thật sự quan tâm, coi cậu là người thân trong gia đình.
Nào ngờ đó chỉ là một màn chơi khâm vô cùng độc ác của cô.Vì vậy, từ đó về sau mỗi khi cô đột nhiên đối xử “tốt” với cậu, Gia Kiệt một là diện cớ từ chối, hai là thấy cô mỉm cười từ xa phải nhanh chóng đi hướng khác.Lấy lý do mình đã no bụng với Ngọc Nhi, Gia Kiệt bất ngờ đứng dậy, đẩy chiếc ghế ra vô tình đụng trúng ly sữa do người hầu đang bưng tới từ phía sau.
Một lượng sữa nóng hổi rơi trúng phần vai phải của Gia Kiệt khiến cậu la lớn một tiếng.Ngọc Nhi đang ăn thì dừng lại liền trông thấy Gia Kiệt đang quỵ dưới sàn.
Không để ý đến vẻ mặt của người hầu, cô chạy tới chỗ Gia Kiệt xem xét.
Theo quán tính, Gia Kiệt vùng vẫy không cho Ngọc Nhi chạm vào nhưng cô không tức giận cũng không la mắng chỉ đơn giản nắm được hai cổ tay cậu, không cho cậu động đậy.Mặc dù sức lực của con trai mạnh hơn con gái, Gia Kiệt chỉ mới 11 tuổi sao có thể đọ sức với Ngọc Nhi gần tuổi 16 bẻ gãy sừng trâu.
Sau khi bắt được “móng vuốt” của con thú nhỏ, Ngọc Nhi cởi chiếc áo thun màu vàng của cậu ra.Đập vào mắt cô là một mảng đỏ ửng ở vai.
Ngọc Nhi không khỏi cảm thấy đau xót.
Cô dùng nước trong chiếc bình đựng thủy tinh trên bàn xoa dịu vùng da bị phỏng của Gia Kiệt.
Nhìn thấy cô người hầu còn ngạc nhiên đứng trơ người, Ngọc Nhi lớn tiếng:- Đứng đó làm gì? Còn không mau đi lấy hộp cứu thương lại đây.Lần đầu thấy Ngọc Nhi biểu hiện lạ như vậy, cô hầu sững người, định hỏi lại nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân hướng từ trên lầu đi xuống, cô ta nhanh chóng làm theo lời cô chủNgọc Nhi cảm nhận có bóng đen bao phủ từ sau lưng, nghĩ là cô hầu đem hộp cứu thương đến nên quay người lại.
Nào ngờ, một lực mạnh giáng thẳng vào má trái của Ngọc Nhi làm cô mất thăng bằng ngã ngay dưới sàn gạch bông màu trắng lạnh lẽo.Cái tát mạnh đến nỗi khiến Ngọc Nhi gần như choáng váng đến nỗi bóng dáng người bế Gia Kiệt lên là ai cô cũng không biết.
Sau một vài giây định thần lại, cô đưa tay áp vào má bị đánh, ngước lên liền bắt gặp ngay đôi mắt trừng to, đầy lửa giận của ba, cô mở miệng chưa kịp nói gì thì bị ông cắt ngang:- Ngọc Nhi, ba biết con rất ghét Gia Kiệt.
Nhưng sao con có thể ra tay độc ác với nó như vậy? Nếu con muốn trả thù thì cứ tìm ba.
Đừng có cái gì cũng đổ hết cho Gia Kiệt.- Ba hiểu lầm rồi.
Con không có…- Câm miệng! Đừng nghĩ chuyện con làm, ba không biết.
Tại thằng Kiệt xin ba, ba mới tha cho con.
Lần này đừng hòng ba bỏ qua.
Bây giờ con mau lên phòng, tự kiểm điểm lại bản thân.
Tháng này đừng mong ra khỏi nhà.- Dạ, thưa ba.Không quan tâm đến biểu hiện khác thường của Ngọc Nhi, Quốc Hùng ra hiệu cho cô hầu vừa đem hộp cứu thương tới đi theo mình rồi nhanh chóng bế Gia Kiệt lên lầu.Từ phòng Gia Kiệt, người đàn ông trung niên cầm theo chiếc cặp với dáng vẻ mệt mỏi bước ra.
Quay đầu xác định cậu bé bên trong đã ngủ ngon, ông mới thở dài, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa.Ông vừa tới phòng khách liền bắt gặp ngay dáng vẻ lo lắng lẫn buồn bã của Quốc Hùng đang ngồi thả mình trên chiếc ghế salon.
Quốc Hùng nhìn thấy ông ta, ra hiệu cho quản gia Nhân đem nước trà lên rồi quay sang hỏi người vừa đặt chân xuống chỗ ngồi đối diện:- Duy, Gia Kiệt thế nào rồi?- Nó đang ngủ.
Cậu cứ yên tâm.
Thằng nhóc chỉ bị phỏng nhẹ.
Sau này sẽ không để lại sẹo.
Hùng, cậu hãy nghĩ cách nói rõ mọi chuyện cho Ngọc Nhi nghe.
Nếu không lần sau không đơn giản là phỏng nhẹ đâu.- Tôi đã thử nhưng con bé không nghe.
Duy, hay là cậu đưa Gia Kiệt đến nhà cậu một thời gian.
Chừng nào Ngọc Nhi trở lại học viện rồi tôi sẽ đón Gia Kiệt về.- Cũng được.
Dù sao, mấy nay vợ tôi cứ nhắc đến thằng bé.
Chiều nay, tôi sẽ qua đón.- Cảm ơn cậu nhiều lắm, Duy.Sau khi tiễn bạn ra về, Quốc Hùng lên phòng thăm Gia Kiệt một chút rồi vào thư phòng.
Ông không hề hay biết cuộc trò chuyện của hai người đều bị cậu nghe được.
Gia Kiệt lúc còn sống bên ba ruột đã sớm hình thành sự nhạy cảm với mọi tiếng động dù lớn hay nhỏ.
Vì vậy, tiếng đóng cửa của bác sỹ Duy khi nãy đã làm Gia Kiệt tỉnh giấc.Từ lúc sáng bị ba cấm túc đến giờ, Ngọc Nhi đang ngồi làm bài tập tiếng Anh để lấy lại nền tảng ngữ pháp và từ vựng.
Kiếp trước, lúc cô đang trên đỉnh cao sự nghiệp và chuẩn bị hợp tác với đạo diễn của một bộ phim ở nước Mỹ thì Minh Hoàng đột nhiên cầu hôn cô.
Vì tình yêu, cô đã từ bỏ vai diễn rồi giải nghệ lui về chăm lo tên chồng phụ bạc kia.Bây giờ, cô nghĩ lại khi đó mình thật ngu ngốc.
Vì vậy, một lần nữa làm lại cuộc đời, ngoài chuyện sửa chữa những lỗi lầm quá khứ, cô còn phải lo nghĩ đến tương lai phát triển của bản thân, bổ túc những điều thiết yếu mà cải thiện tiếng Anh cũng bao gồm trong đó.Ngọc Nhi đang tập trung làm phần đoạn văn đọc – hiểu thì một tiếng sột soạt nhẹ cứ vang mãi không dứt khiến cô bực mình phải dừng viết.
Cô sững sờ, mở to mắt nhìn vào con mèo đen đưa một chân trước cào cào khung cửa sổ.
Con mèo có vẻ thấy cô đã chú ý nên kêu meo meo hai tiếng rồi bỏ đi mất dạng.Ngọc Nhi vốn là người không tin vào những chuyện tâm linh.
Nhưng chuyện trọng sinh chính cô đã được trải nghiệm qua nên việc người ta nói gặp phải mèo đen đồng nghĩa với sắp xảy ra việc chẳng lành, cô không thể nào chối bỏ.Như nhớ ra một chuyện hệ trọng, Ngọc Nhi đột nhiên biến sắc, nhanh chóng rời khỏi bàn học mà chạy ra ngoài phòng..